Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 55: Người như quân cờ




Vân nương sai thị nữ dâng lên hai đĩa trái cây tươi ngọt cùng bánh mới nướng, thêm vài loại quả khô và thịt khô, bày biện cho bầu không khí thêm phần nhã nhặn. Khi làn hương từ lò Bác Sơn bay lên nghi ngút, người hầu cũng vén rèm mời khách vào.

Lý Duệ mỉm cười gọi, “Lục Cửu đến rồi đấy à, hôm qua Trịnh tiên sinh thua không phục, hôm nay khăng khăng đòi tái đấu.”

Kể từ sau buổi trò chuyện say sưa hôm ấy, Lục Cửu lang được mời đến mỗi ngày. Ban đầu chỉ vì tò mò muốn biết về chuyện Hà Tây, sau đó phát hiện ra hắn không chỉ có tài ăn nói thú vị, tâm tư mẫn tiệp mà còn thông thạo cờ sáu đôi, ném tên vào bình, đổ xúc xắc và tung đồng xu, chưa kể còn biết thưởng hương nếm trà, thậm chí tinh thông cả đàn sáo âm luật, quả là vừa văn nhã mà cũng phàm tục, khiến Lý Duệ phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Trong mắt Lý Duệ, giá trị của người này đã vượt xa nhà họ An, ý định thu nhận càng thêm mãnh liệt, nhưng bao lần thăm dò đều bị khéo léo đổi chủ đề. Y cũng không gấp, chỉ coi như kết giao một người bạn đồng hành.

Hễ có Lục Cửu lang, bầu không khí luôn vui vẻ. Mọi người nhàn nhã trò chuyện một lúc, Trịnh Tùng Đường kéo hắn ra đấu cờ sáu đôi, bỗng hộ vệ bên ngoài vào mật báo, sắc mặt Lý Duệ nhác thay đổi.

Lục Cửu lang nhận ra có điều bất thường, nhưng hộ vệ chỉ thì thầm báo tin, rõ ràng không muốn bị nghe thấy.

Đợi người đi khỏi, Lý Duệ trầm ngâm rất lâu, dường như có vẻ không tập trung, nhìn thoáng qua Lục Cửu lang.

Hắn càng thêm nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi thăm, chỉ đành giả vờ không biết mà tiếp tục chơi cờ.

Sau vài ván cờ, bên ngoài đột nhiên ồn ào, tiếng vó ngựa lộn xộn xen lẫn tiếng la hét mơ hồ. Lục Cửu lang nghe ra là tiếng của người Hồi Hột, nét mặt thoắt biến đổi, đứng bật dậy.

Bấy giờ Lý Duệ mới lên tiếng, “Một tốp loạn binh mấy trăm người Hồi Hột đã đến, bên ngoài rất hung hiểm, không được hành động khinh suất.”

Lục Cửu lang lao ra khỏi phòng, thấy hộ vệ của đoàn thương buôn đã sẵn sàng dàn trận nghênh địch, đao kiếm rời vỏ, trong khi ở đầu kia của thôn trấn bốc lên khói bụi cuồn cuộn, chính là nơi của Hàn Minh Tranh cùng những người kia, hắn hoảng sợ đến nỗi máu ngừng chảy, bật thốt, “Công tử, xin cứu chủ nhân nhà tôi!”

Lý Duệ bước ra ngoài quan sát, điềm tĩnh trả lời, “Tình hình hiện tại không thuận lợi, đoàn thương buôn chỉ có thể tự vệ, không thể phân thân.”

Y cứ cho rằng kiểu gì Lục Cửu lang cũng khẩn khoản van nài, chẳng ngờ đối phương sững lại trong chốc lát, rồi không nói thêm lời nào mà xoay người bước ra ngoài.

Lý Duệ ra hiệu, người hầu tiến lên chặn lại. Y tỏ vẻ quan tâm, “Không được kích động, loạn binh rất hung bạo, ra ngoài lúc này ắt không toàn mạng.”

Vân nương cũng khuyên, “Ngươi đã hết lòng vì An tiểu thư, nếu chủ nhân lấy cớ đó mà trách phạt thì có thể tìm chủ khác, đâu cần uổng mạng chỉ vì một chức vụ.”

Lục Cửu lang cụp mắt, một lát sau mới nói, “Tôi may mắn được công tử che chở, vô cùng cảm kích. Nhưng loạn binh Hồi Hột vốn tham lam, chưa chắc sẽ bỏ qua cho đoàn thương buôn.”

Lý Duệ thà đánh ngất người cũng không cho hắn đi, thấy hắn thức thời như vậy thì yên lòng, “Ngươi chớ lo lắng, hộ vệ của ta rất tinh anh, dù kẻ địch tấn công cũng có thể đối phó.”

Lục Cửu lang lại nói, “Tôi đã được công tử ban ân lớn, nào có chuyện đứng ngoài nhìn, nguyện xông pha cùng các hộ vệ, góp chút sức mọn.”

Lý Duệ thấy hắn một mực kiên quyết, bèn lệnh cho người hầu dẫn hắn đi gặp Hạ Húc.

Trịnh Tùng Đường im lặng nãy giờ, đợi hắn đi mới cất lời, “Điện hạ làm vậy là định mượn thế thu phục hắn ta?”

Lý Duệ không đáp, thực ra lúc nãy khi trinh sát báo cáo, tình hình chưa tới nỗi nguy cấp. Nhưng y nghĩ nếu tiểu thư nhà họ An chết đi, Lục Cửu lang khó thoát khỏi tội không bảo vệ chủ nhân chu toàn, đến lúc đó thu nhận hắn sẽ trở thành hành động ban ơn, cho nên y quyết định giữ kín tin tức.

Trịnh Tùng Đường thấy y không đáp, thở dài bảo, “Cách này khác nào ép Lục Cửu lang bỏ chủ. Nếu hắn vẫn trung thành với chủ nhân thì dù bị ép phải đầu quân cho Điện hạ, cũng khó tránh mang lòng oán hận. Còn nếu hắn dễ dàng bỏ chủ thì ấy là hạng người bất nghĩa, Điện hạ thu phục làm gì?”

Lý Duệ sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra, “Đúng thế, là ta chưa nghĩ thấu đáo.”

Trịnh Tùng Đường biết cũng là do đối phương quá tài giỏi, khiến Lý Duệ nảy sinh tính toán, nhưng lòng người vốn dĩ khó lường, càng thông minh, càng không thể dùng mưu kế ép buộc.

Bỗng một hộ vệ chạy vào, “Bẩm Điện hạ, Lục quản gia đột nhiên đánh ngã mấy người, lao ra khỏi vòng bảo vệ của đoàn thương buôn, chúng thuộc hạ không kịp ngăn cản!”

Vẻ mặt Lý Duệ lúc này rất khó đoán, chẳng rõ là hối hận hay là tức giận.

Trịnh Tùng Đường thầm nghĩ, đúng là một nô tài trung nghĩa, không uổng công Điện hạ đánh giá cao, đáng tiếc lần này khó giữ được mạng sống.

***

Khi loạn binh Hồi Hột xông vào thôn, vừa hay Ngũ Thôi ngồi ngoài phơi nắng. Trông thấy tình hình, hắn như bị lửa đốt mông, cuống cuồng chạy về sân hô hoán, “Lính Hồi Hột đến rồi! Tối đa một khắc chúng sẽ lục soát đến đây! Lục Cửu đâu?”

Thạch Đầu đang xách nước, giật mình đánh rơi thùng gỗ xuống đất, hốt hoảng đáp, “Lính Hồi Hột từ đâu ra thế? Cửu lang tới chỗ đoàn thương buôn vẫn chưa về!”

Đoàn thương buôn có nhiều quân vệ, tất có thể đối địch, nhưng giờ đây hai bên đã bị loạn binh Hồi Hột cắt đứt liên lạc, trong khi đó tiếng la hét khóc lóc ở bên ngoài ngày càng gần, loạn binh đang lục soát từng nhà một.

Da đầu Ngũ Thôi tê rần, lắp bắp nói, “Tiêu rồi, mau đưa tướng quân trốn thôi, nhưng kẻ địch gần thế này, chắc chắn sẽ đuổi theo…”

Thạch Đầu cũng lóng ngóng không kém, “Tướng quân vẫn đang bị thương, đại phu nói không được di chuyển mạnh…”

Bỗng giọng của Hàn Minh Tranh từ trong phòng vọng ra, “Hãy làm lộn xộn sân, đổ nước vào lò bếp, thả ngựa ra cửa sau, tất cả mọi người rút lên gác xép nhà chính.”

Giọng nàng lạnh lùng trấn định, chỉ một lời đã khiến mọi người bình tĩnh. Ngũ Thôi và Thạch Đầu vội vàng hành động, chẳng mấy chốc sân trở nên hỗn loạn, bếp lò bốc lên khói dày đặc như thể vừa bị cướp phá.

Gác xép của nhà chính tối đen, cao cỡ nửa người, chất mấy thứ vật dụng linh tinh. Thạch Đầu dìu Hàn Minh Tranh và Tháp Lan leo lên thang gỗ, Ngũ Thôi thả ngựa xong cũng leo lên, kéo thang cất đi rồi dùng tấm ván mục che lại lỗ hổng. Vừa làm xong thì loạn binh đã đến sát bên tường.

Cửa sân bị đạp vỡ, lính Hồi Hột ập vào, không thấy có người, chúng vô cùng thất vọng, kéo đi con dê cái duy nhất rồi cả bọn hùng hổ rời đi, chẳng mấy chốc từ nhà kế bên lại vang lên tiếng kêu thê thảm.

Thạch Đầu và Ngũ Thôi nắm chặt cán đao, mồ hôi lạnh túa khắp người, bấy giờ mới dám thở phào.

Hàn Minh Tranh ôm Tháp Lan trong tay, vết thương làm nàng đau đến xanh mặt. Nàng lặng lẽ lắng nghe, đến khi chắc chắn loạn binh đã rời đi mới thều thào hỏi, “Ngày nào Lục Cửu cũng đến đoàn thương buôn, cậu ta làm gì ở đó?”

Thạch Đầu nuốt nước bọt, trả lời bằng tông giọng nhỏ nhất trong đời mình, “Thuộc hạ không rõ, đoàn buôn đó rất kỳ lạ, hầu hết đều là quân lính, Lý công tử có một người hầu thường ngồi xổm đi tiểu, nhưng không có… của đàn ông.”

Hàn Minh Tranh vốn thông minh cũng chẳng thể nghiệm ra, ngẩn người một lúc, “Không có nghĩa là gì?”

Thạch Đầu lúng túng, chẳng biết phải diễn đạt thế nào, “Cửu lang bảo thuộc hạ đi rình nhà xí, không phải không có mà chỉ còn lại một nửa, như thể bị cắt đi.”

Ngũ Thôi giải thích, “Thủ lĩnh của đoàn thương buôn là Lý công tử, Lục Cửu nói có lẽ y buồn chán nên thích gọi người đến trò chuyện, chẳng có chính sự gì.”

Thạch Đầu lo lắng, “Đoàn bên đó đông người, Cửu lang chắc chắn an toàn, chỉ không biết liệu có về kịp không.”

Ngũ Thôi buồn bã đáp, “Một mình hắn ta trở về thì ích gì, trừ phi mời được đoàn thương buôn đến cứu. Nhưng nhiều loạn binh Hồi Hột thế này, ta thấy chưa chắc họ đã mạo hiểm.”

Có tia sáng len lỏi qua kẽ hở vách tường, Hàn Minh Tranh im lặng hồi lâu, ánh nhìn xa xăm, “Đừng hi vọng nữa, hắn sẽ không trở về đâu.”

***

Đầu bên kia thôn làng ngập trong hỗn loạn, tiếng khóc thảm thiết của thôn dân xen lẫn âm thanh tiếng quát tháo của loạn binh Hồi Hột, như tiếng gầm rú của thú dữ trong cơn cuồng nộ.

Lục Cửu lang nghiến răng, tự hiểu bản thân đã phạm phải sai lầm.

Những thuận lợi gần đây đã khiến hắn quên đi nhiều việc, phô diễn quá mức khiến quý nhân để ý tán thưởng, đến nỗi bọn họ bắt đầu xem chủ nhân của hắn như một trở ngại.

Nhưng đó không phải là con gái nhà buôn bình thường mà là Hàn Minh Tranh, người hắn đã liều mạng cứu ra từ tay mấy vạn lính Phồn! Còn có Thạch Đầu và Ngũ Thôi, đồng đội đã cùng hắn vào sinh ra tử giữa biển thây hài! Làm sao hắn có thể bỏ rơi họ để đi xu nịnh những kẻ ngu ngốc kiêu ngạo ấy!

Trời sẩm tối, màn đêm tựa tấm thảm rộng lớn che phủ cơn phẫn nộ lẫn tung tích của hắn, để hắn nhích dần về đầu bên kia thôn làng.

Một tên loạn binh say xỉn đi đến bên tường, chỉ vừa cởi quần thì một bóng đen đã từ từ áp sát, kéo hắn quành ra sau bức tường. Một lúc sau có bóng người bước ra, dường như cao hơn trước.

Đêm tối và lớp ngụy trang mang lại cho Lục Cửu lang sự ẩn náu, song hắn vẫn phải cực kỳ cẩn trọng.

Loạn binh Hồi Hột để râu quai nón và tết tóc bím, kiểu tóc khác hẳn với người Hà Tây, Lục Cửu lang không cách nào giả dạng được. Trong số chúng lại không có thương binh, quấn khăn càng thêm nổi bật, hắn đành lợi dụng chân tường hoặc các góc khuất để lẻn đi. Sau muôn vàn khó khăn, hắn mò được nửa đường thì bất ngờ có một toán loạn binh khác phi ngựa vào thôn, có vẻ cướp được từ đoàn thương buôn ở nơi nào đó, chúng dẫn theo một đoàn lạc đà dài, trên lưng chất đầy những bao hàng lớn.

Xém chút nữa Lục Cửu lang đã bị phát hiện, hắn vội vã lẩn vào một gian nhà trống. Ai ngờ mấy tên loạn binh khác cũng chọn nơi này, chúng vừa cười ha hả vừa khiêng một cuộn chiếu chạy vào, ném mạnh xuống đất, có tiếng thét đau đớn vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ lăn ra từ trong cuộn chiếu.

Trong khoảnh khắc loạn quân ập vào, Lục Cửu lang đã nhanh tay ụp chiếc giỏ liễu lên đầu, may mắn không bị phát hiện. Đang suy tính cách rời đi mà không gây chú ý, bỗng qua kẽ giỏ, hắn trông thấy khuôn mặt của người phụ nữ ấy. Không ngờ lại là người quen – chính là An Anh, con gái của An phu nhân.

An phu nhân mãi không tìm được tấm chồng ưng ý cho con gái, bèn nghĩ đến việc kén rể. Nhưng đàn ông thiếu bản lĩnh sẽ không giữ nổi cơ nghiệp to lớn, người có tài lại đầy tham vọng, lo con gái quá ngây thơ sẽ bị lợi dụng. Bà bèn cho An Anh đi theo đoàn thương buôn một chuyến hòng mở mang tầm mắt. Lúc đi rất suôn sẻ, nào ngờ trên đường về, dù đã tránh xa chiến trường, bọn họ vẫn đụng phải một nhóm loạn binh Hồi Hột. Đàn ông trong đoàn bị thảm sát, thậm chí toán loạn binh còn đánh nhau để tranh giành An Anh.

Bấy giờ ở trong nhà, loạn binh Hồi Hột không chờ nổi nữa, chúng đóng sầm cửa, cắm đuốc vào giá treo trên tường rồi bắt đầu cởi quần áo.

An Anh thét lên đầy sợ hãi. Dù có là đàn ông thì khi bị loạn binh Hồi Hột trần truồng đè lên cũng sẽ sợ đến chết khiếp. Cô liều mạng vùng vẫy, nước mắt giàn giụa khắp mặt, nhưng nhận lại chỉ là những tràng cười dâm đãng và sự lăng nhục, chẳng khác nào một con cừu non tội nghiệp.

Lục Cửu lang hoàn toàn thờ ơ, nhân lúc bọn loạn binh bị An Anh thu hút, hắn cực kỳ chậm rãi nhích chiếc giỏ về phía cửa.

An Anh tuyệt vọng, chỉ mong thần Phật giáng xuống sấm sét giết chết những kẻ này. Cô cắn mạnh vào tay một tên địch khiến hắn đau đớn nổi điên, tát mạnh làm cô ngã lăn ra đất.

An Anh choáng váng đầu óc, va vào một chiếc giỏ liễu, chiếc giỏ nghiêng đi, để lộ đôi chân của một người đàn ông.

Tay loạn binh Hồi Hột chợt sững lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì ánh đao lóe lên từ chiếc giỏ đã cắt đứt cổ họng tên gần nhất.

Máu nóng phun ra, ba tên còn lại lộ vẻ kinh hoàng, còn chưa chạm vào vũ khí thì lưỡi đao sắc bén của Lục Cửu lang đã đâm sâu vào lồng ngực của tên thứ hai, không để hắn phát ra tiếng kêu sợ hãi. Hai tên còn lại sợ đến hồn phi phách tán.

Chúng hoảng hốt toan bỏ chạy, muốn gọi đồng bọn bên ngoài đến cứu viện, tên thứ ba vừa mở miệng thì bị một nhát đao của Lục Cửu lang đâm trúng lưng. Tên cuối cùng vẫn đang trần truồng, tay vừa mới chạm vào then cửa, lập tức bị Lục Cửu lang lao đến từ phía sau đập hắn gãy răng, bị bẻ gãy cổ.

Trong nhà như vừa trải qua một trận tắm máu, vậy mà bên ngoài đám loạn quân vẫn cứ ồn ào, không một ai hay chuyện gì đã xảy ra.

Nửa khuôn mặt Lục Cửu lang dính máu trông y hệt Tu La. Hắn quẳng xác tên lính Hồi Hột sang một bên, lau đi vết máu trên người, tìm được một bộ trang phục cũ trong nhà rồi thay vào, cất đao đi. Đang định lẻn ra ngoài, đột nhiên hắn bị An Anh kéo lại.

An Anh nhận ra hắn, không kịp nghĩ ngợi mà cũng không phân rõ là thật hay mơ, chỉ khóc lóc cầu xin, “… Cứu tôi với…”

Lục Cửu lang không chút thương xót, giật chân bỏ đi, chỉ để lại một câu, “Trốn cho kỹ đừng để bị phát hiện, gắng chịu đến sáng thì sẽ sống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.