Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 31: Vào Thanh Mộc quân




Thật ra cũng có không ít người đoán rằng Hàn Nhung Thu sẽ tới, dẫu gì khảo sát hàng nghìn tân binh là đại sự trong quân, ông đích thân tới nghiệm binh cũng là chuyện thường tình. Chỉ không ngờ Lục Cửu lang chiến thắng một cách thần kỳ khiến mọi người phấn khích quá độ, quên cả quân kỷ.

May mà các đại nhân không để ý, quân doanh nhanh chóng ổn định nề nếp, tân binh yên lặng tuân thủ phân nhóm khảo sát, kẻ đạt yêu cầu thì hớn hở hân hoan, kẻ không đạt thì lập tức bị đuổi, liên tục  có người thất vọng rời đi.

Toàn bộ đội của Sử Dũng đạt khảo sát xuất sắc, ai nấy đều sướng rơn. Sử Dũng làm đội trưởng còn được khen thưởng, mừng đến mức không khép nổi miệng, hí hửng nói với Hứa Thắng, “Có phải ta đang mơ không? Mau véo ta một cái đi.”

Hứa Thắng quả thật mạnh tay véo một cái, Sử Dũng đau đớn vung tay tát lại khiến Hứa Thắng nhảy lùi ba thước.

Các đồng đội cười phá lên, lần này toàn đội có thể đạt yêu cầu đều nhờ luân phiên đốc thúc huấn luyện Lục Cửu lang, luyện tập nhiều hơn các đội khác.

Vương Trụ bắt đầu tính toán, “Biết đâu ta có thể vào Thanh Mộc quân, được phân tới dưới trướng của Hàn tiểu tướng thì tốt quá, không thiếu phần thưởng.”

Ngũ Thôi chỉ cần lĩnh quân lương, không quan tâm sẽ vào quân nào, “Xích Hỏa quân cũng được, không thua kém gì. Tết nhất tới nơi rồi, chẳng biết có thể được về nhà hay không.”

Một câu nói khiến mọi người nảy sinh mong chờ.

Sử Dũng cũng nhớ nhà, “Đúng vậy, ta chỉ còn mỗi hai chiếc quần, một chiếc đã cho tiểu tử kia rồi, phải về nhà mua cái mới.”

Nghe đến đây, Ngũ Thôi cũng than dài, “Quần của huynh chỉ là đồ cũ, còn áo của ta là đồ mới đây, bản thân còn tiếc không dám mặc, vậy mà tiểu tử kia chẳng cảm ơn một tiếng, may mà hắn đã thắng.”

Vương Trụ cũng hét lên, “Đôi giày của ta nữa! Nếu không phải thấy giày của hắn nát bươm, còn lâu ta mới cho.”

Trong doanh trại mọi người thi nhau kể lể, ở ngoài cửa tuyết bắt đầu tan, dọc theo mái nhà rả rích chảy xuống, hợp thành một màn nước.

Lục Cửu lang ngồi một mình tựa vào tường, nhìn đợt khảo sát đằng xa qua màn nước, nhấm nháp hương vị của chiến thắng.

Trận chiến này tuy rất nguy hiểm nhưng khiến hắn nhận được lời tán dương chưa từng có, hàng nghìn người hô vang, sự ngưỡng mộ và nể phục ập đến khiến lòng hắn phiêu dạt. Hắn tòng quân vốn chỉ để tránh họa, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thật sự đi lính, hai tháng qua không biết hối hận bao nhiêu lần, chỉ ước có thể mọc cánh bay đi. Nhưng lúc này hắn bỗng cảm thấy bao vất vả trước đó không hề uổng phí, hoá ra phần thưởng từ khổ luyện lại ngọt ngào đến vậy.

Nô lệ Côn Lôn đã chết, chưa chắc An phu nhân đã chịu bỏ qua. Danh tiếng có được hôm nay đủ để hắn sống ổn trong quân, chi bằng cứ ở lại đây, có ăn có uống có quân lương, đợi chừng nào ra chiến trường rồi trốn cũng chưa muộn.

Nhưng Lục Cửu lang tính toán kỹ lưỡng tới đâu cũng chẳng ngờ sự đời không như ý muốn, mấy ngày sau lệnh nghỉ trong doanh trại được công bố, cùng với đó là sự thu xếp dành cho hắn.

***

Lục Cửu lang đứng ngoài doanh trại đến khi hai chân mỏi nhừ, cuối cùng cũng thấy Hàn Thất vén rèm đi ra, hắn sải bước chạy tới, lớn tiếng hô, “Hàn Thất! Rõ ràng ta đã thắng, vì sao không cho ta ở lại!”

Hàn Thất nhảy lên con ngựa được thân vệ dắt tới, kéo cương liếc nhìn, “Ra năm sẽ có đội ngũ tới Yên Kỳ, lúc đó sẽ đưa ngươi theo, như vậy có thể tránh được An gia, tự ngươi giải quyết lấy.”

Lục Cửu lang vừa tức vừa ngạc nhiên, “Ta đã khảo sát đạt yêu cầu, lý do gì mà đuổi ta ra khỏi doanh trại!”

Hàn Thất cũng không né tránh, thẳng thắn nói, “Vì vốn dĩ ngươi không hề muốn nhập ngũ, sẽ không trở thành một binh lính tốt.”

Lục Cửu lang sửng sốt, thấy nàng định thúc ngựa rời đi liền lao tới chụp lấy dây cương, “Cô dựa vào đâu mà nói thế, ta khổ luyện hai tháng mới giết được nô lệ Côn Lôn, cả doanh trại đều tung hô ta!”

Hàn Thất giơ tay ngăn thân vệ tiến lên, “Thì sao, ngươi không biết trung thành, cũng chẳng hiểu đồng đội, chỉ coi quân đội là nơi tạm lánh, khi lâm trận tất sẽ bỏ chạy. Người như ngươi, quân Hà Tây không cần.”

Lục Cửu lang bị nàng nói cho câm nín, một lát sau mới bất bình lên tiếng, “Sao cô dám khẳng định ta không biết trung thành, ta mạnh hơn tất cả mọi người trong đội, chẳng lẽ quân đội không cần kẻ mạnh? Vì sao chỉ có thành kiến với mình ta?”

Hàn Thất giơ tay đẩy nhẹ, Lục Cửu lang không kịp tránh, bị luồng nội lực dịu dàng mà mạnh mẽ hất văng ra xa mấy trượng.

Thiếu nữ trên lưng ngựa cười nhạt, giọng điệu khinh mạn, “Mới giết một tên nô lệ Côn Lôn mà đã tự cho mình là kẻ mạnh? Ngươi còn kém xa lắm, bảo ngươi đánh một trận chẳng qua là để dạy ngươi bài học, hiểu rõ bản thân, chớ có tự phụ.”

Hàn Thất không để ý nữa, thúc ngựa sượt qua người hắn, phóng thẳng ra khỏi doanh trại.

***

Hàn gia là hào tộc Sa Châu, con cháu đông đúc, Hàn Nhung Thu có mấy người anh em, bản thân ông cũng có nhiều con cái. Hằng năm khi vào dịp lễ Tết hay tế tổ, gia yến lên tới hơn trăm người, vô cùng náo nhiệt, dâu con hỏi han, trẻ nhỏ nô đùa, ồn ào suốt đêm.

Người đứng ra lo liệu chính là Hàn phu nhân. Bà giữ cô con gái vừa mới về nhà ở bên cạnh, chỉ huy thị nữ gia nhân làm việc, sắp đặt gia yến cẩn thận, hoàn toàn không cần cánh đàn ông trong nhà phải nhúng tay.

Hàn Nhung Thu cùng ba người con trai hàn huyên với họ hàng thân thích, đến khi tiệc tàn, ông bảo con cả tiễn khách, gọi hai người con còn lại tới bàn chuyện.

Con thứ Hàn Chiêu Văn vốn là võ tướng, nhưng do bị thương ở chân không thể ra trận, đi lại còn phải chống gậy, mấy năm dưỡng thương đã làm y có khí chất của một văn nhân. Song, y chưa từng buông bỏ chuyện quân sự, thấu hiểu nỗi lo của cha, chủ động nói, “Thành Thiên Đức nhận được thông báo của chúng ta, đã theo dõi động tĩnh của bộ lạc Hồi Hột, phát hiện có một chi tộc Nam tiến, số lượng lên đến ba trăm nghìn, bèn phái sứ giả đi dò hỏi. Quân Hồi Hột thấy bọn bọ đề phòng nên không dám manh động, tạm thời đóng quân ở vùng giáp hồ, ắt hẳn trong triều sẽ dùng biện pháp vỗ về xoa dịu.”

Hàn Nhung Thu sáng tỏ, “Người Hồi Hột sẽ không yên phận ở một nơi, sau này ắt sẽ sinh chuyện.”

Hàn Chiêu Văn lại nói, “Có ba chi Hồi Hột Tây tiến, một chi bị cha đánh bại, đi đường vòng qua Cao Xương; hai chi còn lại vừa khởi hành, chưa rõ phương hướng. Về số tân binh mà cha yêu cầu, năm sau có thể bổ sung vào đại doanh, chúng ta cũng không cần sợ chúng nữa.”

Hàn Nhung Thu nhìn con trai út, tán thưởng một câu, “Lứa binh này luyện rất tốt, con bỏ công khá lắm.”

Hàn Bình Sách đang chờ lời khen ấy, lập tức cười tươi, “Con và tiểu Thất đều vất vả, có phải cha nên thưởng gì không?”

Hàn Nhung Thu bật cười, “Mới khen một câu đã đòi thưởng, con muốn gì?”

Hàn Bình Sách hăm hở, “Lâu rồi chưa được ra ngoài tấn công, tay chân ngứa ngáy quá, chờ xuân sang cha cho phép con dẫn binh đi một chuyến nhé?”

Hàn Nhung Thu bác bỏ ngay, “Đã làm chủ soái sao có thể chạy lung tung, thời gian tới còn phải bàn chuyện hôn nhân cho con, cứ ở nhà mà nghỉ dưỡng.”

Hàn Bình Sách đã hai mươi tuổi, cũng chẳng ngạc nhiên với việc này, thuận miệng đáp lời, chợt nhớ ra, “Có phải mẹ đang lo liệu cho tiểu Thất không? Lần trước còn bắt muội ấy đi lễ Phật, không cho tới doanh trại.”

Hàn Nhung Thu không phủ nhận, “Đúng là mẹ con có ý đó.”

Hàn Bình Sách chần chừ, lên tiếng thay cho em gái, “Tiểu Thất vừa mới vào quân doanh, đang rất hào hứng, chưa chắc đã chịu bàn chuyện hôn nhân sớm.”

Hàn Chiêu Văn đang uống trà, dở khóc dở cười đặt chén xuống, “Còn chưa biết là nhà nào mà đệ đã lo thay. Lẽ nào cha mẹ không nghĩ thấu đáo hơn đệ, cần đệ phải bận tâm hả?”

Hàn Bình Sách biết mình lỡ lời, cười xòa một tiếng.

Hàn Nhung Thu mỉm cười, “Nhân tiện nhắc tới cha cũng muốn hỏi, tiểu Thất đã làm gì mà khiến cả quân doanh náo loạn thế, con kể rõ xem.”

Dù Hàn Nhung Thu từng gặp Lục Cửu lang trong hôm xuất thành nhưng tâm tư đặt vào đại sự, không để ý nhiều, lần này mới nghe con trai kể lại đầu đuôi sự việc, ông lập tức hỏi kỹ những chuyện liên quan đến Lục Cửu lang, ngay cả Hàn Chiêu Văn cũng ngạc nhiên để tâm.

Hàn Bình Sách kể xong, lại nói, “Thằng ranh đó quá gian xảo, tiểu Thất cứu hắn nhiều lần nhưng hắn sống chết không chịu nói thật, cuối cùng mới khai ra nội gián là em trai vua Thổ Phồn, chẳng trách Bùi thúc coi hắn là mầm họa, luôn muốn giết hắn. Đến Sa Châu lần này lại gây họa, dù thắng cũng không thay đổi được bản tính xảo quyệt, nhất định không thể để hắn ở lại quân ngũ, đã sắp xếp cho hắn ra xuân sẽ rời trại.”

Hàn Chiêu Văn cảm thấy thú vị, “Chút kinh nghiệm ấy của đệ còn kém xa Bùi thúc, ca đã nói có Bùi gia sắp xếp, cha chắc chắn sẽ không sao, đệ cứ khăng khăng đòi đi bằng được.”

Hàn Bình Sách ngượng ngùng, sau này chàng mới biết Bùi gia có đến hàng trăm tinh binh trong thành, mai phục quanh đài cao, chỉ cần ra lệnh là có thể bảo vệ bất cứ lúc nào, dù anh em chàng không ra tay, cục diện vẫn có thể ổn định.

Tuy con út có hơi bộp chộp nhưng được tấm lòng đáng quý, Hàn Nhung Thu cũng an ủi, “Chuyện hai đứa làm cũng không phải vô ích, tránh cho quá nhiều người Hà Tây lộ diện, khiến Thiên Đức quân khó chịu. Hựu Tĩnh hiếm khi khen ngợi, nói hai đứa khá lắm.”

Hàn Bình Sách càng cảm thấy hổ thẹn, xoa xoa mũi, “Bên ngoài hay đồn hai nhà Hàn Bùi không hợp, cha lại không nói nhiều nên con mới nghĩ lệch lạc.”

Hàn Nhung Thu cảm thán, “Người Phồn xưa nay luôn nghi kỵ đại tộc, không thể không giả vờ, nói là nằm gai nếm mật cũng không quá. Con trẻ các con lại vô tư nên mới không để mấy đứa biết quá nhiều. Bây giờ tình hình đã tạm yên ổn, có thể giao lưu nhiều hơn.”

Ông xúc động đăm chiêu, trầm ngâm một lúc rồi bảo con út trở về nghỉ.

Hàn Chiêu Văn tiễn cha về tẩm viện, thử dò hỏi, “Hình như cha rất để tâm đến Lục Cửu lang, là vì tiểu Thất sao?”

Hàn Nhung Thu không đáp, chỉ cười nhẹ.

Hàn Chiêu Văn nói, “Thất muội chưa đến mức hồ đồ trong chuyện này, muội ấy có chí khí, là mầm non tốt, vài năm nữa có thể độc lập như tiểu đệ, nếu gả đi thì thật đáng tiếc, cha nghĩ thế nào?”

Hàn Nhung Thu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đáp qua loa, “Còn nghĩ thế nào được, trong nhà chỉ có mỗi mình nó chưa gả, lại quá xuất chúng, không thể không lo nhiều hơn.”

Hàn Chiêu Văn nhìn sắc mặt khó đoán được ý của cha, khẽ cau mày.

***

Trước và sau năm mới, trại tân binh trở nên vắng lặng, chỉ còn vài binh sĩ ở lại canh gác, những buổi huấn luyện hằng ngày cũng tạm ngừng.

Tiểu đội của Lục Cửu lang được phát lương rồi cho phép về nhà nghỉ Tết, cả bọn kéo nhau đi hết, chỉ còn lại mình hắn như cô hồn dã quỷ.

Không ai mắng mỏ, không người giám sát, ngày ngày hắn ngủ đến khi mặt trời lên cao, nhưng lại cảm thấy bực bội vô cùng. Hắn buồn chán đi quanh quẩn trong sân tập trống vắng, nhìn chằm chằm khúc gỗ, định vác nó lên chạy vài chục vòng, rồi lại mắng mình ngu ngốc, khó khăn lắm mới thoát khỏi vất vả thì lại tự muốn chuốc khổ.

Hắn vốn đắc ý về dung mạo và tài ăn nói lừa phỉnh, khinh thường lũ mãng phu thiếu suy nghĩ, nhưng bây giờ hắn trở nên cường tráng linh hoạt, một hơi có thể hít đất hàng trăm lần, dễ dàng trèo lên cột gỗ to, nâng được tạ đá nặng, sức mạnh mang tới cho hắn sự tự tin phi thường, không ngờ lại thú vị đến vậy.

Nhưng trong mắt Hàn Thất, tất cả những điều trên đều chẳng đáng kể. Dẫu hắn có tài tình chiến thắng kẻ mạnh hơn mình, nàng vẫn khinh miệt tột cùng.

Thạch Đầu hí hửng lại gần, “Cửu lang.”

Lục Cửu lang không thèm để ý, ngay cả tên ngốc này cũng được vào Xích Hỏa quân, như một lời chế nhạo cay đắng dành cho hắn.

Thạch Đầu thực sự không sáng dạ, cứ đâm vào chỗ đau, “Cửu lang phải đi Yên Kỳ thật hả? Nghe nói nơi đó tệ thua Sa Châu nhiều.”

Lục Cửu lang càng bực bội, ai chẳng biết chuyện này. Nhưng hắn không thể trở về thành Thiên Đức, càng không thể nán lại Sa Châu, Lương Châu bị người Phồn chiếm đóng, không tiện vào Trung Nguyên, còn chỗ nào tốt hơn nữa? Hắn lạnh lùng đáp, “Ta đi Yên Kỳ, ngươi không đi cùng à?”

Thạch Đầu câm lặng, mãi sau mới lắp bắp, “Ta muốn đi theo cậu lắm… nhưng trong quân có ăn có uống, cũng không sợ lừa người bị đánh…”

Lục Cửu lang lường trước được câu trả lời, càng thêm chế giễu, “Tùy ngươi, đến lúc ra chiến trường, bị quân địch chém gãy tay gãy chân, xem Xích Hỏa quân có giữ ngươi lại không. Lúc đó cầm cái bát vỡ đi ăn xin, người ta thấy đáng thương, may ra cho thêm miếng cơm nguội.”

Thạch Đầu bị hắn dọa sợ, lắp bắp, “Cũng chưa chắc, trong quân có nhiều lão binh, Hàn tiểu tướng quân đã nhiều lần xuất chiến, cũng đâu có bị thương như vậy.”

Lục Cửu lang cười khinh bỉ, “Ngươi tưởng quân Hà Tây là quân Thiên Đức, mấy năm nay không cần đánh trận? Trận đánh với quân Hồi Hột đã mất đi ba phần, đó chẳng phải là mạng người? Hàn tiểu tướng quân có vô số cận vệ nên đương nhiên không sao, còn lính quèn phải lao lên đầu tiên, không mọc thêm vài cái đầu thì lấy đâu cho đủ để chém, một tướng công thành vạn cốt khô, ngươi chính là một trong những khúc xương ngu xuẩn ấy!”

Thạch Đầu trân mắt ngạc nhiên, “Cửu lang quả là người có học, cái gì công cái gì khô cơ?”

Tên này đúng ngu dốt, Lục Cửu lang cố nén cơn giận, lạnh lùng nói, “Ý ta là cường địch rình rập bốn phía Hà Tây, quân đội chắc chắn sẽ đánh trận rất nhiều, cho nên lương bổng mới cao ngất. Hiện giờ ngươi được yên ổn nhưng khi lâm trận tất sẽ mất mạng, muốn giả chết cũng không được, kẻ đốc chiến thấy ngươi nhát gan, một đao hạ xuống, ngươi chỉ có thể đầu thai lần nữa.”

Kỳ thật Thạch Đầu cũng biết đánh trận là chuyện nguy hiểm, chẳng qua không muốn nghĩ nhiều, buồn bã nói, “Nếu Cửu lang ở lại, ta sẽ không sợ.”

Lục Cửu lang tức giận đáp, “Chỉ có kẻ ngu cực ngu mới ở lại trong quân, ta không muốn bị quản thúc. Năm mới đã qua, hôm nay sẽ về quân doanh, sẽ có người bầu bạn với ngươi, lo giữ lấy cái đầu, đừng để lên trận đã bị chém.”

Từng tốp binh sĩ bắt đầu ùa vào từ cổng phụ, ai nấy mặc áo mới, mặt mày rạng rỡ, trông thật chướng mắt.

Sử Dũng cùng Vương Trụ và Ngũ Thôi đi đến, vừa thấy Lục Cửu lang liền cười toe toét, giơ tay chào từ xa. Lục Cửu lang định giả vờ không thấy nhưng Thạch Đầu lại phấn khích đẩy hắn tới.

Sử Dũng vui vẻ dúi cho hắn một túi vải căng phồng, “Nhóc con, cậu không ra khỏi doanh trại, ta mang cho cậu ít đồ ăn đây.”

Lục Cửu lang sửng sốt, từ khi thân phận bị lộ, cả đội coi hắn như kẻ thù, mắng chửi không ngớt, chưa bao giờ nói cười như thế này, giờ đây khi sắp phải chia tay thì Sử Dũng lại tỏ ra thân thiện, còn mang đồ cho hắn.

Vương Trụ cũng lấy ra một đôi giày từ trong tay nải, “Ta đem cho ngươi đôi giày mới, đường đi Yên Kỳ xa xôi, một đôi giày cũ không đủ đâu.”

Ngũ Thôi lôi ra một chiếc áo da cũ, “Đầu xuân trời vẫn lạnh, đi đường mà không có áo ấm thì sáng tối rét chết.”

Mấy người vây quanh hắn nói cười rôm rả, Lục Cửu lang ôm một đống đồ đứng tần ngần.

Bỗng một kỵ binh chạy xuyên qua doanh trại, binh sĩ truyền lệnh trên ngựa hét lớn, “Lục Cửu lang! Ai là Lục Cửu lang?”

Lục Cửu lang biết mình sắp bị trục xuất, lòng dạ uể oải, Sử Dũng phải trả lời thay.

Binh sĩ truyền lệnh giật dây cương, nói thật to, “Lục Cửu lang! Bên trên có lệnh, ngươi đến Thanh Mộc doanh báo danh!”

Mọi người ngây ra, ai nấy đều nghi ngờ tai mình.

Chỉ có Thạch Đầu nhảy cẫng lên, phấn khích hét to, “Cửu lang! Cậu không phải đi xa nữa! Còn được vào Thanh Mộc quân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.