Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 74 : Chuyển bại thành thắng




“ Hahaha, ai cũng nói rằng Lăng sư đệ là tương lai của tông môn, để sư huynh kiểm chứng kiểm chứng thực lực của sư đệ tới đâu rồi.”

Trần Khôn có vẻ là một người phóng khoáng, há há cười nói.

“ xì, chỉ sợ nhà ngươi kiểm chứng xong, bị ám ảnh suốt đời, tối ngủ không yên thôi.”

Lăng Hàn Phong vẫn với phong thái cao ngạo chẳng xem ai ra gì, cười lạnh đáp.

Trong đôi mắt của Trần Khôn lóe qua tia sáng căm phẫn, nhưng nhanh chóng bị che giấu đi, xem ra tên này không phóng khoáng như vẻ bề ngoài của hắn chút nào.

“ Được, vậy xin xuất chiêu.”

Phực ~~~~!!

Võ hồn cấp 6 Bổ Khúc Thi Xạ xuất hiện trên đỉnh đầu của Lăng Hàn Phong, khí thế một tiên thiên tầng thứ 8 phát tán ra, khiến không ít người phấn khích gào thét thán phục.

Tuy miệng đầy khinh bỉ, nhưng đối diện với một trong thập đại cao thủ, đặc biệt là mình vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, Lăng Hàn Phong trực tiếp tung hết toàn bộ thực lực của mình.

Võ hồn nhập thể, thân pháp của Lăng Hàn Phong nhanh tới mức độ mắt thường không thể nhìn thấy nổi, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau lưng của Trần Khôn, hai ngón tay tựa như lưỡi của loài rắn độc, cắm thẳng vào cơ thể của đối phương.

“Võ Hồn hiện ~~~~!”

Trần Khôn cũng nhanh chóng kích hoạt võ hồn “ Kim Cang Hoa Thạch” là một tảng đá to bằng một chiếc xe hơi nhỏ, trực tiếp nhập vào cơ thể, toàn thân của hắn tựa như vừa được xăm theo vô số hình vẽ kỳ dị trên người vậy.

Keng ~~~~!!

Ngón tay của Lăng Hàn Phong chạm vào cơ thể của Trần Khôn, lập tức có cảm giác như đang chọt vào một tảng đá cứng còn hơn cả thép. Không dám chần chừ, trước khi Trần Khôn kịp xoay người quét cú chưởng về phía mình, nhanh chóng tung người nhảy ra phía xa né tránh.

Sắc mặt của Lăng Hàn Phong lập tức trầm xuống, có thể nói tên khốn này là khắc tinh của mình, vì cho dù mình nhanh tới cỡ nào, chiêu đánh nguy hiểm tới cỡ nào, nếu như không thể phá vỡ phòng thủ của đối phương thì cũng thành công cốc, chỉ có thể bất phân thắng bại mà thôi.

Trần Khôn từ trong nhẫn càn khôn của mình rút ra một cây đại phủ khổng lồ, kết hợp với thân hình cao to vạm vỡ của hắn, khiến cho đối thủ cũng phải cảm thấy ớn lạnh xương sống.

“ Phủ Phá Đại Sơn ~~~~~~~~~~~!!”

Một cây đại phủ khổng lồ xuất hiện trên không trung, theo thế thái sơn áp đỉnh trực tiếp chẻ thẳng về nơi Lăng Hàn Phong đang đứng.

Rầm ~~~~~~~~~~~~!!

Với võ hồn Bổ Khúc Thị Xà trong tay, muốn đánh trúng hắn tuyệt đối không dễ, nên Lăng Hàn Phong vô cùng dễ dàng né qua cú bổ đầy uy lực đó. Nhưng chiêu đánh quả thật đáng, nơi Lăng Hàn Phong vừa đứng lập tức xuất hiện vết nứt sâu gần cả mét. Nên biết rằng lôi đài này đã được gia cố thật kỹ, không phải ai cũng có thể để lại vết xước trên bề mặt của nó được.

“ Nếu như dùng cơ thể nhỏ bé của hứng trọn cú bổ đó, sẽ có kết cục như thế nào nhỉ?”

Không ít người nhìn thấy vết nứt đáng sợ đó đều không tự chủ nuốt miếng nước bọt vào cổ họng, trong đầu thầm nghĩ.

Lăng Hàn Phong tựa như bóng ma trong màn đêm, không ngừng vây quanh Trần Khôn di chuyển, tựa như con rắn độc đang rình mồi, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, một chiêu tất sát.

Trần Khôn tỏa ra dày dạn kinh nghiệm, không nóng không vội, không ngừng tung ra những đòn phản công khi đối phương áp sát về phía mình, nhất thời cả hai không ai làm gì được ai cả.

“ Khốn khiếp, tên khốn này phòng thủ cực kỳ kiên cố, không hề có chút sơ hở, mà cho dù có sơ hở, với sức phòng thủ đáng sợ của hắn, khó có thể một chiêu tất sát được.”

Trên trán của Lăng Hàn Phong đã bắt đầu chảy đầy mồ hôi, mặc dù lâu lâu có thể tìm thấy sơ hở để tấn công vào đối phương, nhưng hoàn toàn không đủ để phá vỡ phòng thủ của người ta, vậy thì còn làm ăn được gì nữa. Với lại nãy giờ di chuyển liên tục với tốc độ cực nhanh như thế này, thể lực đã xuất hiện dấu hiệu tuột dốc, không thể mãi duy trì như thế này được nữa.

“ Chắc chắn có điểm yếu, phải nhanh chóng tìm ra điểm yếu trên người hắn, nếu không thì người bại trận chắc chắn sẽ là mình.”

Lăng Hàn Phong vừa di chuyển vừa quan sát toàn thân trên dưới của Trần Khôn, nhìn thấy toàn thân đều khảm đầy hoa văn, không có vị trí nào để lọt ra ngoài cả, nếu như muốn nói có thì….

Chỉ duy nhất chỗ đó mà thôi !

Đôi mắt của Lăng Hàn Phong rực sáng khi cho rằng mình đã nắm được điểm yếu duy nhất trên cơ thể của đối phương, lập tức tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sau lưng của Trần Khôn, tung chưởng ấn thẳng vào lưng của đối phương.

“ Vô dụng thôi ~~~!!” Trần Khồn nhanh chóng quay người vung phủ quét thẳng về phía đối phương.

Vù ~~~~!!

Lăng Hàn Phong cơ thể nửa ngã về phía sau, nhường qua mũi đại phủ chỉ còn cách cơ thể mình vài phân xước qua, thậm chí cảm nhận thấy kim loại sắc lạnh từ mũi phủ phát ra, mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng.

Không có thời gian để chần chừ, vừa ngả nửa người về phía sau lập tức đưa tay chống thẳng xuống đất, tựa như một cái lò xo bung người trở dậy, hai ngón tay nhanh như chớp chọt thẳng vào đôi mắt của đối thủ.

Đúng thế, điểm yếu duy nhất trên người Trần Khôn chính là đôi mắt!

Keng ~~~~!!

Nụ cười đầy đắc ý của Lăng Hàn Phong nhanh chóng chuyển đổi thành vẻ ngơ ngác khó tin.

“ Đồ ngốc, bộ tưởng ta không biết điểm yếu của bản thân ở đâu sao? Sao có thể để đối phương khai thác một cách dễ dàng được chứ?”

Chỉ thấy hai mí mắt của Trần Khôn nhanh chóng nhắm chặt lại trước khi ngón tay của Lăng Hàn Phong kịp chọt thẳng vào, trên môi lộ ra nụ cười chế giễu nói.

Đại phủ sau khi hoàn thành cú quét hụt, nhanh chóng đảo ngược trở lại, trực tiếp quét thẳng vào hông của Lăng Hàn Phong vẫn còn chưa định thần sau đòn tấn công thất bại của mình.

Pằng ~~~!!

Lăng Hàn Phong bị thân phủ quét bay ra xa, té ngã gần sát rìa lôi đài, máu từ trong miệng phun bắn ra, khuôn mặt trắng trẻo điển trai càng trở nên trắng bệch hơn bao giờ hết. Mặt mày nhăn nhó vì cơn đau khủng khiếp ở dưới eo lan tỏa khắp cơ thể.

‘ Á ~~~, Lăng sư huynh bị dính đòn rồi kìa, huynh không sao chứ ~~~!!”

“ AAA, dám đánh Lăng sư huynh của ta, ta thề không đội trời chung với tên tứ chi phát triễn, đầu óc đơn giản đó ~~~~!!”

Tiếng kêu thét đầy kinh ngạc do các fan nữ ở dưới lôi đài vang lên không dứt, nhìn thấy vẻ mặt đầy đau đớn của Lăng Hàn Phong, hận không thể lao lên lôi đài xé xác tên khốn to xác kia để trả thù cho thần tượng ngay tức khắc.

“ haha, kinh nghiệm giao chiến của sư đệ còn non lắm đấy.”

Trần Khôn mang theo nụ cười chế giễu từng bước từng bước bước về phía Lăng Hàn Phong vẫn còn đang nằm hấp hối ngay sát rìa lôi đài, định một cước đá bay đối thủ ra ngoài, kết thúc trận đấu.

“ Xuống đi ~~~!!”

Trần Khôn vung chân đá thẳng về phía Lăng Hàn Phong, đột nhiên cảm nhận như đá hụt vào không khí.

Thì ra trong tình thế nguy cấp nhất, Lăng Hàn Phong đột nhiên lăn người trên mặt đất, né qua cú đá của Trần Khôn trong gang tấc. Chỉ thấy con rắn độc ngẩng đầu lên, trên môi lộ ra nụ cười lạnh lùng: “ Ta chỉ chờ có thể thôi, tuyệt học thần thông, Độc Xà thôn thiên ~~~~!!”

Chỉ thấy võ hồn Bổ Thị Khúc Xà từ trong cơ thể của Lăng Hàn Phong phóng thích ra, với một tốc độ nhanh như chớp phóng thẳng về phía Trần Khôn vẫn còn đang cố giữ lại thăng bằng do cú đá hụt lúc nãy.

Phập ~~~~!!

Ở một vị trí gần như vậy, đừng nói là một tiên thên như Trần Khôn, ngay cả một kẻ mạnh chân nguyên cũng chưa chắc trở người né tránh được.

Võ hồn Bổ Thị Khúc Xà trực tiếp cắn thẳng vào ngực của Trần Khôn.

“ Á ~~~~~~~~~~!!!”

Trần Khôn gào lên một tiếng đầy đau khổ, cơ thể lập tức như bị nhuộm đen như mực, ngã lăn lộn trên mặt đất vùng vẫy đạp phá lung tung.

Đúng là sức phòng thủ của “ Kim Cang Hoa Thạch” vô song, nhưng xét cho cùng chỉ là võ hồn cấp 4, đối diện với sức tấn công của một võ hồn cấp 6, lập tức bị phá vỡ, lọc độc truyền thẳng vào cơ thể của Trần Khôn.

Không phải Lăng Hàn Phong không muốn sử dụng võ hồn ngay từ đầu. Chỉ là Trần Khôn phòng thủ kiên cố, nếu như dám tung ra võ hồn, không chừng bị đối phương đánh tan thì khổ. Nên lợi dụng lúc mình bị thương, đối phương mất cảnh giác, trực tiếp phóng thích võ hồn của mình ra, chuyển bại thành thắng.

Đúng là bề ngoài cơ thể của Trần Khôn cứng hơn cả thép, nhưng nội tạng bên trong vẫn như một người bình thường chứ nhỉ? Lọc độc truyền vào, cho dù là phòng thủ vô song, cũng chỉ có nước quỳ mà thôi.

“ Đúng là ta còn non kém trong kinh nghiệm giao chiến, nhưng hình như nhà ngươi cũng không khá hơn ta là bao, dám dương dương tự đắc mất cảnh giác trong lúc chiến đấu, kết quả trận đấu đã được phân định rồi đấy.”

Lăng Hàn Phong từ dưới đất bò dậy, dùng tay áo quét sạch vết máu ở mép miệng, lạnh lạnh cười nói.

" Vả lại, ngươi khắc chế ta về thực lực và cách thức giao chiến, nhưng võ hồn của ta lại khắc tinh võ hồn của ngươi. Cơ thể bên ngoài của ngươi không phải cứng cáp lắm sao? Nhưng bên trong thì sao? Hahaha ~~~~!!"

Không mắc sai lầm, trực tiếp tung chưởng khí đẩy Trần Khôn vẫn còn đang gào thét lăn lộn trên mặt đất xuống lôi đài, trên môi lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng, đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo.

“ Lăng Hàn Phong thắng ~~~~!”

“ Hoan hô, Lăng sư huynh tài trí hơn người, chuyển bại thành thắng, thiên hạ vô địch ~~~~!!”

“ Ôi ôi, nhìn nụ cười của Lăng sư huynh kìa, khuyến rũ quá đi, chắc mình chết vì nụ cười đó quá ~~~!!”

“ Đúng thế, đúng thế, ước gì nụ cười đó dành riêng cho mình, ngày đêm cũng được chiêm ngưỡng, cho dù giảm thọ 100 tuổi cũng cam tâm tình nguyện.”

“ …. Lũ gái si tình ngu xuẩn ~~!!”

“ Cái gì, ai, ai vừa dám nói xấu lão nương, có giỏi thì bước ra đây xem thử ~~~~!!”

Tiếng tranh cãi gào thét lại vang lên không dứt dưới lôi đài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.