Hôm qua đã giải quyết mọi chuyện, hôm nay chung đụng cũng không có gì khác trước, nhưng cảm giác lại có chút khác biệt, chuyện lúng túng ngày hôm qua, Lương Hiểu và An Thanh rất ăn ý coi như chưa từng xảy ra, cùng đi gặp gỡ khách hàng đã hẹn ngày hôm nay.
Bởi vì trước đó đã từng hợp tác, hợp tác cũng rất vui vẻ, khách hàng sở dĩ rời đi cũng không phải vì sản phẩm hay phục vụ của công ty, khách hàng này lúc trước là do quản lý cũ nắm giữ, khách hàng sợ sau khi quản lý tiêu thụ rời đi, phục vụ sẽ bị suy giảm, hơn nữa quản lý tiêu thụ nhận việc ở một công ty khác, rồi đưa ra điều kiện rất ưu đãi. Biết nguyên nhân khách hàng rời đi, An Thanh càng dễ làm việc.
An Thanh làm chủ, Lương Hiểu phối hợp, quá trình nói chuyện xem như rất thuận lợi, khách hàng cũng có ý định lưu lại.
Lương Hiểu phát hiện An Thanh không chỉ có lớn lên xinh đẹp mà còn có năng lực quản lý xuất sắc, năng lực nghiệp vụ rất tốt, bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Lương Hiểu không thể không thừa nhận, An Thanh là một cô gái rất ưu tú, thua bởi cô gái có nhan sắc có năng lực, Lương Hiểu muốn không phục cũng không được.
Cô nghĩ nếu cô là Dương Văn Kỳ, có một người bạn gái cũ như An Thanh, có lẽ cũng sẽ muốn quay đầu lại. Nếu người so với mình ưu tú hơn một chút, mình sẽ sinh lòng ganh tỵ, nhưng nếu các phương diện đều so với mình ưu tú hơn rất nhiều, vậy cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, thừa nhận bản thân không sánh bằng.
An Thanh cũng phát hiện, tuy cô cùng Lương Hiểu thời gian làm việc chung chưa lâu, nhưng lại rất ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, Lương Hiểu cũng có thể ngầm hiểu, có thể phối hợp rất tốt, không hề gây cản trở. Đàm phán lần này thuận lợi như vậy, cũng có công lao của Lương Hiểu, cho nên nói, có một đồng đội tốt quan trọng như thế nào.
Còn chưa ký hợp đồng, An Thanh và Lương Hiểu đều không thể buông lỏng, buổi tối hai cô hẹn khách hàng cùng nhau ăn cơm, muốn ở trên bàn cơm thỏa thuận chuyện hợp đồng.
Ai biết Lý tổng này tửu lượng tốt, còn đặc biệt rót rượu cho An Thanh, An Thanh là lão bản, so với Lương Hiểu lại xinh đẹp hơn, vốn Lương Hiểu cũng xem như xinh đẹp, đứng cạnh An Thanh liền trở thành lá xanh. Đối phương là khách hàng nam, tiêu điểm đương nhiên đều đặt trên người An Thanh.
Lương Hiểu tửu lượng thật ra cũng tốt lắm, nên rất tốt bụng thay An Thanh cản rượu, nhưng qua nhiều lần, khách hàng nam này không chịu, hắn thích rót rượu cho An Thanh, tuy Lương Hiểu cũng là mỹ nữ, nhưng sao so với An Thanh được? Đáng tiếc An Thanh là lão bản, khách hàng nam dù có tâm tư khác cũng không dám làm, chỉ có thể rót rượu uống đến nghiện.
An Thanh tửu lượng cũng khá, nhưng không chịu được tửu lượng quá tốt của đối phương, An Thanh uống đến có chút khó chịu, An Thanh nhiều lần từ chối nhưng không thành, An Thanh liền biết hợp đồng nếu muốn ký không thể không uống.
"Một lát nữa chị giả bộ khó chịu, đi nhà vệ sinh một lát, tôi với hắn uống, tôi tửu lượng tốt." Lương Hiểu thấy làn da của An Thanh bởi vì rượu mà ửng hồng, trông vô cùng quyến rũ, Lương Hiểu biết khách hàng nam thấy An Thanh như vậy, nhất định càng rót càng hăng, nên liền nhanh chóng thì thầm bên tai An Thanh.
An Thanh không biết có phải do uống nhiều rượu hay không, lúc Lương Hiểu thì thầm bên tai cô, cô cảm thấy lỗ tai hơi tê dại, An Thanh nghĩ nhất định là do cồn gây nên.
An Thanh lại bị khách hàng rót thêm vài chén rượu, quả thật không thể uống được nữa, nghe Lương Hiểu nói thế cũng tìm một cái cớ đi vệ sinh. Tuy rằng ý thức của An Thanh vẫn còn rất thanh tỉnh nhưng lúc đứng dậy, thân thể có chút lung lay, thiếu chút nữa là đứng không vững. Lương Hiểu thấy thế lập tức đứng lên, đỡ lấy hông của cô.
"Chị không sao chứ?" Lương Hiểu ân cần hỏi.
"Không có gì, cô ở đây bồi Lý tổng, tôi đi một lát rồi trở lại." Được Lương Hiểu đỡ thắt lưng, An Thanh cảm thấy nơi cô ấy chạm đến cũng có chút điện giật, cô có chút bối rối đẩy Lương Hiểu ra rồi nói, phải biết rằng thắt lưng là nơi nhạy cảm của cô.
Lương Hiểu đương nhiên không biết, chỉ ngồi xuống, chuẩn bị theo kế hoạch rót rượu giúp khách hàng.
An Thanh không ở đây, khách hàng cũng chỉ có thể cùng Lương Hiểu uống, dù sao Lương Hiểu cũng là mỹ nữ, An Thanh không ở đây, tư sắc của Lương Hiểu liền hiện rõ ra.
"Lý tổng, chúng ta khui tiếp một bình Mao Đài được không?" Lương Hiểu muốn tốc chiến tốc thắng, muốn nhanh chóng khiến khách hàng say, không thôi An Thanh trở về hắn lại muốn rót rượu cho An Thanh nữa, không bằng để hắn say trước.
"Không thành vấn đề." Nam khách hàng cực kỳ thích uống rượu, có rượu chưa bao giờ cự tuyệt, vui vẻ đồng ý. Hắn nghĩ Lương Hiểu muốn cùng mình uống rượu trắng, thật là không biết tự lượng sức.
Lương Hiểu so với An Thanh uống rượu hào sảng thẳng thắn hơn, một chén đón một chén mời, tửu lượng tốt như Lý tổng cũng chịu không nổi uống rượu kiểu này, hơn nữa vừa rồi uống cùng An Thanh không ít, nên rất nhanh liền thua.
An Thanh lúc trở về không biết lúc nào trên bàn lại thêm một bình Mao đài lớn, dĩ nhiên là do Lương Hiểu cùng Lý tổng uống, may mắn trạng thái của Lương Hiểu cũng không tệ, trái lại Lý tổng hình như đã hơi say.
"An tổng, chúng ta tiếp tục uống." Lý tổng uống đến nghiện, chẳng những cùng Lương Hiểu uống, còn không nỡ bỏ An Thanh, nhưng dưới sự che chở của Lương Hiểu, An Thanh uống cũng ít hơn.
Bữa cơm này Lý tổng bị Lương Hiểu rót rượu đến nằm bò ra mới kết thúc, An Thanh cũng uống đến đứng không vững, Lương Hiểu phải đỡ lấy An Thanh, để An Thanh không ngã xuống. Đứng cũng đứng không vững, nhưng An Thanh vẫn còn muốn cậy mạnh, thiếu chút nữa đụng vào cửa, rồi đành bám víu lấy Lương Hiểu, người còn đang ở trạng thái tốt. Trước đó Lương Hiểu cũng không để ý, nhưng mọi trọng tâm của An Thanh đều đè áp lên người cô, nghe mùi nước hoa cùng vị rượu hòa trộn, sau lại mới phát giác tư thế của cô và An Thanh lại thân mật như thế.