Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 146 : Hành hình Hạ hầu Quân.




Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!!

Bàn tay Hạ Hầu Quân gần như chạm vào đầu của Dương Diễn, lập tức bị luồng sáng ánh kim từ trên người hắn phóng thích ra tông thẳng vào người, từ trên không trung bị đẩy bay ra xa té ngã xuống đất, một vũng máu đỏ tươi từ trong miệng phun bắn ra, chứng tỏ tên khốn đã bị luồng sáng đó đánh cho bị thương.

“ Ngươi… ngươi…..” Hạ Hầu Quân mang theo vẻ mặt khó coi pha lẫn chút sợ hãi miệng không ngừng lẩm bẩm nói không thành câu.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Luồng sáng ánh kim càng lúc càng phình to ra bao phủ cả cơ thể Dương Diễn, nhất thời người ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~~!!

Gần nửa khắc giờ trôi qua, luồng sáng ánh kim mới tan biến đi mất, hình dạng biến hình thành Nhân Thú của Dương Diễn hoàn toàn phơi bày trong không khí.

Toàn thần được bao phủ bởi lớp giáp màu xanh lam trong suốt như được hình thành lắp ghép từ những miếng phiến băng, nhưng trông rất gọn gang mảnh khảnh, không hầm hố thô to như những Nhân Thú khác. Khuôn mặt nửa người nửa nhân thú, nhưng phần lớn đều giữ lại nét mặt của Dương Diễn trước khi biến hình, chỉ là trên trán xuất hiện thêm một chiếc sừng, tròng mắt từ màu đen chuyển thành màu xanh biếc và mái tóc được thay thế bằng những chiếc vây cứng giống như băng phiến mà thôi.

Thực lực từ trên người phát tán ra, khiến Hạ Hầu Quân không kềm được phải biến sắc hoảng sợ.

Chân nguyên tầng thứ 10 ~~~!!

Tuy chỉ mới là một chân nguyên tầng thứ 10, nhưng nên nhớ là trước đó Dương Diễn chỉ mới là một chân nguyên tầng thứ 5, thế mà hắn đã phải dùng tới thủ đoạn đê tiện, thậm chí kích hoạt cả võ hồn mới có thể đánh Dương Diễn. Lúc này Dương Diễn đã đảo ngược tình thế, mạnh hơn hắn tới hai cấp, kết quả như thế nào trong lòng hắn cũng đã bắt đầu có thể hình dung ra được.

Đánh với đối phương lúc này chỉ có nước chết mà thôi ~~~~!!

Vụt ~~~~~!!

Chỉ thấy Dương Diễn giơ tay tạo thành thế nắm về hướng thanh kiếm của mình đang nằm yên trên mặt đất, tựa như có một sức hút cực lớn, thanh kiếm lập tức bay thẳng vào lòng bàn tay của hắn.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Thanh kiếm vừa được nắm chặt trong tay, lập tức thắp sáng rực rỡ, chỉ trong nháy mắt thanh kiếm có ngoại hình tầm thường đại chúng, lập tức biến hình thành một thanh kiếm bắt mắt vô cùng.

Đỉnh cán kiếm khảm một viên lam bảo thạch to tướng, cán kiếm phủ đầy vân hình của một con kỳ lân đang uốn lượn trên đó. Lưỡi kiếm tựa như biến thành một mảng băng phiến trong suốt sắc bén vô cùng, thân lưỡi kiếm trong suốt đó có vô số dịch thể hình tròn đang trôi nổi di chuyển liên tục, xung quanh được bao phủ bởi lớp khí bốc khói màu xanh lam trông vô cùng bắt mắt.

Thanh kiếm tầm thường khi rơi vào tay Dương Diễn lập tức chuyển hóa thành vũ khí bổn mệnh, Kỳ Lân kiếm.

Cạch cạch cạch ~~~~!!

Tiếng bước chân của giáp sắt vang lên tựa như những tiếng chuông gọi hồn đáng sợ khi lọt vào tai của Hạ Hầu Quân, khiến hắn giật mình hoảng hốt không ngừng nhích người giật lùi về phía sau trên mặt đất.

“ Châu Nhất Thông, còn không mau mau tới đây giúp ta một tay ~~~~!!” Đột nhiên nhìn thấy Châu Nhất Thông ở phía xa trong lúc đang dùng đôi mắt quan sát tứ phía để tìm đường tẩu thoát, gần như gào thét lên để kêu cứu.

Châu Nhất Thông bừng tỉnh sau tiếng gào thét của Hạ Hầu Quân, nhưng lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nhất thời không biết là nên cứu hay không cứu.

Không cứu! Dù sao cũng là đồng bọn của mình, nếu như nhắm mắt làm ngơ, tuyệt đối không hay chút nào.

Còn cứu! Khoan nói việc Châu Nhất Thông vốn dĩ không ưa tên khốn Hạ Hầu Quân, hận không thể giết hắn tại chỗ. Cho dù bỏ qua mối tư thù, nhưng quan trọng nhất là mình có đủ bản lãnh để đi cứu hắn không đã là một vấn đề rồi.

“ Châu huynh, đây là chuyện tư thù giữa tôi với hắn, mong huynh đừng xen vào.” Tromg lúc Châu Nhất Thông còn đang do dự không quyết, giọng nói lạnh lùng của Dương Diễn từ phía xa vang lên, giúp hắn có được quyết định cuối cùng của mình.

Hành động “thả gà” lúc nãy của Châu Nhất Thông đối với Hạ Cơ lúc nãy tất nhiên là không thể thoát khỏi đôi mắt của Dương Diễn rồi. Tuy Châu Nhất Thông và Hạ Hầu Quân là đồng bọn, nhưng hoàn toàn không dính dáng gì tới vụ này cả, cũng không có mối tư thù không đợi trời chung, nên đã lên tiếng khuyên can hắn không nên nhúng tay vào. Dương Diễn chỉ giết những tên đáng bị giết mà thôi, còn những kẻ khác không liên quan tuyệt đối không ra tay với họ.

Châu Nhất Thông cắn răng khẽ ngật đầu một cái, sau đó tung người nhảy lùi ra xa, tỏ thái độ không nhúng tay vào việc này.

“ Đồ khốn, đừng để bố mày thoát qua cơn nguy hiểm lần này, bố mày sẽ phang thây xẻ thịt mày ra thành trăm mảnh ngàn mảnh ~~~~~~~~~~~!!” Nhìn thấy Châu Nhất Thông rút lui, Hạ Hầu Quân đôi mắt như muốn phóng lửa, trong lòng phẫn nộ gào thét liên hồi, nhưng rốt cuộc không dám mở miệng nói ra. Lỡ như chọc giận tên khốn đó, hắn đồng minh với tên Dương Diễn tấn công mình thì khổ.

“ Tuyệt học thần thông, Kim Bàng Hóa Thân Thuật, biến ~~~~~!!” vô cùng quả quyết trực tiếp tung ra hết toàn bộ thực lực của mình, nếu như lúc này còn giữ sức, chẳng khác nào tự sát cả.

Hạ Hầu Quân nhanh chóng biến hình thành con đại bàng khổng lồ treo mình lơ lửng trên không trung, đôi cánh khổng lồ dang to ra hết cỡ, không ngừng vẫy quét liên hồi: “ Kim Vũ Cuồng Phong Thuật, chết này ~~~~~~~~~~~~~~!!”

Roẹt ~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~………………….!!

Hàng trăm hàng ngăn lông vũ dạng khí màu vàng kim dưới những cú quét cánh liên hồi của Hạ Hầu Quân phóng thích ra, tựa như trận mưa tên dày đặc che phủ cả bầu trời giáng thẳng xuống người Dương Diễn ở phía dưới.

Đối diện với trận “mưa tên” khiến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy sởn tóc gáy ớn lạnh cả người kia, Dương Diễn vẫn với thái độ thản nhiên bước từng bước chậm rãi về phía trước, hoàn toàn không bận tâm tới chúng gì cả.

Keng ~~ keng ~~~ keng ~~~~~~~~~~~~~………..!!!

Trận mưa lông vũ cắm thẳng vào cơ thể Dương Diễn, hình thành vô số đóm lửa xoẹt như hai kim loại ma sát cực mạnh vào nhau vậy. Chỉ là ngoại trừ khiến Dương Diễn khẽ chững lại bước di chuyển của mình, bề mặt chẳng mảy mây lộ ra chút vẻ khó chịu đau đớn gì cả, có cảm giác như những thứ đó chỉ có thể vuốt nhẹ vào người, không ngứa không đau chứ đừng nói làm hắn bị thương.

“ Cái, cái gì, không thể nào ~~~~~~~~~~~~~!!!” Hạ Hầu Quân giương to đôi mắt tràn đầy gân máu ra hết cỡ, cái mỏ đại bàng nhọn hoắt gào lên một tiếng đầy kinh hãi và khó tin.

Đòn tấn công uy lực nhất nhì của mình thậm chí không đủ sức để gãi ngứa cho đối phương, có thể sao?

“ Không ~~~~, ta không tin ~~~~~~~~~~~~~~!!!” Hạ Hầu Quân với tư thế vồ mồi từ trên không trung trực tiếp lao thẳng về mục tiêu với tốc độ nhanh như tia chớp.

Nhìn thấy Hạ Hầu Quân hùng hổ lao xuống, trên môi Dương Diễn hiếm hoi lộ ra nụ cười lạnh lùng chế giễu, Kỳ Lân Kiếm vẫy nhẹ trong tay, quét một đường vòng cung từ dưới lên.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Tiếng kêu thét đầy thảm khốc từ trong miệng Hạ Hầu Quân phát ra, kéo theo một bên cánh khổng lồ tách rời khỏi cơ thể của hắn, máu đỏ từ vết cắt phẳng tới từng mm phun bắn ra như vòi sen được mở hết công sức, nhưng nhanh chóng bị đóng băng lại biến thành những miếng băng phiến màu đỏ long lanh như thủy tinh tựa như cơn mưa đá thủy tinh rơi rải khắp nơi trên mặt đất.

Tiếc là hắn không còn đủ tâm trạng để thưởng thức cảnh mưa thủy tinh rơi đầy bắt mắt kia nữa. Mất đi một bên cánh, cơ thể lảo đảo trên không trung không thể giữ nổi thăng bằng ghim thẳng xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi trạng thái biến hình, biến trở lại thành cơ thể của con người. Chỉ là lúc này cơ thể của hắn đã không còn nguyên vẹn, cánh tay phải đã không cánh mà bay đi mất rồi.

“ Dương Diễn ~~~~~~~~~~~~~!!!” Căm phẫn, sợ hãi, tuyệt vọng lúc này bao phủ cả tâm trí của Hạ Hầu Quân, hắn chỉ có thể gào thét tên của Dương Diễn một cách tuyệt vọng để che giấu đi cơn hoảng sợ của mình mà thôi.

Cạch ~~~ cạch ~~~ cạch …….!!

Dương Diễn vẫn với vẻ mặt thản nhiên không chút tình cảm từng bước từng bước bước tới trước mặt Hạ Hầu Quân.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~~!!

Hứng trọn một cú đá thẳng vào mặt, mũi của hắn gần như bị lõm hẳn vào trong, vài chiếc răng từ trong miệng phun bắn ra kèm theo máu tươi, cơ thể bị đá bay ra xa tông gãy gần ba, bốn cây đại thụ mới rơi ngã trên mặt đất.

“ AAAAAAAAA, Dương Dương Diễn, Chớ, chớ sỉ nhục, nhục ta, ư ư ư ~~~~~~~~~~~!!” Hạ Hầu Quân với bộ dạng thê thảm tận cùng nhưng vẫn cố gắng gào thét chửi rủa đối phương, hoàn toàn không nhớ rằng cách nay không bao lâu hắn đã đối xử như thế nào với Dương Diễn. Lúc này chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Đáp lại hắn là thêm một cú quét chân thẳng vào đầu, lại thêm gần chục chiếc răng phun bắn ra, cổ gần như bị trẹo hẳn sao một bên. Lúc này tóc tai bù xù, máu từ thất khiếu chảy ra liên tục, răng trên hàm chỉ còn lại lưa thưa vài chiếc, nhìn vào chỉ muốn phát ói mà thôi.

Xoẹt ~~~~!! Phực ~~~~~~~!!

“AAAAAAAAAAAAAA, giết, giết ta đi, hãy, hãy giết ta đi, ư ư ư ư ư ~~~~~~~~~~~~!!”

Cánh tay trái vĩnh viễn rời khỏi cơ thể của hắn, toàn thân co giật liên hồi, thảm thiết vô cùng.

Vô cùng nhanh tay từ trong nhẫn càn khôn lấy ra một tấm vải dày nhét thẳng vào miệng hắn để đề phòng hắn cắn lưỡi tự vẫn.

Dương Diễn tất nhiên là không muốn giết hắn một cách dễ dàng rồi. Khoan nói tới việc hắn đã sỉ nhục hành hạ mình lúc nãy, chỉ riêng việc Hạ Cơ chết thảm dưới tay hắn, hắn có chết mười lần, trăm lần cũng không đủ để đền tội nữa là.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.