Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 8: Lừa gạt kiều nữ




Tiểu Thất nhanh chóng nhấc bổng thân hình mềm nhũn của Phàn Chí trốn lên giường, kéo rèm che lại, còn Sách lẩn ra sau cửa, tay nắm chắc con dao giấu trong đai lưng.

Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, bất chợt một giọng nói thì thầm vang lên.

Sách biến sắc, chàng thả lỏng bàn tay cầm dao, mở cửa ra.

Người đứng ngoài cửa phong thái điềm tĩnh, khí độ trang nghiêm, chính là chủ nhân của tòa dinh thự này, Phùng công. Giữa lúc yến tiệc đang náo nhiệt với đông đúc khách khứa, lẽ ra ông ta phải bận rộn tiếp đãi mới phải, xuất hiện ở đây quả thật kỳ lạ.

Phùng công không ngạc nhiên khi thấy Sách, ông ta bước vào rồi khép cửa lại, đưa mắt nhìn về phía rèm giường, lạnh lùng nói, “Lần trước không nhờ ta che giấu thì ngươi đã bị Đồng Thiệu điều tra ra, lần này lại là chuyện gì? Thành Thiên Đức không phải là Sa Châu, không phải nơi lũ tiểu bối muốn làm gì thì làm.”

Sách xấu hổ tột cùng, ướm lời hỏi, “Là vãn bối hành sự không thỏa đáng, dám hỏi ngài là vị nào trong Bùi gia?”

Phùng công không còn giữ thái độ ôn hòa như trước, lông mày nhíu lại, đầy vẻ châm biếm, “Vào thành mà không gửi tin, trong mắt ngươi nào có Bùi gia, hà tất phải hỏi.”

Sách không dám cãi lại, cố cười gượng, “Vãn bối không hề có ý đó, lần này đến đây gặp sự việc kỳ quặc, định có chút manh mối mới thông báo chứ không phải cố tình giấu giếm.”

Phùng công phong thái bất phàm, lời nói sắc bén, “Ngươi không thông báo cho trạm gác ngầm, tự vào Tây Đường Các điều tra rồi chạy tới đây hành động, ngươi nghi ngờ Thiên Đức quân hay nghi ngờ Bùi gia, rốt cuộc là ngươi tự ý hành sự hay theo lệnh của gia tộc?”

Sách vã mồ hôi, vội vàng giải thích, “Là vãn bối lo lắng cho an nguy của phụ thân nên mới tự đến, trong nhà không biết chuyện, dọc đường tình cờ phát hiện có lính Phồn nhận lệnh từ quan lớn của thành Thiên Đức, mới nảy sinh ý định điều tra.”

Phùng công mỉa mai, “Cho nên ngươi mới liên tục làm trò hề, lợi dụng kỹ nữ hành động, thậm chí đánh cả quan nhân? Đợi lệnh tôn đến đây, ta nhất định phải hỏi một câu, nếu đứa con hiếu thảo này bị Thiên Đức quân bắt giữ, ông ta sẽ đàm phán với Chu đại nhân kiểu gì.”

Sách bị chế giễu đến mức xấu hổ, ấp úng không biết nói sao.

Tiểu Thất vén rèm bước xuống giường, tiếp lời, “Chúng vãn bối không biết đây là chỗ của Bùi gia, trong lúc gấp gáp có điều thiếu sót, sau này có phạt tất sẽ chịu. Năm quân đồng minh từ lâu, luôn tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau, mong ngài hà tất nghi ngờ.”

Sách thầm cám ơn em gái, bình tĩnh trở lại, “Đây là Thất muội nhà vãn bối, tuổi nhỏ lỗ mãng, xin ngài chớ trách.”

Phùng công hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ thiếu nữ.

Tiểu Thất hành lễ, không kiêu ngạo cũng không hạ mình, “Bên ngoài còn việc gấp, để tránh rắc rối, vãn bối xin phép đi xử lý trước, sau đó sẽ quay lại nhận lỗi.”

Nàng không chờ Phùng công phản ứng đã mở cửa rời đi, Sách vội vàng thuật lại toàn bộ câu chuyện, tránh vị đại nhân này nổi giận.

Phùng công nghe xong, lông mày khẽ nhướn lên, ngạc nhiên, “Vậy là các ngươi tin lời một tên bất lương, cho hắn giả làm mỹ cơ, đưa vào tiệc mạo hiểm hành động?”

Sách bị hỏi đâm lúng túng, cố gắng đáp, “Tập văn trên người lính Phồn tất không sai, nhất định trong thành có quan lớn thông đồng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đàm phán.”

Phùng công không biểu lộ cảm xúc, “Muốn giở trò phải có người thực thi, lệnh cấm thành vừa được ban bố, lính Phồn muốn vào cũng không được.”

Sách tranh luận, “Hôm qua cổng thành hỗn loạn, chưa chắc không có thích khách nhân sơ hở lẻn vào, chúng ta vẫn nên tìm ra kẻ nội gián để phòng ngừa.”

Phùng công cười nhạt, “Tìm ra rồi ngươi định làm gì, chẳng lẽ muốn hành thích?”

Dĩ nhiên Sách không dại dột đến vậy, “Đương nhiên là báo cho Chu đại nhân để đảm bảo cuộc đàm phán không gặp nguy hiểm. Một khi Hà Tây quy thuận, Chu đại nhân có công cực lớn, chắc chắn không muốn xảy ra chuyện.”

Phùng công đi vài bước, dửng dưng phản bác, “Vậy thì sao, thành Thiên Đức xa xôi hẻo lánh, quan tướng ai cũng muốn về Trung Nguyên, có không ít kẻ âm thầm tìm kiếm đường đi. Vùng đất phiên bang xa xôi không có uy hiếp với khu vực này, dù thông đồng cũng không quá ngạc nhiên. Chu đại nhân già dặn lão luyện, sẽ không phí công truy xét. Nếu chẳng may xảy ra tác dụng ngược dẫn đến việc bị chỉ trích, bị nghi ngờ thông đồng với Hà Tây thì càng thêm rắc rối.”

Sách không lường được điều này, im lặng một hồi, “Nếu lính Phồn đã vào thành dưới sự trợ giúp của nội gián, lẽ nào cứ để yên?”

Phùng công nhếch môi, “Không cần nhận diện bằng giọng nói, kẻ này chắc chắn là Phó sứ Đồng Thiệu. Hắn ta thuộc phe Đại hoàng tử, từng tham ô tiền cứu trợ ở Hà Nam nên mới bị giáng chức đến đây, lại giở đủ trò kiếm tiền tìm cách trở về Trường An, đã có tin đồn hắn ta thông đồng với người Phồn, cố tình gây loạn tại cổng thành, ngoài hắn ra còn ai vào đây.”

Sách không kìm được hỏi, “Vậy phải làm sao? Chu đại nhân có kiểm soát được không?”

Phùng công không trả lời mà đi kiểm tra Phàn Chí trên giường, người này thở nhẹ, không tỉnh, giống như đã hôn mê.

Sách giải thích, “Tiểu Thất làm tổn thương xương cổ của hắn, tạm thời chưa chết nhưng không thể cử động.”

Phàn Chí nửa sống nửa chết rất đúng lúc, tránh được nhiều phiền toái. Phùng công ra lệnh một tiếng, người hầu thân tín kéo Phàn Chí ra ngoài sân thu xếp.

Sách vừa định hỏi thêm thì tiểu Thất đã quay lại.

Trong lúc trở về nàng đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nay lạnh lùng bạnh ra, “Lục Cửu lang quá thâm hiểm, hắn đã tương kế tựu kế, lợi dụng bữa tiệc để chia rẽ chúng ta, trốn thoát rồi.”

Sách há hốc kinh ngạc. Tên bất hảo đó yếu ớt vô năng, mới dọa có tí đã co người rúm ró vậy mà lại lanh trí như vậy ư?

Cổng thành đã đóng, lệnh truy nã toàn thành chưa gỡ bỏ, hắn có thể trốn đi đâu?

***

Lục Cửu lang vốn sống bằng nghề lừa phỉnh, làm sao có chuyện bị người khác khống chế, nhẫn nhịn nhiều ngày cuối cùng đã chờ được cơ hội.

Phàn Chí vừa kéo tiểu Thất đi, Lục Cửu lang liền tìm cớ rời khỏi yến tiệc, theo con đường đã chuẩn bị sẵn mà trèo tường ra sân bên cạnh. Ngoài tường có một cỗ xe ngựa đang đậu, Lục Cửu lang vén màn xe.

Bên trong là một cô gái trang điểm đậm, thân hình đầy đặn, đôi lông mày rậm như sâu róm dựng ngược.

Lục Cửu lang không những không sợ mà còn nhỏ nhẹ gọi, “Kiều ơi, là ta đây.” 

Cô gái quan sát kỹ lưỡng, đột nhiên mắt đỏ hoe, lao tới ôm chặt lấy hắn, “Quả nhiên là Cửu Lang của ta!”

Nếu Trần Bán Phường ở đây, tròng mắt chắc chắn sẽ lồi ra.

Xe ngựa là của nhà họ Trần, cô gái này chính là em gái ruột của gã, Trần Kiều, còn tiểu mỹ nhân liếc mắt đưa tình với gã hôm trước nay tháo hết trâm cài, lau sạch phấn son, lộ ra gương mặt thiếu niên, được Trần Kiều xoa nắn yêu thương một hồi, sau đó nhanh chóng lái xe đi. Chưa đến nửa canh giờ, Lục Cửu lang đã bước vào viện của Trần Kiều, thoải mái nằm vắt chân trên chiếc giường mềm mại thơm tho.

Trần Kiều âu yếm ôm hắn vào lòng, “Tâm can của ta ơi, may mà có tên ăn mày đưa tin, nếu không chẳng biết tìm chàng ở đâu.”

Trần Kiều đúng như tên, được nuông chiều từ bé, ngặt nỗi dung mạo xấu xí, anh trai lại mang tiếng tàn bạo, chẳng có tên đàn ông nào dám bén mảng lại gần, bị Lục Cửu lang dụ dỗ đến chết mê chết mệt. Mỗi lần hai người gặp nhau đều nhờ ăn mày đưa tin, nghe nói hắn gặp chuyện, nàng ta không chịu tin, la ó khóc lóc bắt ép ông anh giải oan bằng được.

Lẽ tất nhiên Trần Bán Phường không thèm đoái hoài, đúng lúc nàng ta đang đòi tuyệt thực thì nhận được tin báo, vội vã trang điểm bí mật tới gặp, thật sự gặp được tình lang, mừng như nhặt được vàng.

Lục Cửu lang cố ý lo âu, tỏ ra buồn bã, “Toàn thành đều truy nã ta, chỉ có mỗi mình Kiều tin ta vô tội, nay đường cùng mạt lộ, chỉ muốn gặp nàng một lần rồi ngày mai ta sẽ ra công đường đầu thú, chết trong ngục cũng được, miễn là không liên lụy đến nàng.”

Trần Kiều mê muội, nâng khuôn mặt hắn, “Ai cho chàng đi, cứ trốn trong phòng ta, hạ nhân lắm lời ta sẽ đánh chết!”

Lục Cửu lang vẫn không chịu, Trần Kiều cuống cuồng thề thốt, dùng mọi cách dỗ dành, mãi hắn mới miễn cưỡng đồng ý, vừa hưởng thụ sự âu yếm vừa bảo nàng tìm cách nghe ngóng động tĩnh từ Phùng phủ.

Yến tiệc ở Phùng phủ kéo dài đến sáng, Phùng công đích thân tiễn khách quý, chưa có chuyện lạ nào truyền ra.

Lục Cửu lang nghe xong thì im lặng, ánh mắt đăm chiêu.

Trần Kiều không hiểu, ôm hắn dỗ dành hồi lâu, hai người mới cười nói trở lại. Tuy nàng ngoan ngoãn trước mặt tình lang nhưng tính tình dữ dằn, kẻ hầu trong viện không dám làm trái nửa câu, hoàn toàn không lo bị người nhà phát hiện.

Song đến tối, nhà họ Trần lại náo loạn. Trần Bán Phường hoàn thành công việc ở Phùng phủ, tiện tay mua một tiểu tỳ, kết quả dẫn đến thê thiếp gây gổ, mẹ gã cũng lên tiếng. Gã đành gác lại sắc tâm, đưa tiểu tỳ vào viện của em gái, chờ qua một thời gian rồi mới nạp vào phòng.

Mỹ tỳ vào lầu nhỏ của Trần Kiều, vừa chạm mặt, mí mắt của Lục Cửu lang giật giật, hóa ra là người quen, tỳ nữ Tú Hương của Tây Đường Các.

Tú Hương cũng kinh ngạc muôn phần, nàng ta không mưu trí bằng Lục Cửu lang, sắc mặt thoắt thay đổi.

Trần Kiều tưởng nàng ta thấy đàn ông thì si mê, mắng chửi, “Đồ tiện tỳ! Nhìn cái gì, cẩn thận ta móc mắt ngươi!”

Tú Hương sợ đến tái mặt, vội vàng cúi đầu.

Lục Cửu lang cười khẽ, “Chắc là ngạc nhiên do thấy trong phòng có đàn ông, một con a đầu mà cũng đáng để nàng nổi giận? Vết thương ngứa quá, Kiều mau gãi cho ta đi.”

Trần Kiều lập tức dịu lại, ngoan ngoãn gãi lưng cho tình lang, không quên trừng mắt ác ý với Tú Hương, “Nếu dám tiết lộ dù là nửa câu, ngươi đừng mơ sống tiếp!”

Tú Hương đành giả bộ không nhận ra, cúi đầu tuân lệnh.

Một lát sau, Lục Cửu lang tìm được cơ hội, tránh mặt người khác hỏi thăm Tú Hương.

Không hỏi đã đành, vừa hỏi đến là Tú Hương nước mắt lưng tròng. Hóa ra vào đêm Lục Cửu lang bỏ đi, lập tức có nha sai tra khảo Xuân Dung, Tú Hương may mắn thoát khỏi, sau đó cũng bị Tây Đường Các bán đi, rơi vào tay Trần Bán Phường.

Tú Hương không kìm được oán giận, “Cửu lang gây họa lớn, hại chết chúng tôi, bản thân lại nhởn nhơ trong khuê phòng.”

Lục Cửu lang dỗ dành, “Ta cũng bị hãm hại mà, ai ngờ đối phương lòng dạ độc ác, không tha cho cả các nàng.”

Tú Hương nảy sinh hy vọng, nghẹn ngào khuyên, “Nương tử vẫn đang chịu khổ trong ngục, nếu Cửu lang đã không giết người thì sao không đến nha môn trình bày sự thật, chỉ cần tra rõ, nương tử chắc chắn sẽ được thả.”

Lục Cửu lang đáp qua loa, “Ta đi chỉ có chết. Xuân Dung không biết sự tình, qua một thời gian sẽ được thả ra, nàng không cần lo lắng, cứ yên tâm làm việc ở đây, ta nhất định giúp đỡ nàng.”

Tú Hương còn biết làm sao, đành phải nghe theo.

Sau lần tái ngộ, Trần Kiều và tình lang sớm tối bên nhau, tình cảm nồng nàn. Nhưng Lục Cửu lang đâu ưa gì gương mặt nàng ta, Trần Kiều càng âu yếm quấn quít càng khiến hắn cụt hứng. Đem ra so sánh, dù Tú Hương chỉ có nhan sắc bình thường nhưng cũng trở nên dễ nhìn hơn nhiều.

Nhưng cuộc sống của Tú Hương hiện tại lại rất khổ. Trần Kiều cực kỳ ghen tị với gái đẹp, thường xuyên mắng chửi trừng phạt nàng ta. Những việc tay chân nặng nhọc vốn do bà ở làm thì nay đều đẩy hết sang cho Tú Hương.

Lục Cửu lang chỉ có thể làm ngơ, chờ Trần Kiều ra ngoài, hắn tìm cách đuổi bà ở đi, gọi Tú Hương vào nhà.

Tú Hương phơi nắng nhiều đến mức chóng mặt, xém ngất xỉu, uống liền nửa bình trà mới tỉnh táo lại, nước mắt rơi lã chã, “Ông trời ơi, dù là ở kỹ viện cũng không khổ cực thế này, tôi sợ mình không sống nổi nữa.”

Lục Cửu lang thấy nàng nước mắt ngắn dài thì không khỏi nảy sinh dục vọng, ôm nàng vào lòng vuốt ve. Tú Hương tuy oán giận Lục Cửu lang, nhưng lúc này hắn lại là người duy nhất nàng ta có thể dựa vào, nên không đẩy hắn ra.

Lục Cửu lang đang tính làm bậy thì đột nhiên cửa bật mở, Trần Kiều bất ngờ xuất hiện, hai người kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc.

Trần Kiều luôn không yên tâm về con a đầu xinh đẹp trong phòng, hớt hải trở về, không thấy bóng dáng quỳ phạt trong sân đâu thì nghi ngờ dâng lên tám phần, đến khi mở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng ta tức giận đến đỏ bừng mắt, túm lấy búi tóc Tú Hương đánh tới tấp, “Đồ tiện tỳ! Ta vừa khuất mắt là ngươi đã dụ dỗ đàn ông, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”

Tú Hương bị kéo đến đau rát da đầu, nén đau khóc lóc, thấy Lục Cửu lang không lên tiếng, tự biết phen này mình sẽ tiêu đời, trong tuyệt vọng giãy mạnh, đẩy Trần Kiều ra rồi lao ra ngoài.

Trần Kiều đuổi theo quát tháo, bọn người hầu hợp sức bắt giữ Tú Hương, kinh động trên dưới Trần phủ.

Trần Bán Phường thấy mỹ tỳ má sưng đỏ, mắt ầng ậng nước, không khỏi nhíu mày, “Con a đầu này phạm tội gì?”

Trần Kiều giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, “Nó tay chân không sạch sẽ, dám trộm đồ của muội, đánh chết là còn nhẹ!”

Trần Bán Phường giật mình, toan hỏi thêm.

Tú Hương run lẩy bẩy, khàn giọng la lên, “Nô tỳ không ăn trộm! Tiểu thư giấu trai trong phòng, muốn giết nô tỳ bịt miệng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.