Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 389 : hy vọng mong manh!!




“ lúc nãy ngươi không phải giỏi né tránh, nhảy qua nhảy lại như thằng hề lắm sao??? Thế nào, giờ có giỏi nhảy thử nữa cho bổn thiếu gia xem coi nào.”

Dương Kiệt khẽ quỳ một chân xuống ngay trước mặt một Xích Trung Nghĩa đã hầu như bị khảm sâu vào bên trong mặt đất, chỉ còn chừa lại cái đầu và đôi tay vẫn còn đang trong tư thế chống đỡ Càn Khôn Tháp lúc nãy, cười lạnh trêu chọc nói.

“ ngươi, ngươi có giỏi, có giỏi thì thả, thả lão phu ra, lão phu sẽ, sẽ ….” “ quá trễ rồi, để bổn thiếu gia một chùy đưa ngươi đi gặp con trai và ba lão tổ tông của ngươi ngay tức khắc, chết đi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Vù ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ Không, lão không cam ……” Bạch ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Không cho đối phương cơ hội lật chuyển tình thế, Dương Kiệt hai tay nắm chùy, cơ thể trực tiếp xoay người ba trăm sáu chục độ như chiếc cối xay đá, Phá Thiên Chùy mang theo tiếng gió rít đáng sợ trực tiếp bổ thẳng vào đầu của Xích Trung Nghĩa chỉ còn biết bất lực tuyệt vọng kêu gào trên mặt đất.

Khoan nói lúc nãy trong lúc bị Dương Kiệt “ đóng” xuống mặt đất như đinh đóng cột, xương cốt trong cơ thể đã gãy vụn không ít, cộng thêm cả người hầu như bị đính chặt trên mặt đất, lúc này có mà phản kháng né tránh bằng niềm tin mà thôi.

cho dù lão đã sở hữu thực lực của một ngụy xuất khiếu tầng thứ 2 đi nữa, cũng là không thể!!

Và sau tiếng vỡ nát như quả dưa bị ai đó cầm gậy bổ thật mạnh vào, máu thịt óc não phun bắn tứ phía, thậm chí không ít đã dính thẳng vào trên quần áo của Dương Kiệt đang đứng ngay sát bên cạnh.

kiêu hùng một thời, gia chủ của một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải Thành, ngày thường đứng trên vạn người và không biết có đứng dưới người nào không, thậm chí đã sử dụng luôn cả Huyết Tế, nhưng rốt cuộc vẫn phải chết một cách tức tưởi và bất cam dưới quả chùy khổng lồ trong tay của nhân vật chính của chúng ta.

Câu chuyện này thêm lần nữa dạy cho chúng ta một điều rằng, có đi chọc ai đi nữa cũng đừng bao giờ chọc vào những tên được gọi là chân mệnh thiên tử, những tên được gọi là nhân vật chính, vì cho dù anh dùng đủ mọi phương pháp, có lớn mạnh, tài giỏi và thông minh mưu mẹo tới cỡ nào, rốt cuộc cũng chỉ có một kết cục duy nhất chính trở thành vong hồn dưới vũ khí của người ta mà thôi.

Và đáng sợ hơn là, con đường diệt vọng này hầu như là trăm phần trăm, tuyệt đối không có cửa nghịch “ tác giả” để cải mệnh được đâu.

Kết thúc rồi !!!

Đúng thế, lũ thủ phạm chính của toàn bộ sự việc tất cả đều đã trả giá bằng mạng sống của mình, tuy vẫn còn một ít cận vệ kịp thời bỏ chạy lúc nãy, nhưng mất đi tên đầu đàn, những tên còn lại như thế đã trở nên vô hại hoàn toàn, Dương Kiệt cũng chả buồn đi truy sát lũ tàn dư đó làm gì nữa, xem như để dành lại chút thực lực cho nhà họ Xích nếu như để cho Xích Hạo Tín tiếp quản như theo kế hoạch vậy.

Phì phò phì phò ~~~~~~~~~~~~!!

Tranh thủ nằm ngã mình ngẩng mặt lên trời nghỉ ngơi, hơi thở nặng nề mệt mỏi, thậm chí ngay cả ngón tay ngón chân cũng không muốn nhúc nhích lúc này, chứng tỏ chiến thắng lần này của Dương Kiệt tuyệt đối không nhẹ nhàng thoải mái như những gì vừa diễn ra.

Đặc biệt là khi phải kích hoạt Giới Vương Quyền lên X6, tuy chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng Dương Kiệt lúc này cảm thấy xương cốt trong cơ thể gần như muốn vỡ vụn ra hết, nếu như không thể kết thúc trận giao chiến sớm như lúc này, không cần Xích Trung Nghĩa ra tay, cơ thể của anh ta cũng tự vỡ vụn như mảnh thủy tỉnh mỏng manh được ai đó dùng sức ném mạnh vào tường rồi.

“ đúng rồi, người nhà của Tiểu Lâm,”

Sau một hồi nằm nghỉ ngơi hồi sức, mới cảm thấy dễ chịu lại đôi chút, nhanh chóng sực nhớ tới gia đình Xích Hạo Tín vẫn còn đang nằm trong không gian ảo của Càn Khôn Tháp của mình.

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~~~~~~!!

Chỉ trong tích tắc, ba bóng người đã xuất hiện nằm bất tỉnh trên mặt đất ngay trước mặt Dương Kiệt.

Chính là gia đình Xích Hạo Tín đã được anh ta thả ra từ Càn Khôn Tháp.

Tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tình hình của cả ba lúc này chỉ có thể dùng từ “ tồi tệ” để hình dung.

Gân tay gân chân đã bị chặt đứt, có thể xem như là phế nhân chỉ biết nằm liệt một chỗ suốt đời nếu như không được điều trị cứu chữa.

Và nếu như không phải Dương Kiệt kịp thời có mặt, e rằng kết cục của cả ba còn bi thảm hơn gấp trăm lần ngàn lần nữa là.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Một tay ấn thẳng vào vị trí đan điền của Xích Hạo Tín, Dương Kiệt không tiếc chân nguyên truyền thẳng vào cơ thể đối phương.

Tuy không thể điều trị khôi phục vết thương ở gân tay gân chân, nhưng dùng để kiểm soát cầm cự để vết thương không trở nặng là hoàn toàn có thể, ngoài ra còn có thể giúp đối phương thức tỉnh trong thời gian ngắn nhất có thể.

“ Phụ, phụ thân, Diễm, Diễm Diễm, Lâm nhi, chúng, chúng ta đã, đã có thể đoàn tụ, tụ dưới suối, suối vàng rồi sao ……”

Quả nhiên, dưới sự điều trị nhiệt tình của Dương Kiệt, Xích Hạo Tín nhanh chóng từ trong cơn hôn mê thức tỉnh, vết thương chân tay đã cầm máu và lên da non, ngoại trừ không thể dùng sức, hầu như không thể phát hiện ông ta đã từng bị thương nặng ở vị trí đó nữa rồi.

Chỉ là, vừa mới thức tỉnh, Xích Hạo Tín vẫn còn trong trạng thái mê mang, miệng không ngừng í ới gọi tên những người thân của mình, thậm chí cho rằng bản thân đã tử nạn, lúc này đang ở dưới suối vàng chuẩn bị đoàn tụ với gia đình mình nữa kìa.

“ chú Tín xin cứ yên tâm, chú vẫn còn sống, và sống khỏe nữa là. à, không chỉ chú, ngay cả bác gái và ông vẫn bình an vô sự, tuy vết thương hơi nghiêm trọng, nhưng hoàn toàn có thể điều trị, nên không cần phải lo lắng quá nhiều ạ.”

Dương Kiệt chỉ còn biết lên tiếng an ủi trấn an đối phương.

“ còn, còn sống??? vẫn chưa, chưa chết sao???”

Người ta nghe thấy còn sống ai nấy đều vui hơn cả bắt được vàng. Còn Xích Hạo Tín thì ngược lại, nghe sao như vẻ tỏ ra thất vọng vô cùng thì phải.

Thất vọng vì sao bản thân vẫn chưa chết???

Nếu như để tam đại tổ tông và cha con Xích Trung Nghĩa biết được tâm trạng suy nghĩ của Xích Hạo Tín, chắc chắn sẽ đội mồ sống dậy lao tới bóp cổ tên khốn được sống mà không biết trân trọng là gì này rồi.

“ Phi, Phi Diễm, Phụ, Phụ thân ……”

Sau một hồi trấn chỉnh lại tâm trạng của bản thân, bắt đầu lo lắng tới người nhà của mình, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể yếu ớt lên tiếng kêu gọi, với cái cơ thể phế nhân này lấy đâu ra sức tìm kiếm người nhà của mình nữa chứ??? Thậm chí muốn xoay cổ xoay đầu để tìm kiếm cũng quá khó khăn đối với một người bị thương nghiêm trọng, cơ thể hầu như không còn tý sức lực như ông ta lúc này.

Mặc dù ba người chỉ nằm cách nhau không quá xa.

“ ông và bác gái vẫn còn đang bất tỉnh nằm ở gần chú, chú yên tâm, cháu sẽ điều trị cho cả hai ngay tức khắc.”

Dương Kiệt không dám lơ là, lập tức chạy tới bên cạnh Liễu Phi Diễm và Xích Trung Hiếu, không tiếc chân nguyên truyền thẳng vào cơ thể đối phương, đồng loạt cứu tỉnh cả hai không lâu sau đó.

Giống như Xích Hạo Tín, sau khi được cứu tỉnh, cả Liễu Phi Diễm và Xích Trung Hiếu không ai tỏ ra vui mừng hay phấn khích khi bản thân còn sống, nếu như không phải điều kiện không cho phép, e rằng lúc này cả ba đã lao vào ôm nhau bật khóc một cách bi thương, tới nỗi động trời lở đất rồi.

Dương Kiệt lúc này mặt mày tái xanh như một người bệnh nặng do tiêu hao quá nhiều chân nguyên để cứu người, nhất thời nguyên thần trong thần thức bồi bổ không kịp,nhưng tất cả chả là gì khi nhìn thấy tình trạng cực kỳ không khả quan của gia đình Xích Hạo Tín.

Đúng là không thứ gì đáng sợ bằng trái tim đã chết.

Có thể nói, lúc này Dương Kiệt chẳng khác nào vừa cứu sống ba cái xác không hồn, thậm chí còn tệ hơn một tên phế vật chỉ có thể nằm liệt giường suốt đời.

Phế vật nằm liệt trên giường, nhưng ít ra người vẫn giữ được ý chí cầu sinh, nếu như có cơ hội, hoàn toàn có thể cải tử hoàn sinh. Còn đối với người có trái tim đã chết, cho dù có cơ thể nguyên vẹn lành mạnh, nhưng chẳng khác nào một cái xác sống cả.

Đối phương không chỉ là người thân nhất của anh em đồng sanh ra tử của mình, ngoài ra, họ bị rơi vào tình cảnh như thế này, ít nhiều cũng dính dáng và liên quan tới mình. Quan trọng nhất là, Xích Hạo Tín là người hợp tác quan trọng trong việc chiếm đoạt kiểm soát Sơn Hải Thành hay thậm chí là nhiều hơn thế nữa, tuyệt đối không thể để mặc họ tiếp tục tình trạng như thế này được.

Phải tìm cách kích thích ý chí cầu sinh của đối phương mới được.

Nói thì đơn giản, nhưng vấn đề tới khi làm thì ……

Cái gọi là tâm bệnh phải điều trị bằng tâm dược, và tâm dược hữu hiệu nhất đối với gia đình Xích Hạo Tín lúc này, và cũng chính là nguyên nhân duy nhất khiến họ có tâm trạng tiêu cực tới cực độ như thời điểm này, đó chính là hậu duệ ruột thịt duy nhất đã qua đời của họ, Xích Tiểu Lâm.

Nói một câu đơn giản, chỉ cần Xích Tiểu Lâm đội mồ sống lại, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. chỉ là …..

Có thể sao??

Tất nhiên là không thể nào rồi. Đừng nói với năng lực của Dương Kiệt lúc này làm không được điều đó. Ngay cả những vị được xem như là thần linh trên đại lục Huyền Thiên, kẻ sở hữu khả năng chế tạo vật chất ( chỉ là những vật chất có xác mà không có hồn, chẳng khác nào là bù nhìn)và khống chế một phần quy luật thời gian không gian như cảnh giới Hóa Vũ, cũng không có khả năng hồi sinh một sinh linh đã chết, cho dù sinh linh đó chỉ là một sinh linh bình thường nhỏ bé đi nữa.

Trong cả đại lục Huyền Thiên rộng lớn này, chỉ duy nhất “một người” có thể làm được đó, đó chính là chủ nhân sở hữu, là “ người” đã chế tạo hình thành ra một đại lục rộng lớn bạc ngàn, người có thể đặt ra các quy tắc pháp tắc tối cao nhất trong thiên địa, Thiên Đạo.

Chỉ là thiên đạo của đại lục Huyền Thiên hận không thể một tay vỗ chết tên khốn “ xâm lược” như Dương Kiệt, cho dù anh ta có chạy tới trước mặt “người ta” quỳ xuống khóc lóc năn nỉ van xin khấu đầu cho tới chết đi nữa, “người ta” cũng chưa chắc thèm đếm xỉa liếc nhìn anh ta lấy một cái nữa là.

Thiên Đạo, Thiên Đạo….. hệ thống đang gắn kết với linh hồn của mình dường như cũng là một phần ý chí của Thiên Đạo của Trái Đất, không biết là ………..

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng mong manh, tuy có thể nói là mong manh tới mức hầu như không có, nhưng cho dù tỷ lệ chỉ còn 0.00001 đi nữa, còn đỡ hơn hoàn toàn bằng 0 đúng không nè.

“ alo, alo, chim sẻ gọi chích chòe, chích chòe có nghe thấy không mau mau trả lời ~~~~~~~~!!!”

Sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng không ai liên hệ với ai, Dương Kiệt phải chủ động liên hệ với hệ thống, hy vọng “ con quỷ hút máu” trời đánh có cách để hồi sinh Xích Tiểu Lâm.

Và không chỉ Tiểu Lâm, ngay cả Diệp Tuyền, chỉ cần “ con quỷ hút máu” đó có cách, cho dù bị hắn cứa cổ rút sạch máu trong cơ thể, với điều kiện khó khăn khắc nghiệp tới cỡ nào đi nữa, Dương Kiệt cũng sẽ không chút do dự cam tâm tình nguyện và hoàn thành bằng mọi giá.

Chỉ là, có thể sao???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.