Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 82: Dễ bị chuốc say




Lý Duệ mỉm cười nhận lễ từ các vương công đại thần, song trong bụng lại rất bực. Lục Cửu lang vừa nổi danh đã ba lần bảy lượt bị mưu hại, Vinh Lạc Công chúa vừa trở về đã đến quấy rối, nếu hắn ngã ngựa chỉ vì những chuyện không đáng này thì làm sao có thể chen chân vào Cấm quân?

Nhưng càng như vậy càng chứng tỏ có người đang gấp, Lý Duệ không để lộ cảm xúc, thân thiết trò chuyện đôi câu với Lý Phù, thể hiện cảnh huynh đệ hòa thuận, tuyệt nhiên không có thái độ bất hòa. Dẫu sao cũng là yến tiệc của hoàng trưởng tử, các đại thần trong triều đều có mặt, ngay cả sứ thần nước ngoài cũng được mời tới, có thể nói khách khứa lần này đều là hoàng thân quốc thích và quan lại triều đình.

Khu vườn của Lý Phù được thiết kế tinh tế rộng rãi, bốn bề đều là thắng cảnh, trong vườn dùng vải lụa giăng thành rèm che để khách khứa bên trong uống rượu, đố vui. Trên đình đài có vũ công ca hát cùng những trò chơi thú vị, xét tài năng thì có đố chữ, làm thơ, xét võ nghệ thì có đá cầu, đánh bóng; có cả những trò mà các tiểu thư yêu thích như đấu hoa đấu cỏ, ném cầu đánh đu, khách khứa cười nói rộn ràng, vui đùa thoải mái.

Danh kỹ Nam khúc mỗi người một sở trường, tựa như những đóa hoa tươi thắm tô điểm cho yến tiệc phong lưu ngày hè, thu hút không ít vương tôn công tử mê mẩn. Thương nương tử cũng ăn mặc lộng lẫy đến tham dự, vẫn xinh đẹp yêu kiều, chỉ là không hề để ý tới Lục Cửu lang, chỉ đáp lại lời chào của hắn bằng một cái liếc mắt đầy phong tình, xem ra còn chưa nguôi giận.

Trò được yêu thích nhất vẫn là đấu vật, Lý Phù và Lý Duệ đã chuẩn bị những phần thưởng rất lớn khiến các võ quan nhao nhao xuống sân thách đấu. Bên cạnh còn có người đánh trống tấu nhạc giúp bầu không khí thêm phần sôi nổi, người xem đông đúc, không ngừng hò reo cổ vũ.

Ngày trước Lục Cửu lang thường tham gia những trò đấu vật thế này, cũng coi như nổi danh một thời, Hạ Húc bèn trêu, “Đây là sở trường của Lục Cửu, không xuống sân làm một trận à?”

Lục Cửu lang không động lòng, “Đã mấy năm không tập luyện, kỹ thuật yếu đi rồi, chẳng may thua sẽ làm mất mặt Điện hạ, thôi bỏ đi.”

Lý Duệ tán thưởng nhìn hắn, quả nhiên Lục Cửu lang đã tiến bộ không ít, biết thu mình, biết kiềm chế.

Ở phía đối diện, Hàn Chiêu Văn ngồi cùng với vài vị đại thần như Tể tướng và Xu mật sứ, cùng uống rượu xem đấu vật, Hàn Minh Tranh ngồi bên cạnh.

Đạt Già nhìn nàng với ánh mắt nanh nọc, gã luôn xem việc đứa con gái nhà họ Hàn thoát khỏi tay mình là một mối hận lớn, nay gặp lại ở Trường An, gã nhất định phải tìm cách làm ả bẽ mặt, “Xích Hoàng tướng quân có dám xuống sân thử sức không?”

Hàn Minh Tranh trả lời, “Ta hi vọng có thể cùng các hạ lên ngựa cầm thương quyết chiến sinh tử, Vương tử có dám thử không?”

Năm xưa Đạt Già xém chút nữa đã bị nàng chém đầu, tất nhiên không dám nhận lời, lạnh lùng đề nghị, “Rõ biết yến tiệc không cho phép, nhắc đến làm gì cho vô ích? Chi bằng chúng ta thi đấu cái khác, cược xem dũng sĩ Trung Nguyên hay dũng sĩ Thổ Phồn thắng!”

Gã ra hiệu cho tuỳ tùng đưa tới hai chiếc cốc lớn làm bằng sừng trâu, rót đầy rượu mạnh, thách thức, “Người ta nói Xích Hoàng tướng quân giỏi uống rượu, lẽ nào ngay cả việc này cũng không dám?”

Dũng sĩ Thổ Phồn để hở bộ ngực đầy lông lá, mạnh mẽ như một con trâu mộng, võ quan đối đầu đến từ Tả quân, tuy gan dạ đấy nhưng thể lực kém xa.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết ngay kết quả, nhưng việc này liên quan đến thể diện triều đình, nàng lạnh lùng đáp, “Trung Nguyên thắng.”

Kết quả không ngoài dự đoán, võ quan Tả quân thua trận, Hàn Minh Tranh không nói lời nào, cầm cốc rượu uống cạn.

Đạt Già cười lớn, tự tay rót đầy cốc rỗng, “Cược tiếp!”

Trận đấu tiếp tục, võ sĩ người Thổ Phồn quá mạnh, liên tục hạ gục nhiều đối thủ, Hàn Minh Tranh buộc phải uống tiếp tục, rượu được rót cốc này đến cốc khác, biểu cảm nàng vẫn dửng dưng nhưng gương mặt đã trắng bệch, lớp trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.

Những người tham dự yến tiệc đều ngạc nhiên trước tửu lượng của nàng, Hàn Chiêu Văn muốn uống thay nhưng Đạt Già đâu chịu, gã dùng lời lẽ ép buộc nàng uống tiếp, thậm chí cười hô hố, điệu bộ ngông cuồng.

Người Thổ Phồn quá kiêu ngạo, Lý Duệ rất không vui, y lặng lẽ nâng mức thưởng lên.

Quý Xương chọn một võ sĩ ra sân, gỡ được một trận, cuối cùng cũng vớt vát chút thể diện.

Đạt Già không để ý, uống cạn một cốc rồi thay một viên tướng khác khỏe mạnh hơn.

Hữu quân cử liền hai người ra sân song đều thất bại trở về, Quý Xương mất mặt, may mà người của Đinh Lương cũng thua trận, cả hai bên đều khó coi như nhau.

Lý Phù vừa uống rượu vừa quan sát, dáng vẻ bàng quan; Vinh Lạc Công chúa ngồi bên cạnh lại sầm sì, nhìn Lục Cửu lang chòng chọc, Lục Cửu lang có vẻ không để ý, cụp mắt bất động.

Đạt Già quá ngạo mạn, thậm chí lớn tiếng nói, “Hoá ra dũng sĩ Trung Nguyên cũng chỉ thế mà thôi, có quái gì phải sợ!”

Một câu nói đã khiến Lý Duệ giận dữ, y ném sự kiềm chế vốn có lên tận chín tầng mây, lớn tiếng quát, “Lục Cửu, ngươi lên cho ta!”

Lục Cửu lang đột ngột bật dậy như sợi dây cung đã kéo căng từ lâu.

Đạt Già sửng sốt rồi ngay lập tức nhận ra hắn, lớn tiếng cười nhạo, “Thì ra là ngươi, một kẻ yếu đuối ngay cả tranh giành đàn bà cũng không dám!”

Ánh mắt của Lục Cửu lang đầy băng giá, hắn không cởi áo mà chỉ buộc chặt cổ tay, chậm rãi nói, “Nếu ta thắng, ngươi không được phép đến Nam Khúc quấy rầy Thương nương tử nữa.”

Đạt Già chẳng hề coi hắn ra gì, khinh miệt đáp lời.

Trước khi thi đấu lại còn tranh giành giai nhân ngay trước mặt Hoàng tử và các trọng thần, khiến mọi người không biết nên khóc hay cười, Vinh Lạc Công chúa giận đến nỗi biến sắc.

Lục Cửu lang vừa lên sân đã tung một cú ôm vật, võ sĩ Thổ Phồn biết không ổn, dốc hết sức chiến đấu. Cả hai đều là cao thủ, quấn kẹp đấm đá trên sàn đấu, càng vật càng hăng như hai con bò tót hung hãn, làm người xem phải nín thở.

Võ sĩ Thổ Phồn thận trọng di chuyển bước chân, mặt đen nhễ nhại mồ hôi, cố hết sức để hạ gục Lục Cửu lang, nhưng đối thủ của hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn dày dạn kinh nghiệm, tránh được tất cả các đòn tấn công, khéo léo dồn sức. Khi võ sĩ Thổ Phồn vừa có dấu hiệu mệt mỏi, Lục Cửu lang lập tức nhân cơ hội hét lớn một tiếng, rồi như một người khổng lồ nhấc bổng thân hình to lớn của võ sĩ Thổ Phồn lên, quật mạnh xuống đất làm hắn ta ngất lịm.

Mọi người xung quanh không ngừng reo hò, bầu không khí trở nên vô cùng sôi nổi.

Hàn Minh Tranh không thấy rõ, đầu óc nàng nặng trịch, tay chân rã rời, trước mắt xoay mòng mòng, chỉ cần thả lỏng sẽ ngất xỉu ngay.

***

Võ sĩ Thổ Phồn bị gãy vài chiếc xương, thương tích không nhẹ. Về phần Đạt Già, bởi vì trước đó đã quá ngông cuồng nên giờ bị không ít người chế giễu, gã mất mặt, dẫn tùy tùng hậm hực rời khỏi yến tiệc.

Trò đấu vật kết thúc, mọi người tản đi xem các cuộc thi khác, Lục Cửu lang bị xé rách tay áo nên đến chỗ khác thay y phục.

Vinh Lạc Công chúa nhận được tin từ người hầu, lập tức đứng dậy vội vã rời đi, nhưng vừa tới khu nghỉ ngơi, bước chân bỗng khựng lại.

Lục Cửu lang đang đứng trên hành lang cùng một mỹ nhân, hắn tỏ vẻ ân cần, mỹ nhân kia lúc liếc mắt e thẹn, lúc lại trách móc giận dỗi.

Đôi mắt hẹp của Lục Cửu lang vừa tuấn tú vừa gian tà, hắn ghé sát tai mỹ nhân thì thầm đôi câu thân mật. Mỹ nhân nở nụ cười, đôi môi đỏ hồng thốt lên vài từ, Lục Cửu lang trông như một kẻ háo sắc, vô cùng hưởng thụ.

Vinh Lạc Công chúa bốc hoả, quát to một tiếng, “Lục Cửu lang!”

Hai người giật mình quay lại, mỹ nhân sợ hãi tái mặt, Lục Cửu lang vội đẩy nàng ta ra sau lưng, bước tới hành lễ.

Vinh Lạc Công chúa gạt phăng hắn ra, thấy mỹ nhân đã chạy mất, càng không khống chế nổi cơn giận, “Đó là con tiện tì ở Nam Khúc đúng không?!”

Lục Cửu lang ấp úng không dám trả lời.

Vinh Lạc Công chúa càng thêm phẫn nộ, “Lục Cửu lang, ngươi nhiều lần bất kính với bổn cung nhưng lại đi dây dưa với con tiện nhân hạ lưu!”

Lục Cửu lang cúi đầu, ngoan ngoãn nói, “Ti chức không dám.”

Vinh Lạc Công chúa tức điên, chửi mắng, “Đồ khốn nạn, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết ai mới là chủ, còn ngươi phải học cách làm nô tài!”

Thấy nàng ta tức tối bỏ đi, vẻ khiêm nhường trên mặt Lục Cửu lang biến mất, hắn nhanh chóng đứng dậy, lướt qua hành lang, đi men theo lối tắt.

Hắn từng theo Lý Duệ đến đây nên nắm rõ địa hình, dễ dàng né tránh lính canh, nhanh chóng tiến vào khu viện phía sau.

Ở đằng ngoài khách khứa vẫn vui chơi náo nhiệt, số người đến đây nghỉ ngơi không nhiều, chẳng bao lâu hắn đã tìm được mục tiêu.

Hàn Minh Tranh mệt mỏi nằm trên giường, không hề nhận ra có người tới gần, chỉ khi bị chạm vào mới miễn cưỡng mở mắt, giọng ngỡ ngàng chậm rãi, “Lục Cửu…”

Lục Cửu lang lấy nước, nhúng ướt khăn, kéo chậu đồng tới rồi đỡ nàng dậy, dùng hai ngón tay ấn vào gốc lưỡi khiến nàng buồn nôn. Hàn Minh Tranh khó chịu vùng vẫy nhưng bị hắn giữ chặt, bàn tay càng lúc càng mạnh, ép nàng phải nôn hết rượu trong dạ dày.

Hàn Minh Tranh quá chóng mặt, mơ hồ cảm thấy hắn đút trà súc miệng cho mình, dùng khăn ướt lau sạch mồ hôi lạnh và vết bẩn, cảm giác lạnh lẽo dần tan biến, khó khăn lắm mới lấy lại ý thức thì nhận ra mình đang được hắn ôm trong lòng, cảm nhận hơi ấm từ tay hắn đang xoa nhẹ trên má.

Nàng biết như thế không ổn, gắng sức đẩy tay hắn ra, Lục Cửu lang cũng không ép buộc, lấy túi thơm của nàng ra rồi bỏ viên ngọc giải tửu vào. Đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, đoạn hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi lập tức đứng dậy, nhảy qua cửa sổ thoát ra ngoài.

Hàn Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, một lát sau cửa phòng mở ra, Hàn Chiêu Văn chống gậy bước vào, sau lưng là thị nữ bưng chén canh.

Thấy muội muội đã ngồi dậy, y thoáng kinh ngạc, ánh mắt lướt qua chậu đồng bên cạnh giường, yên tâm nói, “Nôn ra được là tốt, như vậy mới không hại sức khỏe, muội uống thêm chén canh giải rượu này đi, nghỉ ngơi một lát sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Hàn Minh Tranh cầm lấy chén canh, bấy giờ cũng đã tỉnh táo, đưa tay chạm nhẹ lên trán, dừng một lúc rồi xoa đi cảm giác lạ lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.