Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 57: Xích Hoàng trở về




Loạn binh phá phách nửa thôn làng, những cột khói xám bốc cao thấu trời, khắp nơi la liệt xác chết, khó lòng gặp được một bóng người còn sống.

Tuy Lý Duệ đã từng đọc về cảnh binh đao tàn khốc trong sách, nhưng làm sao so được với cảnh tượng rùng rợn khi tận mắt chứng kiến. Ánh mắt y trở nên nghiêm nghị, bước chân nặng trịch, không khỏi tự nhủ nhẽ ra khi loạn binh kéo đến, y nên lập tức ra lệnh cho hộ quân xuất kích.

Trịnh Tùng Đường hiểu được tâm tư của chủ nhân, khuyên nhủ, “Điện hạ thân phận tôn quý, tuyệt đối không thể xảy ra điều sơ sót, đâu thể điều động hộ quân lung tung. Thôn dân gặp nạn âu cũng là số trời, Điện hạ chớ quá bận lòng.”

Lý Duệ nhẹ nhõm phần nào, tiếp tục tiến bước. Đến khi tới trước sân nhà của mấy người Lục Cửu lang, y không khỏi sững người kinh hãi.

Một nhà nông nhỏ bé bình thường lại như biến thành địa ngục Tu La. Cửa chính bị phá tan, mái nhà sụp một nửa, thây xác binh lính Hồi Hột chất cao lên đến cửa sổ. Máu chảy ra từ thềm cửa, tràn khắp sân thành một vũng đen tím, mùi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Tại một góc cao hơn không bị ngập nước có hai người đàn ông thân mình đầy máu, băng vải quấn khắp người họ.

Lục Cửu lang cũng ở gần đấy, cẩn thận đỡ một người dậy để đút nước. Đó là một cô gái sắc mặt xám xịt, đang hấp hối trong tấm chăn cũ kỹ. Mặt mũi hắn trĩu nặng, quần áo rách bươm, trông như quỷ dữ bò ra từ hồ máu, song động tác lại hết sức nhẹ nhàng.

Ai ai cũng chấn động trước cảnh tượng ấy, khó lòng tưởng tượng nổi sự việc đêm qua dữ dội thế nào.

An Anh hoảng hốt kêu lên, kích động đến mức phải lấy tay bịt miệng, hóa ra người đêm qua cứu cô không phải là ảo giác, “Là anh…”

Việc hai người có quen biết khiến mọi người rất kinh ngạc. Hạ Húc cất tiếng chất vấn, “Rốt cuộc ai trong các ngươi mới là người của An gia?”

An Anh chưa kịp trả lời, nhác trông thấy cô gái nằm trong vòng tay Lục Cửu lang thì giật thót, “Đây chẳng phải là… sao lại…”

Mọi người càng không hiểu gì, Lục Cửu lang đã cắt lời, “Cô ta là thiên kim của An gia.”

Lý Duệ đã bình tĩnh trở lại, vừa nghe thấy thế thì lòng trào lửa giận. Chẳng ngờ y đã qua lại với một kẻ lừa đảo nhiều ngày, còn có ý định thu nạp hắn ta.

Hạ Húc càng tức giận quát lớn, “Cô ta là người của An gia, vậy ngươi từ đâu tới? Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?”

Lục Cửu lang nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, đứng thẳng dậy. Hắn vốn dĩ cao lớn, giờ đây toàn thân đầy thương tích, trang phục tóc tai nhuốm máu, tỏa ra khí thế dữ dội. Nếu nói lúc trước hắn như một con chó nhà hiền lành thì nay đã hóa thành một con sói hoang đáng sợ.

Hạ Húc lập tức đứng chắn trước mặt Lý Duệ, kinh hãi nhận ra mình đã quá sơ suất. Hắn ta tuyệt đối không phải người bình thường, càng không thể nào là một quản gia, vậy mà trước đó mình không hề phát hiện, còn để hắn trà trộn tới cạnh hoàng tử. Nếu hắn có ác ý, hậu quả cực kỳ khó lường!

Lục Cửu lang lạnh lùng, không có ý định tiến tới, “Ta đến từ Xích Hỏa quân, giữ chức phó doanh. Vị này là con gái của Hà Tây Tiết độ sứ Hàn đại nhân, thống lĩnh mấy vạn tinh binh Xích Hỏa quân, chủ soái Hàn Thất tướng quân. Để phối hợp với đại quân tiêu diệt Hồi Hột, nàng đã dẫn quân quyết chiến với mười vạn lính Phồn tại Độc Sơn Hải, sau bị trọng thương lưu lạc đến nơi này.”

Không một ai có thể lường tới câu trả lời ấy, mọi người kinh hoàng, ánh mắt đều thay đổi.

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, người phụ nữ Ốt Mạt đầu tóc rối bù, tay cầm chén sứt mẻ lao vào, chẳng màng đến ai, vội vã nói, “Vết thương của tướng quân ra sao rồi? Tôi tìm được một con dê sống, đã vắt lấy sữa, còn nhặt được nửa miếng bánh, có thể ngâm mềm để đút cho cô ấy.”

Như có mũi kim vô hình đâm vào lòng Lý Duệ khiến y cảm thấy khó chịu.

***

Vừa kết thúc trận đại chiến, Hàn Bình Sách lập tức dẫn quân tiến về Độc Sơn Hải, tìm đến thung lũng nơi Xích Hỏa quân đã chiến đấu ác liệt.

Gió lạnh rít gào, một cõi hoang vu với vô số thi thể vẫn giữ nguyên tư thế lúc chết, nằm rải rác khắp thung lũng. Tro tàn từ đống lương thực bị đốt cháy rải đầy mặt đất, từng đàn kền kền tham lam rỉa thịt xác chết, bị quân đội dọa sợ vỗ cánh bay lên, nhưng chúng vẫn lượn vòng trên không không chịu rời đi.

Thanh Mộc quân vốn đã quen với chiến trường, thường gặp cảnh chết chóc, nhưng hiếm khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc thế này, chúng binh sĩ không khỏi kính nể.

Hàn Bình Sách sai người lục tung thung lũng nhưng vẫn không tìm thấy em gái đâu, chỉ nhặt được một chiếc tua mão(*) từ nơi nhiều xác chết nhất. Chiếc tua đỏ mềm mại bị máu đen đông cứng thành cục, là thứ chính tay Hàn phu nhân buộc cho em gái. Chàng nắm chặt trong tay, đứng lặng hồi lâu, cảm giác không chân thực, không biết phải trở về đối diện với mẹ ra sao.

(*) Tua mão là thứ được gắn trên đỉnh mũ giáp, hình minh họa.

Mọi người thu thập thi thể của Xích Hỏa quân, chôn cất cẩn thận rồi dùng lửa lớn thiêu đốt xác địch, khói đen bốc cao ngút trời.

Những người dân du mục ở xa trông thấy cột khói thì đưa những thương binh may mắn còn sống tới. Hàn Bình Sách hỏi thăm mới biết em gái trọng thương bị bắt, nhưng quân địch đã sớm rút lui, tính ra đã đến Lương Châu, dù có truy đuổi cũng không thể giải cứu. Chàng đau đớn tuyệt vọng, đành từ bỏ mà trở về, giúp cha sắp xếp các bộ lạc hàng phục, kiểm tra chiến lợi phẩm, chia quân từng đợt quay về.

Không ngờ bảy tám ngày sau, chàng đột nhiên nhận được quân lệnh, phải cùng Bùi Hành Ngạn đi nghênh đón sứ thần triều đình.

Hàn Bình Sách tuy cương trực nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi Bùi Hành Ngạn, “Đại chiến vừa kết thúc mà sứ thần đã đến Hà Tây, lại còn là Ngũ hoàng tử đích thân tới, sao trước đó không có một chút tin tức nào?”

Bùi Hành Ngạn không biết nội tình, nghĩ rằng chàng trách nhà họ Bùi không nắm rõ tin tức, dấm dẳng đáp, “Bùi gia đâu phải thần tiên, làm sao biết được triều đình sẽ sắp xếp thế nào, chắc chắn là đến để phong thưởng, Hàn gia sẽ được khen thưởng không ít đâu.”

Tâm trạng Hàn Bình Sách vô cùng tệ, lẩm bẩm, “Dù được ban thưởng nhưng binh lực tổn thất nặng nề thế này, muốn khôi phục cũng tốn không ít thời gian.”

Bùi Hành Ngạn đã nghe tin hai vạn Xích Hỏa quân tử trận, khiến năm quân đều bàng hoàng, nhưng riêng hắn lại lặng lẽ thở ra. Hàn Thất đã mất, hôn sự đương nhiên sẽ đổ vỡ. Dù lúc này Hàn Bình Sách có nói lời không vui thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Tuy hai người đã ở chung trong doanh trại Thanh Mộc hơn một năm nhưng vẫn chưa hề hoà hợp, dọc đường đi ngượng ngập vô cùng. Chỉ đến khi gặp Ngũ hoàng tử thì bầu không khí u ám mới tan biến.

Lý Duệ là người thay Thiên tử tuần hành nên không thiếu phần phô trương thanh thế. Y cởi bỏ thường phục, thay trang phục lộng lẫy chứng tỏ sự cao quý, rất ra dáng phong thái của dòng dõi Thiên hoàng.

Hàn Bình Sách lần đầu diện kiến hoàng tử không khỏi cảm thấy bối rối, vừa cung kính vừa ngắn gọn trả lời.

Bùi Hành Ngạn có dung mạo vượt trội hơn Hàn Bình Sách, những năm gần đây còn được cha dẫn tới các bữa tiệc xã giao nên ứng xử khéo léo, dễ dàng thu hút sự chú ý.

Lý Duệ cũng tán thưởng, “Hà Tây tuy là vùng biên cương nhưng nhân tài xuất hiện lớp lớp. Hàn tiểu tướng quân dũng mãnh hơn người, Bùi tiểu tướng quân cũng vô cùng xuất sắc.”

Hàn Bình Sách lúng túng tạ ơn, chàng vốn không giỏi về mấy chuyện này, lấy làm mừng khi Bùi Hành Ngạn chịu trả lời thay mình.

Bùi Hành Ngạn quả thực đối đáp lưu loát, “Ngũ hoàng tử vạn dặm xa xôi tới, đủ thấy Bệ hạ rất quan tâm đến bách tính Hà Tây. Hàn đại nhân chỉ hận không thể đích thân đón tiếp, đã ra lệnh cho toàn thành Sa Châu quét tước sạch sẽ, treo đèn kết hoa. Chỉ cần Điện hạ đến, nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng chân thành của dân chúng Hà Tây.”

Một lời nói khiến Lý Duệ rất ưng ý, “Hàn đại nhân thật có lòng, làm phiền hai vị tướng quân sau đại chiến còn phải đến nghênh đón.”

Nói không mệt là giả, Bùi Hành Ngạn cũng không muốn làm kẻ hầu cho nhà họ Hàn nhưng bị thúc phụ ra lệnh phải tới, lúc này hắn tiếp tục nói khéo, “Điện hạ thân thể ngàn vàng, đi đường vạn dặm xa xôi, còn vất vả gấp bội mà vẫn quan tâm đến vậy, khiến chúng thần thật sự hổ thẹn. Nếu Điện hạ cần gì xin cứ nói với chúng thần, để chúng thần có thể dốc sức cống hiến chút công mọn.”

Lý Duệ cũng không từ chối, “Quả thực hiện tại ta có chuyện muốn hỏi.”

Bùi Hành Ngạn buột miệng khách sáo không ngờ lại khiến đối phương mở lời thật, hai người lập tức tập trung lắng nghe.

Tùy tùng dẫn một người tới, trông có vẻ mình đầy thương tích, đầu cúi gục, lê bước chậm chạp, dường như có chỗ bất tiện.

Lý Duệ hỏi, “Hai vị có nhận ra người này không?”

Người kia ngẩng đầu lên, Hàn Bình Sách thoáng chốc sững sờ, “Lục Cửu lang!”

Chàng vốn cực kỳ ghét bỏ kẻ này, nay em gái chàng bị quân Phồn bắt giữ còn Lục Cửu lang lại xuất hiện bên cạnh Ngũ hoàng tử, chắc chắn hắn ta đã đào tẩu rồi dùng thủ đoạn nịnh hót bề trên. Hàn Bình Sách căm ghét vô cùng, bất giác thể hiện ra ngoài, gầm lên một tiếng, “Sao ngươi lại ở đây!”

Tuy bình thường chàng có tướng mạo chân chất nhưng dù gì vẫn là mãnh tướng từng trải qua bao trận chiến đẫm máu, một khi nổi giận vô cùng đáng sợ.

Vậy mà Lục Cửu lang không hề sợ hãi, “Thuộc hạ luôn đi theo bảo vệ Hàn Thất tướng quân, bảo vệ nàng ấy thoát khỏi đại quân người Phồn.”

Hàn Bình Sách gần như không tin nổi, nắm chặt vai đối phương, “Ngươi nói gì!”

Ngón tay chàng cứng như gọng kìm, siết rất lực, Lục Cửu lang cũng không vùng vẫy, ngẩng cao đầu nói, “Hàn Thất tướng quân bị trọng thương, đến thôn làng may gặp được Ngũ hoàng tử cứu giúp.”

Ở phía sau, một cỗ xe ngựa từ từ được kéo đến, tùy tùng vén rèm lên, xuất hiện bên trong chính là Hàn Minh Tranh. Dung nhan nàng tiều tụy, môi tím tái, vốn đã hồi phục nhưng sau khi đụng độ loạn binh thì phế phủ lại bị thương nặng hơn, khó khăn lắm mới được Tháp Lan đỡ dậy, hơi thở dồn dập.

Lục Cửu lang chợt cảm giác kỳ lạ, hơi thở của Hàn Minh Tranh đã thay đổi.

Dù nàng đang rất yếu nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đoan trang, luôn trong thế sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Thế mà trong chớp mắt nhìn thấy anh trai, nàng lập tức thả lỏng, đôi mắt đẹp rưng rưng, không còn là nữ tướng quân lạnh lùng mà chỉ là người em gái đau đớn yếu đuối, giọng thều thào, “Bình Sách, hai vạn người đã mất rồi… binh lính của muội đều xuất sắc…”

Hàn Bình Sách như trông thấy kỳ tích, lao tới bám vào thành xe, nói năng lộn xộn, “Mất cũng không sao, người còn sống là tốt rồi… Cha cũng khen muội xuất sắc…”

Chàng cẩn thận chạm vào đầu em gái, xác nhận đây không phải là ảo ảnh, trong lòng trào dâng niềm sung sướng vô bờ bến, không kìm được hét lớn với đại quân phía sau, “Hàn Thất tướng quân chưa chết! Nàng ấy còn sống!”

Thanh Mộc quân bỗng chốc náo động, nhanh chóng lan tỏa niềm vui, có binh sĩ chạy quanh loan tin, dần dà hòa thành hàng ngàn tiếng hô vang dậy, chấn động cả vùng trời. Đoàn thương buôn giật mình, ngay cả hộ quân cũng cảnh giác.

Tuy Lý Duệ không hiểu giọng Hà Tây nhưng cũng chấn động trước khí thế đó, ngạc nhiên hỏi, “Bọn họ đang hô cái gì thế?”

Lục Cửu lang nhìn cô gái trong xe, thấy hàng mi nàng ướt át, dáng vẻ yếu ớt, nén đau dựa dẫm vào anh trai, nhẹ giọng đáp, “Xích Hoàng.”

Từng tiếng hô vang cái tên “Xích Hoàng” như cơn sóng trải dài bốn phương tám hướng, chứa đựng niềm ngưỡng mộ và yêu thương vô hạn.

***

Hàn Bình Sách không giỏi giao tiếp nhưng tính tình chân thật, yêu thương anh em, có danh vọng rất cao trong quân đội, một tiếng hô tựa sấm vang.

Lý Duệ không khỏi nhìn chàng bằng con mắt khác, thấy chàng sắp xếp chu đáo, hành quân cẩn trọng, liên tục có trinh sát trở về báo cáo tin tức, nắm rõ tình hình trong vòng trăm dặm thì càng thêm tán thưởng, không hổ danh là thanh niên tướng lĩnh lừng danh nhất Hà Tây.

Bùi Hành Ngạn theo sát hoàng tử, trong lòng lấy làm bực bội. Rõ ràng mình đối đáp khéo léo, ăn nói cẩn trọng, vượt trội hơn hẳn khúc gỗ Hàn Bình Sách, vậy mà Ngũ hoàng tử lại không mấy chú ý, thậm chí còn hứng thú với cả kẻ hèn mọn Lục Cửu lang.

Khi Lý Duệ hỏi đến lần nữa, Bùi Hành Ngạn cố điều chỉnh biểu cảm, thản nhiên đáp, “Người này trước đây chỉ là một kẻ lưu manh, cũng chưa từng giữ chức vụ quan trọng trong quân, chẳng biết thế nào mà lần này lại lập công lớn, có lẽ vận may tốt chăng.”

Những lời này thật khó có thể khiến người khác tin tưởng, sự thông minh kín đáo, dũng mãnh ngoan cường cùng với các tài năng khác của Lục Cửu lang đều là những điều mà mọi người đã tận mắt chứng kiến.

Lý Duệ từ tốn nói, “Dù là vận may, nhưng có thể cứu người từ trong đại quân mấy vạn nhân thủ thì cũng là người dũng khí vô song, lại càng trung thành tận tụy với Hàn Thất tướng quân.”

Bùi Hành Ngạn cố nén cười khẩy nhưng vẫn để lộ vẻ giễu cợt, “E rằng ngay cả Hàn Thất cũng không ngờ hắn trung thành tới vậy. Người này do Hàn gia nuôi dưỡng, nếu Điện hạ muốn tìm hiểu, chỉ cần hỏi Hàn tiểu tướng quân sẽ rõ.”

Ánh mắt Lý Duệ thoáng trở nên lạnh lùng, Bùi thiếu chủ tuy dung mạo tuấn tú, giỏi ăn nói nhưng ngạo mạn tự phụ, đến mức không phân biệt được tôn ti, y không thèm để ý nữa, chuyển sang trò chuyện cùng Trịnh Tùng Đường.

Bùi Hành Ngạn bị bỏ lại một bên, trong lòng càng thêm uất ức, đơ mặt theo sau.

Trên chiếc xe ngựa phía sau, Vương Trụ ôm lấy đồng đội khóc lóc một hồi, mắt sưng húp, “Lũ ngốc các ngươi! Còn tưởng không gặp lại nhau nữa rồi.”

Ngũ Thôi cùng Thạch Đầu bị chém mười mấy nhát, may nhờ da dày thịt chắc mới sống sót, cả hai nằm cạnh nhau trong xe dưỡng thương, rảnh rỗi cũng chỉ có thể đánh rắm, thấy đồng bọn tới thì hớn hở không thôi.

Ngũ Thôi mắng chửi, “Ai bảo ngươi không ở đó, nếu theo Lục Cửu, nhiều thêm một người thì ta đâu đến nỗi bị chém như vầy.”

Thạch Đầu thực tế hơn, “Hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên nằm xuống, cuối cùng vẫn là chúng ta bảo vệ hắn.”

Vương Trụ vừa khóc vừa cười, sụt sịt đến nỗi mũi nở bong bóng, “Sử Dũng cũng còn sống, đúng là may mắn, chỉ tiếc Lý Tương đã mất rồi.”

Một câu nói khiến vành mắt mọi người đỏ hoe, ai trong số họ chẳng phải là huynh đệ cùng vào sinh ra tử.

Ngũ Thôi ho khan che giấu sự chua xót, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, “Phen này Cửu lang nở mày nở mặt rồi, nếu không có hắn thì tướng quân đã tiêu đời!”

Cuối cùng hai người bọn họ cũng tìm được đối tượng để khoe khoang, nước bọt văng tung tóe tranh nhau kể chuyện, thổi phồng nguy hiểm lên gấp bội lần.

Vương Trụ càng nghe càng hoảng hốt, “Các ngươi được thần tiên nhập hồn hả, làm sao có thể sống sót ra khỏi đó?”

Ngũ Thôi đắc chí, “Ngũ hoàng tử còn đưa con gái An gia đến đối chất, ai dè Lục Cửu vừa tiết lộ thân phận của tướng quân, bọn họ đều chết lặng!”

Thạch Đầu cười vui vẻ, “Hóa ra cái người nói nửa câu đó là thái giám trong cung, trời ạ, ngoài Cửu lang ra ai mà đoán được!”

Hoàng tử, hoàng cung rồi nào là thái giám, đối với người dân biên cương mà nói tựa như chuyện trong truyền thuyết, nào ngờ có một ngày lại chạm mặt.

Lục Cửu lang cũng bị thương nhiều chỗ nhưng nhẹ hơn hai người họ, miễn cưỡng có thể cử động, dựa vào thành xe nghe đồng đội lảm nhảm.

Đương nhiên suy đoán của hắn không chỉ dựa vào một tên hoạn quan. Những người bên cạnh Lý Duệ đều có phong thái cao quý, lời lẽ thanh cao, vô hình trung tỏ vẻ sự uy nghi, có thể nhận ra họ đã quen sống ở nơi quyền cao chức trọng, nhưng lại đối xử với Lý Duệ hết mực cung kính, chắc chắn là do thân phận cách biệt lớn. Thêm vào đó là những tinh binh đi cùng mang theo nhiều binh khí, sau một hồi thăm dò quan sát, tự nhiên suy đoán được phần nào.

Ngũ Thôi sờ sợi dây băng trước ngực, “Nếu không tình cờ gặp loạn binh thì đã chẳng đến nỗi thê thảm thế này, xém chết vì bãi nước tiểu của Thạch Đầu, may mà ta mạng lớn.”

Thạch Đầu xấu hổ đỏ mặt, “Đâu phải mạng ngươi lớn, nếu không có Cửu lang thì ngươi đã bị chém thành mười tám khúc rồi!”

Ngũ Thôi cười mắng, “Ngươi khác gì ta hả? Lúc ta ngã xuống còn nghe ngươi gào khóc, đồ ngốc!”

Vương Trụ lại sụt sùi chực khóc.

Ngũ Thôi cảm thán, “Tướng quân còn bảo Lục Cửu sẽ không trở về, may mà đã nói trật.”

Lục Cửu lang ở ngoài xe giật mình, “Vì sao nàng lại nói vậy?”

Ngũ Thôi cười hì hì, “Chắc tướng quân đã đoán ra thân phận của quý nhân, nghĩ ngươi trèo cao nơi khác, cũng may tiểu tử nhà ngươi có nghĩa khí, không bỏ rơi huynh đệ.”

Lục Cửu lang quay đầu đi, không nói thêm một lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.