Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 405 : Trần tiên sinh!!




“ cái gì??? Ngươi nói cái gì??? Nhà họ Xích có kẻ mạnh nguyên thần trấn giữ?? Chúng ta toàn quân thảm bại sao???”

Thẩm phủ. Ngay trong phòng tiếp khách của Thẩm Đại Dũng.

Chỉ thấy Thẩm Đại Dũng mang theo vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa pha lẫn chút vẻ hoảng sợ nắm chặt lấy cổ áo của Lý Nhị Cẩu vừa mới quay về báo tin bại trận thảm hại, nước miếng nước bọt phun thẳng vào mặt đối phương, như vẻ có chút không thể chấp nhận được sự thật.

“ Vâng, vâng ạ, không chỉ thế, đối phương còn mạnh miệng tuyên bố rằng, tuyên bố rằng ……” “ nói ~~~~~~~~~~~~~~!!” “ Tuyên bố rằng nếu như Dũng gia có mặt tại hiện trường, sẽ còn hứng chịu kết cục thê thảm hơn tiểu nhân nữa, sẽ đánh Dũng gia thành đầu heo, thành tàn phế, sau đó, sau đó ….” “ sau đó như thế nào???” “ sau đó sẽ xông vào Thẩm phủ cưỡng đoạt hết thê thiếp của Dũng gia, nhất là đại phu nhân, để hất cẳng Dũng gia sang một bên, đích thân hắn trở thành cha dượng của đại tiểu thư ạ ~~~~!!”

“ Cái gì??? Hắn dám nói thế thật sao???” “ Dạ, thật, thật mà, tiểu nhân nào dám, dám nói dối Dũng gia cơ chứ, Dũng gia không tin, có thể, có thể hỏi đám tiểu đệ xem xem lời tiểu nhân có nói đúng không ạ.”

Để khích Thẩm Đại Dũng phẫn nộ che mờ cả sợ hãi, Lý Nhị Cẩu tất nhiên là không ngừng thêm mắm thêm muối trong lúc báo cáo, thậm chí mang cả Thẩm Thùy Vân ra làm “ trò đùa”, không sợ mọi chuyện bại lộ bị Thẩm Đại Dũng hay thậm chí đích thân Thẩm Thùy Vân một tay vỗ chết hắn vậy.

Quả nhiên, nghe xong những câu mang tính sỉ nhục đối với Thẩm Đại Dũng, đừng nói đối phương chỉ là một tên nguyên thần không hơn không kém, cho dù là kẻ mạnh xuất khiếu hay thậm chí là hợp thể, lão cũng dám hiên ngang đứng ra liều mạng với đối phương nữa là ( mặc dù thực lực của lão chỉ tương đương với cảnh giới chân nguyên tầng thứ 3 là cùng).

Tuy đã không còn quá nhiều tình cảm với đám thê thiếp “ già cũ’ của mình, nhưng bất kỳ một người đàn ông nào trên đời này, cũng tuyệt đối không thể nào chấp nhận việc mình bị cắm sừng bởi tên đàn ông khác, đúng không nè??

Huống chi đối phương còn đòi làm " cha dượng" của con gái mình nữa chứ, đó mới chính là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được.

“ ngoài ra, ngoài ra ….” “ còn gì nữa??? ngươi không thể nói hết ra trong một câu nói sao??”

“ tên khốn đó còn cưỡng đoạt luôn cả số tiền bảo kê mà chúng ta thu quý này rồi ạ ~~~!!” “ cái gì??? Tiền bảo kê quý này của ta, ngươi …….”

Dường như cảm thấy chưa đủ đô, Lý Nhị Cẩu quyết định bồi thêm liều thuốc mạnh vào sự quyết tâm của Thẩm Đại Dũng.

Nếu như nói “ cắm sừng” chỉ có thể khiến Thẩm Đại Dũng nhất thời nóng đầu đòi ăn thua đủ với kẻ địch, thì mất đi số tiền khổng lồ từ phi vụ thu tiền bảo kê sẽ khiến lão sẽ bất chấp tất cả nhất quyết một mất một còn với kẻ địch trời đánh kia cho mà xem.

Đối với tính cách của vị chủ nhân của mình, Lý Nhị Cẩu nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu không thì làm sao có thể trở thành cận thần được " tín sủng" nhất chứ!

“ Đi, tập họp hết toàn bộ lực lượng của chúng ta lại, lần này lão phu quyết sống mái một phen với Xích gia ~~~~~!!!”

Thẩm Đại Dũng đôi mắt tràn đầy gân máu, miệng hét to ra như gào thẳng vào mặt Lý Nhị Cẩu ra lệnh.

“ khoan, khoan đã thưa Dũng gia …..” “ lại chuyện gì nữa??? có rắm thì đánh mẹ cho rồi, cứ ngập ngừng úp mở nãy giờ khiến ta phát cáu lên rồi đấy ~~~~!!”

“ Đối phương là kẻ mạnh nguyên thần, theo cảm nhận khí thế từ trên người đối phương phát tán ra, ít nhất cũng là một chân nguyên thần tầng thứ 2, với một thực lực như thế này, cho dù chúng ta có tụ tập toàn bộ lực lượng đi nữa, cũng chưa chắc làm gì được kẻ địch cả, ngược lại còn có thể khiến chúng ta rơi vào tình thế nguy hiểm nữa là.”

Tuy căm hận Lý Nguyên Bá vô cùng, nhưng không như Thẩm Đại Dũng đã bị phẫn nộ che mờ hết lý trí, Lý Nhị Cẩu ít nhiều còn hiểu rõ tương quan thực lực đôi bên, nhắm mắt cắm đầu đâm đầu vào chốn nguy hiểm tuyệt đối không phải là ý hay chút nào.

Nghe xong lời giải thích của Lý Nhị Cẩu, Thẩm Đại Dũng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Quả thật, biết rõ chơi không lại đối phương mà còn ngu xuẩn đâm đầu vào tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan của đấng trượng phu như mình.

Thẩm Đại Dũng tuy trí tuệ “ không cao”, nhưng không phải là thằng khờ thằng điên, tuyệt đối không bao giờ ngu xuẩn tới mức làm những hành động “ tự sát” ngớ ngẫn như thế này được.

“ Vậy, vậy phải làm sao??”

Nếu như bảo Thẩm Đại Dũng bỏ cuộc, tuyệt đối không cam tâm, nhất là khi số tiền bảo kê còn quan trọng hơn mạng sống của lão đang nằm trong tay kẻ địch, càng không có chuyện chấp nhận bỏ qua chuyện này, nên đã lên tiếng hỏi kế quân sư đầu chó của mình.

Lý Nhị Cẩu khẽ díu mày tập trung suy nghĩ, hòng tìm ra kế hoạch hoàn hảo nhất để báo mối huyết thù không đội trời chung này.

Tên khốn bắt đầu có chút dáng vẻ của một tên quân sư đầu chó thật rồi đấy. Đúng là con người bị ép vào bước đường cùng( đối với một tên đầu đường xóm chợ luôn tự ty với bản thân như hắn, bị sỉ nhục tới mức như ngày hôm nay đã được xem là ép hắn vào đường cùng rồi đấy), luôn bộc phát ra tiềm năng vô hạn mà.

“ a đúng rồi ~~~~~~!!!” “ mẹ kiếp, nhỏ tiếng thôi, tự nhiên hét lớn làm hết hồn à ~~!!!” “ Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là tiểu nhân vừa đột nhiên nghĩ ra một nhân vật thích hợp giúp chúng ta đảo ngược tình thế, nhất thời kìm chế không được cảm xúc nên….” “ thôi, thôi, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc đã nghĩ ra kế sách này còn không mau mau nói thẳng ra đi.” “ Dũng gia còn nhớ tới vị khách quý đang ẩn sống trong khu vực cấm của chúng ta??”

“ ý ngươi nói là, Trần tiên sinh???”

Thẩm Đại Dũng khẽ ngẩn người trước câu hỏi của Lý Nhị Cẩu, sau đó lập tức thay thế bằng vẻ mặt đầy phấn khích, ngẩng đầu há há cười lớn như chiến thắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay vậy.

“ Ngươi nhắc ta mới nhớ, suýt chút thì quên béng đi vị đại thần đó, còn không mau mau đi mời, à không, để ta đích thân đi thỉnh mời Trần tiên sinh.”

Thẩm Đại Dũng vội vã dẫn theo Lý Nhị Cẩu phóng ra khỏi phòng, di chuyển nhanh về phía một khu vực cách biệt hoàn toàn nằm sâu trong khu vực sinh sống của mình.

Trần tiên sinh mà Thẩm Đại Dũng và Lý Nhị Cẩu vừa nhắc đến, chính là một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 4 do Thẩm Thùy Vân gửi về trấn giữ và làm “ thần bảo hộ” bảo vệ sự an toàn cho ông bà già của mình.

Nói vị Trần tiên sinh này là Thẩm Thùy Vân chủ động gửi về bảo vệ cho ông già mình thực ra cũng không đúng lắm. Vì thực tế là Trần tiên sinh chỉ là một tên tán tu vô danh vô phái. Do tu luyện một bộ công pháp có thuộc tính cực hàn, và trong quá trình tu luyện không kiểm soát được hàn khí quá độ, dẫn đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma, hàn khí trong cơ thể bắt đầu có giấu hiệu nổi loạn mất kiểm soát, phá hủy kinh mạch cơ thể của ông ta.

Không chỉ mỗi vài ba tháng phải chịu đựng cảnh hàn khí tấn công kinh mạch, hứng chịu những cơn đau khổ tột cùng sống không bằng chết, đáng sợ nhất là, cứ cách mười năm, hàn khí trong cơ thể bùng nổ đáng sợ như Hoàng Hà nổi lũ, không thứ gì có thể ngăn cản nỗi, nếu như bản thân Trần tiên sinh không thể kìm nén và chịu đựng nổi hàn khí nổi loạn, cơ thể có thể vỡ nát nổ tung như hàng trăm hàng ngàn mảnh vỡ băng bị ai đó cầm vật cứng dùng hết sức đập mạnh vào vậy.

Và trong lần tham gia vào một bí cảnh mới vừa mới khai thác được, do tính toán sai lầm thời điểm hàn khí bùng nổ, Trần tiên sinh phải đối diện với tình thế cửu tử nhất sinh khi chống chọi với hàn khí tấn công cơ thể trong bí cảnh ẩn chứa muôn màng hiểm nguy phải đối diện.

Vào thời khắc đó, nếu như xui xẻo thêm chút, Trần tiên sinh không chết vì hàn khí cũng có thể phải bỏ mạng vì những con ma thú nguy hiểm tồn tại ở khắp nơi hay đoàn người đông đảo đang tham gia khám phá thám hiểm trong bí cảnh rồi.

Có thể trời vẫn còn đôi chút thương hại người đàn ông “ khốn khổ” này, chính vào thời điểm đó, Thẩm Thùy Vân đang dẫn theo phái đoàn tiến sâu vào trong bí cảnh để thu thập tài nguyên linh thảo linh quả để chuẩn bị tiến hành thử nghiệm luyện chế đan dược cấp 6 để đột phá thành đan dược sư cao cấp, và không biết là do ông trời sắp đặt hay không, vô tình bắt gặp Trần tiên sinh đang lăn lộn chống cự hàn khí trong một hang động mà ông ta đang ẩn núp.

Cũng không biết là thời điểm đó Thẩm Thùy Vân thương hại người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ này hay đơn thuần chỉ muốn dùng đối phương làm chuột bạch thí nghiệm cho năng lực luyện đan của bản thân, trực tiếp tiến hành luyện chế một lò đan dược cấp 5 “ Liệt Dương Thông Huyết Đan” ngay tại chỗ, thử xem loại đan dược mà cô ta vừa mới học được cách nay không bao lâu có thể kiểm soát được hàn khí trong cơ thể của Trần tiên sinh hay không.

Và kết quả như thế nào, chắc mọi người đã biết rõ. Trần tiên sinh sau khi phục dụng đan dược cấp 5 của Thẩm Thùy Vân, hàn khí trong cơ thể lập tức bị khống chế, cơn đau đớn cực độ như bị hàng trăm hàng ngàn con dao sắc nhọn cứa cắt da thịt biến mất hoàn toàn. Quan trọng nhất là, dấu hiệu cơ thể có thể nổ tung ra bất kỳ lúc nào cũng đã hoàn toàn được kiểm soát.

Trên đời này không thứ gì quan trọng bằng ơn cứu mạng, ít nhất đối với Trần tiên sinh là vậy.

Cho nên Trần tiên sinh nhất quyết trả ơn bằng cách mong muốn được theo đuổi bên cạnh và bảo vệ Thẩm Thùy Vân mãi mãi như một vệ sĩ trung thành nhất.

Trần tiên sinh muốn thế, nhưng quan trọng là Thẩm Thùy Vân người ta có muốn thế hay không nữa.

Với địa vị của Thẩm Thùy Vân thời điểm đó, chỉ cần mở miệng một tiếng, đừng nói là nguyên thần, ngay cả kẻ mạnh xuất khiếu cũng sẵn lòng đứng ra làm vệ sĩ riêng cho cô ta, tất nhiên là không thể nào chấp nhận một tên tán tu vô danh với thực lực nửa nạc nửa mỡ, không hơn không kém như Trần tiên sinh rồi.

Chỉ là Trần tiên sinh phát huy kỹ năng mặt dày, khả năng đeo bám dai không thua kém gì đỉa của ông ta, nhất quyết bám lấy Thẩm Thùy Vân đòi trở thành vệ sĩ của người ta bằng mọi giá, Thẩm Thùy Vân vì muốn giữ hình tượng của bản thân nên đã không muốn sử dụng tới vũ lực để đuổi “ con đỉa đói” này đi, nhất thời có chút bó tay trước hành vi “ vô liêm sỉ” của đối phương.

Thẩm Thùy Vân biết rõ lão già mặt dày này tỏ ra cao thượng phải trả ơn bằng mọi giá chỉ là một cái cớ, mục đích chính của lão chính là bám chặt lấy Thẩm Thùy Vân với hy vọng có thể nhận được “ Liệt Dương Thông Huyết Đan”, để bản thân thoát khỏi kiếp bị hành hạ khổ cực bởi hàn khí không thể khống chế trong cơ thể của lão mà thôi.

Thực ra luyện chế “ Liệt Dương Thông Huyết Đan” đối với Thẩm Thùy Vân vào thời điểm đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, cái cô ta không thích chính là bên cạnh đột nhiên bám theo một lão già vô danh tiểu tốt không có chút vẻ gì nổi bật, nói với người ta rằng đấy là vệ sĩ của mình không chừng bị người ta âm thầm cười cho thối mũi nữa là.

Trong lúc đang suy nghĩ có nên dùng vũ lực đuổi đánh lão già mặt dày rời xa khỏi tầm mắt của mình hay không, đột nhiên trong đầu sực nhớ tới ông bà già của mình ở Sơn Hải Thành.

Được rồi, ngươi không phải muốn trả ơn sao?? Vậy thì hãy đi tới Sơn Hải thành, trở thành vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cha mẹ của ta, xem như là sự trả ơn của ông đối với sự cứu mạng của ta ngày hôm nay vậy.

Lúc đầu Trần tiên sinh còn tỏ vẻ miễn cưỡng không muốn, dùng đủ mọi lý do rằng mang ơn Thẩm Thùy Vân thì chỉ bảo vệ cho Thẩm Thùy Vân. Đúng như những gì Thẩm Thùy Vân đã suy nghĩ, Trần tiên sinh nhất quyết bám lấy cô ta cũng chỉ vì muốn trong lúc bệnh tình tái phát có thể nhận được “ Liệt Dương Thông Huyết Đan” để bản thân không phải chịu đau khổ cùng cực mà thôi.

Cái gì mà nhất quyết trả ơn cứu mạng, chỉ là câu nói đẹp đẽ để che giấu mục đích vì bản thân của lão.

Không còn cách nào khác, vì muốn đuổi khéo lão già mặt dày này đi, Thẩm Thùy Vân hứa với lão rằng, chỉ cần lão đi tới Sơn Hải thành bảo vệ ông bà già của cô ta, cứ mỗi nửa năm sẽ gửi “ Liệt Dương Thông Huyết Đan” về cho lão ta phục dụng, giúp lão không cần phải chịu đựng những cơn đau khổ tới cực độ nữa.

Dù sao cũng chỉ là công việc dễ như trở bàn tay đối với Thẩm Thùy Vân, cô ta không muốn lãng phí thêm thời gian với lão già mặt dày này nữa, vả lại, gửi một vệ sĩ có chút thực lực về bảo vệ ông già mình cũng không phải là một ý tồi phải không nào??

Liệt Dương Thông Huyết Đan xem như là phần tiền công để thuê lão vậy.

Mục đích đã đạt thành, Trần tiên sinh vẫn tỏ ra mong muốn Thẩm Thùy Vân suy nghĩ suy xét lại nhưng bất thành xong, đành “ miễn cưỡng” chấp nhận yêu cầu của đối phương, tìm tới Sơn Hải thành và trở thành vệ sĩ bảo hộ cho gia đình Thẩm Đại Dũng từ đó.

Và với thực lực lên tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 4 như Trần tiêu sinh, Thẩm Đại Dũng không tin là nếu như “ thần bảo hộ” của mình ra tay, vẫn không trị được kẻ địch trời đánh có ý định “ cắm sừng” mình, và quan trọng nhất là, tên khốn đó còn đòi làm " cha dượng chó chết" gì đó với con gái mình, nghiêm trọng hơn cả chính là đã cưỡng đoạt hết số tiền đã kiếm một cách cực khổ của mình.

Trong mắt của Thẩm Đại Dũng, Cưỡng đoạt tiền của mình chẳng khác nào lấy tiền từ trong cái tô ăn xin của ăn mày cả, hành vi trời đất bất dung đó tuyệt đối không thể tha thứ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.