Vào Kim điện gặp vua đương nhiên rất vẻ vang, song uy nghiêm của Thiên tử cũng khiến người diện kiến khúm núm lắp bắp, run rẩy biến sắc, khó bề giữ được lễ nghi.
Đương nhiên Lục Cửu lang sẽ không phạm vào sai lầm đó, hắn ung dung hành lễ, đối đáp lưu loát, khéo léo bộc lộ sự anh dũng trung thành, không chỉ khiến Thiên tử vô cùng hài lòng mà khi rời điện còn không quên nhét túi thơm cho tiểu thái giám dẫn đường.
Tiểu thái giám nhấc túi thơm lên, áng chừng trọng lượng rồi nở nụ cười thân thiện, “Chúc mừng Lục tướng quân được Bệ hạ ban ân, còn trẻ thế mà đã thăng lên chính tứ phẩm, được ban quyền hành ngay trên ngự tiền, tiền đồ thật vô biên.”
Thiên tử đương triều dựa vào hoạn quan để cân bằng cũng như áp chế triều thần, tuy thái giám trong cung không thể sánh với quyền thần của Xu Mật viện hay chỉ huy Cấm quân, nhưng dẫu sao cũng là nô bộc của hoàng gia, Lục Cửu lang khách sáo nói, “Cám ơn công công, mong được công công chiếu cố nhiều hơn.”
Tiểu thái giám thấy vị quý nhân mới nổi này thái độ khiêm nhường, ra tay hào phóng, cũng sẵn lòng chi chút ơn huệ, “Chẳng phải Thánh thượng đã ban cho tướng quân một tòa nhà sao? Người quản việc phân chia nhà cửa lại chính là Đại ca nhà ta, để ta báo trước một tiếng, nhất định sẽ tìm cho tướng quân một nơi ở tốt.”
Lục Cửu lang có thể thăng chức liên tục, nhận được vinh dự ấy là nhờ xử lý sự việc ở Lĩnh Nam hợp ý Thiên tử, mặc dầu cũng có nhiều tranh cãi. Quả nhiên tiền bạc có thể giải quyết được mọi chuyện, ngay cả Thiên tử cũng ưng ý. Hôm sau khi hắn đến nha thự, thái giám đón tiếp đã nghe ngóng được tin tức, ân cần lật sổ ghi chép, tỏ ra niềm nở, “Lục tướng quân muốn cư trú ở đâu? Theo lý mà nói ở phố Đông là tốt nhất, nhà cao cửa rộng, hàng xóm xung quanh toàn là hoàng tử, thân vương hoặc tể tướng, tiếc là nhà trống còn ít quá, hôm qua có hai vị quan tam phẩm còn chưa lấy được nhà.”
Việc chọn nhà cũng phải có bí quyết. Phố Đông là nơi phồn hoa, các quan lớn được ban phủ đệ thường không để mắt tới nhà nhỏ, thành thử sẽ dôi ra vài căn trống, thích hợp để đưa cho quý nhân đây, thái giám cố tình nói khó để nhận được thêm ít tiền.
Không ngờ Lục Cửu lang lại ung dung bảo, “Phố Đông lắm quý nhân, không thoải mái, chọn cho ta một nơi nào náo nhiệt đi.”
Thái giám chưa kịp đáp thì một túi thơm nặng trịch đã được nhét vào tay, hắn lập tức cười xun xoe, “Vậy ở phố Tây thì sao, vừa phồn hoa vừa tiện lợi, Viên Thọ Phường có được không? Gần hoàng cung có một ngôi nhà một cổng ba gian, vừa mới được tu sửa lại năm ngoái, có thể vào ở luôn.”
Lục Cửu lang từ tốn nói, “Nhỏ quá, dù sao ta cũng là quan, lỡ có khách đến chẳng phải sẽ cười cho à?”
Thái giám lại lật sổ, “Ở Tuý Hóa Phường có một căn rộng ba gian, sâu năm gian, rất bề thế, Lục tướng quân thấy thế nào?”
Lục Cửu lang thủng thẳng bảo, “Xa quá, nằm sát ngay tường thành rồi còn gì, chẳng khác gì bị phát vãng sung quân.”
Thái giám bắt đầu không vui, lại một túi thơm được dúi vào tay, hắn mừng rỡ nói, “Đúng đúng, chọn nhà là việc lớn, cần phải tỉ mỉ chứ.”
Ngoại quan đúng là giàu có, vung tay cũng rộng rãi phết, thái giám tươi cười tiếp tục đề xuất thêm bảy, tám nơi khác, nhưng đều bị Lục Cửu lang bới ra cả đống khuyết điểm, khiến Thạch Đầu nghe mà sốt ruột.
Lục Cửu lang vừa kén chọn vừa tiếp tục nhét túi thơm, làm thái giám vừa mừng vừa lo.
Cuối cùng hắn lật đến một chỗ, cho rằng vị khó tính này sẽ không hài lòng, chỉ nói đại, “Ở Lễ Tuyền Phường có một căn nhà khá rộng rãi, lầu các, ao hồ đều không thiếu, mỗi tội hơi cũ chút.”
Cuối cùng Lục Cửu lang cũng suy nghĩ, “Nghe được đấy, có vi phạm quy chế không?”
Thái giám biết hắn đã dao động, lập tức vui mừng, “Nào có chuyện đó, sân vườn tuy rộng nhưng phẩm cấp không cao, trước đây là nhà của Khai Dương Quận công, ra khỏi phường sẽ đến phố Tây, chỉ cần sửa sang một chút là có thể trở thành phủ đệ của thần tiên ngay.”
Thái giám trổ tài miệng lưỡi, không ngớt lời tán dương ngôi nhà thành báu vật trong biển cả, cuối cùng cũng khiến vị quý nhân đây gật đầu, nhận lấy chìa khóa và thẻ nhà.
Khi Lục Cửu lang cưỡi ngựa đến nơi, Thạch Đầu tức đến nỗi mũi muốn bốc khói.
Vị trí ngôi nhà quả thực rất tốt, diện tích cũng lớn, có thể thấy được sự uy nghiêm ngày trước, nhưng các dầm đỏ đã bong tróc thành dầm hoa, cỏ dại mọc khắp nhà, sân phủ đầy lá mục, hoang vu như một ngôi mộ hoang.
Thạch Đầu tức tối nói, “Mục nát đến mức này, bảo sao không ai muốn. Phí bao nhiêu túi thơm của Cửu lang, toàn nuôi chó hết rồi!”
Lục Cửu lang điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn dầm nhà và góc mái, đá một viên sỏi, dọa con chuột hoang dưới hành lang đổ nát chạy xa.
Bên nhà hàng xóm có tiếng động vọng sang, hình như đang sửa chữa nhà cửa, Thạch Đầu tò mò trèo lên tường, hỏi ra thì giật mình, chạy về nói, “Cửu lang! Cậu có biết nhà bên cạnh là ai không? Chính là phủ của Hàn Kim Ngô! Là nhà của Hàn gia!”
Lục Cửu lang thản nhiên nói, “Quan tâm nhà ai làm gì, cột dầm và mái hiên ở đây vẫn còn vững lắm, chỉ cần sửa chút là đổi mới được ngay.”
Thạch Đầu xót bạc, “Đổ nát thế này còn tu sửa làm gì, tốn bao nhiêu bạc mới sửa xong? Chi bằng quay lại đổi một ngôi nhà khác đi.”
Lục Cửu lang chẳng buồn nghe, “Nói nhảm ít thôi, đi gọi tất cả thợ ở phố Tây đến đây, ông đây có tiền không thiếu.”
Thạch Đầu chẳng biết làm sao, bực bội rời đi.
***
Gần đây Lễ Tuyền Phường vô cùng náo nhiệt, một căn nhà đang được xây dựng rầm rộ khiến cả phường chẳng được yên tĩnh.
Những cỗ xe lớn chở gỗ, đá, ngói xanh liên tục được đưa vào, những mảnh gỗ mục, ngói vỡ, cửa sổ hỏng chất thành đống được chuyển ra, thợ và phu khuân vác bận bịu qua lại, tiếng cọt kẹt của xe bò không ngừng vang lên, đến nỗi làm vỡ cả con đường lát đá.
Chủ nhà không tiếc tiền bạc, thưởng thêm cho việc hoàn công sớm, các thợ thủ công lập tức dốc hết sức, thức khuya dậy sớm hòng đẩy nhanh tiến độ, đèn đóm chong suốt đêm, tiếng đập nối tiếp tiếng phá, bụi bặm mù mịt bay khắp nơi.
Hàng xóm muốn than phiền, nhưng thấy bên giám sát là một toán binh lính ồn ào thì không khỏi co đầu rụt cổ, sợ bị bọn người thô lỗ đánh đập. Trong phường cũng có vài nhà làm quan, biết chủ nhân ngôi nhà kia là người được Thiên tử sủng ái nên không dám đắc tội, chỉ biết lén lút phàn nàn với đồng liêu.
Lý Duệ là hoàng tử được Thiên tử yêu thương nhất, có đặc quyền sống ngay trong hoàng cung, Lục Cửu lang được ban ân đi lại ngự tiền nên ra vào cung không gặp khó khăn, thế là chọn ngày lành đến tạ ơn.
Lần này Trịnh Tùng Đường cũng có mặt, sau khi bàn bạc xong vài việc chính, giữa lúc trò chuyện, ông ta nói với Lục Cửu lang, “Tu sửa nhà cửa là điều dễ hiểu, nhưng nên giảm bớt tiếng ồn, cẩn thận ngôn quan tấu tội quấy nhiễu dân chúng.”
Tuy Lục Cửu lang đã được thăng chức song thái độ không hề kiêu căng, ngoan ngoãn nghe lời khuyên, “Chẳng qua tôi nghĩ mình đã được ban thiên ân, nếu không bỏ công sức sửa sang thì khác nào làm mất mặt triều đình? Không suy nghĩ thấu đáo nên đã làm phiền hàng xóm, Trịnh tiên sinh nhắc nhở chí phải, tôi sẽ về bảo họ chú ý.”
Lý Duệ cười cười, nâng chén hỏi, “Nói vậy là do triều đình sai? Biết bao nhà tốt không chọn lại nhất quyết chọn một căn cũ nát, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa từ bỏ Hàn gia?”
Lục Cửu lang không hề giấu diếm, cười khẩy, “Thuộc hạ chỉ muốn chọn một ngôi nhà lớn, phố Đông không hợp, chỉ còn phố Tây, khéo thế nào lại ở cạnh Hàn phủ. Thế cũng tốt, để họ biết dù thuộc hạ rời khỏi Hà Tây vẫn có người trọng dụng, giờ đây vinh quang thế nào.”
Hắn không che giấu oán hận càng khiến Lý Duệ yên tâm, cười mắng, “Lên đến tứ phẩm rồi mà vẫn nhỏ nhen, nghe bảo ngươi còn định xây một lầu các năm tầng, cao hơn nhà người ta. Chưa nói đến việc vượt quá quy chế, làm thế mà coi được hả?”
Lục Cửu lang tỏ vẻ không tình nguyện, “Nếu Điện hạ không cho phép thì cứ xây theo quy chế vậy, cùng lắm là nâng nền móng chứ tuyệt đối không thể để Hàn gia đè đầu thuộc hạ được.”
Lý Duệ dở khóc dở cười, “Ai đè đầu được ngươi? Thấy có kẻ chỉ trích ngươi ngang ngược, bản thân làm phiền hàng xóm mà lại đi chê Hàn gia sửa nhà ồn ào, đến mức muốn xông vào đánh người?”
Lục Cửu lang xấu hổ, “Lúc đó thuộc hạ đang ngủ mơ, không khỏi nóng tính, chỉ dọa họ thôi chứ chưa hề gây chuyện.”
Lý Duệ định trách mắng, bỗng một bóng hồng mang theo hương thơm ùa vào, kèm theo tiếng trách yêu, “Lục Cửu lang!”
Người đến là một cô gái trẻ có dung nhan tựa ngọc, dáng vẻ uyển chuyển, mái tóc búi cao được tô điểm bởi bảo vật lấp lánh, nàng mặc bộ y phục lộng lẫy thêu kim phượng đỏ rực.
Lý Duệ nhíu mày, cười nói, “Thập Nhị muội đến à? Sao ngoài kia không có ai thông báo?”
Y liếc mắt, người hầu lập tức hiểu ý, đi vào nội điện báo tin.
Thập Nhị Công chúa phong hào Vinh Lạc, nàng là con cùng mẹ với Đại Hoàng tử Lý Phù. Khác với sự thận trọng của các hoàng huynh, nàng ta luôn kiêu kỳ hách dịch, thích làm theo ý mình, lanh lảnh trả lời, “Bị muội ngăn cản rồi chứ sao nữa. Nếu thông báo, Lục Cửu lang chẳng phải lại trốn mất à, muội muốn hắn đi cưỡi ngựa cùng muội, Ngũ ca có cho mượn người không?”
Lý Duệ vô cùng đau đầu với hoàng muội kiêu sa này, “Nhảm nhí, hắn không còn là thị vệ mà đã có chức quan chính thức, đâu còn thời gian rảnh để chơi bời cùng muội?”
Vinh Lạc Công chúa quen được nuông chiều, lập tức hờn dỗi, “Chán Ngũ ca quá đi, chỉ là đòi một người mà huynh cũng từ chối, trong mắt Ngũ ca có còn tình cảm huynh muội nữa không, muội sẽ đi mách phụ hoàng.”
Ban đầu Lục Cửu lang là thị vệ bên cạnh Lý Duệ, được Vinh Lạc Công chúa để mắt, nằng nặc đòi hắn dạy cưỡi ngựa bắn cung trong mười ngày, đến khi thoát được thì Công chúa vẫn không chịu tha, cứ cách vài hôm lại đến bắt người. Lý Duệ không muốn thuộc hạ dính líu với Công chúa nên điều hắn ra ngoài, ai dè đạt được kết quả tốt đẹp.
Chỉ mới mấy năm Lục Cửu lang đã lập nhiều chiến công, đến nỗi Thiên tử cũng phải chú ý. Lý Duệ có nhiều mưu sĩ nhưng lại thiếu tướng giỏi, lần này triệu hắn về chính là có ý trọng dụng, nay nghe Vinh Lạc nói vậy, y bực tức không vui, “Lục Cửu là ngoại nam, nào có chuyện suốt ngày kè kè với Công chúa. Phụ hoàng đã định Phò mã cho muội rồi, cũng đang nâng đỡ người ta, muội nên thu tâm chuẩn bị xuất giá đi.”
Vinh Lạc Công chúa không ngờ y chẳng hề nể nang, toan nổi giận thì Vân Nương bước vào, nàng ấy là trắc phi của hoàng tử, cũng được coi là nửa chị dâu của Vinh Lạc Công chúa, kéo nàng ta vào nội điện dỗ dành.
Lý Duệ dịu mặt, nói với Lục Cửu lang, “Thập Nhị muội được cưng chiều nên đâm ra không hiểu chuyện, ngươi là người có chừng mực, bình thường nên lưu ý tránh né chút.”
Lục Cửu lang lập tức đáp, “Thuộc hạ sẽ về tu sửa lại phủ đệ, không có lệnh tuyệt đối không bước ra khỏi cửa.”
Lý Duệ dù vẫn còn giận cũng bị hắn làm cho bật cười, “Bây giờ mới chịu ngoan hả, nếu trước mặt hàng xóm cũng biết giữ ý như vậy thì đâu nên nỗi bị người ta tố cáo sau lưng? Còn nữa, không được làm khó Hàn gia, đừng để ngôn quan nắm được thóp, mang tiếng vong ân bội chủ.”
Trịnh Tùng Đường lên tiếng, “Quên mất chưa nói, trong cung vừa ban một đạo chỉ, Lục tướng quân sắp được gặp lại cố nhân rồi.”
Lục Cửu lang cụp mắt, giọng hờ hững, “Ồ? Người từ đâu đến, Nguyên Châu hay Tần Châu?”
Trịnh Tùng Đường cười đầy ẩn ý, “Hàn Kim Ngô vừa qua đời, bệ hạ cho gọi người Hàn gia đến Trường An làm lễ truy điệu, Xích Hoàng tướng quân cũng đi cùng. Mấy năm không gặp, cố nhân đến từ phía Tây, Lục tướng quân có bất ngờ không?”
Đôi mắt dài hẹp của Lục Cửu lang mỗi khi khép lại sẽ thành đường híp sắc bén, nhưng khi mở ra lại vô cùng quyến rũ, trong mắt không một gợn sóng, giọng điệu thờ ơ, “Thú vị lắm, nhưng Trường An không phải Hà Tây, đi xa vạn dặm đến đây chưa chắc đã hợp thổ nhưỡng.”