Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 74: Trường An




Gió Trường An khác với cái nóng ẩm của Lĩnh Nam, cũng không giống cái lạnh khô ráo ở Hà Tây. Nó nhẹ nhàng thoải mái, mang theo hương thơm xa hoa giàu có, quyện cùng ánh xuân dịu dàng khiến lòng người xao xuyến.

Đại lộ Trường An nối liền với những con đường vừa hẹp vừa dốc, thanh ngưu bạch mã kéo xe hương. Ngọc liễn ngang dọc khắp phủ đệ, roi vàng lũ lượt hướng hầu gia.

Từ cổng Minh Đức, đại lộ Chu Tước xuyên thẳng qua đô thành, phồn hoa của thiên hạ hiện ra trước mắt. Thành trì này có trăm vạn người cư trú, đường phố rộng rãi vuông vắn, các khu vực được quy hoạch trật tự, nước kênh mương uốn lượn chảy qua, bóng cây xanh rợp dưới những mái hiên lợp ngói, những cỗ xe chạm vàng trổ ngọc qua lại không ngớt, ngày lại ngày ồn ào nhộn nhịp mà chẳng kém phần phong tình.

Vừa qua cổng thành Thạch Đầu đã rục rịch nôn nóng, ngồi trong xe mà cứ nhìn chằm chằm những món ăn vặt ven đường, nước miếng chảy ra, bụng réo lên, “Cửu lang, hay chúng ta xuống xe, ăn no rồi hãy đến dịch quán.”

Lục Cửu lang thậm chí không buồn nhấc mí mắt, “Đồ vỉa hè có gì đáng để ăn? Một lát nữa tự nhiên sẽ có món ngon, cố chịu đi.”

Thạch Đầu đành nuốt nước miếng, lại thấy một nhóm lực sĩ Côn Lôn đang lùa xe trâu, chở theo những lồng gỗ khổng lồ đi qua, không khỏi ngạc nhiên, “Gia súc trong lồng gỗ trông giống trâu mà lại không phải trâu, trên trán có sừng?”

Lục Cửu lang liếc nhìn, “Tê giác của Nam Chiếu, cống phẩm dâng lên hoàng cung, vườn nuôi thú dị có không ít những loài thú hiếm lạ, tất cả đều do các nơi cống nạp.”

Cứ như không có gì là hắn không biết, Thạch Đầu ngưỡng mộ nói, “Cửu lang theo Ngũ Hoàng tử sống trong cung, chắc đã thấy không ít thứ hay ho.”

Lục Cửu lang duỗi một chân ra đạp vào vách xe, đôi chân dài của hắn cuộn tròn trong xe rất khó chịu, “Trong cung chán chết, rặt một đám mắt chó nhìn người, nếu ngươi tò mò, lần sau sẽ dẫn ngươi vào xem.”

Thạch Đầu giật mình, vừa phấn khích vừa hoảng sợ, “Ta cũng có thể vào cung sao?”

Lục Cửu lang bị hắn chọc cười, “Lần này trở về phải lên điện nhận thưởng, dẫn một người vào cung có gì khó.”

Thạch Đầu thực lòng khâm phục, “Ta đã biết Cửu lang sẽ có tiền đồ lớn, mỗi lần tưởng rằng hết đường sống, cậu luôn tìm được lối thoát. Cái đêm ở Lĩnh Nam cũng vậy, làm sao cậu tỉnh giấc đúng lúc hay thế?”

Lục Cửu lang im lặng, mơ hồ đáp, “Ta mơ thấy có người gọi mình.”

Thạch Đầu càng thêm tò mò, “Cậu mơ thấy ai? Không lẽ là Bồ Tát hiển linh?”

Lục Cửu lang có lẽ đã chán, gắt gỏng, “Ngươi nhiều lời thế, mau xuống xe sắp xếp ăn uống đi, chẳng phải vừa kêu đói à?”

Xe ngựa dừng bánh, bên ngoài chính là dịch quán, Thạch Đầu vội vàng mang hành lý xuống, quên bẵng câu hỏi vừa rồi.

***

Tửu lầu ở Trường An nhiều không kể xiết, từ những nơi lộng lẫy vàng son đến những quán tranh vách đất, giá cả phong phú. Lục Cửu lang chọn quán rượu đắt nhất gần dịch quán, chọn một gian phòng sang trọng, gọi một bàn đồ ăn cực kỳ tinh xảo, màu sắc, hương vị đều tuyệt hảo.

Thạch Đầu không chờ nổi ăn ngấu nghiến, Lục Cửu lang cũng đói nhưng cố tình ăn chậm lại, bởi vì đã về đến Trường An, ăn uống phải chú trọng, mọi thứ đều phải cẩn thận, không thể để mất lễ nghi.

Chẳng mấy chốc Thạch Đầu đã no căng bụng, ngây người ngồi nhìn Lục Cửu lang ăn, chán nản uống vài tách trà. Bỗng ngoài sảnh truyền đến tiếng nói chuyện, một cái tên quen thuộc lọt vào tai khiến hắn lập tức phấn chấn, buột miệng nói, “Cửu lang, bên ngoài đang kể chuyện anh hùng Hà Tây!”

Nói xong, hắn đột nhiên rùng mình, vội vàng bịt miệng.

Lục Cửu lang chưa bao giờ nhắc đến Hà Tây, mỗi khi động đến là tâm trạng rất tệ, lần này lại rất bình tĩnh, chỉ coi như không nghe thấy.

Thạch Đầu tiếp tục lắng tai nghe, càng nghe càng nhớ, nghĩ đến đồng đội cũ mà mắt rưng rưng. Khi nghe đến đoạn Xích Hoàng dù đang dưỡng thương vẫn xông vào tâm địch với vài trăm binh lính, đánh tan hai ngàn quân phản loạn, máu lênh láng phố phường, dẹp yên được đại loạn, các thực khách bên ngoài đồng loạt hoan hô, ném tiền vào khay thưởng.

Thạch Đầu lén lau nước mắt, “Hóa ra người Trường An cũng biết Hàn Thất tướng quân.”

Tên hầu bàn vừa mang bình trà lên, tiếp lời, “Sao có thể không biết chứ, gần đây các tửu lầu đều thịnh hành câu chuyện về Xích Hoàng tướng quân, ca ngợi nàng ấy xinh đẹp vô song, dũng mãnh hơn nam nhi, ngay cả Vương tử Thổ Phồn cũng bại dưới tay nàng ấy, câu chuyện này còn được yêu thích hơn cả việc Hàn đại nhân thu phục Hà Tây.”

Thạch Đầu ngạc nhiên, “Hà Tây xa như vậy, làm sao người kể chuyện biết được những điều này?”

Hầu bàn cười đáp, “Có rất nhiều thương nhân người Hồ đến Trường An, hơn nữa Hàn Kim Ngô gần đây bệnh mất, nhiều vương công đại thần ghé viếng, do đó các quán rượu nói về Hàn gia cũng nhiều hơn.”

Thạch Đầu sững sờ, do dự nhìn Lục Cửu lang, “Hàn Kim Ngô qua đời rồi ư?”

Hàn Kim Ngô chính là vị huynh trưởng của Hàn Nhung Thu đã vào kinh báo tin mừng, được phong hàm Kim Ngô đại tướng quân, ở lại Trường An và được ưu ái nhiều, xã giao rộng rãi, cuối cùng cũng già yếu qua đời, chuyện này không quá bất ngờ.

Lục Cửu lang có vẻ không quan tâm, gắp một miếng thức ăn, “Liên quan gì đến ngươi, chẳng lẽ còn muốn đi đưa tang?”

Thạch Đầu không dám hỏi thêm, xua hầu bàn đi, lẩm bẩm, “Dù sao chúng ta cũng từng là binh lính của Hàn gia, mấy năm gần đây người ta không thuận lợi, Cửu lang cũng nên nguôi giận mới phải.”

Kể từ khi Hàn Nhung Thu qua đời, vùng Hà Tây suốt ngày nội loạn không yên, đây là tin tức công khai.

Mặc dù Hàn Yển Vũ kế thừa chức Tiết độ sứ nhưng danh vọng không bằng cha, không áp chế được sự bất đồng của các bộ tộc, nhiều mâu thuẫn ẩn giấu càng thêm trầm trọng, gây ra nhiều sự cố. Ban đầu hai nhà Hàn Bùi định kết thông gia, đại cuộc vẫn được giữ vững, ai ngờ trong một lần quân Phồn tấn công từ hai đạo Đông và Tây, nhà họ Hàn vì giữ vững chiến tuyến phía Tây nên không thể chia quân cứu viện, Nhuệ Kim quân ở chiến tuyến phía Đông phải đơn độc chiến đấu với kẻ địch, mặc dù đẩy lùi được quân địch nhưng tổn thất cũng rất nặng nề, mất đi Nhị gia Bùi Dẫn Hiền và thiếu chủ Bùi Hành Ngạn. Việc cưới xin ngày trước đành tan thành mây khói, Bùi Hựu Tĩnh vì quá đau buồn mà đầu tóc bạc trắng, không còn bận tâm đến chính sự, Nhuệ Kim quân từ đó chỉ trú đóng ở Cam Châu, không còn ra trận.

Lục Cửu lang thường ngày ít nói nhưng thực ra biết nhiều hơn Thạch Đầu, thản nhiên bảo, “Chút khó khăn ấy có thấm vào đâu, dù Hàn gia đã dẹp yên nội loạn ở Sa Châu nhưng đã không còn như xưa, muốn kế nhiệm chức Tiết độ sứ cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Cuộc nội loạn ở Sa Châu chính là chuyện mà người kể chuyện vừa nhắc đến. Từ khi hai nhà Hàn Bùi mất đi liên minh, thanh thế của nhà Họ Hàn đã bị ảnh hưởng nặng nề, nhiều kẻ ủ mưu hạ bệ lật đổ. Hàn Yển Vũ dùng thủ đoạn đàn áp song lại kích động nhà họ Phương nổi loạn, bị phục kích giết chết trên đường đến Y Châu. Đồng thời nhân lúc Hàn Bình Sách bị điều động khỏi Sa Châu để đi cứu viện, bọn họ dùng tư binh bắt giữ Hàn Chiêu Văn, quân lính phong tỏa toàn thành, đột kích vào Hàn phủ, mưu tính bắt giữ Hàn phu nhân và các nữ quyến để uy hiếp hai quân Thanh Mộc và Xích Hỏa.

Kế hoạch này quả thật rất xảo quyệt, nhưng may mắn Hàn Minh Tranh đang dưỡng thương ở nhà. Đợi đến khi Hàn Bình Sách giận dữ kéo quân trở về, nàng đã dẹp yên cuộc nổi loạn, cứu được Hàn Chiêu Văn. Hàn phu nhân cùng con dâu đích thân ra mặt trấn an lòng người.

Sau khi nội loạn được dẹp yên, Thanh Mộc quân buộc phải đuổi một số lượng lớn binh lính Túc Đặc ra khỏi doanh trại, thực lực tất suy giảm. Hơn nữa với cái chết của Hàn Yển Vũ, nhà họ Hàn phải dâng tấu lên triều xin để Hàn Bình Sách kế nhiệm chức Tiết độ sứ, nhưng đến giờ Thiên tử vẫn chưa phê chuẩn.

Thạch Đầu cảm thấy chán nản, thở dài thườn thượt, “Cửu lang nặng oán khí thế, không muốn nghe đến Hàn gia, cũng đã qua bao nhiêu năm rồi–”

Đúng lúc này cửa phòng bỗng bật mở, một thanh niên quý phái bước vào, chính là Ngũ Hoàng tử Lý Duệ, y mỉm cười nói, “Đúng vậy, dù sao cũng là chủ cũ của Lục Cửu, tuy từng có bất công nhưng cũng đừng ghi hận mãi.”

Thạch Đầu sợ hãi giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống bái lạy.

Lục Cửu lang cũng đứng dậy hành lễ, “Điện hạ đích thân đến, thuộc hạ thật sự vô cùng kinh sợ.”

Miệng nói kinh sợ nhưng chẳng hề tỏ ra bất ngờ, lập tức gọi người chỉnh lại bàn ghế, pha trà dâng lên.

Lý Duệ cải trang xuất cung, tuy trách một câu song tâm trạng lại có vẻ không tồi, “Hôm nay vừa hạ triều, ta đoán ngươi đã tới, xuất cung một vòng quả nhiên gặp được ngay.”

Hạ Húc đi cùng Hoàng tử, trêu chọc, “Lục Cửu quen hưởng thụ, chọn chỗ thực không tệ.”

Thạch Đầu không phải kẻ không hiểu chuyện, thấy bậc quý nhân tới thì tự giác lui ra ngoài đứng.

Lục Cửu lang cung kính đứng yên, “Lĩnh Nam vô cùng hung hiểm, may mắn bình loạn thành công, không phụ sự tin tưởng của  Điện hạ.”

Lý Duệ gập cây quạt lại, không mạnh không nhẹ gõ xuống bàn, “Không phụ sự tin tưởng? Ta bảo ngươi tùy tiện hành động khi nào, làm cho tấu chương tố cáo của quan lại Lĩnh Nam bay tới như tuyết, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Lục Cửu lang chẳng chút sợ hãi đáp, “Điện hạ chưa rõ, quan lại Lĩnh Nam dây mơ rễ má, có không ít kẻ âm thầm thông đồng với đảng phái của Mao Diên, bí mật báo tin quân sự, cho nên ngày trước mới khó dẹp loạn. Thuộc hạ vất vả trăm bề mới có thể bình định, vậy mà vẫn có kẻ không cam lòng, muốn ám toán thuộc hạ hòng tạo ra cảnh loạn lạc  lần nữa, khó lòng trị dân, lấy đó ép buộc triều đình, thuộc hạ đành phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt.”

Lý Duệ không đổi sắc mặt, nhưng lời nói đột nhiên nghiêm khắc, “Ngụy biện! Tôn Áp nha có tội, đáng lẽ ngươi phải áp giải về Trường An xét xử, sao lại dám tự ý khám xét phủ Áp nha, tùy tiện xử lý một đại quan? Ngươi còn lấy danh nghĩa phúng điếu, nhốt các quan viên trong phủ Tiết độ sứ không cho ra ngoài, buộc họ phải nộp bạc mới chịu thả, hành động chẳng khác nào lũ thổ phỉ cướp cạn, thật chẳng ra thể thống gì!”

Lục Cửu lang bình tĩnh đối đáp, lấy ra một tờ cung trạng từ trong ngực, “Điện hạ đọc qua sẽ hiểu vì sao thuộc hạ phải làm như vậy.”

Lý Duệ mở ra đọc lướt, sắc mặt thoắt biến đổi.

Lục Cửu lang ung dung bẩm báo, “Đây là lời khai của Tôn Áp nha. Trong cung có người không muốn thuộc hạ trở về Trường An an toàn, thuộc hạ sợ liên lụy quá lớn nên không dám để lại nhân chứng sống. Hơn nữa thuộc hạ không có binh quyền trong tay, lo rằng còn có đại quan khác thông đồng, một khi bọn chúng nổi loạn sẽ khó mà đối phó, đành phải nhốt tất cả lại, việc đòi bạc chỉ là cái cớ. Ba trăm vạn lượng bạc đó đã được giao cho Giám sát sứ Giang Nam niêm phong quản lý, để triều đình sử dụng, thuộc hạ không dám động đến một xu.”

Bòn của Lĩnh Nam để lấp đầy Giang Nam, chiêu này quả thực tinh ranh. Giám sát sứ Giang Nam nhận được số bạc lớn như vậy, dù chỉ là thay mặt giữ cũng đủ để béo bở, chắc chắn rất vui.

Lý Duệ đi vài bước, sắc mặt dịu lại, “Ngươi đúng là vừa độc ác vừa ranh ma, chẳng trách quan lại Lĩnh Nam căm ghét ngươi thấu xương, còn Giám sát sứ Giang Nam lại dâng tấu biểu khen ngợi, gọi ngươi là ‘đương đại hào kiệt kiêu dũng, bậc anh tài vô song’.”

Không khí trong gian phòng dịu đi, Hạ Húc cũng tiếp lời, “Quan viên Lĩnh Nam quả thực không ra gì, cần phải bị tra tấn.”

Lý Duệ cất bản cung trạng vào tay áo, tỏ vẻ uy nghiêm, “Ngươi làm tốt lắm, nên dứt khoát cứ việc dứt khoát. Lĩnh Nam tự cho là nơi xa xôi hẻo lánh, tưởng rằng triều đình không thể quản lý, ba trăm vạn lượng bạc này vừa hay giúp triều đình xoa dịu dân chúng, phụ hoàng cũng sẽ không trách tội. Ngươi hãy nghỉ ngơi vài ngày, đợi trong cung cho truyền.”

Lục Cửu lang vâng lời, cười gian xảo, “Lâu ngày chưa về kinh, lần này thuộc hạ có mang theo chút đặc sản Lĩnh Nam, đã gửi đến phủ của Hạ đại nhân, mong rằng Điện hạ không chê đơn giản.”

Lý Duệ cười dở khóc dở, chỉ quạt vào mặt Hạ Húc, nói, “Nhìn tên xảo trá này mà xem, làm loạn cả một vùng lại còn kéo ta xuống nước, bên ngoài người ta còn tưởng là ta chỉ đạo đấy.”

Hạ Húc bật cười, liếc mắt nhìn Lục Cửu lang, Thương Lang này vẫn khiêm tốn, gương mặt cúi xuống không lộ chút tự mãn nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.