Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 214 : 'thuần phục" Hao Thiên Khuyển.




“ muốn thoát khỏi cảnh tượng khốn khổ như lúc này thì hãy lập tức dẹp bỏ ý định hãm hại ta ngay và luôn, nếu không thì ngươi còn phải khổ dài dài đấy, hi.” Cảm thấy như thế là đủ rồi, Dương Kiệt bèn đưa ra “ gợi ý” để giải thoát cho Hao Thiên Khuyển.

“ oẳng oằng ~~~~~~~~~!!!” Hao Thiên Khuyển không ngừng hít sâu dồn dập, cố gắng bình tâm lại đồng thời chôn vùi sát ý đối với Dương Kiệt vào sâu tận thâm tâm của mình không dám biểu lộ ra nữa. Quả nhiên, cơn đau khủng khiếp đang có dấu hiệu giảm xuống đáng kể.

Lại phải qua thêm một hồi, Hao Thiên Khuyển mới có thể bình ổn trở lại, xem ra ý định sát hại Dương Kiệt đã biến mất tâm trí của nó rồi.

“ Còn không mau mau đứng lên nữa, ngồi thẳng lên ngồi ~~~!!!”

Bốp ~~~~!!! Oẳng ~~~~~~~~~~~~~!!

Dương Kiệt một cước đá thẳng vào bụng Hao Thiên Khuyển, hối thúc nó mau mau đứng dậy.

Cơ hội trả thù ngay trước mắt, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi. Mới cách nay không bao lâu bị con chó điên này hành hạ sỉ nhục, thậm chí suýt chút bị ép ăn cái “ thần dược” quỷ quái kia, lúc này không trả thù mới là lạ á.

Đúng với tính cách của Dương Kiệt, có ơn sẽ trả, có thù sẽ báo, không cần phải nể nang ai cả.

Trong đôi mắt của Hao Thiên Khuyển khẽ lóe qua tia sáng căm phẫn, ngay lập tức cảm giác đau nhức ập thẳng vào đầu, khiến nó phải nhanh chóng kìm nến lại cơn thịnh nộ của mình. Mang theo điệu bộ miễn cưỡng từ từ từ dưới đất ngồi dậy.

“ ngồi thẳng lên coi nào, làm gì mà giống như con gà sắp chết không bằng.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt hả hê thích thú ra lệnh.

Hao Thiên Khuyển dám giận không dám nói, không ngờ đường đường một thần tiên pháp lực cao siêu như mình, lại có ngày bị một con kiến yếu ớt khoa tay múa vuốt ở trước mặt mà không dám phản kháng, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, quả thật là đáng chết quá đi!!

“ hand hand ~~~~~~~!!!” Dương Kiệt làm ra động tác như đang chơi đùa với “ chó cưng” của mình, đưa tay ra ra hiệu cho Hao Thiên Khuyển giơ chi trước ra về phía mình.

Quá lắm rồi ~~~!! Ngươi có biết bổn cẩu gia là ai không?? Là Hao Thiên Thần Khuyển, thần thú có địa vị cao cấp trong giới thần tiên, không phải là những con chó sủng vật, ngay cả chủ nhân trước là Nhị Lang Chân Quân cũng không dám đối xử với bổn cẩu gia như vậy, đồ khốn ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Hao Thiên Khuyển mang theo vẻ mặt “ không thể tin nổi”, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, trong lòng không ngừng gào thét chửi rủa.

“ này, dám cãi lời chủ hả?? Thái độ của ngươi là có ý gì đây?? Muốn tiếp tục nếm thử cảm giác sống không bằng chết như lúc nãy nữa phải không??” Nhìn thấy Hao Thiên Khuyển ngơ ngác ngồi yên lặng như bức tượng, sắc mặt của Dương Kiệt lập tức trầm xuống, cười lạnh hăm dọa.

Hao Thiên Khuyển không kềm được run bắn lên vì lời hăm dọa của Dương Kiệt, nó tuyệt đối không muốn nếm thử cảm giác “đáng sợ” thêm lần nào nữa, mang theo vẻ mặt nhục nhã ê chề cúi thấp đầu xuống, chi phải run rẩy giơ ra phía trước.

“ tốt, tốt, như thế mới là chó ngoan chứ!!” Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt “ hài lòng” nắm lấy chi phải của Hao Thiên Khuyển vừa nghịch đùa vừa nói.

Mất mặt, nhục nhã, có đánh chết Hao Thiên Khuyển cũng không thể ngờ có ngày mình phải hứng chịu cảnh tượng “ đáng kinh gởm” như thế này.

“ Tốt, bắt đầu từ giờ phút này, ngươi chính thức trở thành sủng vật của ta. Để cho dễ xưng hô, ta sẽ đặt một cái tên mới cho ngươi, gọi là gì nhỉ?? À à, gọi là mực?? Không, tầm thường quá, hay là tony?? Cũng không mấy có ý nghĩa ….” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt trầm tư không ngừng suy nghĩ tên hay để đặt cho “ chó cưng” của mình.

Mẹ kiếp ~~~~!!! Ngươi xem bổn cẩu gia là chó nuôi của ngươi thật hả?? Đồ khốn, đừng tự ý đổi tên cho bổn cẩu gia ~~~~~~!!

Hao Thiên Khuyển như không thể tin nổi những gì xảy ra ở trước mắt, không chỉ bị biến thành sủng vật của người ta, thậm chí cái tên cũng không giữ nổi bị ép buộc phải nổi, không nổi điên mới là lạ á.

“ à há, đúng rồi, lucky, chính là tên này. Trùng tên với con cún ta nuôi cách nay mười năm trước, với lại với cái tên này hy vọng ngươi sẽ mang lại may mắn cho chủ nhân là ta đây, hihi ~~~!!!” Đôi mắt của Dương Kiệt đột nhiên rực sáng, với vẻ mặt hí hửng há há cười nói, trực tiếp gán cho Hao Thiên Khuyển cái tên mới là Lucky Lucke gì đó, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản đối.

“ Lucky giỏi, Lucky ngoan, cười cái cho chủ nhân xem nào ~~~!!” Dương Kiệt vừa dùng tay vuốt ve đỉnh đầu của Hao Thiên Khuyển vừa cười thích thú nói.

Luc cái đầu ngươi á ~~~!! Bổn cẩu gia tên là Hao Thiên Khuyển, không phải Lucky Lucke quỷ quái gì cả ~~~~~!!

Mặc dù trong lòng đang hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Dương Kiệt, nhưng bề ngoài không dám cãi lời, lộ ra nụ cười như đang đưa đám để “ chiều lòng” chủ nhân của mình.

“ tốt, tốt, ngoan ngoãn nghe lời thế không phải tốt hơn sao? Lâu lâu chủ nhân thưởng cho cục xương mà ngậm. thôi, đã tới lúc rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, đi thôi.” Cảm thấy “ hành hạ” đối phương như thế là đủ, làm quá không chừng phản tác dụng, Dương Kiệt vẫy vẫy tay hiệu chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nghe thấy được rời khỏi nơi giam cầm quỷ quái này, Hao Thiên Khuyển lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, chỉ là sự tự do này khiến nó không biết là nên cười hay nên khóc nay.

Đúng là ước nguyện bao năm nay đã thành hiện thực, chỉ là ….. thôi không nghĩ tới nữa, nghĩ tới là muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

Theo bậc thang đi xuống lúc ban đầu đi ngược trở lên, cả hai nhanh chóng đi tới cánh cổng sắt khổng lồ, dùng tay đẩy mạnh cửa ra, cả hai nhanh chóng quay trở về khe vực thẳm ở Hắc Ngục Giai.

“ gâu gâu ~~~!!! Không khí ở thế giới bên ngoài, mới dễ chịu làm sao ~~!!!” Hao Thiên Khuyển không ngừng đưa mũi hít thở sâu vào người, lộ ra vẻ mặt sảng khoái phấn khích, mọi bực bội khó chịu tựa như tan biến theo chiều gió mát rượi không ngừng thổi qua cơ thể.

Bốp ~~~~~!! Oẳng ~~~~ gâu gâu ~~~~~~~~~~~!!!

“ còn không mau mau đưa chủ nhân rời khỏi cái khe vực quỷ quái này, ở đó mà cảm với chả thán, cái gì, còn dám sủa nữa hả?? Muốn chết phải không??” tâm trạng có phần khởi sắc của Hao Thiên Khuyển nhanh chóng bị dặt tắt bởi “ chủ nhân” của nó, Dương Kiệt một cước đá thẳng vào mông nó, mang theo vẻ mặt trách cứ chửi rủa.

Bổn cẩu gia nhịn ~~~~~~!!

Không nhịn thì làm gì được nào?? Ai biểu mảnh linh hồn nằm trong tay người ta, chỉ có thể câm nín chịu trận chứ biết sao bây giờ.

Roẹt ~~~~~~~~!!!

Cơ thể của Hao Thiên Khuyển lập tức phóng to ra bằng một tiếng xe hơi nhỏ ngay trước mặt Dương Kiệt. Không cần đợi nó lên tiếng, Dương Kiệt lập tức tung người nhảy lên lưng nó, hai chân thúc mạnh vào bụng cười nói: “ Đi mau, bố mày không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây một phút nào nữa.”

Vù ~~~~~~~~~~!!!

Bốn chi của Hao Thiên Khuyển tựa như được gắn thêm nam châm, hít thẳng vào vách đá dựng đứng, chở theo Dương Kiệt như một tia chớp lao vút lên trên.

Chỉ tốn có nửa canh giờ, ngang bằng thời gian Dương Kiệt lúc bị rơi xuống đáy vực, cả hai đã đáp cánh an toàn ngay bên cạnh mép vực sâu thẳm.

“ biết ngay là cái nơi quỷ quái này không thể giam cầm ta mãi mà, hì hì.” Từ trên lưng Hao Thiên Khuyển nhảy xuống, vươn người hít sâu một hơi vào người, tinh thần sảng khoái cười nói.

“ này, Lucky, ngươi ……” Dương Kiệt quay đầu lại vừa định nói gì đó, giật mình hoảng hốt khi phát hiện Hao Thiên Khuyển đang dùng ánh mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng nó nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám đối diện với anh ta nữa.

Dương Kiệt cho rằng đối phương bị mình đè đầu cưỡi cổ như thế nên trong lòng ít nhiều có bất mãn, nên nhanh chóng bị anh ta phất lờ đi, lại lên tiếng : “ Hãy ….”

Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Dương Kiệt còn chưa kịp cất lời, phía xa xôi đột nhiên vang lên tiếng kêu réo kinh thiên động địa, không đợi anh ta kịp phản ứng, trực tiếp bị cơn cuồng phong đáng sợ không biết từ đâu xuất hiện cuốn bay.

“ AAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt kêu gào đầy kinh hãi, cũng may là nhanh tay nắm được lông đen của Hao Thiên Khuyển giữ lại, nếu không thì e rằng lại lần nữa bị thổi bay xuống vực thẳm nữa rồi.

Không cần phải hỏi, thủ phạm gây ra cơn cuồng phong đáng sợ này chính là con Ngân Vũ Ưng đã đánh hơi được Dương Kiệt vừa leo lên khỏi vực thẳm, lập tức bay tới để trả thù cho ba đứa con “ đáng thương” của mình chứ còn ai nữa.

Nếu như là trước kia, không chừng Dương Kiệt lại phải chơi trò nhảy bunger lần nữa, nhưng giờ nay có tên “ vệ sĩ” cao cấp ở bên cạnh, bố mày không đi tìm mày thì thôi, mày còn dám vác mặt tới đây, được, để bố mày hóa kiếp cho mày xuống cùng đoàn tụ với ba đứa con của mày.

Giữ lại thăng bằng cho bản thân xong, từ phía sau Hao Thiên Khuyển bước ra phía trước, hai tay bắt chéo lại trước ngực ngẩng cao đầu nhìn về phía xa như đang chờ đợi con Ngân Vũ Ưng tới “nạp mạng”.

Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể khổng lồ như quả núi nhỏ của Ngân Vũ Ưng đã xuất hiện trong tầm mắt của Dương Kiệt.

Nhìn thấy cái vẻ mặt như hận không thể nhai tươi nuốt sống kẻ thù của mình ra của nó, Dương Kiệt cũng không kềm được run bắn người lên.

Chỉ là khi áp sát vị trí Dương Kiệt đang đứng, nó chỉ bay lượn lờ qua lại ngay trên đỉnh đầu, tỏ vẻ do dự không quyết, không dám lao thẳng xuống xé xác kẻ thù của mình, dường như đang e ngại lo sợ thứ gì đó.

Dương Kiệt cười lạnh, mày không chủ động tấn công, nhưng bố mày không có kiên nhẫn đứng đó chờ thời. Để bố mày quyết định thay mày vậy.

Chỉ thấy Dương Kiệt một tay chống eo, một tay giơ lên chỉ thẳng về phía Ngân Vũ Ưng trên không trung, hùng hổ hét lớn: “ Lucky đâu, mau mau giúp chủ nhân đánh tàn con chim đáng ghét trên kia ngay, như tên khốn Triệu Thiên Phúc đã nói, hôm nay bổn chủ nhân quyết định làm món chim 7 món khai khai vị.”

………………….

……………... ...... ...... ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.