*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tiết xuân se lạnh, Tề Vân Nhược quỳ tới khi chân đã tê rần cũng không thấy một ai bảo đứng dậy. Tề Nghê Quần nhìn y, thần sắc lạnh như băng.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Tề Vân Nhược đang ngâm chân trong phòng ngủ, trong phòng có hơi yên tĩnh. Khi Lưu Tô bưng nước ra, Tề Vân Nhược trèo lên giường chuẩn bị ngủ thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào. Lục Lam chạy lao tới, nói: "Công tử khoan hẳn ngủ, Vương gia đang trên đường đến đây."
Y sững sờ. Lưu Tô ở bên ngoài, mặt mày tối sầm lại.
Hồi chiều tiểu a đầu truyền lời bảo Lưu Tô sang viện Đông Mai, lần này cô chả hề vui sướng gì khi gặp mặt chúng tỷ muội, ngược lại đi qua với tâm sự nặng nề. Mấy cổ gặng hỏi tình hình chung sống giữa Vương gia và tam thiếu gia, thế nhưng cô chẳng có gì để nói. Vương gia rất ít khi đến Quan Hà đinh châu, lúc đến chỉ trò chuyện với tam thiếu gia, nhiều lắm thì uống chén trà rồi đi. Cô nào biết vì sao Vương gia đột nhiên sủng hạnh tam thiếu gia hai đêm liền.
"...... Đã trễ thế này." Tề Vân Nhược ngồi dậy, ló đầu ra ngoài ngó: "Ta không cần đứng lên đâu ha."
Y nghĩ Lý Sâm tới qua đêm, vì thế nên ngồi chờ chốc lát. Sau khi Lý Sâm vào nhà thì có ở ngoài hỏi mấy câu, y không nghe rõ.
Tề Vân Nhược đợi Lý Sâm rửa mặt xong sang đây, mở miệng nói: "Người tới rồi."
Thiếu niên ngồi dựa lưng ôm chăn, đầu vai lộ ra bên trong chiếc áo trong màu trắng, mái tóc vấn lên rũ xuống trước một bên ngực. Hắn mỉm cười: "Ngươi ngủ sớm vậy."
Tề Vân Nhược dịch người vào trong, nhường chỗ cho hắn. Hắn lên rồi mới cảm thấy bên dưới thật ấm áp, y nói: "Người thấy sớm quá à? Thế ta trò chuyện với người vậy."
Lý Sâm phất tay cho người ra ngoài, ừ một tiếng.
Hắn nắm lấy một bàn tay Tề Vân Nhược, ngắm nhìn. Tay thiếu thiên trắng nõn thanh tú, đốt ngón tay thon dài. Tề Vân Nhược nằm nghiêng, không chủ động bắt chuyện, y cũng không quá buồn ngủ. Còn hơi tỉnh táo, y cũng xem tay Lý Sâm, đồng thời cảm thụ xúc cảm trên mu bàn tay ấy — trong lòng bàn tay ấy có một lớp chai mỏng, dường như rất có lực, có thể giương cung bắn tên, vung roi thúc ngựa. Tề Vân Nhược nhất thời ngẩn ngơ, khẽ nói: "Hồi nhỏ ta ra ngoài đùa giỡn với mấy đứa nhóc, đánh không lại người ta bèn muốn về tìm võ sư học võ thuật."
Lý Sâm cười: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...... Ta quên rồi, dù sao cũng không tìm."
Thật ra là Tử Dương Bả phản đối. Mấy đời nhà họ Tề học võ, nam tử hán họ Tề ra đường sẽ phải mang đao thương kiếm kích, búa rìu móc xiên bên mình. Là một đứa con ngoài giá thú thấp hèn, Tử Dương Bá sợ Tề Vân Nhược bôi nhọ phần danh vọng ấy.
Lý Sâm kể: "Từ khi ta sáu bảy tuổi, bất luận trời đông rét hay hạ oi, mỗi sớm đều đứng trung bình tấn. Lúc vừa mới bắt đầu, đêm nào chân cũng đau đến không ngủ nổi, nhưng vẫn kiên trì mỗi năm."
Nam tử nhà họ Tề đều cao lớn, cả Tề Vân Sam nho nhã nhất cũng có dáng người cường tráng. Tề Vân Nhược suy nghĩ, cười nói: "Nam tử đều nên tráng kiện như vậy."
Hắn cũng mỉm cười, nằm xuống: "Tiểu Tề, Tề Vân Nhược...... Ai lấy tên này cho ngươi?"
"Là mẫu thân ta đặt."
Chốc sau, y bổ sung: "Vốn dĩ không gọi là Tề Vân Nhược. Ta họ Thủy, là Thủy Nhược."
Lý Sâm cũng không thấy bất ngờ, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nghe được, sự xuất hiện của Tề Vân Nhược vốn đã rất kỳ lạ. Tử Dương bá thừa kế bá tước nhất đẳng, tính từ thời hoàng đế khai quốc đã tuyền thừa bốn đời, chưa từng bị giáng bậc. Con cháu Tử Dương bá nếu chẳng ra gì hoặc xử trí theo gia quy, hoặc trục xuất khỏi dòng họ, đủ loại gia quy nghiêm khắc vang dội kinh thành. Mặc dù những năm đó Tử Dương bá phiêu kỹ, bị người công kích, vậy mà con riêng của lão vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt ai. Mãi đến trước khi thành thân, hắn thấy trong danh sách hồi môn có một thiếu niên theo hầu trưởng tỷ.
Đương nhiên Lý Sâm lấy làm lạ, trông thế nào thì Tử Dương bá cũng không giống kiểu người đưa con trai đi làm của hồi môn một cách quang minh chính đại như vậy. Thế nhưng sự tình lại xảy ra rành rành ở đấy, kể từ đó, Tề Vân Nhược không còn là người Tề gia nữa, mà là nam dắng phủ Thuần Vương, thể xác cùng linh hồn y đều thuộc về hắn.
"Ngủ đi." Lý Sâm nằm vỗ vỗ lưng Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược gật đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi Lý Sâm tỉnh dậy, Tề Vân Nhược mơ mơ màng màng thức giấc. Lý Sâm thay triều phục xong thì Tề Vân Nhược đã khoác thêm một chiếc áo choàng, đang ngồi mép giường, có điều khi y tỉnh táo hẳn thì hắn đã chuẩn bị đi. Y nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn tối.
Lý Sâm thấy y đang xỏ giày, bảo: "Không cần ra đâu, ngươi ngủ tiếp đi."
Tề Vân Nhược đã đứng lên đi tới. Hắn mỉm cười, sờ mặt y nhưng không nói gì thêm, rời khỏi Quan Hà đinh châu.
Tề Vân Nhược trở vào tìm về giấc ngủ, còn chưa ngủ được, chợt nghe giọng nói lanh lảnh của một nội thị xa lạ từ xa truyền vào, với cả giọng của Lục Lam lẫn Lưu Tô. Y ngồi dậy, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lục Lam đẩy cửa vào, vẻ mặt hơi khó chịu: "Vương phi nói rằng sau này ngài cũng phải hôn định thần tỉnh*." (*vấn an vào sáng sớm)
Y cúi đầu nghĩ, hỏi: "Bắt đầu từ hôm nay à?"
"Phải, có bảo là mấy vị trắc phi đều tới rồi."
Gã nội thị kia nói hôm qua gã đã tới báo, rốt cuộc Vương gia lại qua đêm ở Quan Hà đinh châu, gã không tiện quấy rầy, sáng này mới chạy tới thông báo một tiếng. Lúc nói, vẻ mặt gã cao ngạo, tất nhiên là không để người trong Quan Hà đinh châu vào mắt.
Tề Vân Nhược ngẫm nghĩ, hóa ra mình đã là cơ thiếp hậu viện.
Y mặc quần áo thật dày đi ra. Quan Hà đinh châu đối diện hồ, nơi đây gần như nằm giữa viện trước viện sau, sang Đông Mai viện cũng không xa mấy. Thái giám Vu tri với Lục Lam theo sau Tề Vân Nhược, Lục Lam vừa đi đường vừa nói: "Quý phủ chưa từng có quy củ như này, cho nên đây xem như là Vương phi nương nương quyết định. Vương phi bảo ngài đi mỗi ngày, Vương gia cũng không có đường phản đối."
Tề Vân Nhược gật đầu, cái loại tâm trạng mông lung này lại trở lại trong lòng lần nữa. Y càng ngày càng không rõ vị trí mình ở đâu. Chung sống với Lý Sâm cũng không phải chuyện gian khổ gì, hắn dịu dàng lại săn sóc, có đôi khi Tề Vân Nhược cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên hắn. Nhưng Lý Sâm đi khỏi, y sẽ luôn suy nghĩ miên man. Cuộc sống của một người nam ở nhà sau khó khăn ra sao, đối mặt với y có thể là "sắc phai tình nhạt", cũng có thể là một vận mệnh khác càng bất hạnh hơn.
Đã tới trước viện Đông Mai, thời điểm Tề Vân Nhược xuất hiện, không gian im bặt.
Tề Nghê Quần ngồi trên ghế, hờ hững liếc y.
Ánh mắt Quý phi vô cùng bất thiện, ả ta với Tề Vân Nhược cũng xem như là sầu mới oán cũ. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt không hề che giấu của ả, y đầy nghi hoặc, không biết mình đã làm mích lòng chỗ nào — y chỉ gặp Quý phi có mỗi một lần, sắp quên luôn ả trông ra sao.
Vi phi đang đỡ bụng ngồi ở mặt bên, sắc mặt hồng hào, trên mặt còn thấp thoáng nét cười. Mấy thứ phi thị thiếp còn lại thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng chẳng tuỳ tiện mở miệng.
Doanh Thu đảo mắt, cười nói: "Quả nhiên có nhà Vương phi mới được nhân phẩm tốt nhường này, chi lan ngọc thụ (con em ưu tú). Chúng nô đợi đến khi gặp được Tiểu Tề công tử mới biết hổ thẹn kém người."
Tề Nghê Quần mặt cười nhưng lòng không cười: "Thật không?"
Doanh Thu cũng chẳng xấu hổ gì, trên môi treo nụ cười, ánh mắt lại hướng đến chỗ Quý phi. Ngữ điệu Quý phi lên xuống, khi cao khi thấp, xỏ xiên Tề Vân Nhược: "Đương nhiên là chúng ta thua kém. Tuy Tề công tử không phẩm cấp, nhưng có thể diện Vương gia với Vương phi đã đáng giá hơn nhiều so với mấy người chúng ta. Nói không chừng những ngày sau, chính chúng ta quỳ xuống thi lễ với Tề công tử ấy."
Tề Vân Nhược chợt nhớ tới khi Tề Nghê Quần mới được gả tới, mình còn cùng Quý phi và Vi phi dập đầu vấn an. Y nhìn lướt qua Tề Nghê Quần, vẻ mặt Tề Nghê Quần không hề tốt. Tề Vân Nhược lập tức quỳ xuống trước mặt nàng: "Xin thỉnh an Vương phi nương nương."
"Ừm." Tề Nghê Quần nhạt nhẽo đáp lời.
Y đứng lên, lại quỳ xuống với Vi phi: "Xin thỉnh an Vi trắc phi nương nương."
Vi phi cười khẽ: "Không dám nhận."
Y đứng lên rồi lần nữa quỳ xuống trước mặt Quý phi, lập lại: "Xin thỉnh an Quý trắc phi nương nương."
Quý phi cầm chén trà trong tay, nhấc nắp lên thổi, nhấp một ngụm rồi sau đó mới nhìn Tề Vân Nhược, trong mắt ả mang theo tám chín phần khinh thường.
Tiết xuân se lạnh, Tề Vân Nhược quỳ tới khi chân đã tê rần cũng không thấy một ai bảo đứng dậy. Tề Nghê Quần nhìn y, thần sắc lạnh như băng. Nàng thật sự không ngờ hôm trước nàng nói nhiều lời tri âm với Vương gia như vậy, còn khóc vì hắn một hồi, thế mà hôm sau Vương gia lại không đến Đông Mai viện, bốn ngày ba lượt đều tìm Tề Vân Nhược. Nàng càng lúc càng tin lời Quý phi nói, Tề Vân Nhược sẽ giống như Quý Hoàn thay thế địa vị Quý phi, đích thân sẽ y dồn ép người chính phi này.
Có điều...... Tề Nghê Quần nở nụ cười, khoảng thời gian tới Vương gia sẽ không ở trong phủ, y nằm trong tay mình, còn không phải mình kêu y làm gì thì y làm nấy sao?
Quý phi thưởng thức đủ thế quỳ của Tề Vân Nhược, mới mở miệng nói: "Ơ kìa, sao ngài còn quỳ trên đất? Ta không gánh nổi đâu. Thân phận ngài quý giá, là em trai ruột Vương phi nương nương, người hiện tại Vương gia hài lòng nhất. Sợ rằng nói một câu bên gối Vương gia thôi, ta lập tức lãnh đủ. Thiếp xin ngài tự chịu, đừng tới chấp nhặt với tiểu nữ."
Y lặng lẽ đứng lên, chân hơi lảo đảo. Lục Lam đứng phía sau y không xa, vội vàng tới dìu.
Tề Nghê Quần thấy Lục Lam, không khỏi cau mày, thế nhưng nàng nhìn qua Quý phi, trong đầu lại kinh miệt. Tên a hoàn có chữ "Lục" đều là người bên cạnh Vương gia, mà cái a hoàn này thấy chính là Quý phi ức hiếp Tề Vân Nhược, chứ chẳng phải mình.
Nàng nói với người bên cạnh: "Mang ghế con cho y."
Trong sảnh chính Đông Mai viện, Tề Nghê Quần ngồi ở chủ vị; hai chiếc ghế tựa từ gỗ tử đàn chạm trổ hoạ tiết các tầng rỗng(1) thuộc về trắc phi; bốn chiếc ghế tựa qua đầu kiểu mũ quan(2) đơn giản của các thứ phi; thị thiếp đứng phía sau. Hai thị tì bưng cái ghế con tới, đặt ở vị trí xa nhất bên trái để y ngồi.
Tề Nghê Quần lúc này mới nói: "Mấy ngày nữa Vương gia đi, nhưng quy củ vương phủ không được phép buông thả, thậm chí phải nghiêm khắc hơn bây giờ mới được, mong chư vị tuân thủ nghiêm ngặt. Một, không được dò hỏi công việc tiền viện; hai, không được trao đổi tin tức với ngoài phủ; ba, dời thời gian giới nghiêm ban đêm lên sớm hơn nửa canh giờ; bốn, Vương gia đi rồi, chư vị phi thiếp không được mặc quần áo trang sức quá mức lộng lẫy; cuối cùng, mong chư vị nhớ kỹ, thời gian nhàn rỗi này không gì tốt bằng việc cung kính thành tâm cầu khẩn trước phật. Vương gia vất vả vì quốc gia, thay phụ quân (vua cha) dẹp loạn...... Chư vị tỷ muội cùng vào phủ cùng trãi qua những ngày này, nên hiểu những quy củ cần phải có này mới được."
Chư vị phi thiếp đồng thời đứng dậy, đồng loạt phúc thân đáp: "Vâng."
Tề Vân Nhược hoàn toàn sững sờ. Vương gia phải đi? Hắn muốn đi đâu? Thay phụ quân dẹp loạn? Tây bắc có chiến sự ư? Hắn muốn đi đánh giặc? Hay là còn gì......
Vương gia...... Sao đêm qua lại không nói với mình?
Tề Nghê Quần nhìn y, mặt mày cực kỳ không vui. Quý phi cười khẽ, ngồi xuống rồi nói: "Nói đến quy củ, hình như Tiểu Tề công tử nhà Vương phi nương nương không hiểu nhỉ?"
Tề Vân Nhược giật mình, cuống quýt đứng dậy mới phát giác người ta đều đã ngồi xuống. Không biết trong góc nào, ai đó đánh một tiếng cười nhạo.
Tề Nghê Quần buồn phiền phất tay một cái: "Ngươi về đi, chờ mấy ngày nữa ta bảo ma ma sang giảng quy củ cho ngươi."
"...... Vâng."
Y bước ra, vài ánh mắt vừa khinh thường lại vừa căm ghét dõi theo sau lưng y, thấp thoáng còn nghe được tiếng người nói khẽ: "Ôi chao, một tên con trai, ha ha......"
Đường về càng trầm lặng hơn.
Vu Tri không hay nói chuyện, Lục Lam nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Tề Vân Nhược bảo: "Những người đó đều xem thường ta."
Cô nặn ra một nụ cười, an ủi: "Công tử nghĩ chuyện này làm gì. Vương gia không thường tới hậu viện, họ sinh lòng ghen ghét, ngài chớ chấp nhặt với họ làm chi."
Y lắc đầu: "Các nàng ghi hận ta, ta lại có gì ghê gớm để đắc ý đâu? Chúng ta như nhau từ lâu rồi, theo lý, các nàng như vậy là thường tình. Sự tồn tại của ta rất kỳ cục, các nàng nhìn ta thấy lạ lùng, như là ta không nên tồn tại ở đây. Nhưng mà ngoài đây ra ta cũng đâu còn chỗ nào để đi."
Cô cúi đầu, trong lòng thì đang lo lắng. Chủ tử đắc tội không ít người, từ chủ tử là phi thiếp cho tới quản sự các nơi, Vương gia đi rồi không còn ai có thể che chở chủ tử nữa, chủ tử làm sao bây giờ?
Tề Vân Nhược cười, lắc đầu: "Ta nghĩ tới chuyện này làm gì chứ? Ta cũng đã trở thành người ở đây, nên làm thế nào thì làm thế nấy. Ta cũng không có nơi muốn ghé đến, về sau Quan Hà đinh châu chúng ta đóng cửa tắt đèn sớm, sáng sớm thì ta đi vấn an chào hỏi, cứ sinh hoạt như vậy thôi."
Lục Lam cũng mỉm cười, đáp: "Công tử nghĩ như vậy cũng được."
Cô lại nói: "Chúng ta không đi ra, người ta cũng không thể lên đầu chúng ta bắt nạt được."
Y gật đầu: "Là ý này."
Cơ mà Lục Lam lẫn Vu Tri đều không nhẹ nhõm như Tề Vân Nhược. Về hậu viện này, bọn họ nhạy cảm ơn y nhiều lắm, thật ra cái chuyện trừng trị một người là việc hết sức đơn giản. Trắc phi lẫn Vương phi cao cao tại thượng vốn chẳng cần tự mình ra tay, vẫn có vô số kẻ muốn lấy lòng các nàng ùa lên, xuống tay với Quan Hà đinh châu.
Tề Vân Nhược đi đằng trước, Lục Lam nói nhỏ với Vu Tri: "Tốt xấu gì ta là người từ Mặc Liên viện ra, có muốn làm gì cũng sẽ không quá đáng đâu hen."
Vu Tri thản nhiên đáp: "Ngươi ra từ Mặc Liên viện, chủ tử hãy còn là người bên gối Vương gia đấy. Ngươi cho rằng ai sẽ vì vậy mà nhẹ tay với chúng ta?"
Lục Lam giật thót trong lòng.
Tề Vân Nhược quay về Quan Hà đinh châu dùng bữa sáng, y hỏi: "Khi nào thì Vương gia đi?"
Lục Lam cũng không biết: "Để nô tỳ đi nghe ngóng."
Cảm xúc Tề Vân Nhược chợt xuống dốc, đáp: "Thôi khỏi đi, Vương gia không chủ động nói, chúng ta đi thăm dò cũng không hay."
"Vâng."
Tối đó Vương gia mãi chưa tới Quan Hà đinh châu, đến lúc ngủ, Tề Vân Nhược thản nhiên bảo người đi trải giường chiếu. Lo lắng trong lòng Lục Lam lại càng tăng lên, Tề Vân Nhược bảo: "Ta muốn ngủ, ngày mai phải dậy sớm nữa. Ngươi nhớ phải gọi ta dậy đó."
"Nô tỳ nhớ rồi."
Nằm trên giường, Tề Vân Nhược lại mất ngủ, trằn trọc một đêm, lúc tỉnh lúc ngủ. Trời còn chưa sáng, Tề Vân Nhược đã ngồi dậy rồi.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Chuyên mục chú thích
(1) Qua mấy chiếc ghế này mình chắc chắn truyện lấy bối cảnh thời Minh luôn nhé. Nhưng mình không biết tiếng Trung, cố tra rồi vẫn không xác định chắc chắn được ghế của 2 trắc phi ngồi, nên mình chỉ có thể up ảnh để mọi người biết về nội thất thời Minh thôi.
ghế trắc phi:
(2) ghế thứ phi:
ghế trống