Như con đường kiếm đạo mà Tây Môn Y Bắc đã bước vào buớc cuối cùng, tả đạo của Phong Vân Vô Kị cũng là một con đường khác của đao đạo. Bá đạo của đao, Phong Vân Vô Kị trước khi phi thăng, sớm cùng các cao thủ đao pháp thử qua, nhưng khi thực sự tu luyện mới cảm thụ được sức mạnh của nó.
Chân khí trong cơ thể từng cỗ từ từ rời khỏi quỹ tích vận hành bình thường, tiến vào theo đường kinh mạch tay trái đến huyệt dũng tuyền ở gót chân trái, giữa đường kinh mạch này là thượng đan điền. Còn hạ đan điền là hạch tâm của kiếm đạo.Sau khi chân khí trong cơ thể vận chuyển được một vòng, chân khí đã chuyển hoá thành chân khí của đao pháp, không đến vài vòng, bá đạo của đao pháp đã hiện ra. Đao khí trong kinh mạch tay trái của Phong Vân Vô Kị càng chuyển động càng nhanh, càng vận chuyển càng nhanh, đến cuối cùng, như ngựa rời cương, có hiện tượn hoàn toàn không chịu khống chế. Chân khí bá đạo của đao đạo làm tay trái Phong Vân Vô Kị căng phồng lên.
Trong người có một luồng khí vô cùng khó chịu, Phong Vân Vô Kị đột ngột hét to một tiếng, từ trong hang động nhảy ra, trong không trung tay trái như một thanh đao,hướng xuống bên dưới vẽ lên một đường , một đạo đao khí vô cùng mạnh mẽ từ tay phát ra, đánh thẳng tới ngọn núi đối diện.
Ầm!
Đá núi tung toé, tạo lên một trận gió mạnh, nham thạch rơi vãi, rơi như sao băng từ trên núi xuống,tạo thành một cái gò núi nhỏ trên núi. Khi gió dừng thổi, cát bụi lắng xuống, đối diện với Phong Vân Vô Kị , một vết nứt lớn kéo dài suốt dọc ngọn núi đối diện như một vết thương khổng lồ, từ hướng núi ấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy trong vết nứt ẩn ước có ánh sáng truyền ra....Một đao này không ngờ đã xuyên thủng qua ngọn núi!
Phong Vân Vô Kị đứng giữa không trung, tóc dài tung bay, trong lòng vô cùng tự hào: "Tả đạo cuối cùng đã sáng tạo thành công!"
"Khiếm khuyết duy nhất là thiếu một thanh đao!" Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn qua tay trái, trên mu bàn tay, các mạch máu đan xen nổi lên như lưới, so sánh cùng lòng bàn tay trắng trẻo, hiện lên trong mắt gây kinh khiếp.
Võ công cao đạt đến một trình độ nhất định, ngưng hư thành thật không phải nói không, như Phong Vân Vô Kị tiện tay có thể kết ra một thanh băng tinh trường kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không bằng một thanh kiếm thực sự. Không kể ở độ sắc bén , cứng rắn, cùng phương diện thích ứng với chân khí cùng truyền lực, trường kiếm ngưng kết ra không thể so sánh cùng thần binh lợi khí, hơn nữa , nếu có một thanh thần kiếm, tốc độ ngự kiếm phi hành tăng lên rất nhiều. Đó là nguyên nhân tại sao Phong Vân Vô Kị đối với chiếm hữu một thanh thần kiếm cho bản thân luôn mong mỏi.
Hít vào một hơi dài, gió lạnh thổi ngang qua, Phong Vân Vô Kị nhìn kĩ ngọn núi, nhận chính xác hướng đông, đang chuẩn bị đi Đao vực, đột nhiên trong tai nghe thấy tiếng người ồn ào,trong đó có cả tiếng giao nhau của sắt thép.
Lòng hiếu kỳ của Phong Vân Vô Kị nổi lên, theo gió thuận hướng thanh âm ấy tìm kiếm. Bay được khoảng vài trăm dặm, Phong Vân Vô Kị cuối cùng nhìn thấy những bóng hình mờ mờ không xa, sau một ngọn núi, kiếm khí tung hoành, giống như thần binh xuất thế.
"Không phải chứ, sao lại khéo như vậy!" Phong Vân Vô Kị tự nhủ, thân thể hạ xuống, theo mặt đất đi hướng tới sau núi.
"Tà Nguyệt chân nhân, nhanh nhanh giúp, tôi đỡ không nổi rồi, cái thứ này quá tà quái!" Sau núi, một vũ giả thuộc tự do phái hệ vội kêu nói, cùng lúc thanh đao trong tay liên tục huy động, mỗi lần huy động là một lần có đao khí mạnh như thiên quân vạn mã phát ra.Nhưng người này liên tiếp bị ép lùi về phía sau.
Kẻ đang đánh cùng người này, là một thư sinh thân mặc áo dài màu xanh, trong tay hắn là một thanh kiếm dài ba xích thần quang ẩn hiện, từ các góc độ quỷ dị hướng vũ giả tấn công.
A! Phong Vân Vô Kị kinh dị kêu lên một tiếng, y chỉ có thể nhìn thấy hình dáng người thư sinh này, nhìn không rõ mặt hắn, nhưng không bị trở ngại khi nhìn thanh trường kiếm đặc biệt trên tay hắn, đó rõ là một thanh nhuyễn kiếm, đâm ,chém, thẳng,cong,...Đối với thanh nhuyễn kiếm này mà nói, gần như không có góc chết cho tấn công.Mỗi một lần cuốn lại, nhuyễn kiếm đều phát ra tiếng kiếm ngâm rất rõ.Làm Phong Vân Vô Kị thấy lạ là, vũ giả thuộc tự do hệ phái võ công rõ ràng không thấp, mỗi một đạo đao khí đều có thể giết người, nhưng đao khí chém trúng thư sinh áo xanh không có một chút phản ứng nào, thư sinh áo xanh cũng không né tránh, thẳng hướng vũ giả ấy lao tới với thế liều mạng.
"Nhạc Đông Lai, ngươi mau quay lại, Đệ Ngũ tiên sinh này đã chết nhiều năm, nhưng oan hồn chưa tan, Đệ Ngũ Kiếm Đảm của y oán khí quá nặng, đã phản khách vi chủ, khống chế thân xác Đệ Ngũ tiên sinh, bọn ta không thể đánh nổi y. Các huynh đệ đã nhiều người bị thương, bỏ qua cho y mấy ngày này, đợi bọn ta chuẩn bị toàn vẹn hãy quay lại." Tà Nguyệt chân nhân râu dài, mũi thẳng, khuôn mặt bình hoà, trông giống như hình tượng một cao nhân đắc đạo.
Sau lưng Tà Nguyệt chân nhân, vài vũ giả trên mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn thư sinh áo xanh, tay bọn họ mềm oặt, hiển nhiên đã gãy vụn, không còn sức tái chiến.
"Không được, ta ở sinh tử cốc này đã sống không dưới vài trăm năm, bởi Đệ Ngũ Kiếm Đảm này mà đã mất không ít tâm huyết, mắt thấy thành công, sao có thể bỏ qua?Tà Nguyệt, giúp hay không giúp, ngươi nói đi, ta chỉ cần ngươi nói một chữ." Vũ giả kia một bên đỡ đòn dần dần lùi về phía sau, một bên thét lên.
"Được, ta giúp!" Tà Nguyệt chân nhân trầm tư lúc lâu, cuối cùng gật đầu, vũ giả thuộc tự do phái hệ kia nghe được mừng rỡ.
Hai người lúc này liên thủ tấn công hướng thư sinh áo xanh, hai người vừa liên thủ, thư sinh áo xanh giống như dừng lại, nhưng vào lúc này, vài vũ giả ở bên cạnh lược trận kêu to: "Nhanh lùi, hắn sắp dùng một chiêu đó!"
Hai người nghe nói đại kinh, vội thu đao lùi về phía sau, nhưng đã muộn, chỉ thấy thư sinh áo xanh ngửa lên trời kêu dài một tiếng , một luồn khói đen bay lên, sao đó từ thư sinh đó làm trung tâm, trong phạm vi vài trăm thước , từng vết không gian liệt ngân lan ra, như rễ cây, bao trùm toàn bộ không gian đó vào, đám vũ giả kia miệng mở lớn, nhưng không không phát ra được tiếng động gì, thân thể như bị một sức mạnh nào đó điều khiển, không thể cử động. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Một đạo ánh sáng đỏ từ trong tay thư sinh áo xanh phát ra, nhanh như thiểm điện,bay qua các khối không gian đã bị các vết không gian liệt ngân chia cắt rồi nhanh chóng quay lại, chỉ chớp mắt, quay về trong tay thư sinh áo xanh, co nhỏ lại, hoá thành một vật hình tròn nho nhỏ.
Trong phạm vi trăm thước, từng đạo không gian liệt ngân dày đặc đến vài vạn đường cuối cùng dần dần hợp lại, trong không gian mênh mông,thân hình đám vũ giả dần hiện ra.Giây lát sau, một trận gió nhẹ thổi qua, đám người này đột nhiên hoá thành từng khối thịt, rơi xuống mặt đất.
Thư sinh áo xanh quay người lại, tóc dài trên trán tung bay, Phong Vân Vô Kị nhìn rõ, đây đâu phải là người, rõ là một kẻ đã chết rất lâu,là một tử thi trên đầu chỉ còn mớ tóc dài, không trách không sợ bất kì sự tấn công nào của đao khí.
Tử thi này như nghe thấy điều gì, cái đầu chuyển động, sau đó quay về phía nơi Phong Vân Vô Kị ẩn thân......
Phong Vân Vô Kị nhảy ra, hét to một tiếng. Đao pháp Tả đạo đã xuất thủ, một đạo vô hạn đao khí màu đen phát ra, chém tử thi phân ra làm hai, lần lượt đổ trên mặt đất.
Nặng nhọc thở một hơi, Phong Vân Vô Kị nhìn lại nơi tử thi kia đổ xuống thì, giật mình phát hiện vật hình tròn kéo dài ra, hoá thành một thanh trường kiếm, khói đen từ trong thân kiếm hùng dũng phát ra, nhập vào cái xác đã phân làm hai bên dưới , sau đó nghe thấy một loạt âm thanh răng rắc, cái xác không ngờ đứng thẳng dậy, hai nửa hợp lại, lại trở thành một tử thi hoàn chỉnh.
Một trận gió lạnh thổi qua, Phong Vân Vô Kị lạnh cả sống lưng, đối diện với tử thi đang từ từ từng bước thẳng hướng Phong Vân Vô Kị mà đến, tóc dài bay bay, bên dưới là hai cái hố mắt đen sâu hoắm lúc ẩn lúc hiện, sát khí hãi nhân......