Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 152 : Áp đảo.




Linh cảm của Tử Kỷ Lân lần này tuyệt đối không sai chút nào. Dương Diễn hoàn toàn có thể lấy mạng hắn mà ngay cả “ý chí tối cao” của khu rừng Nhân Thú cũng không thể ra tay ngăn cả.

Vì quy định Nhân Thú không thể tàn sát lẫn nhau chỉ đúng khi Nhân Thú xuất thân từ cùng một khu rừng. Còn Hoàng Kim Nhân Thú Quả mà Dương Diễn phục dụng, hoàn toàn không thuộc về khu rừng này mà thuộc về một khu rừng Nhân Thú ở khu vực trung ương.

Nói dễ hiểu là Dương Diễn không phải thần dân, cũng không thuộc phần cai quản của ý chí khu rừng Nhân Thú này, nên quy định nhân thú không thể tàn sát lẫn nhau không có hiệu quả đối với Dương Diễn.

Cho nên cho dù Dương Diễn có ra tay giết chết Tử Kỷ Lân, “ý chí tối cao” của khu rừng cũng đành bất lực không thể ra tay ngăn cản được.

Tử Kỳ Lân không biết điều đó mà cứ đinh đình rằng Dương Diễn chính là nhân thú của khu rừng này, dưới sự cai quản của “ý chí tối cao”, tuyệt đối không thể ra tay giết mình.

Tử Kỳ Lân không biết, không có nghĩa là Phi Long không biết. Hắn biết rõ Dương Diễn đã phục dụng Hoàng Kim Nhân Thú Quả, và Hoàng Kim Nhân Thú Quả ở khu rừng này vẫn chưa chin muồi, vậy có nghĩa là hắn đã thủ sẵn một Hoàng Kim Nhân Thú Quả ở khu rừng khác, hoàn toàn không cần phải quan tâm tới quy định của khu rừng này cả.

Đối phương có thể giết Tử Kỷ Lân, nghĩa là cũng có thể giết luôn cả mình. Đặc biệt là lúc đối phương vừa xuất hiện, ánh mắt đầy sát khí của hắn không ngừng quét về phía mình, sau khi giải quyết tên Tử Kỳ Lân xong, mình cũng không có cửa thoát thân cho mà xem.

Không được, phải cứu và liên minh với tên ngu xuẩn đó để chống lại đối phương, ít nhiều còn chút cơ hội thoát thân.

Hiểu rõ tình cảnh của mình, Phi Long nhanh chóng có được quyết định. lập tức từ dưới đất đứng bật dậy, lao tới hái lấy hai trái Nhân Thú Quả, một trái nhét vào miệng mình, một trái canh ngay cái miệng của Tử Kỷ Lân đang ngừng há to ra để hít thở dồn dập ném thẳng vào.

Phục dụng xong Nhân Thú Quả, mọi vết thương trên người Phi Long lập tức hồi phục lại như lúc bị thương. Ngay cả Tử Kỳ Lân dù tỏ ra bất ngờ trước hành động khó hiểu của Phi Long, nhưng vẫn cố gắng nhai nuốt trái Nhân Thú Quả đang nằm trong miệng mình, ngay lập tức từ trạng thái trọng thương hấp hối phục hồi như chưa từng bị thương, ngay cả cánh tay phải bị chém đứt lúc nãy cũng nhanh chóng mọc lại như cũ, như chưa từng bị chém đứt qua vậy.

Tác dụng của Nhân Thú Quả đối với Nhân Thú quả thật nghịch thiên!! Chỉ cần không bị một đòn đánh chết, chỉ cần có cơ hội phục dụng, lập tức có thể chiến đấu mãi mãi với trạng thái sung sức nhất.

“ Vì, vì sao ??” Tử Kỳ Lân không thể hiểu nổi vì sao đối phương lại ra tay cứu mình, trong khi trước đó hắn đã hứng chịu trận đòn nhừ tử của mình, chẳng lẽ tên khốn đó rộng lượng bao dung thế sao? Không thể nào ~~!!

“ Giờ không phải lúc chúng ta bất đồng với nhau, tên khốn đó không phải Nhân Thú của khu rừng này.” Phi Long nhanh chóng áp sát ngay bên cạnh Tử Kỳ Lân, dưới ánh mắt đầy cảnh giác của đối phương, lạnh lạnh lên tiếng giải thích.

“ Cái, cái gì?? Nghĩa là ……” Tử Kỳ Lân há hốc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Dương Diễn ở phía xa. Thế là hiểu cả rồi, mặc dù tự tin đối phương không dám giết mình, nhưng linh cảm luôn mách bảo mình có thể sẽ chết dưới tay đối phương. Thì ra là thế.

“ Liên minh thôi, nếu không hôm nay hai ta có thể phải bỏ mạng ở nơi này đấy.” Phi Long nói ra mục đích cuối cùng của mình.

Liên minh với Phi Long?? Nếu như có thể, Tử Kỳ Lân tuyệt đối không bao giờ liên minh với tên khốn đê tiện bỉ ổi đó. Bộ không thấy con heo mập chính vì liên minh với hắn mà bị hắn đâm ngay sau lưng, suýt chút mất cả mạng sao?

Chỉ là nếu như không liên minh, tuyệt đối không phải là đối thủ của kẻ thù trước mặt.

“ Thôi được, ta chấp nhận liên minh với ngươi. Nhưng nếu ta biết ngươi giở trò như lúc nãy với con heo mập kia, cho dù có chết cũng sẽ kéo ngươi theo.” Nhìn thấy Dương Diễn đang mang theo vẻ thản nhiên từng bước từng bước áp sát tới, không còn thời gian để do dự nữa, phóng ánh mắt hăm dọa về phía Phi Long, Tử Kỳ Lân cắn răng nói.

Nghe xong lời hăm dọa của Tử kỳ Lân, trong lòng Phi Long lập tức trầm xuống; “ chẳng lẽ tên ngu xuẩn kia phát hiện mưu đồ của mình? Không thể nào.” Bề mặt vẫn lộ ra vẻ chân thành nhất gật đầu đồng ý.

“ Sát ~~~~!!!” “ Chiến ~~~~~~~~~~~~!!!” Có cùng mục tiêu rõ ràng, cả hai vô cùng quả quyết tung người lao thẳng về phía Dương Diễn tung đòn phủ đầu.

“ Kỳ Lân Toàn Phong Cước ~~~!!” “ Phi Long Kim Chảo Thủ ~~~~!!”

Đối diện hai đòn tấn công đầy uy lực của hai kẻ mạnh tông sư tầng thứ 6, Dương Diễn chỉ cười lạnh một cái, thậm chí không cần thi triễn tới tuyệt học, Kỳ Lân Kiếm quét thành đường vòng cung từ dưới lên, hai đòn tuyệt học lập tức bị đánh tan, cả Tử Kỳ Lân và Phi Long bị uy lực tàn dư của cú quét quét bay ra xa.

“ mạnh, mạnh quá ~~~~!!” “ Chẳng lẽ khoang tay chịu chết sao??” Sắc mặt của cả hai khó coi vô cùng, tuy cú quét phản đòn của đối phương không khiến mình bị thương, nhưng nên nhớ rằng đối phương chỉ khẽ vẫy nhẹ một cái, còn bản thân mình đã sử dụng tới tuyệt học mạnh nhất nhì rồi, thế mà còn bị đánh bay một cách dễ dàng, thậm chí không chạm được vào người của người ta nữa là. Nếu như đối phương đánh hết sức thì sao?

Cả hai không dám tiếp tục suy nghĩ điều đó nữa.

Không đợi cả hai kịp suy nghĩ quá lâu, Dương Diễn đột nhiên tăng tốc lao thẳng về phía đối thủ, Kỳ Lân Kiếm vung lên theo tư thế đâm, tựa như mũi tên xé gió đâm thẳng về phía Tử Kỳ Lân và Phi Long.

“ Tuyệt học thần thông, Kỳ Lân hống, gào ~~~~~~~~!!” “ Tuyệt học thần thông, Cuồng Phong Loạn Vũ ~~~~~!!”

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc khiến Dương Diễn khẽ chững người lại, đầu óc choáng váng, toàn thân ngay lập tức hứng chịu thêm những cơn gió lốc dạng khí đáng sợ, tiếng ma sát và hiệu ứng pháo hoa nổ ra liên tục trên người Dương Diễn, khiến hắn không ngừng giật lùi về phía sau.

Nhưng đó là tất cả những gì hai đòn tấn công đầy uy lực làm được mà thôi, thậm chí không thể ở trên cơ thể Dương Diễn để lại một vết thẹo nào cả. Đợi tới khi Dương Diễn bừng tỉnh sau trạng thái choáng váng, miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng: “ Kỳ Lân Hống?? Ta cũng biết, gào ~~~~~~!!”

Tiếng gào Kỳ Lân Hống của Dương Diễn khiến Tử Kỳ Lân và Phi Long sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm chặt lấy tai, trực tiếp rơi vào trạng thái choáng váng, cơ thể đảo lảo như người say rượu.

“ Hàn Băng Kiếm Pháp, Kiếm Khí Liên Hoàn, trảm ~~~~~~~~~!!” Hai tay nắm chặt cán kiếm, theo tư thế thái sơn áp đỉnh bổ thẳng xuống, vô số đường kiếm khí hình vòng cung bắn thẳng về phía đối thủ còn đang trong trạng thái choáng váng chưa kịp hồi tỉnh.

Xoẹt ~~~ xoẹt ~~~ xoẹt ~~~~~!!

Á á á ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Tiếng kêu thét đầy đau khổ tử trong miệng cả hai phát ra, máu từ trong vết thương lớn nhỏ khác nhau trên toàn thân trên dưới phun bắn ra như tên bắn, vết thương nghiêm trọng nhất thậm chí có thể nhìn thấy rõ xương cốt màu trắng pha lẫn màu xanh lam của máu thịt.

Cơn đau kinh khủng đã kéo chúng từ trong trạng thái choáng váng tỉnh táo lại, nhìn thấy Dương Diễn lại chẻ thêm một đường kiếm khí sắc lạnh về phía mình, lập tức biến sắc nén lại cơn đau trên người, vội vã tung người nhảy sang một bên né tránh.

Roẹt ~~~~~~~~~!!!

Phập ~~~~ !! phập ~~~~~!!

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~!!!”

Cho dù thân pháp của cả hai nhanh tới cỡ nào, cũng không thể nhanh bằng luồng kiếm khí của Dương Diễn, kết quả là Tử Kỳ Lân trực tiếp bị chém gần đứt nửa bên cơ thể, còn Phi Long thì cánh tay và đôi cánh khổng lồ tung bay lên trời, máu màu xanh lam từ vết thương phun bắn ra như vòi nước quảng trường đang phun vậy.

Thê thảm ~~~!! Chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung cả hai vào lúc này mà thôi.

Nhìn thấy Dương Diễn lao tới định kết liễu mình, Phi Long lộ ra vẻ hoảng hốt, cố gắng nén nhịn cơn đau khủng khiếp sau khi bị mất cánh tay và đôi cánh, tung người vòng về phía sau lưng Tử Kỳ Lân, dưới ánh mắt căm phẫn khó tin của đối phương, dùng cánh tay còn lại tung chưởng ấn thẳng vào lưng Tử Kỳ Lân, đẩy hắn về phía Dương Diễn đang lao tới. Bản thân nhanh chóng quay người bỏ chạy không chút do dự, trên đường chạy hái lấy một trái Nhân Thú Quả nhét vào miệng nhai, đôi cánh và cánh tay bị đứt lập tức mọc lại như cũ, cơ thể tung bay lên không trung, đôi cánh khổng lồ dang rộng ra, tựa như tên bắn lao thẳng về phía trước.

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa tới năm giây đồng hồ.

Dương Diễn cũng tỏ ra bất ngờ trước hành động vô liêm sỉ của Phi Long, nhất thời không kịp ngăn cản hắn bỏ trốn.

Nhìn thấy Tử Kỳ Lân bay tới trước mặt, Kỳ Lân Kiếm vung lên quét ngang một cái, cơ thể Tử Kỳ Lân lập tức bị cắt ngang làm đôi, hai phần cơ thể rơi ngã trên mặt đất, co giật liên hồi.

“ Phi… Phi Long…. Đồ… Đồ khốn…. ta… ta có làm …. Làm quỷ cũng… cũng tha cho ngươi… ngươi… aaaaaa ~~~!!” Sức sống đáng sợ của kẻ mạnh tông sư khiến Tử Kỳ Lân chưa thể chết hẳn, miệng không ngừng buông ra những lời cay độc để nguyền rủa tên khốn đê tiện bỉ ổi tột cùng kia.

Díu mày nhìn thấy hình bóng của Phi Long đã bay khuất đi trong tầm mắt, biết rằng cho dù có đuổi theo cũng chắc chắn đuổi không kịp, đành bỏ cuộc, vung kiếm lên định kết liễu Tử Kỳ Lân đang nằm hấp hối trên mặt đất.

“ Khoan đã mặt đá, để hắn cho ta ~~~~~~!!!” Nhìn thấy thanh kiếm trong tay Dương Diễn chuẩn bị đâm xuống, Dương Kiệt từ phía xa vội vã lên tiếng ngăn cản. hí hửng chạy tới bên cạnh Tử Kỳ Lân, định tự mình ra tay giết chết kẻ thù.

Cơ hội đánh chó dưới nước, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi. Khoan nói tới tư thù giữa cả hai, giết chết một kẻ mạnh tông sư tầng thứ 6, số điểm kinh nghiệm có được chắc chắn có thể giúp anh ta thăng thêm 1, 2 cấp, ngu sao mà bỏ qua chứ?

Huyền Thiết Chùy xuất hiện trong tay, thậm chí không cần biến hình vì lúc này Tử Kỳ Lân đã quá yếu ớt, một tên luyện thể cũng có thể lấy mạng hắn một cách dễ dàng.

Bạch ~~~~~~!!

Vung lên bổ thẳng vào đầu, máu thịt óc não tung bắn tứ phía, kết thúc cuộc đời đầy tội ác của tên thủ lĩnh cai trị một khu vực rộng lớn trong khu rừng Nhân Thú này.

“ dính dong, bạn vừa giết chết một tông sư tầng thứ 6, nhận được 100000000 điểm, bạn đã được thăng cấp.”

Toàn thân bao phủ bởi luồng sáng ấm áp dễ chịu vô cùng, mọi vết thương trên người lập tức hồi phục như chưa từng bị thương, trực tiếp thăng cấp thành chân nguyên tầng thứ 6.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.