Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 355 : quyết định của Dương Kiệt.




“ tiếp quản ngôi thành do bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ trao tặng, sau đó âm thầm phát triễn thế lực bản thân, kết giao liên minh với Triệu Thiên Cơ ở vương triều Thiên Ưng, Âu Dương Thiện ở vương triều Thanh Mãng làm ngoại viện, tuy không thể phát triễn nhanh chóng như thượng kế, nhưng được cái ổn định và không phải đối diện với nhiều hiểm họa khôn lường, lợi dụng tài nguyên hỗ trợ mà Triệu Thiên Cơ từng hứa hẹn dùng để phát triễn thế lực lúc ban đầu, khi thế lực của chúng ta phát triễn tới mức đủ dùng, sẽ điều phái tiến vào những bí cảnh và các địa điểm thám hiểm có thể thu thập tài nguyên mang về, hoặc có thể bán để lấy tiền, hoặc có thể giữ lại nguyên liệu cần thiết, nhất là các loại thảo dược linh quả, nên nhớ rằng chúa công là một luyện đan sư, chỉ cần tài nguyên linh thảo linh quả đầy đủ, hoàn toàn có thể luyện đan để kiếm tiền với tốc độ không tệ, tiền đẻ ra tiền không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là ……..”

Nói tới đây, Bàng Thống khẽ mỉn cười như vẻ trêu chọc Dương Kiệt nói: “ chúa công sẽ phải hơi cực nhọc đôi chút đấy.”

Không phải sao?? Chỉ riêng mỗi việc luyện đan kiếm tiền để trả cho chủ tiệm rèn rèn cây thánh khí thôi cũng đã tốn Dương Kiệt gần nửa năm mà vẫn chưa đủ. Nếu luyện đan bán kiếm tiền để phát triễn thế lực, tuyệt đối không có cái giá chỉ một cây thánh khí, có thể là hàng trăm hàng ngàn thánh khí mới đủ để nuôi nổi và phát triễn thế lực lớn mạnh tới mức có thể chống cự nổi với ngũ đội tông môn đấy chứ.

Để nuôi và phát triễn một thế lực lớn mạnh, tuyệt đối không phải vài chục tỷ, vài trăm tỷ linh thạch là có thể giải quyết được đâu. Đặc biệt là đối với một người hầu như làm nên bằng đôi bàn tay trắng như Dương Kiệt lúc này, càng không phải là điều dễ dàng gì.

Nhưng ít ra Dương Kiệt vẫn còn nhận được sự tài trợ không ít từ một ông chủ giàu có như Triệu Thiên Cơ, địa bàn và tiền khởi nghiệp cũng đã có sẵn rồi, chắc chắn sẽ dễ thở hơn rất nhiều người đấy.

Nghe xong câu nói đầy ngụ ý của Bàng Thống, Dương Kiệt khẽ chột dạ gượng cười chứ biết nói gì bây giờ.

Thế là trong một thời gian dài, mình phải làm culi cày như trâu như bò để nuôi lính chứ biết sao giờ.

Vậy là kế hoạch đẩy Khai Tâm Đan ra thị trường phải tiến hành sớm hơn dự tính rồi.

Với phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan trong tay, Dương Kiệt tự tin rằng bản thân có đủ tài lực để nuôi và phát triễn một quân đội hùng mạnh như lời Bàng Thống đã nói.

Tất nhiên, phía Triệu Thiên Cơ cũng đừng mong ngồi đó rung đùi hưởng lợi. ngươi không phải muốn bổn thiếu gia trở thành con dao để đâm ngũ đại tông môn sao??? Được, vậy thì đã tới lúc ngươi chứng tỏ thành ý của mình rồi.

Dương Kiệt quyết định rồi, sau này phải chặt đẹp tên khốn Triệu Thiên Cơ, cái gì mà tay không bắt cướp hả??? Không có chuyện đó đâu cưng.

Nghĩ tới điều đó, Dương Kiệt không tự chủ lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Cùng lúc đó, Triệu Thiên Cơ đang ngồi trong phòng khách bát hoàng phủ hưởng thụ ly trà nóng trong tay đột ngột run bắn người lên, cảm nhận thấy dường như mình đang bị một ai đó nhắm vào vậy, chỉ là nhất thời không nghĩ ra là ai.

Trung kế khá hấp dẫn mà phù hợp với phương hướng phát triễn của Dương Kiệt hiện giờ, nhưng anh ta vẫn chưa lên tiếng quyết định, tiếp tục nghe luôn xem hạ kế như thế nào, không chừng sẽ phù hợp hơn thì sao nhỉ???

Tuy thông thường thì thượng trung hạ, hạ là mưu kế thấp nhất, kém hấp dẫn nhất, nhưng cũng tùy trường hợp, không chừng lại là kế sách thích hợp nhất để sử dụng, nên không cần thiết phải vội vã quyết định gì cả.

“ hạ kế, Chúa công mau chóng rời khỏi vương triều Thiên Ưng, tìm tới một vương triều tiềm năng trong khu vực U Châu, tiếp tục sử dụng dịch dung thuật thay đổi thân phận, đánh vào tầng lớp hoàng tôn quý tộc trong triều đình, nhận sự tài trợ và âm thầm phát triễn thế lực như Địa Cầu Bang đã từng làm. Với năng lực của chúa công và tất cả mọi người ở bên cạnh giúp đỡ, tìm được một thế lực hùng mạng đổ tiền vào đầu tư bồi dưỡng cho chúng ta không phải là vấn đề khó khăn, nếu như không muốn nói là quá dễ dàng. Kế sách này tuy phát triễn chậm rãi, nhưng lợi thế là hoàn toàn không cần phải đối diện với nguy hiểm, và chúa công cũng không cần phải khổ sở lo lắng đau đầu vì tài nguyên phát triễn thế lực, tất cả mọi thứ đều có người lo hết, chúa công chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi và hưởng thụ thành quả, chỉ là, kế hoạch này có thể khiến chúa công phải tốn một thời gian dài, thậm chí vài chục năm mới có thể phát triễn được một thế lực đủ sức đối đầu với ngũ đại tông môn.”

Nghe xong hạ kế, Dương Kiệt lập tức phủ quyết ngay tức khắc. Trải qua chuyện của tam công chúa, hiện giờ anh ta không còn tin tưởng bất kỳ ai ngoài mình và đồng đội thân cận nhất của mình, tuyệt đối không bao giờ hạ thấp mình và để người khác bán đứng thêm lần nữa.

“ thượng kế quá cấp tiến, hạ kế quá chậm, đặc biệt là lúc này ta không tin tưởng bất kỳ ai ngoài người của mình, cũng chẳng muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, nên chỉ có trung kế là thích hợp với sự phát triễn của chúng ta vào thời điểm này.” Dương Kiệt hít sâu một hơi vào người, vô cùng kiên quyết nói.

Theo suy nghĩ của Bàng Thống thì Dương Kiệt nên lựa chọn thượng kế, tuy ẩn chứa muôn màng mối hiểm nguy, nhưng tuyệt đối là con đường tắt giúp anh ta phát triễn với tốc độ thần tốc, và Bàng Thống hoàn toàn tự tin vào tài trí và thủ đoạn của mình có thể giúp Dương Kiệt giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Với tính cách thích mạo hiểm như trong lịch sử của Bàng Thống thì muốn lựa chọn như thế cũng không có gì sai, chỉ là Dương Kiệt đã có lựa chọn, Bàng Thống sẽ thuận theo ý nguyện của chủ nhân mình và hết lòng phù trợ giúp đỡ anh ta mà thôi.

‘ nếu như chúa công đã có quyết định, vậy thì chúng ta sẽ tuân theo kế hoạch định sẵn để tiến hành. Việc đầu tiên chúng ta cần làm, chính là tiếp quản ngôi thành trình do Triệu Thiên Cơ giao cho, nếu như không thể làm được điều đó, giờ nói gì cũng chỉ là bằng thừa mà thôi ạ.” Bàng Thống chắp tay thi lễ, nghiêm giọng nói.

Dương Kiệt khẽ ngật đầu, một khi đã định được hướng đi, thì sẽ tiến hành một cách kiên quyết, không do dự hay đứng núi này trông núi nọ nữa.

Mộ Dung Tuyết và Hao Thiên Khuyển không kìm được phải đánh giá lại tên đàn ông có khuôn mặt xấu ma che quỷ khóc ở trước mặt.

Ba kế sách đều mang ưu nhược khuyết điểm, định hướng phát triễn rõ ràng, cho dù lựa chọn con đường nào, cũng có thể giúp Dương Kiệt giải quyết vấn đề đau đầu vào lúc này, chẳng qua chỉ là vấn đề tốn bao nhiêu thời gian, khó hay dễ mà thôi.

Chẳng lẽ đúng như người đời thường nói, có tật ắt sẽ có tài sao???

Sau khi thảo luận trao đổi thêm một vài điều xong, cả nhóm đã chia ra ai nấy tự quay về lều trại để nghỉ ngơi.

Tất nhiên, Dương Kiệt vô cùng đáng thương bị Mộ Dung Tuyết một cước đá thẳng ra khỏi lều trại của cô ta khi anh ta cố gắng lẻn vào, thậm chí ngay cả con trai cũng không cho đụng vào nữa là.

Cô ta vẫn còn chưa thôi ám ảnh cảnh tượng “ thân mật” quá mức cần thiết giữa hai tên đàn ông hồi trưa, chỉ lạnh lạnh để lại một câu xong rồi đóng sập cửa lều trại lại: “ qua mà ôm người tình của ngươi á ~~!!”

Dương Kiệt há hốc hoang mang ngơ ngác và đáng thương không hiểu cô ta đang nói gì, mới hôm qua còn bình thường, sao tự nhiên tối nay lại cấm mình đụng vào cô ta và cả con trai của mình nữa chứ.

Anh ta hoàn toàn không biết rằng chính vì “ màn diễn kịch” lấy lòng thuộc hạ hồi trưa đã khiến Mộ Dung Tuyết không dám để cái cơ thể “ dơ bẩn” của Dương Kiệt chạm vào người mình và cả con trai nữa.

“ người tình??? Người tình??? Chẳng lẽ là ……” sau một hồi ngơ ngác bối rối, Dương Kiệt dường như sực nhớ ra điều gì, cơ thể không kìm được run bắn người lên sởn cả tóc gáy, đôi mắt không tự chủ liếc về phía lều trại mà Bàng Thống đang nằm nghỉ, không ngừng lắc đầu dùng tay tát vào mặt mình.

“ oan ức, tuyệt đối là oan ức, người xưa cũng hay làm thế trước mặt công chúng để thu phục thuộc hạ thì có sao đâu, sao tới lượt mình làm lại bị hiểu lầm như thế này chứ??? ối trời ơi, giờ con biết than oan với ai đây???” Dương Kiệt nước mắt lâng tròng ngẩng cao đầu gào khóc không lên tiếng.

Bị “ cấm cửa”, Dương Kiệt đành mang theo tâm trạng bất cam lủi thủi quay trở về lều trại của mình, chỉ là cả đêm chòng chọc mãi không tài nào ngủ được, sáng dậy phải mang theo đôi mắt gấu mình xuất hiện trước cả nhóm.

“ cho đáng đời ~~~~!!!” Mộ Dung Tuyết cười lạnh thầm trêu chọc trong lòng.

Bàng Thống lần nữa thể hiện vai trò của một thuộc hạ hết lòng vì chủ nhân, vội vã chạy tới quan tâm hỏi han đủ thứ, nhìn vẻ mặt lo lắng xót xa thay cho Dương Kiệt của hắn lúc này, người ngoài không biết sẽ lầm tưởng rằng hắn đang lo cho người yêu, lo cho vợ yêu của hắn đấy chứ.

Dương Kiệt hoảng hốt né sang một bên trước sự quan tâm nhiệt tình của đối phương, tránh càng xa càng tốt nữa là.

Mẹ kiếp ~~!! Bị hiểu lầm một lần chưa đủ sao??? ngươi còn định đẩy ta xuống vực thẳm thêm lần nữa à??? Thêm lần nữa chắc mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng tẩy không sạch vết ô uế này đấy.

Đối với thái độ “ xa lánh” của Dương Kiệt, Bàng Thống tỏ ra đau khổ tột cùng vì lầm tưởng rằng chúa công bắt đầu chán ghét mình rồi chăng??? Sao có thể thay đổi nhanh như thế được chứ??? Mới hôm qua còn…….

Những người có tâm lý tự ti yếu đuối luôn vô cùng nhạy cảm với thái độ của người xung quanh đấy chứ.

Xem ra Dương Kiệt phải đau đầu một thời gian dài về vấn đề này rồi nhỉ???

“ dính dong, nhân vật chiêu mộ Hoàng Dung muốn đối thoại với bạn, xin hỏi có chấp nhận không??”

Trong lúc nhóm Dương Kiệt chuẩn bị xuất phát, bên tai đột nhiên vang lên câu thông báo bất chợp của hệ thống.

Dung nhi???? Dung nhi đã an toàn rời khỏi bí cảnh???

Nhận được yêu cầu đối thoại của Hoàng Dung, Dương Kiệt tỏ ra vui mừng khôn xiết, đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chỉ cần cả nhóm còn an toàn, mọi thứ khác không còn quan trọng nữa.

“ Dung nhi ~~~!! Dung nhi đấy hả??? Mọi người vẫn còn an toàn chứ??? Tam công chúa ……” “ Kiệt ca ca, không hay rồi, Cửu thúc ……” “ hả ??? Cửu thúc??? Cửu thúc sao???”

Dương Kiệt vừa mới kết nối với Hoàng Dung, còn chưa kịp hỏi thăm và nói rõ âm mưu của tam công chúa nhắm vào Địa Cầu Bang, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói đầy hoang mang sốt ruột của Hoàng Dung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.