Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 326 : hợp tác ??!!




“ Dương bang chủ lúc nào cũng không chịu thiệt thòi, lần này xem như bổn hoàng tử thua cuộc vậy.” sau hơn hai khắc giờ cả hai ngậm miệng không ai nói với ai câu nào, Triệu Thiên Cơ đột nhiên mở miệng mỉn cười nói.

“ Quá khen, tại hạ biết rõ bát hoàng tử nể mặt tại hạ là khách nên tỏ ra nhường chấp, chứ hay ho gì đâu, chẳng phải bát hoàng tử cũng mong muốn thế sao??” Dương Kiệt cũng không tỏ ra đắc chí khoái trá, vô cùng hiếm hoi khiêm tốn nói.

Quả thật, Triệu Thiên Cơ có thể tiếp tục ngồi ở đây tới sáng, còn Dương Kiệt tuyệt đối không thể. Nên nhớ rằng lúc này tam công chúa chắc chắn đang phái người săn lùng truy nã anh ta khắp vương thành, anh ta phải tìm cách rời khỏi vương thành càng sớm càng tốt, càng kéo dài tình thế sẽ càng nguy hiểm đối với Dương Kiệt.

Dương Kiệt biết điều đó, chẳng lẽ Triệu Thiên Cơ không biết, hắn vừa bước vào phòng ngồi xuống xong không nói năng câu nào, giờ nay chủ động lên tiếng chịu thua, mục đích là để chứng tỏ thành ý của mình, ngoài ra còn có thể từ trong đó để khẳng định tính cách của đối phương có giống như những gì mình đã nắm bắt được hay không.

là một người háo thắng không chịu thua thiệt cho dù đang ở bất kỳ thời điểm nào.

Đôi mắt của Triệu Thiên Cơ lóe qua tia sáng dị thường nhưng nhanh chóng được hắn che giấu đi.

“ ý của bát hoàng tử là như thế nào ??? sẽ giao nộp tại hạ cho Trịnh Hổ để lấy lòng đối phương, củng cố quan hệ đồng minh giữa hai bên chứ???” Dương Kiệt cười lạnh nói.

“ Dương bang chủ không cần phải nói khích ta, nếu như bổn hoàng tử muốn giao nộp bang chủ cho Trịnh Hổ thì đã làm từ lâu rồi.Củng cố quan hệ liên minh??? Thật nực cười, con hổ già đó vẫn chưa đủ tư cách liên minh với bổn hoàng tử.” Triệu Thiên Cơ thản nhiên nói, như vẻ đang thuật lại sự thật, hoàn toàn không để Trịnh Hổ trong mắt của mình gì cả.

“ vậy ngươi muốn gì ở tại hạ??? Tại hạ không nghĩ là bát hoàng tử rảnh rỗi không có gì làm tiện tay mang tại hạ về nơi này.” “ hợp tác ~~!!”

“ Hợp tác???? Ý của bát hoàng tử là muốn Địa Cầu bang chuyển sang liên minh với bát hoàng tử, hay thậm chí trở thành tay sai của ngươi, đúng không???” Dương Kiệt díu mày nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Cơ, như muốn từ trên khuôn mặt của đối phương nhìn ra thứ gì đó, đồng thời cười lạnh trong lòng.

Liên minh?? Sau khi xảy ra chuyện của tam công chúa, Dương Kiệt đã vô cùng dị ứng với hai chữ liên minh rồi. Anh ta không muốn bản thân bị cái gọi là liên minh bán đứng thêm lần nữa, Dương Kiệt đã tự nhắn nhũ với bản thân rằng, bắt đầu từ lúc trái tim bị móc ra khỏi cơ thể, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ liên minh với bất kỳ ai nữa. còn việc trực tiếp trở thành tay sai của người khác, càng không thể.

“ xem ra Dương bang chủ đã bị tam tỷ của bổn hoàng tử tổn thương không nhỏ nhỉ??” Triệu Thiên Cơ vẫn mỉn cười nói, trước khi Dương Kiệt bùng nổ định lao tới tát thẳng vào mặt đối phương vì bị nói khích, hắn tiếp tục: “ Nhưng dường như Dương bang chủ đã hiểu sai ý của bổn hoàng tử rồi. Hợp tác mà bổn hoàng tử vừa nói, không phải là liên minh, tính cách của Dương bang chủ bổn hoàng tử biết rõ, càng không ngu xuẩn như tam tỷ của ta, muốn thu phục bang chủ và cả Địa Cầu Bang thành thuộc hạ của mình, đó là thứ suy nghĩ viễn vong không thiết thực. Hợp tác mà bổn hoàng tử vừa nói, bang chủ có thể xem như là một vụ buôn bán, giao dịch.”

“ buôn bán, giao dịch???” Dương Kiệt khẽ díu mày, có chút theo không kịp suy tư của đối phương.

“ Đúng thế, trên đời có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tuy chúng ta chưa chắc có thể trở thành bạn với nhau, nhưng hợp tác hoàn toàn khả thi, không phải sao???”

“ kẻ thù, ý hoàng tử là tam công chúa???” Dương Kiệt càng tỏ ra mơ hồ hơn nữa, với thực lực của Triệu Thiên Cơ, muốn xử đẹp tam công chúa có thể nói là dễ như trở bàn tay, cần gì tới mình hợp tác chứ??

‘ Tam tỷ??? Dường như Dương bang chủ hơi quá đề cao tam tỷ của bổn hoàng tử rồi, cô ta vẫn chưa đủ tư cách trở thành kẻ thù của bổn hoàng tử. Kẻ thù mà bổn hoàng tử vừa nói, cũng chính là kẻ thù có thể nói là không đội trời chung với Dương bang chủ, ngũ đại tông môn!!”

“ ngũ đại tông môn?? Hắn cũng có thù hận với ngũ đại tông môn sao???” Dương Kiệt lộ ra vẻ bất ngờ khó tin.

Dường như nhận ra vẻ mặt khó tin của Dương Kiệt, Triệu Thiên Cơ mỉn cười nói tiếp: “ chắc Dương bang chủ ít nhiều cũng từng nghe qua những hoài bão của bổn hoàng tử chứ nhỉ?? Đúng thế, hoài bão của bổn hoàng tử chính là thống nhất tất cả các vương triều ở khu vực U Châu, trở thành thiên cổ nhất đế vô tiền khoáng hậu, để hoàn thành sự nghiệp vĩ đại như thế này, trước sau gì bổn hoàng tử cũng phải đối mặt và giao chiến với cả ngũ đại tông môn, như vậy giữa hai bên không phải kẻ thù thì là gì nữa??”

“ hahahahahaha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” nghe xong cái thứ gọi là hoài bão của đối phương, Dương Kiệt không kìm được cười phá lên, cười tới nỗi chảy cả nước mặt.

Thống nhất U Châu?? Thiên cổ nhất đế??? Thậm chí định giải quyết cả ngũ đại tông môn???

Dương Kiệt như vừa nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đời này. Ngươi?? Một tên hoàng tử của một vương triều tầm trung, thậm chí lúc này muốn bước lên ngai vàng còn phải nhờ vả một tên trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung, ngươi lấy đâu ra dũng khí để nói ra câu đó vậy?? một giấc mơ, một hoài bão xa vời tới mức hoang tưởng đó, chỉ có mấy thằng điên với thằng điên mới dám nghĩ tới chuyện đó.

Tiếng cười đầy khinh bỉ chế giễu của Dương Kiệt ngay cả một người không liên quan như lão thái giám phẫn nộ vô cùng, hận không thể lao tới tát vài cú vào mặt, sau đó nhét vải vào miệng anh ta cho bổ ghét. Nhưng Triệu Thiên Cơ vẫn mang theo vẻ mặt thản nhiên, thậm chí trên môi còn mỉn cười một cách đầy tự tin, nhưng vẻ mình chỉ đang nói sự thật chứ không phải đang chọc cười đối phương vậy.

Sau một hồi cười chán chê, phát hiện đối phương vẫn thản nhiên dửng dưng ngồi đó, Dương Kiệt cảm thấy vô vị vô cùng.

Tên khốn này bị người khác trêu chọc chê cười như thế mà sắc mặt không đổi, tuyệt đối là một nhân vật tầm cỡ. Nếu như là người khác, e rằng đã lao tới xé mỏ của Dương Kiệt ra từ nãy giờ rồi.

“ Dương bang chủ cảm thấy nực cười lắm sao???” Triệu Thiên Cơ chỉ mỉn cười hỏi, cho dù bị đối phương chê cười đi nữa, vẫn giữ được tâm lý thản nhiên như thế tuyệt đối không đơn giản.

“ ngươi nghĩ không nực cười sao??? lão Cơ à, nói như thế nào nhỉ, nếu như không phải quen biết với ngươi, người ta sẽ tưởng rằng ngươi vừa mới từ trong trại tâm thần trốn trại đấy.” Dương Kiệt không ngừng buông lời chế giễu.

Mặc dù không biết trại tâm thần là gì, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, nhưng Triệu Thiên Cơ vẫn thản nhiên vô cùng mỉn cười nói: “ một con người sống trên thiên địa này, nếu như bản thân chỉ là một tên phế vật vô dụng, ngay cả ước mơ và hoài bão của mình cũng không có, hoặc cho dù có đi nữa cũng không đủ dũng khí, không dám đi thực hiện nó, vậy khác gì một con cá chết?? Đời người ngắn ngủi lắm, đặc biệt là đi theo con đường đế vương, chỉ vỏn vẹn có một trăm năm. Nếu như trong khoản thời gian này không thể theo đuổi và hoàn thành ước mơ và hoài bão của mình, vẫn cứ đi theo con đường của những kẻ tầm thường vô dụng đang đi, bang chủ không cảm thấy cuộc sống như thế sẽ rất vô vị sao??”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lời nói của tên khốn ở trước mặt đã khiến Dương Kiệt không biết phải dùng lời nào để đáp trả lại.

Đúng thế, một người ngay cả ước mơ và hoài bão cũng không có, hoặc cho dù có đi nữa, nhưng lại lo trước sợ sau không dám đi thực hiện nó, đúng là không khác gì một con cá chết vô dụng cả!!

nói đâu cho xa xôi, nếu như so với mục tiêu đánh bại toàn bộ anh hùng hào kiệt trên Huyền Thiên Đại Lục, trở thành kẻ mạnh nhất dưới bầu trời sao, khiến cho thiên đạo của thế giới này phải cúi đầu khuất phục, thì mục tiêu và ước mơ của Triệu Thiên Cơ chỉ như trò trẻ con, mục tiêu của Dương Kiệt thậm chí còn hoang tưởng xa vời hơn đối phươn gấp trăm lần ngàn lần nữa là.

lúc này Dương Kiệt che cười trêu chọc hoài bão của Triệu Thiên Cơ, vậy khác gì cả thiên hạ sẽ quay sang che cười sỉ nhục nếu như biết được mục tiêu " hoang đường điên cuồng" của bản thân cơ chứ??

Tuy đồng cảm với lời nói của đối phương, nhưng không có nghĩa là Dương Kiệt sẽ chấp nhận đồng ý lời đề nghị hợp tác gì gì đó của đối phương.

Nên nhớ rằng mới cách nay không bao lâu, cả hai còn đứng ở hai bên chiến tuyến, có thể nói là kẻ địch không đội trời chung nhau, lúc này đòi hợp tác với nhau, có thể sao???

Dương Kiệt đâu thể nào vì một vài lời ba hoa của đối phương mà nóng đầu lên bị thuyết phục một cách dễ dàng như thế được, đặc biệt là sau khi trải qua việc của tam công chúa, khiến sự cảnh giác của Dương Kiệt đã tăng lên gấp nhiều lần, hoàn toàn không có ý định liên minh hợp tác gì đó với ai cả.

“ đúng là ngươi có quyền ước mơ hoài bão của mình, chỉ là, tại hạ không có hứng thú với với những thứ đó, càng không có ý định hợp tác với ai cả, cho nên, xin kiếu!!” Dương Kiệt nhún nhún vai thằng thừng từ chối.

“ Dương bang chủ xin khoan từ chối vội, thực ra việc hợp tác lần này đều mang lại lợi ích song phương, bang chủ có hận thù với ngũ đại tông môn, sau này chắc chắn sẽ phải đối đầu giao chiến với họ, nhưng bang chủ cho rằng với thực lực và thế lực của bang chủ hiện giờ, cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể hiên ngang đứng trước mặt ngũ đại tông môn tuyên chiến?? năm năm???mười năm??? Hay thậm chí là hai chục năm??? Bang chủ không cảm thấy tốn một khoản thời gian vô ích như vậy quá uổng phí sao??? Lúc này có cơ hội giúp bang chủ bàng trướng thế lực và thực lực của mình trong một thời gian ngắn nhất có thể, đổi lại, bang chủ chỉ cần làm một việc mà bang chủ trước sau cũng phải làm, bang chủ không những không cần phải bỏ ra một thứ gì cả, một chút thiệt thòi cũng không có, thậm chí còn được hưởng lợi ích cực lớn, thú thật, ngay cả bản thân bổn hoàng tử cũng không thể tìm ra lý do gì để từ chối điều đó cả, không phải sao???”

“ không cần phải nói tốt đẹp như thế này, chẳng qua ngươi muốn biến ta thành con dao trong tay chĩa về phía ngũ đại tông môn, còn ngươi đứng ở phía sau hưởng thụ thành quả đấy thôi.” Trên đời này không có muốn ăn miễn phí, mục đích của Triệu Thiên Cơ chính là biến Dương Kiệt thành một tanker xung phong phía trước hứng đòn, còn hắn đứng ở phía sau chờ thời tung đòn dứt điểm, sau đó lượm trang bị do mấy con boss rớt ra đây mà.

“ Đúng, bổn hoàng tử không phủ nhận điều đó.” Triệu Thiên Cơ vô cùng thẳng thắn thừa nhận, cười nói: “ nhưng tại sao bang chủ không nghĩ, cho dù bang chủ không đồng ý hợp tác với bổn hoàng tử, một ngày nào đó bang chủ cũng sẽ tự chủ động biến thành con dao sắc nhọn đó, không phải sao??? Chẳng qua bổn hoàng tử muốn con dao đó được mài sắc mài nhọn với thời gian sớm nhất có thể, thú thật, tính khí của bổn hoàng tử hơi nóng vội, không thích chờ đợi quá lâu, cho nên …..”

Triệu Thiên Cơ không cần phải nói tiếp, Dương Kiệt chắc chắn sẽ hiểu ra dụng ý của bản thân là gì.

Cho dù Dương Kiệt có đồng ý hay không đồng ý, có muốn hay không muốn, trước sau gì cũng sẽ trở thành con dao chĩa vào ngũ đại tông môn như hắn nói. Vậy tại sao không hợp tác để cả hai cùng hưởng lợi nhỉ???

“ để tỏ rõ thành ý, mời Dương bang chủ nhận món quà nho nhỏ này của bổn hoàng tử.” nhìn thấy Dương Kiệt chưa tỏ ra xiêu lòng, Triệu Thiên Cơ tiếp tục, từ trong ống tay áo rút ra một chiến nhẫn càn khôn đẩy tới trước mặt anh ta.

Dương Kiệt khẽ díu mày cầm lấy chiếc nhẫn càn khôn mà Triệu Thiên Cơ đẩy tới, khẽ dùng thần thức kiểm tra bên trong, lập tức không kìm được biến sắc.

Chiếc nhẫn Càn Khôn của mình đã bị tam công chúa lấy đi cách nay không lâu.

Tất cả đan dược linh thạch đều nằm đầy đủ trong đó không thiếu một món nào cả.

Không ngờ tay chân của tên khốn này lại dài tới như vậy, ngay cả bên trong công chúa phủ cũng có nội gián của hắn, thậm chí tên nội gián đó phải là một tên có địa vị không thấp mới có thể tiếp cận và lấy đi chiếc nhẫn càn khôn này khỏi tay tam công chúa.

Chắc khi tam công chúa phát hiện chiếc nhẫn càn khôn của mình bị lấy đi mất, sắc mặt của cô ta sẽ đẹp đẽ lắm nhỉ??

Dương Kiệt tỏ ra mát lòng mát dạ vô cùng khi hình dung ra khuôn mặt đầy giận dữ của ả đàn bà hiểm độc đó khi phát hiện mình bị mất trộm đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.