Tây Môn Y Bắc cư ngụ tại tầng thứ tư của Kiếm Các, trước khi đi đến đây, Tây Môn Y Bắc nói là gần đây y ẩn ước có một chút minh ngộ nên chuẩn bị bế quan trong một đoạn thời gian rất dài, trong lúc đó sẽ quan bế lục thức, không nghe khôn ghỏi mọi chuyện bên ngoài.
Độc Cô Vô Thương cũng đã trở lại huyệt động ở ngọn núi kia, Phong Vân Vô Kị căn dặn Trì Thương có thời gian rảnh thì hãy trông coi phòng của Tây Môn Y Bắc, phải luôn quét dọn sạch sẽ bụi bặm, sau đó y cũng trở về tầng thứ ba của Kiếm Các, lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống.
Trên lầu, khí tức của Tây Môn Y Bắc càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu, rồi cuối cùng biến mất trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị, chẳng khác gì trong tầng thứ tư của Kiếm Các không có lấy một ai.
Tình hình khi Tây Môn Y Bắc xuất kiếm một lần nữa hiện lên trong đầu, hai tay Phong Vân Vô Kị đan xen vào nhau, rồi đặt lại ở trên đầu gối, trong đầu một phiến không linh, một vầng quang mang xán lạn chẳng khác gì tuệ tinh lướt qua -- một lần nữa xuất hiện trong đầu của Phong Vân Vô Kị, chu vi một phiến đen tối, duy chỉ có vầng quang mang xán lạn đó mà thôi.
Phong Vân Vô Kị không ngừng mô phỏng kiếm ý kinh nhân do một kiếm đó của Tây Môn Y Bắc phát ra, dùng thần thức trược tiếp nhiếp lấy hình tượng của đoàn quang mang đó làm căn bổn, Phong Vân Vô Kị dựa vào tốc độ vận toán vượt xa người thường của ý thức cùng với năng lực nhất tâm đa dụng, tại ý thức hải không ngừng tiến hành diễn hóa và phân tích vầng quang mang xán lạn chẳng khác gì tuệ tinh đó.
Lúc mới bắt đầu, thì trong đầu của Phong Vân Vô Kị ngoài một phiến vô tận hắc ám ra, cũng chỉ có một đoàn quang mang chói lóa, dần dần – hư không như bị phân cắt làm mấy khối, ở bên cạnh vầng quang hoa đó hoành không lướt qua lại xuất hiện một vầng quang hoa, nhưng hình thái lại không giống nhau, tựa hồ như ngoại biểu đã nhạt đi không ít. Sau khi đạo quang hoa y như thế xuất hiẹn lần thứ hai, thì không lâu sau, ở bên cạn lại xuất hiện một đạo quang hoa, nhưng ngoại biểu lại càng ảm đạm hơn một chút.
Phong Vân Vô Kị không ngừng vận dụng thần thức cường hãn để tính toán, diễn hóa kiếm ý của Tây Môn Y Bắc, vô số đạo quang mang chói sáng lần lượt xuất hiện trong đầu của Phong Vân Vô Kị, ý thức bị phân thành vô số phần, dùng những phương hướng có khả năng để phân tích và thôi diễn đạo quang hoa đó, mỗi một cách diễn luyện đạo quang hoa đó đều có phương hướng không giống nhau.
Bên trong đầu, quang hoa mỗi lúc một nhạt đi, kiếm ảnh trong đạo quang hoa đó cũng dần rõ ràng hơn một phần, bên ngoài ý thức, nội thể của Phong Vân Vô Kị lại phát ra kiếm ý càng dày đặc hơn một phần.
Bên trong ý thức chẳng có ngày tháng, chỉ có vô cùng vô tận diễn luyện, thôi đoán, với tốc độ nhanh nhất thôi diễn ra phần ảo diệu trong một kiếm. Phong Vân Vô Kị cơ hồ nhất tâm đa dụng, đồng thời vận chuyển cả vạn đạo quang hoa, hơn nưa số lượng còn đang không ngừng gia tăng. Dù cho cường độ ý thức của Phng Vân Vô Kị, khi đối diện với nhiệm vụ cực kì hao phí não lực này cũng có chút nuốt không trôi, mấy vạn đoàn quang hoa – đột nhiên bắt đầu lắc lư.
Bất tri bất giác, tâm pháp khẩu quyết của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp cũng bắt đầu tự động vận chuyển, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn, bất tri bất giác – một cổ chân khí nho nhỏ thoát li khỏi quỷ đạo vận hành nguyên bổn, tiên nhập vào một đạo kinh mạch cực kì bé nhỏ, cực kì ít khi dùng tới, sau đó lại quay trở lại mạch lạc vận hành nguyên bổn .…
Bên trong ý thức, chỉnh cả ý thức không gian đột nhiên chấn động, thời gian cơ hồ như tĩnh chỉ, tất cả đều bất động, bao quát cả những quang đoàn rực sáng sung xích cả não vực. Một loại lực lượng thần bí đột nhiên tiến nhập vào bên trong, ngay thời khắc này, Phong Vân Vô Kị lại khôi phục ý thức, chư không còn đờ đẫn ra nữa, vẫn dựa vào bổn năng ý thức mà diến hóa và thôi diễn quang chất của doàn quang mang đó. Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác bản thân nắm giữ một lực lượng thần bí, lực lực này khiến cho bản thân có thể lăng giá lên trên không gian ý thức, dùng mội loại nhãn quang lãnh mạc nhưng sắc bén quan sát cả mọi thứ trong cái không gian ý thức này.
Tầng tầng quang hoa đột nhiên như dần dần bị tước đi từng tia từng tia liễu nhiễu xung quanh, bên trong ý thức hải hạo hàn vô biên, vô số đoàn quang hoa biến mất, thay vào đó là cả không gian tràn ngập vô số thanh – kiếm!
Kiếm, một thanh kiếm rất phổ thông! Phổ thông đến không thể phổ thông hơn nữa! Nhưng Phong Vân Vô Kị lại biết được đó là một thanh kiếm chấn đọng nhân tâm – một kiếm đó của Tây Môn Y Bắc không ngờ lại là do mấy chục vạn thanh kiếm hợp lại mà thành, mõi một thanh kiếm đều bao hàm những loại kiếm ý bất đồng.
Bên ngoài ý thức hải, trong tầng rhứ ba của Kiếm Các, mắt bên trái đăng nhắm chặt của Phong Vân Vô Kị đột nhiên mở to ra, con ngươi màu đen nguyên bổn trong mắt lại trở thành một phiến ngân sắc, lãnh mạc nhưng sáng suốt.
Trong ý thức hải, mấy chục vạn thanh thiết kiếm với kiếm phong chỉ về những phương hướng bất đồng dưới sự chú thị của Phong Vân Vô Kị -- đột nhiên tụ lại làm một, hóa thành một thanh trường kiếm cổ phác, thanh trường kiếm đó đột nhiên rung động, một kiếm tựa kinh lôi tức thì chém ra, kiếm hoa bạo thiểm, Phong Vân Vô Kị bức nó từ trong ý thức hải đi ra ngoài.
Phong Vân Vô Kị mở mắt ra thì phát hiện tấm trường bào trên người đều đã hóa thành từng mảnh từng mảnh bay phất phơ, phiến gỗ trơn láng ở phía dưới cũng có hàng loạt những vết xước lăng loạn giao thác lại một chỗ, trông chẳng khác gì cỏ cây đang bị mưa gió vùi dập.
Đối với đủ loại quái trạng trên tầng thứ ba của Kiếm Các, thì chúng đệ tử sớm đã quen rồi, khi Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, thì phát hiện ngay cửa của thông đạo sau lưng đã có một bộ y phục đã được xếp gọn gàng ở đó rồi.
Phong Vân Vô Kị cảm thán một tiếng, biết là Trì Thương đã để nó ở đó.
Ài, có được đồ nhi như Trì Thương, trong lòng đúng là rất vui mừng. Phong Vân Vô Kị với tay hấp lấy trường bào, đem bộ trường bào này câmg lấy trong tay, trong lòng rất là cảm động.
Thay xong y phục, Phong Vân Vô Kị từ kiếm các nhảy xuống, hướng xa xa biến mất.
Kiếm ý của một kiếm kia do Tây Môn Y Bắc phát ra liền lướt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, sau đó lấy tay nâng lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà chém ra một cái, một đạo quang hoa yếu nhược lóe lên, sau đó lẳng lặng biến mất, chỉ có tiếng gió nhe nhẹ lướt qua. Nguồn: http://truyenfull.vn
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, trong lòng hiểu được – biết được kiếm pháp là một chuyện, nhưng có thể đánh ra được hay không thì lại là mộ chuyện khác, muốn phá khai không gian bình chướng đúng là cần phải chăm chỉ tập luyện, một kiếm đó của Tây Môn Y Bắc, xem thì tựa như lại rất giản đơn, nhưng sau lưng của sự giản đơn đó là những biến hóa tinh tế phức tạp đến không thể phức tạp hơn.
Lệ!
Một con chim lửa to lớn từ trên thiên không lướt qua, cái bóng của nó chep lấp thân hình của Phong Vân Vô Kị. Y liền đưa tay trái hướng len trên hư không, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ chầm chậm la lên bốn chữ: "Hấp Tinh Đại Pháp!"
Con chim lửa trên thiên không nguyen lai đã bay được một đoạn cự li đột nhiên bị một cổ hấp lực cường đại đến khó có thể hình dung kéo xuống, liền trở thành con diều đứt dây lọt vào trong tay Phong Vân Vô Kị.
Cơ hồ như khi bàn tay trái của Phong Vân Vô Kị đụng vào móng vuốt của con chim lửa lớn đó thì con yêu cầm bàng đại đột nhiên kêu lên một tiếng kêu kinh khủng, sau đó thân thể liền sụp đổ xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, những cọng lông trên thân thể vốn lấp lánh ánh lửa dần trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng, rồi trở nên cực kì khó coi.
Chỉ trong nháy mắt, con chim lửa to lớn kia đã biến thành bộ xương khô băng nắm tay nàm trong bàn tay của Phong Vân Vô Kị.
Hấp Tinh Đại Pháp -- sau khi được Phong Vân Vô Kị không ngừng diễn hóa, chỉnh sửa, hoàn thiện, rốt cuộc uy lực cũng đã tăng thêm một bậc, không còn đơn thuần là một loại ma côn ghcỉ hấp thu được ma khí nữa.
Dưới sự lĩnh ngộ của một thiên tài như Phong Vân Vô Kị, Hấp Tinh Đại Pháp đã đạt đến mức độ phá vỡ sự cân bằng của trời đất – hấp thu sinh khí. Nhưng cả khắp thiên địa này, căn bổn là có quá nhiều thứ nghịch thiên, nên thêm một bộ Hấp Tinh Đại Pháp cũng không hề gì. Vì thế, Phong Vân Vô Kị cũng không để trong lòng làm gì.
Hấp thu lấy năng lượng trong nội đan và sinh khí của yêu cầm, Phong Vân Vô Kị cảm giác gần đủ lực rồi, liền vung ra một kiếm trame xuống ….