Sau tiếng la hét thất thanh, Dương Kiệt với thân thể trần trụi từ dưới nước nhảy cẫng lên dưới ánh mắt đầy kinh hãi của Hoàng Dung và hoang mang của Lý Nguyên Bá.
Chỉ thấy “ tiểu Dương Kiệt” đang bị một con vật có thể tích to bằng bắp tay của một đứa trẻ hai, ba tuổi, thân thể hình thon dài như thủy tinh màu tím đen, đặc biệt là sở hữu hai chiếc càng lớn như con bò cạp ở Trái Đất đang kẹp chặt lấy, hèn chi anh ta phải gào thét đầy đau đớn như thế này.
“ Dung nhi, cứu ~~~~!” “ tránh ra, đồ biến thái ~~~~~~~~~~~~!!!” “ chủ nhân, mau, mau kéo, kéo nó ra ~~~~!!”
Dương Kiệt nhảy lên bờ chạy thẳng về hướng Hoàng Dung, khoa tay múa chân gào thét cầu cứu. Hoàng Dung đỏ hết cả mặt không dám nhìn vào vị trí “ kinh tởm” đó vội vã quay đầu bỏ chạy, Lý Nguyên Bá cũng nhanh chóng leo lên bờ đuổi theo Dương Kiệt không ngừng lớn tiếng cảnh cáo.
Bạch ~~~~~~~~~~~~~!!! “ Đồ khốn, ta đạp, ta đạp, ta đạp chết ngươi ~~~~~!!!”
Mặc dù đã rút được “ con bò cạp” ra khỏi tiểu Dương Kiệt của mình, nhưng nhìn vào thể tích như vẻ bị sưng phù lên kèm theo cơn đau kinh khủng sộc thẳng vào não, khiến Dương Kiệt phẫn nộ tột cùng, không ngừng dùng chân dẫm đạp lên thi thể “ con bò cạp” xấu số đang nằm bất động trên mặt đất.
Mẹ kiếp, hai người cùng xuống nước, vì sao chỉ kẹp mỗi mình ta mà không kẹt tên Lý Nguyên Bá đi, bộ em trai của ta ngon lành hơn hay sao á ~~~~!!! Ủa mà, cặp càng của nó có độc không vậy??? Lỡ như nó mang theo độc tố lây truyền qua vết thương, không chừng toi cả đời trai của bổn thiếu gia thì khổ.
Nghĩ tới điều đó, Dương Kiệt không kìm được rùn mình không ngừng kiểm tra thật kỹ tiểu Dương Kiệt của mình, phát hiện chỉ sưng phù chứ không chuyển sang màu tím đen như dấu hiệu chống độc, trong lòng không kìm được thở phào nhẹ nhõm, đồng không ngừng cầu nguyện cảm tạ tổ tiên họ Dương đã phù hộ đứa con cháu đích tôn duy nhất của dòng dõi này.
“ Kiệt ca ca, còn không mau mau mặc quần áo vào ~~~!!” “ thì từ từ để ta …..” Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Trong lúc Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá hối hả mặc quần áo vào người, bên sông đột nhiên vang lên tiếng nước sông như bị ai đó ném trái bom vào nổ tung hình thành một cơn sóng lốc xoáy phun bắn lên cao gần cả chục mét.
Dưới ánh mắt đầy kinh hãi của cả ba, một “ con bò cạp” có thể tích bằng hai chiếc xe tải mười tấn cộng lại từ dưới dòng sông trồi lên sau tiếng tiếng nước sông phun bắn tung tóe lên không trung.
Mẹ kiếp, đừng có nói con bò cạp khổng lồ này chính là phụ huynh của con nhỏ vừa bị mình giẫm chết nên lúc này chạy ra báo thù cho con cháu của mình à nha??? Ủa mà, bò cạp không phải chỉ sống trên cạn sao, vì sao lại xuất hiện dưới sông nước thế kia chứ??
“ Kiệt ca ca cẩn thận, chạy đi ~~~~~~~~~~~~!!” “ Ta ………..” “ Đồ khốn, tránh xa chủ nhân ta ra ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Hoàng Dung hoảng hốt gào thét kêu gọi Dương Kiệt bỏ chạy, nhưng con bò cạp dường như nhắm thẳng vào mỗi mình anh ta, “ kẻ thù” đã sát hại “ con trai cưng” của mình, cặp càng như hai cây kéo khổng lồ vươn ra với tốc độ nhanh như một tia chớp tấn công thẳng về phía mục tiêu của mình.
Bị hai cây kéo khổng lồ nào kẹp vào cơ thể, tuyệt đối không chỉ sưng phù đau đớn như tiểu Dương Kiệt đã hứng chịu trước đó đâu.
Lý Nguyên Bá lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu, song chùy xuất hiện trong tay, không chút do dự chần chừ vung lên bổ thẳng vào cặp càng đã gần như kẹp trúng vào cơ thể của Dương Kiệt ở cách đó không xa.
Booong ~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Hứng chọn cặp Phá Thiên Chùy lên bề mặt, lập tức vang lên tiếng ma sát giữa kim loại và vô số đóm lửa như pháo hoa nổ tung ra. Con bò cạp khổng lồ vang lên tiếng rít đầy đau khổ, nhưng vẫn không chịu thu lại thế kẹp con mồi của mình, nén nhịn cơn đau tiếp tục kẹp thẳng tới.
Cạch ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ hú hồn, cám ơn Nguyên Bá ~~~~~~~!!”
Tuy cú bổ chùy của Lý Nguyên Bá không thể đẩy lùi đòn tấn công của con bồ cạp khổng lồ, nhưng ít nhiều khiến đòn kẹp của nó chững lại vài giây. Và chỉ vài giây ngắn ngủi, đã đủ để Dương Kiệt hoàn hồn và tung người nhảy lùi ra xa tránh đòn chí mạng trong gang tấc.
Mẹ kiếp, chỉ là tắm sông đôi chút thôi mà, không chỉ thằng đệ bị kẹp, đã vậy còn lôi kéo thù hận của con quái vật kinh khủng kia nữa, quả là họa vô đơn chí mà.
Cả ba nhanh chóng tụ tập nào gần nhau, Đả Cẩu Bổng và Tam Tiêm Kích xuất hiện trong tay, tạo sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Còn con Hao Thiên Khuyển, vào những thời khắc quan trọng như thế nào, nào có thể tìm thấy hình bóng của nó đâu chứ?? Nó đã trốn ở trong lùm cây nào mất tiêu rồi.
Trừ khi Dương Kiệt nguy hiểm tới tính mạng, nếu không thì đừng mong nó chịu ra tay.
Tử sắc Thủy Yết, một loại quái vật có họ hàng với loài bọ cạp chuyên sống dưới sông nước , và con Tử sắc Thủy Yết khổng lồ này, đã đạt tới ma thú cấp 6 cao cấp, tương đương với cảnh giới nguyên thần tầng thứ 10 của loài người.
Tuy trong thời gian này, dưới sự hỗ trợ không ngừng nghỉ bởi Luyện Khí Đan cao cấp của Dương Kiệt, thực lực cả nhóm đã tiến bộ vượt bậc, Hoàng Dung và Dương Kiệt đạt tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 8, bản thân Lý Nguyên Bá đã vươn lên tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 10 và đi hơn phân nửa cây điểm kinh nghiệm, nếu bình quân một ngày phục dụng 24 viên luyện khí đan cao cấp, thì chỉ cần thêm mười ngày nữa thôi, tên khốn này đã có thể đột phá tới cảnh giới xuất khiếu luôn rồi.
Tuy thực lực của nhóm đã vô cùng lớn mạnh, nhưng không có nghĩa là có thể chủ quan mất cảnh giới với con Tử Sắc Thủy Yết ở trước mặt.
Vì cùng một cảnh giới, yêu thú luôn có lợi thế vượt trội so với loài người, lúc này cả ba cùng xông vào sáp lá cà, chưa chắc chiếm được lợi thế trước con quái vật kinh khủng này, đặc biệt cặp càng khổng lồ và lớp vỏ giáp dày bao bộc trên cơ thể của nó, muốn đập vỡ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
“ Áp Cẩu Thiên Bối, Kiệt ca ca, thừa cơ tấn công đi ~~~~!!!”
Tiên hạ thủ vi cường, cả ba hiểu rõ phải tung thế phủ đầu hòng chiếm lợi thế, cả ba nhanh chóng phối hợp một cách ăn ý và nhịp nhàng, Hoàng Dung là người ra tay đầu tiên, không ngừng vẫy múa Đả Cẩu Bổng trong tay, một chiêu Áp Cẩu Thiên Bối tung ra, ngay trên đỉnh đầu của con bò cạp lập tức xuất hiện hơn chục cây gậy khí khổng lồ vây quanh cơ thể mục tiêu thành hình tròn, sau đó chụp thẳng xuống khóa chặt mục tiêu ở phía dưới.
Rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ Đánh tốt lắm, Nguyên Bá, lên, Phì Lũ Ngả Người Móc Bóng, ta đá ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Hai chân nhún mạnh xuống đất, cơ thể lập tức bật tung lên không chân chổng ngược cơ thể lại theo tư thế chuẩn bị tung ra một cú móc bóng ngược thường thấy trong môn bóng đá.
Ngay sau khi cơ thể của Dương Kiệt xoay vòng xong, cũng là thời điểm một quả Phá Thiên Chùy đã được Lý Nguyên Bá ném tới đúng ngay trước tầm đá của anh ta.
Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!
Phá Thiên Chùy bị bao bộc bởi lớp khí như thể phình to ra gấp hai, ba lần so với thể tích thực, tựa như một quả thiên thạch khổng lồ từ ngoài vũ trụ đâm thẳng xuống hành tinh với tốc độ bàn thờ.
" Tích Lịch Bình Thiên Chùy, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~!!!"
Lý Nguyên Bá vẫy múa cây Bá Thiên Chùy còn lại một vòng trên đỉnh đầu, bổ ra hai quả cầu sét khổng lồ, từ phía sau ủi thẳng vào " quả bóng" do Dương Kiệt đá xuống, kết hợp vào nhau hình thành một quả cầu sét có thể tích to hơn gấp ba lần so với lúc vừa đá ra bởi một mình Dương Kiệt.
Rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!! Rít rít rít rít ~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Con bò cạp khổng lồ trực tiếp bị dấn chìm trong một cái hố khổng lồ do "Song" Phá Thiên Chùy tạo ra, tiếng rít đầy đau khổ vang động trời đất, khiến cả ba choáng váng cả đầu óc phải nhanh chóng dùng tay bịt chặt đôi tai lại mới dễ chịu hơn đôi chút.
“ thành công rồi, nó chết rồi đúng không???” “ Có thể, chắc thế ….” Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~!!! Rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả ba còn chưa kịp ăn mừng cho chiến thắng của mình, đất đá dưới cái hố khổng lồ phun bắn lên không trung như núi lửa phun trào, kèm theo tiếng rít đầy phẫn nộ của Tử Sắc Thủy Yết vang lên.
Cơ thể khổng lồ của con bò cạp nhanh chóng từ dưới hố sâu phóng thích ra, cả ba còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp lợi dụng lực đẩy kinh hoàng như một mũi tên bắn ra từ cự cung, càn lượt thẳng về phía kẻ thù của mình ở trước mắt.
“ Ác Cẩu Lan Lộ, ngưng lại cho ta ~~~~~~~~!!!” “ Phì Lũ Bạo Liệt Quyền, ta đấm đấm đấm ~~~~~~~~!!” “ Tích Lịch Bình Thiên Chùy, bổn tướng bổ chết ngươi, aaaaaa ~~~~~~~~!!!
Con cẩu dạng khí khổng lồ của Hoàng Dung thậm chí không trụ được hai giây đã bị đánh tan nát trong không khí.
Cú đấm khí to như chiếc xe buýt của Dương Kiệt chỉ khẽ chạm nhẹ lên hai chiếc càng khổng lồ giơ ra phía trước như hai mũi giáo sắc nhọn của Tử Sắc Thủy Yết lập tức bị phá vỡ, hiệu ứng đẩy lùi không kích hoạt.
Chỉ duy nhất hai quả cầu sét khổng lồ của Lý Nguyên Bá có thể mang lại chút sát thương, khiến cơ thể của con bò cạp rung lắc vài cái và chững lại khoảng vài chục giây trên đường lao tới, nhưng đó là tất cả những gì đòn đánh đầy uy lực làm được, thậm chí không thể khiến Tử Sắc Thủy Yết bị thương nữa là.
Bộ giáp trên cơ thể nó có sức phòng thủ đáng sợ quá ~~~!!!
“ Càn Khôn Tháp, tấn công ~~~~~~~~~~~~~~!!”
Không còn cách nào khác, Dương Kiệt chỉ còn trông cậy vào mỗi bảo vật vô giá của mình, trực tiếp tế Càn Khôn Tháp ra khỏi cơ thể, dùng ý chí điều khiển nó như biến thành một mũi tên hoàng kim khổng lồ, đâm thẳng về phía Tử Sắc Thủy Yết đã gần như lao tới trước mặt cả nhóm.
Keng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!! Rít rít rít rít ~~~~~~~~~~~~~!!!
Đỉnh tháp sắc nhọn như mũi kim tiêm đâm thẳng vào cặp càng khổng lồ chắn ngay trước mặt của Tử Sắc Thủy Yết, hình thành tiếng ma sát kim loại sởn cả tóc gáy.
Càn Khôn Tháp chỉ trong tích tắc bị đẩy bật trở lại cơ thể của Dương Kiệt, mắt thường có thể nhìn thấy rõ thân tháp xuất hiện nhiều vết nứt chi chít đáng sợ sau cú va chạm kinh hoàng.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Tất nhiên, Tử Sắc Thủy Yết cũng không dễ chịu chút nào, cơ thể khổng lồ của nó bị đẩy bật trở lại, thậm chí rơi thẳng xuống sông cách đó không xa, con sông hứng chịu vật thể với thể tích khổng lồ và nặng nề như thế, sông nước bắn tung lên không trung gần cả trăm mét, hình thành cơn mưa nặng hạt đổ thẳng xuống cả một khu vực rộng lớn gần đó.
Bất phân thắng bại ~~!! Có thực sự là thế không??