Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 18: Tranh chấp trên bàn tiệc




Ngày hôm đó, Tây Đường Các treo đèn kết hoa, đèn lồng sáng trưng, trang hoàng vô cùng long trọng, không chỉ dân thường mà ngay cả quan lại cấp thấp cũng không được vào. Chấp pháp vệ canh phòng nghiêm ngặt, phong tỏa bốn phía, đứng gác ở từng cửa ra vào từng đoạn hành lang, đảm bảo không một con ruồi nào có thể bay lọt.

Trên bàn tiệc không khí rôm rả. Người Hà Tây ai nấy đều giỏi uống rượu, chủ khách đối ẩm cười nói, cảnh tượng thật vui vẻ. Chỉ có Đồng Thiệu hằm hằm lạnh mặt, như thể bị Tiết Quý thường hay nghiêm nghị nhập vào, tất nhiên chẳng ai ngu ngốc dám đi sang kính rượu.

Mà Đồng Thiệu đã đến, nhất quyết không chịu yên lặng, qua ba tuần rượu, hắn mở lời, “Nghe đồn quân Hà Tây dũng mãnh vô song, không biết theo ý Hàn đại nhân thì cảm thấy thế nào so với Thiên Đức quân?”

Quả là một câu hỏi thâm độc, nếu nói Thiên Đức quân mạnh, chẳng khác nào mở mắt nói dối; song nếu bảo quân đội Hà Tây mạnh thì lại như tát thẳng vào mặt Thiên Đức quân. Toàn sảnh nín lặng, chờ xem Hàn Nhung Thu sẽ đáp ra sao.

Hàn Nhung Thu vừa uống một chén với Chu Nguyên Đình, nghe vậy mỉm cười, “Thấy Đồng đại nhân là biết Thiên Đức quân lợi hại bực nào.”

Mọi người không ngờ ông còn biết nói đùa, cùng cười ồ lên.

Đồng Thiệu sầm mặt, chờ tiếng cười lắng xuống mới tiếp tục xỏ xiên, nhưng Hàn Nhung Thu kịp thời mở lời, “Ta không nói đùa, Đồng đại nhân cảnh giác mọi lúc mọi nơi, huấn luyện binh lính như thế sao có thể không lợi hại? Hà Tây chiến sự liên miên, binh lính phải chống trả trong mệt mỏi, khó lòng kéo dài, nên rất mong được như Thiên Đức quân có triều đình bảo vệ, khiến kẻ thù kinh sợ mà lui.”

Những lời này vừa tránh được hiểm nguy lại vừa chân thành, khiến mọi người cảm động.

Đồng Thiệu vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục chất vấn, “Các hạ vòng vo làm gì, điều ta muốn hỏi là sức chiến đấu.”

Hàn Nhung Thu dễ dàng chuyển hướng câu chuyện, “Chi bằng hỏi giữa quân Sóc Phương và quân Hà Đông xem ai mạnh hơn, các vị đại nhân trong triều e cũng khó xử.”

Thiên Đức quân nằm dưới sự cai quản của Sóc Phương quân, mà từ lâu hai quân Sóc Phương và Hà Đông đấu đá nhau đã trở thành trò cười cho triều đình, giờ đến cả Hà Tây cũng biết, khiến cả sảnh cười vang.

Chu Nguyên Đình cũng mỉm cười, “Chớ nói trong triều, lão phu nghe hai cái tên này đi với nhau thôi là lại nhức đầu.”

Mọi người cười không ngớt, đồng loạt đứng dậy kính rượu Hàn Nhung Thu.

Đồng Thiệu lạnh lùng nói, “Chỉ uống rượu thì có gì vui, chi bằng hai quân chọn ra tinh binh, so tài một phen.”

Biết rõ hắn có ý xấu nhưng mọi người vẫn bị lôi cuốn vào cuộc vui, không khỏi đánh giá cấp dưới của Hàn Nhung Thu.

Chẳng ngờ lần này Hàn Nhung Thu đã thẳng thừng từ chối, “Như vậy không ổn, thứ lỗi không thể tuân mệnh.”

Đồng Thiệu được đà ngạo nghễ, “Chẳng lẽ Hàn đại nhân ngoài miệng khiêm nhường nhưng thực tế coi thường Thiên Đức quân, cho rằng không xứng so tài với Hà Tây?”

Hắn khiêu khích người Hà Tây còn được nhưng kéo cả Thiên Đức quân vào, khiến rất nhiều võ quan bực tức.

Hàn Nhung Thu nhẹ nhàng phất áo, ung dung đáp, “Phương tướng quân và Hoằng Hải tướng quân mỗi người thống lĩnh ba mươi nghìn quân, Triệu tướng quân dẫn đầu Huyền Thủy quân lên tới hai mươi nghìn, họ vừa là cánh tay đắc lực vừa là người thân của ta, cùng ngồi chung bàn tiệc với ta, nhận được sự kính trọng của dân chúng Hà Tây. Xin hỏi Đồng đại nhân chọn người thi tài dẫn đầu bao nhiêu quân, ngồi ở vị trí nào, lấy thân phận gì mà so sánh?”

Đồng Thiệu á khẩu, cứng ngắc đáp lại, “Quân đội lấy võ lực để so cao thấp, sao có thể bị hạ thấp chỉ vì chức vụ.”

Hàn Nhung Thu mỉm cười, “Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng, có gì là hạ thấp?”

Đồng Thiệu bế tắc, nhưng vẫn không cam tâm, “Tiết Ngu hậu có tài cầm thương kỵ mã vượt trội, không ngại vì Thiên Đức quân tranh lấy vinh quang!”

Tiết Quý không hay tham dự yến tiệc, lần này có mặt vẫn lạnh lùng ít nói, mà xưa nay y và Đồng Thiệu nước sông không phạm nước giếng, lần này bị điểm tên chỉ lạnh lùng liếc nhìn, “Đồng đại nhân muốn phô trương quân ta, sao không tự mình ra mặt?”

Ai ai cũng biết Đồng Thiệu là kẻ vô dụng, nếu thực sự lên đấu chắc chắn sẽ thành trò cười, mọi người nín cười không nói.

Đồng Thiệu tất nhiên không dám tự lên, ra hiệu cho thuộc hạ.

Thân tín Lư Tốn lập tức hùa theo, lớn tiếng nói, “Đáng tiếc Đồng đại nhân là quan văn, nếu là quan võ chắc chắn sẽ không ngồi yên. Hàn đại nhân đã mở lời, quân ta lại không có ai đối đáp, lỡ truyền ra ngoài thì quả là nhục nhã.”

Tiếng cười nói trong sảnh im bặt, lời này đã khiến tất cả quan võ mất mặt.

Bỗng lúc này Ngụy Hoằng phá lên cười, “Dù Lư đại nhân muốn xem trò vui cũng không cần nói nghiêm trọng thế, ai không biết còn tưởng là Hà Tây đã hạ chiến thư.”

Chỉ một câu y đã lật tẩy, chúng quan cười to, tình thế dịu đi.

Đồng Thiệu không ngờ Ngụy Hoằng đứng ra phá đám, tức giận nói, “Ngụy Hoằng, chức vị của ngươi còn không đủ để ra sân, đến lượt ngươi nói lung tung hả?”

Khuôn mặt bóng dầu của Ngụy Hoằng cười giả lả, “Ti chức cũng muốn lắm chứ, chỉ cần thăng cho ti chức mấy bậc thì một trận đấu nhỏ có là gì, bảo ti chức đánh Hàn đại nhân cũng được, cùng lắm chờ Hàn tiểu tướng quân tìm đến, ti chức lại trốn sang phủ của Tiết đại nhân.”

Mọi người được dịp cười nghiêng ngả.

Càng cười Đồng Thiệu càng giận, hắn tức giận rời sảnh tiệc, muốn làm nhục người Hà Tây, chợt nảy ra ý tưởng, “Gọi tiểu tử dắt ngựa lần trước đến đây!”

Sách ôm một bụng nghi hoặc xen lẫn lo lắng, không biết có phải đã để lộ sơ hở không.

Không ngờ Đồng Thiệu lại gọi chàng đến, lớn tiếng chỉ vào sư tử đá ngoài sảnh tiệc, “Tiểu tử, nâng nó lên.”

Sư tử đá nặng nề vững chãi, người thường muốn di chuyển còn khó, huống hồ là nâng lên.

Sách thật sự không hiểu, cười nói, “Đại nhân, chuyện này có vẻ không ổn.”

Đồng Thiệu gào rú, “Bảo ngươi nâng thì nâng, dám giữ sức là cố tình chống lệnh, lập tức lôi xuống đánh roi!”

Nghe tiếng quát, mọi người trong sảnh tiệc bèn đi ra xem, Đồng Thiệu càng kiêu ngạo thúc giục.

Hàn Nhung Thu trông thấy, chân mày khẽ động, ba người Phương Cảnh, Triệu Anh, Hoằng Hải cũng lộ vẻ kỳ quái. Phùng công đánh mắt ra hiệu, bọn họ thức thời im lặng, đứng trên thềm quan sát.

Sách cũng thật hết cách, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, nắm lấy bệ sư tử đá, hai tay nổi cơ bắp cuồn cuộn, thở bật ra tiếng, thật sự nâng được sư tử đá lên.

Quả là một sức mạnh đáng sợ, mọi người kinh ngạc, không khỏi xôn xao.

Sách đặt sư tử đá xuống, âm thanh nặng nề vang lên, chàng lau mồ hôi trên trán.

Đồng Thiệu ngạo nghễ thách thức Hàn Nhung Thu, “Một hộ viện mà đã có sức nâng đỉnh thế này, xin hỏi Hàn đại nhân, Hà Tây có dũng sĩ được như vậy không? Các vị tướng quân đi cùng có ai dám so tài?”

Dù là Hàn Nhung Thu dày dạn cũng không khỏi buồn cười, nhất thời không biết trả lời thế nào, dùng tay che miệng khẽ ho một tiếng.

Triệu Anh cố nén cười, “Không dám, thành Thiên Đức ngọa hổ tàng long, bọn ta theo không kịp.”

Bấy giờ Đồng Thiệu mới hả giận, đắc ý cũng không thưởng mà chỉ dặn Sách, “Xem như ngươi có chút hữu dụng, lui xuống đi, hai ngày sau đến phủ Phó sứ làm việc trong chuồng ngựa.”

Sách không dám ngẩng đầu, sợ bị lộ sơ hở, vâng dạ lui ra.

Người có sức mạnh như thế chỉ cần huấn luyện chút ít đã là một dũng tướng vô song, vậy lại bị bố trí làm người giữ ngựa. Các quan viên có người tiếc nuối, có người kinh ngạc, lén bàn tán rôm rả.

Chu Nguyên Đình nhìn theo bóng dáng chàng thanh niên rời đi, dài giọng nói, “Đã khiến Hàn đại nhân cười chê rồi.”

Dù câu này ẩn chứa hàm ý gì đi chăng nữa, Hàn Nhung Thu vẫn mỉm cười, “Chu đại nhân khách khí quá.”

***

Cuộc yến tiệc kéo dài tới tận sáng, mấy người Hàn Nhung Thu được đích thân Tiết Quý mang binh hộ tống đến phủ của Phùng công.

Cánh cửa lớn vừa khép lại, vào đến nội viện, bầu không khí liền đổi khác, trên mặt mọi người đều thoáng nét thư giãn. Phùng công nở nụ cười hiền hòa, nói, “Trong nhà đều là người mình, đến đây coi như thuận lợi rồi. Mọi người đi nghỉ đi, chiều nay chúng ta còn buổi tiệc tại phủ Phòng ngự sứ.”

Các vệ binh trong nội viện đều trẻ trung dũng mãnh, nhiệt tình hành lễ. Hàn Nhung Thu bước qua, ấm áp cười nói, “Ông đã vất vả nhiều cho cuộc đàm phán lần này, đích thân lo liệu mọi thứ, quả thực khổ cực.”

Tâm trạng Phùng công đang rất tốt, song ngoài miệng chỉ cười nhạt, “Lần này ở ngoài phải mượn danh tam ca, ta và huynh ấy có dung mạo tương tự, chỉ cần hóa trang nhẹ là có thể qua mắt người khác. Vậy mà vẫn có người nghi ngờ Bùi gia không tận tâm, sợ cha ruột gặp nguy hiểm nên vội vàng chạy đến bảo vệ.”

Hàn Nhung Thu nghe vậy liền lúng túng, những người khác thì không nhịn được cười. Phương Cảnh là thông gia của nhà họ Hàn, cười bảo, “Tấm lòng hiếu thảo của Hàn tiểu tướng quân thật đáng khen, chỉ là tình cờ lại được triệu tới yến tiệc, may mà Thiên Đức quân không sinh nghi.”

Phùng công khẽ gật đầu, “Còn một đứa hiếu thảo nữa, là con gái mà cũng chạy xa gớm.”

Tiểu Thất tiến lại gần, lễ phép hành lễ, “Thưa cha.”

Hàn Nhung Thu không khỏi trách mắng, “Bình Sách không ra gì đã đành, cả con cũng chạy lung tung theo nó, về nhà sẽ bị phạt chung.”

Giọng ông rất dịu dàng, không hề có vẻ tức giận, tiểu Thất nghe vậy yên tâm, hành lễ với mọi người. Triệu Anh lúc trước không tiện thể hiện, giờ cũng hành lễ hậu bối hỏi thăm Phùng công. Phùng công thản nhiên nhận lễ, “Triệu Xa quả có phúc, con trai đã có thể tự đảm đương được rồi, đâu như Bùi thị còn phải để lão già này bôn ba. Gần đây ông ấy thế nào?”

Triệu Anh cung kính đáp, “Gia phụ vẫn khỏe mạnh, lần trước còn nhắc đến chuyện thú vị hồi nhỏ với Bùi thúc, nhớ nhung lắm.”

Phùng công rạng rỡ, “Ông ấy là gia chủ, việc nhiều vô số, thế mà còn có thời gian nhớ lại chuyện xưa?”

Hàn Nhung Thu cười nói, “Không chỉ mỗi ông ấy nhớ đâu, chúng ta cũng khó mà gặp được nhau, bận rộn tới lui mà bỏ lỡ mấy dịp. Đợi khi xong xuôi công việc ở đây, ông phải đến Sa Châu tụ họp một lần đấy.”

Phùng công cười không đáp, sau đó nhận lễ hỏi thăm của Hoằng Hải, tán thưởng, “Ngươi tiếp quản quân Hậu Thổ rất tốt, thân thể của Quan Chân đại sư thế nào rồi?”

Hoằng Hải chắp tay đáp, thái độ khiêm tốn, “Sư phụ vẫn còn khỏe, thường nhắc đến Bùi đại nhân, khen rằng Bùi gia đa mưu túc trí.”

Phùng công cảm thán, thở dài một tiếng, “Đa mưu túc trí có ích gì, Huyền Thủy và Hậu Thổ quân đã do thế hệ sau tiếp nhận, bọn ta già cả rồi.”

Hàn Nhung Thu an ủi, “Hành Ngạn cũng đã lớn, đợi vài năm nữa trưởng thành, ông sẽ được đỡ đần.”

Phùng công môi khẽ nhếch, hiện ra hai đường nét lạnh lùng, “Trưởng thành? Hành Ngạn nó luôn ở Cao Xương, đến khi đón về mới biết là được nuông chiều quá mức, văn không thông võ không thành, sau này không chọc ta tức chết là may lắm rồi.”

Hàn Nhung Thu không khỏi dở khóc dở cười, “Đâu đến nỗi nghiêm trọng thế, dạy lại từ đầu là được. Ông dẫn cháu nó đến Sa Châu theo, để con cháu ta chơi cùng.”

Phùng công lắc đầu không nói thêm, trò chuyện vài câu rồi dẫn mọi người đi nghỉ. Tiểu Thất thấy mọi người đều kính trọng Phùng công, đuổi theo hỏi nhỏ cha mình, “Cha, Phùng công thực ra là ai trong Bùi gia vậy ạ?”

Hàn Nhung Thu bật cười, hiền lành trách, “Đến chuyện này mà cũng không biết? Ông ấy chính là gia chủ của Bùi thị ở Cam Châu, Bùi Hựu Tĩnh đại nhân.”

Tiểu Thất xác nhận suy đoán của mình, trong lòng sinh lo lắng, chưa vội tiết lộ chuyện định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.