Đột nhiên Việt Quất cảm thấy người với người thật khác biệt.
Tối qua cô suýt chết mới kiếm được một tấm thẻ năng lực, tới chỗ Thẩm Đông Thanh thì bị ghét bỏ yếu kém.
Hàng so với hàng chỉ muốn ném.
Việt Quất cất thẻ cẩn thận: "Vậy tôi giữ lại cho anh, nếu anh muốn dùng thì nói cho tôi."
Thẩm Đông Thanh thờ ơ gật đầu.
*
Bóng đen đi trước dẫn đường.
Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, dừng trước một căn phòng.
Thẩm Đông Thanh hỏi: "Nơi này sao?"
Bóng đen gật đầu.
Thẩm Đông Thanh tiến lên trước, còn chưa kịp gõ cửa, bóng đen đã chui vào phòng, mở cửa cho bọn họ.
Két ——
Cửa phòng từ từ mở ra.
Có thể thấy được trong phòng có bốn người, bọn họ đều đồng loạt nhìn qua, người chiễm chệ chiếm nguyên cái ghế ngồi ở chính giữa là Chu Văn Ngạn.
Chân dài bắt chéo trên bàn trà, vô cùng nghênh ngang, nhìn là biết không dễ chọc.
Khí thế giang hồ, không ai dám ngồi bên cạnh cả.
Thẩm Đông Thanh vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi kế bên hắn, không hề để ý tới mấy người bên cạnh, mở miệng than: "Sao mỗi lần vào game là tui với anh lại bị tách ra vậy."
Làm hắn phải lo lắng an toàn của lương thực dự trữ.
Chu Văn Ngạn bỏ chân xuống, lười nhác: "Cái game ngu ngốc này đang trả thù chúng ta."
Thẩm Đông Thanh: "Hả?"
Vấn đề này giải thích rất phiền phức.
Sự tồn tại của hai người bọn họ đã uy hϊếp đến hoạt động của hệ thống game, nhưng mà bị mắc ở quy tắc nên không thể trực tiếp xóa bỏ người chơi.
Vì vậy game đành phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế tạo rắc rối cho bọn họ.
Trận trước vừa chia bọn họ thành hai trận doanh, giờ thì cao tay hơn, cho bọn họ gϊếŧ chóc lẫn nhau.
Mà Chu Văn Ngạn thì không thích theo lẽ thường.
Chu Văn Ngạn không muốn cho người khác biết chuyện, nhỏ giọng: "Tới lúc đó nói sau."
Thẩm Đông Thanh không quá tò mò về cái này, "ồ" một cái thì cho qua, cầm tay Chu Văn Ngạn, kéo đi: "Hình như gần đây có một cái trung tâm thương mại, tụi mình đi dạo đi."
Mấy người kế bên nghe xong thì kinh ngạc.
Phải biết là trong này không chỉ đề phòng quỷ quái mà còn phải đề phòng cả người chơi, ngay cả đồng đội còn chưa tin tưởng hoàn toàn được, đâu ra dám đi dạo phố?
Nói ra được mấy lời này trừ đại lão thì chỉ còn người mới ngu ngốc, nhìn bộ dạng tên này thì chắc là tên người mới ngông cuồng rồi, lại còn là loại ôm đùi người khác mới qua cửa được.
Sau khi phân tích ra được gốc gác, những người khác đều mất đi hứng thú.
Có một tên áo sơ mi hoa hòe mở miệng: "Việc hai người quen nhau tôi không xen vào, nhưng hắn là tổ viên tổ khác, không nên đem người không liên quan vào phòng của chúng ta thì hơn."
Nói xong, có thêm mấy người phụ họa: "Đúng rồi, tụi này cũng không muốn ban đêm không dám ngủ canh gác đâu."
"Nơi đây không phải là nơi mà mấy người có thể đùa giỡn được đâu, đừng có đùa giỡn trên tính mạng của tụi này."
Áo sơ mi hoa hòe ngứa mắt Chu Văn Ngạn lâu rồi, thêm vào mấy người còn lại ủng hộ, vô cùng tự tin: "Nếu như cậu muốn gánh cậu ta thì mời cậu rời khỏi đây cho."
Chu Văn Ngạn không phản đối, cười nhẹ: "Vậy thì tốt."
Sau đó hắn kéo Thẩm Đông Thanh đi.
Việt Quất chờ ở cửa nhẹ giọng hỏi: "Hai người không sao chứ?"
Cô nghe được toàn bộ lời của đám người trong kia, dựa theo tính nết của vị này thì phải trực tiếp vả mặt bọn họ, nhưng không ngờ là hai người lại bình tĩnh đi ra ngoài, không hề làm gì.
Chu Văn Ngạn nhướng mắt nhìn Việt Quất.
Thẩm Đông Thanh giới thiệu: "Đây là tổ viên của tui đó."
Chu Văn Ngạn gật đầu, nói: "Tôi không thích tính toán chi li quá."
Thẩm Đông Thanh tán thành: "Làm người nên rộng lượng bao dung một chút."
Việt Quất đứng tại chỗ tiêu hóa một chốc, cảm thấy được hình như thiếu vài chữ rồi.
Phải là "Tôi không thích tính toán chi li với người chết lắm."
Cô cảm thấy sau lưng lạnh toát, cắn môi nhìn lại đám người trong phòng.
Áo sơ mi hoa hòe mắng: "Nhìn cái gì?"
Đóng sập cửa lại.
*
Phó này khác hẳn với các phó bản khác.
Nơi đây là một thành thị hiện đại, có điện có mạng có điều hòa, có ăn có mặc có vận chuyển ngoài, ngoại trừ việc lâu lâu có mấy con quỷ nhảy ra thì không khác gì hiện thực cả.
Việt Quất nhìn mọi người đi qua đi lại, thở dài: "Biết bao lâu rồi tôi chưa được thấy hình ảnh như vậy."
"Thật ra thì bình thường cũng có chỗ tốt của nó, tôi chỉ muốn hòa mình vào đám người này, làm một con người bình thường, kiếm sống ngày qua ngày thôi."
Thẩm Đông Thanh liếm kem, nói ra một câu làm bay mất bầu không khí: "Trong đám này có một con quỷ đó."
Việt Quất: . . .
"Hai người còn nhớ thế giới trước khi tiến vào game không? Nếu như ta có thể trở về thì có gì khác nhau không?"
Thẩm Đông Thanh cắn ốc quế giòn giòn: "Không có gì, ngược lại là . . . đã chết, hơn nữa tui thấy cái này chơi rất vui, nếu như mỗi phó bản đều như này là quá được luôn."
Chu Văn Ngạn thẳng thắn: "Quên rồi."
Thật sự đã không còn ký ức nào cả.
Tất cả ký ức trước khi vào game như mất sạch, chỉ có lẻ tẻ vài hình ảnh nhỏ.
Cho nên hắn mới muốn thoát khỏi game đi tìm quá khứ của hắn.
Nhưng giữa chừng lại gặp được Thẩm Đông Thanh.
Giờ hắn cảm thấy thoát hay không cũng không sao, quá khứ cũng không quan trọng đến vậy.
Việt Quất đã hiểu ra, giữa đại lão và người bình thường không có cách nào giao tiếp được, cô lựa chọn chấm dứt cuộc trò chuyện.
Thẩm Đông Thanh mở app, dựa vào vai Chu Văn Ngạn, hỏi: "Chúng ta ăn cái này nha?"
Chu Văn Ngạn dịu dàng trả lời: "Được thôi."
Hai người hoàn toàn bỏ qua ma nữ treo trên cây, đám quái vật dị dạng núp trong bóng tối với cái xác nổi lềnh bềnh nơi ao nước nhỏ của công viên.
Mạnh mẽ chuyển từ phim kinh dị sang phim lãng mạn, lại còn là loại phim lãng mạn yêu đương ngọt ngào ấm áp.
Ở bên cạnh, Việt Quất đã chết lặng.
Chung đội với đại lão thì chỉ cần nằm ngủ là thắng rồi.
*
Trừ mấy phương diện nào đó không có tình người ra, còn lại thì trò chơi vẫn rất hào phóng.
Mỗi người chơi đều có một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có một trăm triệu để tiêu. Dù vậy, nhưng tiền ở thế giới này cũng chẳng khác gì giấy lộn.
Hai người thêm một cái bóng đèn đi dạo vòng vòng trung tâm thương mại.
Việt Quất lúc đầu còn không tập trung, đi thêm vài bước nữa đã bắt đầu tiến vào trạng thái shopping, cứ mua mua mua tất cả.
Chu Văn Ngạn cũng vào một cửa hàng xa xỉ mua không ít quần áo.
Hắn bảo là siêu thị nhà hệ thống không có ánh mắt fashion gì cả, đều là hàng vỉa hè, may mắn cửa hàng chỗ này là phục chế mấy nhãn hiệu hiện thực, tạm chấp nhận được.
Việt Quất câm nín.
Mấy bộ quần áo chỗ hệ thống đều có các công năng đặc thù, người khác muốn mua cũng phải thắt lưng buộc bụng mới mua được một cái, sao tới nơi ngài đây lại thành hàng vỉa hè rồi?
Việt Quất cười gượng: "Có lẽ trong hiện thực anh Chu không giàu thì cũng quý."
Đang buộc cà vạt đột nhiên khựng lại, Chu Văn Ngạn đáp: "Có lẽ vậy."
Bọn họ càn quét hết tất cả cửa hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại, tiêu phí hào phóng khiến nhân viên tất cả cửa hàng đều sửng sốt.
Dạo phố xong ba người còn đi ăn một bữa tiệc lớn, tính tính cỡ một người tốn hơn một nghìn.
Việt Quất cảm thấy mình đã được làm sạch từ trong ra ngoài.
"Tôi chưa bao giờ chơi game kiểu này cả." Vuốt vuốt bụng, cô than thở.
Thẩm Đông Thanh: "Không phải rất vui hả?"
Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng sờ đầu hắn, như một con báo lớn đang vuốt ve đồ chơi của mình.
Việt Quất gật đầu: "Nếu như vậy thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ muốn rời khỏi, đáng tiếc là . . ."
Đáng tiếc nếu như không có đại lão ở đây, cô vẫn là một cô gái đáng thương bị quỷ quái đuổi bắt chạy trối chết.
*
Rời trung tâm thương mại thì đã xế chiều.
Trong lúc ở đó thì chỉ gặp được một con quỷ, được một tấm thẻ 【 Quỷ bị nhốt nơi thang máy 】
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ: "Sao rác rưởi quá vậy."
Nếu như đây là game, đống thẻ đó phỏng chừng chỉ là cấp N, không hề có tác dụng gì.
Chu Văn Ngạn cầm thẻ: "Chỉ là bữa sáng khai vị mà thôi."
Thẩm Đông Thanh hứng thú: "Sẽ có những đứa lợi hại hơn sao?"
Chu Văn Ngạn ví dụ: "Sẽ có người triệu hồi được SSR mà."
Mắt sáng lên, Thẩm Đông Thanh cảm thán: "Thật quá mong đợi đi!"
Nếu chỉ toàn mấy thứ yếu xìu này thì chơi sao mà vui được?
Chỉ có mấy con lợi hại hơn nữa xuất hiện thì mới chơi vui vẻ được.
Việt Quất lặng lẽ nghĩ: Không hổ danh là người cầm cưa điện đi rượt quỷ.
Không quấy rầy hai vị này yêu đương nữa, cô tụt lại phía sau, không hề chú ý đến hai người mới đi đến bên cạnh, hai bên va chạm nhau.
"Tôi xin lỗi."
Người va chạm với Việt Quất là một phụ nữ trung niên, nhìn thì chắc hẳn gia đình cũng không khá giả mấy.
Bà khom lưng, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi cháu, là cô không thấy đường."
Việt Quất phất tay: "Không sao đâu ạ."
Cô cũng không dám chọc dân bản địa ở đây, không chừng một ông lão đi không vững buổi tối cũng biến thành ác quỷ đòi mạng.
Phụ nữ trung niên xin lỗi xong liền kéo thanh niên bên cạnh đi.
Hai người có lẽ là mẹ con.
Thanh niên kia lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, mang một cái kính gọng đen, vẻ như là một tên cú đêm vùi ở nhà suốt ngày.
Phụ nữ trung niên lải nhải: "Mày luôn vùi đầu ở nhà viết cái gì mà tiểu thuyết này nọ, không chịu ra đường tiếp xúc con người gì cả, mai mốt lắm bệnh cho mà coi . . ."
Hai người đi xa dần.
Hai mẹ con bình thường mà thôi.
Việt Quất dời tầm mắt.
*
Mặc dù là ban ngày nhưng chung cư vẫn vắng tanh, như là chỉ có mấy hộ gia đình bọn họ.
Tối qua đã chết mười người, những người còn lại sợ bị lấy mạng dò đường, quyết định ở lì trong phòng không ra.
Vì vậy hành vi của ba người bọn họ đã dị lại càng thêm dị.
Bọn họ không những không sợ mà còn đi dạo phố mua bọc lớn bọc nhỏ, tất cả đều được nhân viên giao tới, chất đống tại cửa phòng, vô cùng thu hút sự chú ý.
Chu Văn Ngạn hai tay cầm túi xách vào sảnh.
Đống đồ mua quá nhiều, chất được thành một ngọn núi nhỏ, phí chút sức lực mới có thể dọn dẹp xong.
Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Anh phải đi sao?"
Chu Văn Ngạn dừng lại, cười cười: "Sao vậy, em không nỡ?"
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Đi sớm về sớm."
Chu Văn Ngạn quay trở lại, nửa quỳ trên sofa, ôm hờ Thẩm Đông Thanh, trầm giọng: "Sao em biết anh sẽ trở lại?"
Thẩm Đông Thanh nói như một lẽ thường tình: "Bọn họ đều là những tên ngốc, không lẽ anh tính ở chung với những tên ngốc sao?"
Chu Văn Ngạn bất đắc dĩ cười cười.
Sao ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi mà tên nhóc này vẫn chưa thông suốt?
Chu Văn Ngạn cúi đầu, đối mặt với cặp mắt trắng đen rõ ràng kia, sấn tới hôn lên trán: "Được rồi, anh đi lấy ít đồ đã, chờ anh về."
Vừa chạm đã rời.
Chu Văn Ngạn đứng lên, rời khỏi.
Đợi đến khi bóng hình hắn dần biến khỏi hành lang, Thẩm Đông Thanh ôm gối nghi ngờ: "Tui không đói bụng, sao lại đút tui ăn?"
Vì trước giờ ăn âm khí trên người Chu Văn Ngạn đều dùng cách hôn, nên trong thế giới quan đơn giản của Thẩm Đông Thanh, hôn môi có nghĩa là cho ăn.
Hắn xoa xoa cái bụng mềm mại, nằm xuống lại.
*
Chu Văn Ngạn đã về đến căn phòng trước kia được phân.
So với trước khi rời, không khí trong phòng khách kì lạ hơn không ít, mỗi người ai cũng đỏ mắt như mấy con gà chọi.
Chu Văn Ngạn lạnh lùng đẩy cửa ra, vào phòng của mình.
Mỗi người khi vào game, bên người đều có một cái túi đựng thẻ chứng minh, thẻ ngân hàng cùng với địa chỉ chung cư này.
Ngoài ra, trong đó Chu Văn Ngạn còn bỏ vào hai tấm thẻ quỷ.
Nhấc túi lên, nhìn vào, vật khác vẫn còn, duy chỉ hai tấm thẻ không cánh mà bay.
Cách cửa phòng, hắn nghe thấy tiếng trao đổi.
Áo sơ mi hoa: "Sao tên kia lại trở về rồi?"
Người chơi khác: "Mày sợ cái gì? Đống thẻ đó mày lấy hết rồi cơ mà?"
Áo sơ mi hoa: "Shh, nói như mày không có động tay lấy vậy, chỉ là mày không nhanh bằng tao thôi."
"Đừng nói nữa, giả bộ không biết gì là được rồi."
Chu Văn Ngạn cười lạnh, cầm cái túi bước ra.
Cửa vừa mở, mấy tên người chơi đang cãi nhau cũng yên tĩnh lại, đến lúc đóng cửa, hắn nhỏ giọng: "Chúc mấy người tối nay có một giấc mộng đẹp."
Chẳng biết vì sao ba tên người chơi lại thấy lạnh lẽo.
"Giả vờ cái gì?"
"Chỉ là may mắn lấy được hai tấm thẻ mà thôi, giờ không còn thẻ, cũng chẳng có đạo cụ, mày chẳng là cái thá gì cả."
*
Đêm đã khuya.
Áo sơ mi hoa móc ra hai tấm thẻ.
Đây là hai tấm thẻ trộm được từ phòng Chu Văn Ngạn, một trong đó là【 Quỷ chết chìm 】, có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu có nước, khiến người ta nghẹt thở chết.
Hắn định dùng tấm thẻ này lấy mạng của Chu Văn Ngạn.
Phải biết cái quy tắc lần này là trốn gϊếŧ nhau, chừa mạng lại cho một tên đồng đội có địch ý với mình còn đáng sợ hơn một tên đối thủ nhiều lắm.
Hơn nữa, Áo sơ mi hoa ngứa mắt Chu Văn Ngạn lâu lắm rồi, không chần chừ gì mà sử dụng tấm thẻ.
Chỉ thấy tấm thẻ biến thành một bãi nước di động, trong nước có vài sợi tóc đen.
"Đi tìm và gϊếŧ hắn cho ta."
Vũng nước thấm vào khe hở sàn nhà, không biết đi đâu.
Đợi trong chốc lát, Áo sơ mi có chút khát nước, liền đứng dậy rót cho mình một ly nước, uống vào.
Được nửa ly, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống, một đống tóc đen đang lềnh bềnh nổi lên, phân nửa đã vào họng hắn.
"Ặc ặc —— " Hắn vội để ly xuống, vỗ ngực mình, muốn nôn đống tóc ra.
Nhưng đống tóc đó vẫn vững vàng chặn ở giữa cổ họng, không những không phun ra được mà còn bị nghẹt thở.
"Hừ hừ . . ." Hai mắt trắng dã, hắn liều mạng móc họng, nhưng vẫn không mó ra.
Hắn nghẹt thở ngã xuống đất, hai tay từ từ rũ xuống.
*
Thẩm Đông Thanh đang bấm game trong chăn.
Khuya khoắt, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cửa mở ra, một bóng người đứng ở cửa, bước vào.
Thẩm Đông Thanh chui từ trong chăn ra, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Chu Văn Ngạn: "Anh sợ."
Nếu như trong phòng có kẻ thứ ba nhất định sẽ cười lòi ruột, vì người khác nói thế thì rất bình thường, đến lượt Chu Văn Ngạn thì lại có chút hề hước . . .
Chu Văn Ngạn vô cùng tự nhiên vén chăn nằm cùng, dùng ánh mắt biểu hiện: Anh sợ, anh muốn ngủ chung với em.
Thẩm Đông Thanh . . . Thẩm Đông Thanh tin.
Dưới cái nhìn của hắn, lương thực dự trữ là người, cũng sẽ sợ, đó là điều bình thường.
Thẩm Đông Thanh buông điện thoại, vỗ vỗ cánh tay Chu Văn Ngạn: "Đừng sợ, có tui ở đây, tui sẽ bảo vệ anh."
Quá nghiêm túc.
Chu Văn Ngạn nhịn không được, cười khẽ, ôm người vào lòng.
Thẩm Đông Thanh vặn vẹo, thầm thì: "Tui còn muốn chơi điện thoại thêm chốc nữa."
Chu Văn Ngạn không buông tay: "Không phải em muốn biết tại sao chúng ta không bao giờ chung tổ sao?"
Thẩm Đông Thanh đã quên sạch: "Có chuyện này nữa sao?"
Chỉ chỉ mũi hắn, Chu Văn Ngạn nói: "Bởi vì em đã làm hư mấy cái phó bản liên tục đó."
Thẩm Đông Thanh phản bác: "Cũng có phần của anh nữa mà."
Chu Văn Ngạn: "Được rồi, là lỗi của hai chúng ta, vì vậy bị game đánh dấu thành hai nhân tố không khống chế được, muốn hai ta tàn sát lẫn nhau."
Theo bản năng, Thẩm Đông Thanh nói: "Tui sẽ không đâu."
Lương thực dự trữ ngon đến vậy, vẫn chưa ăn đủ.
Chu Văn Ngạn xoa đầu Thẩm Đông Thanh động viên: "Anh biết em sẽ không, nhưng quy tắc không thể phá."
Thẩm Đông Thanh nhớ lại lời lúc đầu hệ thống nói, nhăn mày: "Hai chúng ta không cùng đội, phải làm sao đây?"
Chu Văn Ngạn vuốt thẳng mày hắn: "Đừng lo lắng, anh đã có một biện pháp rồi."
Thẩm Đông Thanh lập tức an tâm, lạc quan: "Tui thấy ở đây rất vui, còn có nhiều nhà hàng chưa thưởng thức mà."
Chu Văn Ngạn bất đắc dĩ: " . . . Được rồi"
Thẩm Đông Thanh buông điện thoại, cơn buồn ngủ liền dâng trào, ngay lúc hắn đang mơ màng, đột nhiên vang lên tiếng la thảm thiết, càng ngày càng to, còn chưa dừng lại.
Chu Văn Ngạn che tai hắn lại, nhỏ nhẹ: "Không có gì, ngủ đi."
Thẩm Đông Thanh run run mi mắt, lại chìm vào giấc mộng.
Đợi người ngủ xong, hắn cẩn thận buông ra, sau đó nhìn xuống dưới giường, đối mặt với cái mặt tái nhợt dưới gầm.
Cái mặt kia không tưởng tượng được sẽ có người dám đối mặt lại nó, bị dọa hết hồn.
Sau đó nó cười đắc ý, duỗi tay ra sờ lên giường, dễ dàng tóm lấy Chu Văn Ngạn, cười cười, muốn tha người vào trong bóng tối.
Từ từ . . .
Sao mà tha hoài không được thế này?!