Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 7: Vở kịch báo ân




Trời chiều ngả bóng về tây, Ngụy Hoằng vừa rời phủ Ngu hậu thì tình cờ gặp vài đồng liêu.

Vụ việc hỗn loạn ở cổng thành hôm ấy đã truyền khắp ngõ hẻm, Ngụy Hoằng trở thành nạn nhân trong cuộc tranh chấp giữa Phó sứ và Phòng ngự sứ, tất cả quan viên đều hay biết.

Đỗ Hòe có giao tình với Ngụy Hoằng, mở lời hỏi thăm, “Ngụy đại nhân vẫn khỏe chứ? Hiện giờ tình hình cổng thành ra sao rồi?”

Ngụy Hoằng lăn lộn chốn quan trường đã lâu, tâm trạng có tệ đến mấy cũng sẽ không thể hiện trước mặt đồng liêu, “Còn có thể ra sao nữa, cổng thành đã đóng, Tiết đại nhân cử vệ binh canh giữ, ai dám lao vào sẽ bị đâm chết tại chỗ, có kêu trời cũng không người cứu.”

Phàn Chí vốn không ưa gì Ngụy Hoằng, mở miệng sặc mùi hả hê, “Nghe bảo có gần ngàn người xông vào, quả là bất lợi. Lỡ có kẻ xấu trà trộn vào gây họa, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Ngụy Hoằng không thèm liếc hắn, trả lời ngay, “Chuyện này tự cấp trên sẽ phán xét, không đến lượt Phàn đại nhân lo lắng. Nếu không ngại thì ngươi nhận việc này đi, biết đâu Đồng đại nhân nể mặt ngươi mà không đến tuần tra nữa.”

Đỗ Hòe đứng bên cạnh giảng hòa, “Tình hình lúc ấy quá rối ren, ai có mặt cũng bó tay chịu trận, sao có thể trách Ngụy đại nhân.”

Phàn Chí cười nhạo, “Cũng phải, lệnh đóng cổng thành chưa từng có, lão Ngụy lần đầu làm việc này, không giữ nổi âu cũng là chuyện thường.”

Ngụy Hoằng nổi giận, toan phản bác thì một chiếc xe ngựa chạy ngang qua dừng lại, rèm xe được vén lên, xuất hiện một vị quan mặt to, gò má cao, chính là Hành quân Tư mã Lương Dung, “Ngụy đại nhân đi đâu đấy, tôi cho ngài quá giang một đoạn.”

Ngụy Hoằng cũng không khách sáo, buộc ngựa phía sau xe, “Tôi đang mệt, đa tạ Lương đại nhân.”

Xe ngựa chở hai người đi xa, Phàn Chí khinh thường nhổ một bãi nước bọt, “Lương Dung cũng là kẻ nhát gan, hay ho nỗi gì?”

Đương nhiên Đỗ Hòe sẽ không hùa với hắn ta, cười trừ chuyển đề tài, “Hôm nay Đồng đại nhân cãi nhau với Tiết Ngu hậu, chẳng biết trong yến tiệc của Phùng công ngày mai, hai vị ấy có gặp mặt không.”

Phàn Chí huỵch toẹt, “Không đi thì đào đâu ra chuyện vui, mọi người còn chờ xem kịch hay. Tiếc là hôm nay có gần ngàn người ùa vào, nhất quyết không để Phồn cơ do Phùng phủ mua vào thành.”

Nhắc đến chuyện này, Đỗ Hòe cũng cười, “Mỹ nhân yếu đuối sao chịu nổi cảnh chen lấn, Phàn đại nhân không cần lo, nghe bảo Phùng phủ đã mua thêm một nhóm Hồ cơ, chắc chắn có người hợp ý ngươi.”

***

Thím Hồ bị mất mặt, tức giận nửa ngày trời, chẳng dè đồ ngốc nhà kia đã chịu thông suốt, chủ động tìm đến “bán em gái”.

Tiểu Thất cô nương cũng không làm loạn, khéo thật sự tưởng rằng đến Phùng phủ sẽ có cuộc sống tốt, quả nhiên cũng chỉ là đồ ngốc, được mỗi cái mặt đẹp.

Thím Hồ vừa vui vì được trả tiền lại vừa khinh thầm trong bụng, máu mủ thì sao, con người ai cũng ích kỷ, vẫn phải lo cho bản thân trước.

Trần Bán Phường cũng rất hài lòng, tuy gã ngang tàng trong thành, hay hách dịch với dân chúng nhưng trước mặt quý nhân vẫn chỉ là một tên chạy vặt. Lần này Phồn cơ Phùng phủ mua không thể vào thành, gã gấp rút tìm mỹ nhân trong thành, xoay sở trăm phương ngàn kế, nhưng mỹ nhân thực sự không nhiều, mãi đến khi nhìn thấy cặp chị em được đưa tới mới tạm hài lòng.

Hai chị em có thân hình tương đương, một người như ngọc sáng mới tạc, thuần khiết mà duyên dáng; một người tựa mẫu đơn rực rỡ, ánh mắt cử chỉ đậm nét phong tình.

Trần Bán Phường ngắm nhìn một lúc, cảm thấy một trong hai có vẻ quen quen.

Thiếu nữ tựa hoa mẫu đơn dường như cảm nhận được, mắt hẹp đưa tình quyến rũ khiến Bán Phường lập tức mê mẩn, chỉ tiếc hàng tốt phải dâng lên trên, không thể động đến, liền sai người đưa sang Phùng phủ.

Hai chị em bước vào nhà giàu có, lẽ ra phải học quy tắc nhưng thời gian quá gấp, ma ma chỉ dẫn đi quanh viện một vòng, dặn dò vài câu, phát quần áo mới rồi cho đi nghỉ.

Hai người được phân ở chung phòng, mỗi người một giường, người hầu đưa nước nóng tới, tiểu Thất nhận lấy đóng cửa, bưng thùng gỗ đổ vào chậu đồng trên bàn.

Lục Cửu lang vốn đã trẻ trung tuấn tú lại lớn lên giữa cánh phụ nữ, chỉ cần trang điểm kỹ lưỡng, phô ra phong thái khéo léo là lập tức trở thành một thiếu nữ quyến rũ, ngay cả Trần Bán Phường từng gặp mặt cũng không nhận ra. Bấy giờ hắn đang ung dung vốc nước rửa tay, cử chỉ tao nhã không chút sợ hãi, như thể tiểu Thất mới là tỳ nữ của hắn.

Tiểu Thất không để bụng, đổ nước bẩn đi, thay nước mới rửa mặt.

Lục Cửu lang lên tiếng, giọng điệu kiêu ngạo, “Cô có biết ngày mai phải làm gì không?”

Tiểu Thất đang dùng khăn ướt lau mặt, nghe vậy bèn ngừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Cửu lang như biến thành người khác, giọng nghiêm nghị, “Tuy tôi bị bắt nhưng các người cải trang vào thành, bao che tội phạm, nếu điều tra ra tất sẽ bị chịu tội.”

Tiểu Thất hơi ngạc nhiên, gấp khăn lại không trả lời.

Lục Cửu lang thầm quan sát sắc mặt nàng, cố tỏ ra lạnh lùng, “Cô có thể giết tôi, nhưng như vậy sẽ không biết được sự thật mà còn bứt dây động rừng, dẫn tới truy lùng toàn thành.”

Tiểu Thất thoáng nhìn, không nóng vội, “Nếu ngươi dám đánh cược thì không cần phí lời.”

Lục Cửu lang ngừng một chút, nói một câu không rõ, “Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, tôi không thể lấy oán báo ân.”

Tiểu Thất bật cười, “Nếu ngươi để ý ân tình thì đã không ra vẻ. Đừng vờ vịt nữa, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Lục Cửu lang dịu giọng, “Tôi chỉ muốn biết sau buổi yến tiệc, các người sẽ xử trí tôi thế nào.”

Tiểu Thất suy nghĩ, thản nhiên đáp, “Sẽ chuyển đến nơi an toàn, sau khi mở cổng thành có thể thả ngươi đi.”

Lục Cửu lang lấy làm an tâm, “Vừa nãy tôi đã thất thố vọng ngôn, mong tiểu Thất cô nương chớ trách.”

Hắn trước kiêu ngạo sau lại khiêm tốn, phút chốc trở nên ngoan ngoãn, tiểu Thất cũng không vạch trần, thản nhiên đáp lại.

Lục Cửu lang tỏ ra thân thiết, căn dặn, “Ngày mai tôi sẽ cẩn thận nghe ngóng, nhưng quý nhân đông đúc, cô nương nhớ chú ý cẩn thận, dù sao cũng giả làm mỹ cơ, lỡ có ai vô lễ cũng xin nhẫn nhịn, tuyệt đối không được gây nghi ngờ.”

Trong lòng tiểu Thất dấy lên cảnh giác, ngoài mặt vẫn bình thản, “Biết rồi.”

Lục Cửu lang lại tiếp tục, “Có vài quý nhân thích uống rượu, dù cô nương không giỏi đối đáp cũng phải tỏ ra dịu dàng, chớ có làm khách quý phật lòng, để lộ sơ hở.”

Hắn luôn mồm căn dặn còn hơn cả thím Hồ, tiểu Thất càng nghe càng thấy vô dụng, lập tức ngắt lời, thổi nến đi ngủ.

***

Sáng hôm sau, Lục Cửu lang trang điểm càng tỉ mỉ hơn, hắn kẻ mắt rất dài, tô son đỏ tươi, khoác khăn mỏng che cổ, dùng túi bông độn dưới áo ngực, ngay cả cử chỉ cũng trở nên yểu điệu duyên dáng, sống động như thật.

Tại Phùng phủ vô cùng náo nhiệt, trong ngoài cửa lớn nhung nhúc người qua lại, quan lớn liên tục lui tới, các mỹ cơ áo váy lộng lẫy, cùng quản gia đứng ở cửa đón khách quý, trong đó Lục Cửu lang là nổi bật nhất, nhờ vẻ ngoài xuất sắc nên dễ dàng được thưởng bạc.

Có vẻ tâm trạng hắn rất tốt, còn nói vài câu với thằng ăn mày gần đó, thưởng cho nó một mảnh bạc vụn, tên ăn mày mừng rơn, cầm bạc chạy đi.

Lục Cửu lang vừa quay người lại thì bị tiểu Thất giữ chặt tay, ánh mắt nàng không che giấu sự cảnh giác.

Lục Cửu lang tươi cười đối mặt, ngạo mạn táo bạo, “Tỷ tỷ chớ vội, người mà tỷ để tâm vẫn chưa đến đâu.”

Nhìn hắn tự tin như thế, tiểu Thất biết có chuyện không ổn, định đưa hắn đến nơi vắng vẻ để hỏi chuyện thì Lục Cửu lang bất ngờ giật tay về, dịu dàng khoác tay một quan viên gần đó, “Đại nhân, xin mời theo thiếp vào trong dự tiệc.”

Đỗ Hòe đang trò chuyện với đồng liêu, bị cắt ngang không vui, nhưng vừa quay sang đã thấy nụ cười tươi tắn, “Là người mới đến phủ? Thật là một tiểu mỹ nhân chu đáo.”

Tiểu Thất đành buông tay, để Lục Cửu lang cùng Đỗ Hòe tiến vào sảnh tiệc, lạnh lùng theo sau giám sát.

Lục Cửu lang không quan tâm, như một kỹ nữ dày dạn chốn phong trần, dễ dàng dỗ Đỗ Hòe vui vẻ, lại khéo léo tránh xa sự thân mật suồng sã, còn tươi cười đón tiếp các quan viên khác, khiến xung quanh ai cũng vui vẻ.

Tiểu Thất đứng trong góc càng nhìn càng nghi ngờ, không lẽ hắn thực sự coi mình là nữ? Đúng lúc này nàng trông thấy Lục Cửu lang thì thầm với một võ quan, võ quan bèn nhìn sang, ánh mắt đầy dâm dục.

Tiểu Thất phát hiện không ổn, quả nhiên võ quan lả lơi mời gọi, “Muội muội nói đúng, tỷ tỷ cũng là một mỹ nhân, mau phục vụ đại gia nào.”

Tiểu Thất bị kéo vào bàn tiệc, lạnh lùng nhìn Lục Cửu lang.

Lục Cửu lang nhẹ nhàng liếc sang, mỉm cười duyên dáng, “Tỷ tỷ không cần phải e thẹn, Phàn đại nhân đây tốt lắm.”

Lục Cửu lang đối đãi khéo léo, dường như đang rất hứng thú. Tiểu Thất bị ép ngồi bên cạnh Phàn Chí, người này thô lỗ háo sắc, không ngừng sờ mó, đụng chạm nàng một cách dâm đãng.

Sắc mặt tiểu Thất ngày một khó coi, Lục Cửu lang biết chắc nàng không dám lật mặt nên mạnh dạn hùa theo, buông lời chọc ghẹo đùa cợt.

Đang lúc hắn đắc ý, sắc mặt thiếu nữ chợt trở nên lạnh lẽo, bình rượu trong tay nàng rơi xuống vỡ toang, rượu bắn tung tóe khắp nơi.

Mọi người xung quanh kinh ngạc, Phàn Chí tỏ rõ sự không vui, mặt mày toát lên vẻ tức giận.

Đỗ Hòe nghĩ rằng mỹ nhân lỡ tay, liền pha trò, “Tiểu mỹ nhân xấu hổ, Phàn đại nhân kiên nhẫn chút.”

Tiểu Thất cũng không thèm xin lỗi, đứng dậy đi về phía Lục Cửu lang, hắn cảm thấy lạnh sống lưng, vội vã nói ngay, “Tỷ tỷ còn không mau đỡ Phàn đại nhân đi thay y phục, hầu hạ chu đáo!”

Phàn Chí từ giận chuyển thành vui, giữ chặt tiểu Thất, nở nụ cười dâm đãng, “Vẫn là cô em hiểu chuyện hơn.”

Tiểu Thất không biểu hiện cảm xúc, Lục Cửu lang cười cười đứng sau lưng Đỗ Hòe, ánh mắt đầy khinh miệt.

Mặc dù không khí giữa hai người rất lạ nhưng yến tiệc đang vào độ sôi nổi, không ai chú ý.

Phàn Chí ôm tiểu Thất rời khỏi sảnh tiệc, một thanh niên có vẻ nóng lòng nịnh bợ, chạy lại toan đỡ.

Tiểu Thất lợi dụng cơ hội muốn thoát thân, Phàn Chí giận dữ giữ chặt, quát lên với thanh niên, “Tên mù này, cút!”

Mọi người xung quanh cười ầm lên, cười thanh niên định nịnh bợ nhưng bị ăn chửi. Chàng thanh niên đành lùi về sau, nhìn tiểu Thất bị Phàn Chí kéo đi.

Phùng công vừa từ viện bên cạnh đến chúc rượu, dừng chân liếc mắt một cái.

Phàn Chí kéo tiểu Thất qua mấy sân viện, vào đại một gian phòng, đuổi bọn tôi tớ ra ngoài rồi nói với thiếu nữ, “Con ranh con dám làm vỡ rượu của ông đây, để hôm nay xem ngươi có biết điều không.”

Tiểu Thất nhíu đôi mày lá liễu, lửa giận của tuổi trẻ bùng lên, không nói một lời.

Theo sau một tiếng “cạch”, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Cửa sổ phía sau khẽ động, một thanh niên trèo vào, ấy chính là Sách.

Chàng thấy Phàn Chí bất tỉnh nằm dưới đất, thở phào nhẹ nhõm, “Đã có chuyện gì?”

Tiểu Thất lạnh lùng, tức giận nói, “Lục Cửu lang giở trò, muội phải về ngay, còn người này tính sao?”

Sách không kịp hỏi nhiều mà chỉ bảo, “Ca sẽ xử lý, nếu tiểu tử kia không nghe lời thì đưa nó ra khỏi phủ.”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng gõ, trong phòng lập tức căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.