Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 334 : Con Trai Của Mình Tên Là ... ...!!




Không biết vì sao Dương Kiệt càng nhìn khuôn mặt thằng bé trong lòng càng cảm thấy quen mắt, không biết đã từng gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra ( còn phải hỏi, muốn nhớ ra chỉ cần mở lại cuốn album lưu ảnh của mày hỏi mới ba, bốn tháng tuổi thì biết ngay chứ gì.)

“ nó, nó hình như ngưng khóc luôn rồi nhỉ??? Ôi chao, sao trông dễ thương thế này, lớn lên chắc hẳn sẽ sáng sủa đẹp trai lắm đây.” Dương Kiệt không tự chủ lộ ra nụ cười yêu thương chân tình, càng bế đứa bé trong tay càng cảm thấy thích thú, có chút không muốn buông nó ra tý nào.

Nhìn thấy hành động nâng niu của Dương Kiệt đối với đứa bé trong tay, đôi mắt của cô gái lạ mặt khẽ lóe qua tia sáng phức tạp pha lẫn chút hài lòng mãn nguyện.

Không cần phải nói, cô gái lạ mặt này chính là thánh nữ Bách Hoa Cốc, người không màng xa xôi ngàn dặm vạn dặm quyết định đi tới vương triều Thiên Ưng để “ thiên lý tầm phu” à không, tầm cha cho đứa bé mới đúng, Mộ Dung Tuyết đã sử dụng dịch dung thuật để cải trang thành khuôn mặt khác, nên Dương Kiệt nhất thời không nhận ra.

Còn đứa bé đang nằm trong tay của Dương Kiệt, chính là đứa con ruột thịt của anh ta và Mộ Dung Tuyết.

Nếu tính thời gian, thì đứa bé đã ra đời và được ba, bốn tháng tuổi rồi không sai.

Tuy trong lòng có chút oán hận vì trong thời khắc quan trọng nhất khi bản thân sanh hạ đứa bé mà thằng cha của nó không có mặt ở bên cạnh, nhưng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của đối phương, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh Dương Kiệt mang theo nụ cười yêu thương, nâng niu bế lấy đứa bé trong lòng, mọi bức xúc oán hận đối với đối phương lập tức tan biến theo chiều gió.

Nói cho cùng, người đàn ông ở trước mặt chính là cha ruột của đứa con của mình, không phải sao??

Vì sao Mộ Dung Tuyết lại kịp thời có mặt giải cứu Dương Kiệt?? Thì ra là mấy ngày nay trong vương thành không ngừng xuất hiện thông tin tội phạm bị ngũ đại tông môn truy nã đang lẩn trốn trong thành, tất nhiên là không thể lọt qua tai của Mộ Dung Tuyết, người vẫn chưa bỏ cuộc không ngừng miệt mài tìm kiếm hành tung của Dương Kiệt rồi.

Sau khi nắm được thông tin Dương Kiệt đang trốn trong thành, với một người thông minh như Mộ Dung Tuyết, tất nhiên là hiểu rõ Dương Kiệt nhất định phải tìm cách bỏ trốn khỏi vương thành, thoát khỏi sự truy sát gắt gao dưới cái gật đầu bật đèn xanh của cả Ưng Hoàng.

Và vì sao Mộ Dung Tuyết có thể chính xác biết rõ Dương Kiệt sẽ đột phá từ phía cổng thành đông, Dương Kiệt có thể nghĩ ra, tam công chúa có thể nghĩ ra, chẳng lẽ Mộ Dung Tuyết không thể nghĩ ra?? Cộng thêm linh tính mách bảo cho cô ta biết rằng, chỉ cần mai phục chờ đợi sẵn ở cổng thành đông, chắc chắn sẽ gặp được người mà mình muốn gặp.

Và giác quan thứ 6 của phụ nữ quả thật đáng sợ, Dương Kiệt quả nhiên đã xuất hiện ở cổng thành phía đông, và quyết định từ cổng bên này đột phá ra khỏi vương thành bỏ trốn.

Mộ Dung Tuyết đã mai phục sẵn ở khu vực gần cổng thành mấy ngày nay chờ đợi, và tới khi Dương Kiệt bị phát hiện bởi phát trận phá Dịch Dung Thuật, bại lộ chân tướng, Mộ Dung Tuyết biết rõ mình đã đoán đúng, anh ta đã xuất hiện ở cổng thành bên này theo đúng dự tính.

Chỉ là thời điểm đó không cho phép Mộ Dung Tuyết lao ra để gặp gỡ với Dương Kiệt, dự định của cô ta chính là đợi Dương Kiệt thành công trốn ra khỏi vương thành, mình sẽ đi theo phía sau, đợi tới thời điểm, địa điểm thích hợp, mới lộ mặt.

Mộ Dung Tuyết vô cùng tự tin rằng, với thực lực của Dương Kiệt, hoàn toàn có thể vượt qua sự truy cản của đám quan binh vô dụng kia, nên cũng chẳng thèm ra tay giúp đỡ, ngược lại còn có thể khiến anh ta phân tâm nữa là.

Quả đúng như dự đoán của Mộ Dung Tuyết, Dương Kiệt với thế như chẻ tre, tả xung hữu đột thậm chí một chiêu trảm sát bốn kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 5 một cách dễ dàng để trèo lên tường thành, đối với thực lực gia tăng với tốc độ đáng sợ của Dương Kiệt, Mộ Dung Tuyết cũng có chút bất ngờ thậm chí là tự ti.

Nên nhớ rằng lúc này cô ta chỉ mới là một tông sư tầng thứ 2, còn Dương Kiệt, thậm chí có thể dễ dàng trảm sát nguyên thần tầng thứ 5, cách biệt giữa cả hai đã xa vời tới mức khiến Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Chỉ một năm, chỉ vỏn vẹn có một năm, hồi cả hai gặp mặt lần đầu, thực lực của Dương Kiệt còn kém xa Mộ Dung Tuyết, thế mà chỉ một năm trôi qua, tình thế đã đảo ngược hoàn toàn, lúc này Mộ Dung Tuyết chỉ có nước ngẩng đầu lên ngước nhìn Dương Kiệt ở thế bề dưới mà thôi.

Và khi Dương Kiệt chỉ còn cách một vài bước chân là có thể trốn thoát thành công, chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, không ngờ Trịnh Hổ lại đuổi kịp tới cổng thành nhanh như thế này.

Và diễn biến tiếp theo đó, giống hệt như những gì lúc nãy vừa xảy ra, Mộ Dung Tuyết liều mình lao ra thi triễn tuyệt học bí thuật kiểm soát Trịnh Hổ, bản thân lao lên tường thành kéo Dương Kiệt bỏ chạy, nếu như không phải trên người còn giữ một tấm thẻ bài hộ thân do mẹ mình trao cho lúc rời khỏi Bách Hoa Cốc, e rằng lúc này cả hai đã rơi vào tình thế nguy hiểm tới tính mạng, thậm chí rơi hẳn vào tay của Trịnh Hổ mất tiêu rồi.

“ cái, cái gì ???? là …. Là …….. “ Trong lúc Dương Kiệt định quay sang bắt chuyện với cô gái lạ mặt, chỉ thấy đối phương khẽ đưa tay quét nhẹ qua khuôn mặt một cái, ngay lập tức, khuôn mặt quen thuộc tới nỗi mà ngay cả nằm mơ cũng không dám quên, tuy có chút vẻ tiều tụy mệt mỏi, nhưng cũng không thể che đi được sự cao quý tới tột cùng, sắc nước hương trời, làn da trắng mịn như tuyết, ngay cả tam công chúa có mặt nơi này cũng phải che mặt vì hổ thẹn, khuôn mặt thật của Mộ Dung Tuyết đã hiện ra trong mắt của Dương Kiệt.

Nhìn thấy giai nhân ở trước mặt, Dương Kiệt tỏ ra kinh ngạc bất ngờ, bối rối hoảng hốt có chút không biết phải phản ứng như thế nào. Nhưng trong tận thâm tâm, cảm giác nhớ nhung phấn khích đã dần phình to và gần như xâm chiếm hết đầu óc của anh ta vào lúc này.

Ê mà khoan đã, đứa bé này là con của Mộ Dung Tuyết, nếu tính theo thời gian lần xảy ra “ quan hệ” giữa mình và cô ta trong bí cảnh, chẳng lẽ đứa bé này là …….

Nghĩ tới điều đó, Dương Kiệt không kìm được run bắn người lên, vừa nhìn Mộ Dung Tuyết vừa cúi đầu xuống nhìn đứa bé đang bế trên tay, hoang mang bối rối.

Hèm chi, hèm chi vừa mới nhìn thằng nhóc lại cảm thấy quen mắt như vậy, hèn chi vừa mới bế nó lên lại có cảm giác khó tả như thế này, thì ra thằng nhóc này là con ruột thịt của mình ~~~!!

Đó là thứ tình cảm cảm giác máu mủ ruột thịt chứ đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối ngơ ngác của Dương Kiệt lúc này, Mộ Dung Tuyết không biết nên giận hay nên vui nữa.

“ Mộ Dung tiên, à không, Tuyết, Tuyết nhi, đứa bé này là ……”

Nghe thấy Dương Kiệt xưng hô mình bằng cách thân thiện như vậy, Mộ Dung Tuyết có chút không quen, khẽ díu mày tỏ vẻ khó chịu, chỉ là nghĩ tới quan hệ giữa cả hai, cộng thêm đứa bé đang nằm trong tay anh ta, muốn dứt cũng dứt không được, chỉ còn cách thầm thở dài một tiếng chấp nhận.

Chuyện này trước sau gì cũng phải nói rõ với Dương Kiệt, nên Mộ Dung Tuyết chỉ suy nghĩ một hồi, khẽ ngật đầu, đồng ý với suy diễn của Dương Kiệt.

Tuy với năng lực của Mộ Dung Tuyết, tự tay một mình nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành nên người, cho nó cuộc sống ấm no hạnh phúc không phải là điều khó khăn, chỉ là, nếu như để cho đứa bé được hưởng trọn đầy đủ tình yêu của cả cha lẫn mẹ, vì sao lại không chứ??

Trên thế gian này, có mẫu người phụ nữ sau khi có con xong, luôn biết đắn đo suy nghĩ và muốn giành hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho con cái của mình, còn bản thân mình ra sao cũng được. Mộ Dung Tuyết, chính là mẫu người phụ nữ điển hình đó.

“ con trai??? Đây chính là con trai của ta???” Dương Kiệt không dám nghi ngờ Mộ Dung Tuyết bắt mình đổ vỏ, chỉ có nhất thời có chút cảm thấy khó chấp nhận mà thôi.

Mẹ kiếp, ngay cả vợ còn chưa có mà đã có con rồi, cho dù là ai đi nữa cũng nhất thời khó có thể chấp nhận sự thật, không phải sao??

Dương Kiệt với đôi tay run rẩy khẽ nâng đứa bé lên, dùng tay kéo tấm khăn che thân trên người đó ra sang một bên, phát hiện ngay chính giữa háng có treo lơ lửng một trái ớt nhỏ trông vô cùng dễ thương, khiến Dương Kiệt phấn khích tới nỗi suýt chút nhảy cẫng lên.

Tuy Dương Kiệt không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho dù là nam hay nữ cũng đều là con mình, đều thương yêu như nhau. Nhưng nếu như đứa bé là con trai, nghĩa là dòng dõi họ Dương đã được nối dõi, tất nhiên là sẽ vui mừng hơn rồi.

Xì xèo ~~~~~~~~~~!! “ úi má ơi, nó tè ~~~~~~~!!!”

Dương Kiệt đang nâng đứa bé ngay trước mặt mình, ai ngờ thằng nhóc có hiếu như vậy, mới gặp cha nó lần đầu đã biết rót trà nóng cho ông già nó uống, nhất thời nước tiểu đồng tử từ đỉnh đầu trái ớt nhỏ bắn thẳng vào mặt Dương Kiệt, thậm chí có chút ít lọt thẳng vào miệng trong lúc anh ta há miệng cười lớn vì phấn khích lúc nãy.

Nước tiểu đồng tử bổ lắm đấy ~~~!!

Nhìn thấy cảnh đó, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng không kìm được bịch miệng phì cười.

Cám ơn con trai yêu đã giúp mẹ trả thù thằng bố trời đánh đó, hihi ~~~!!

Bị nước tiểu xả thẳng vào mặt, Dương Kiệt chỉ dám không ngừng lắc đầu để xua đi nước tiểu dính đầy trên mặt, hai tay vẫn giữa chặt đứa bé không dám nhúc nhích, sợ làm đau nó.

Đùa à, đứa con đầu lòng trong cuộc đời, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng còn sợ tan, quý còn hơn vàng, có gì khó hiểu đâu chứ??

“ Tuyết nhi, đã đặt tên cho con chúng ta chưa???” Dương Kiệt nghịch đùa với con trai cưng của mình sau khi thằng nhóc tiểu xong, quay sang Mộ Dung Tuyết mang theo vẻ mặt kỳ vọng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Dương Kiệt, Mộ Dung Tuyết lộ ra vẻ mặt do dự khó xử.

Đáng lý ra tên của con phải do cha của thằng bé đặt, nhưng lúc thằng bé ra đời cha nó không có ở bên cạnh, lại không muốn con không có tên vì ai mà biết được đời nào mới tìm được cha của nó chứ?? Chẳng lẽ một năm, hai năm, hay thậm chí mười năm không tìm được, thằng nhóc không có tên sao?? Tất nhiên là không được rồi.

Chỉ là theo quan niệm của người cổ xưa, quyền đặt tên cho con phải do phụ thân của nó, nên Mộ Dung Tuyết lúc này tỏ ra vẻ khó xử, nhưng cũng khẽ ngật đầu, đồng thời nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, để xem anh ta có cảm thấy khó chịu hay không.

Mộ Dung Tuyết sao mà biết được Dương Kiệt không phải người của thế giới này, cũng không phải người có đầu óc cổ hũ, nên ai đặt tên cũng không thành vấn đề, miễn sao thằng nhóc đó theo họ của mình là được rồi. Huống chi lúc thằng bé ra đời mình không có ở bên cạnh, càng không có lý do gì để trách cứ Mộ Dung Tuyết cả.

Người ta không trách mình đã phải cầu trời bái phật rồi.

“ Ồ, đặt tên rồi sao??? Vậy thằng nhóc tên gì?? Tuyết nhi đặt tên chắc phải hay ho ý nghĩa lắm rồi đây, hihi ~~~~!!!” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt kỳ vọng hỏi.

Nhìn thấy Dương Kiệt không tỏ vẻ khó chịu, Mộ Dung Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy tên đàn ông ở trước mặt càng lúc càng vừa mắt hơn, hiếm có mỉn cười nói nhỏ: “ Dương Khang ~~!!”

“ Dương Khang, ồ, cái tên nghe mới thơ mộng ý nghĩa là sao, Dương Khang này… hả, cái gì??? Muội vừa nói đặt tên cho con chúng ta là gì??? Dương Khang???”

Nghe xong tên con nhất thời phấn khích chưa kịp phản ứng, không ngừng buông lời khen ngợi về phía mẹ của thằng bé, ai ngờ đột nhiên sực nhớ điều gì đó, lập tức biến sắc há hốc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tuyết kêu thét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.