Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 15: Vào ngục giam




Lục Cửu lang bước ra từ tiệm nhang đèn, bỗng dưng hắt xì một cái, cũng không để ý, chỉ cho rằng là do trang phục phụ nữ quá mỏng manh.

Tiểu Thất đi một bên liếc nhìn, lạnh lùng nói, “Sợ lạnh thì về đi, sao phải ra ngoài làm gì?”

Dù hắn cải trang thành phụ nữ có giỏi đến đâu, lệnh truy nã đỏ chót vẫn còn dán đó, không nên mạo hiểm ra đường. Lục Cửu lang không nói rõ mục đích, ôm theo nhang đèn và tiền giấy vừa mua, như một góa phụ đi viếng mộ, dẫn tiểu Thất đến khu mộ hoang vắng ở góc thành.

Dù nằm trong thành nhưng nơi đây hoang sơ, cỏ dại mọc um tùm, đầy những nấm mộ cũ.

Lục Cửu lang quỳ trước một ngôi mộ, giả vờ khấn vái rồi lôi ra một gói giấy dầu từ trong bụi cỏ bên cạnh mộ, mở ra thấy một xấp ngân phiếu, vui mừng cất vào người.

Hắn quả là lắm mưu nhiều kế, khi trộm được hộp tiền của Trần Kiều, hắn chia ngân phiếu làm đôi, một phần giấu vào trong mộ. Dù hộp đã mất nhưng phần này vẫn an toàn, hắn vừa đắc ý vừa tiếc rẻ, “Cô đã đánh bại người của Trần gia cứu ta, sao không lấy luôn cái hộp, như vậy là ta cũng có thể trở thành phú ông rồi.”

Tiểu Thất lúc đó đã tra hỏi lũ tay chân, biết nguồn gốc của ngân phiếu, nghe hắn còn dám hỏi, khinh bỉ nói, “Hộp tiền đó là ngươi ăn cắp, đương nhiên phải trả cho chủ cũ, việc gì ta phải thu lượm đồ ăn cắp thay ngươi.”

Nàng cho rằng Lục Cửu lang lấy được ngân phiếu sẽ quay về, ngờ đâu hắn châm lửa, đốt hết nhang đèn và tiền giấy mang theo, không khỏi ngạc nhiên, nhìn qua bia đá, “Đây là mộ của ai?”

Lục Cửu lang nhổ mấy cọng cỏ dại trên mộ, nhẹ nhàng nói, “Đương nhiên là của mẹ ta, có bà ấy canh giữ, tiền bạc chắc chắn sẽ không mất.”

Người này lại dám giấu tiền ăn cắp trong mộ của mẹ mình, tiểu Thất rất khinh thường, “Ngươi không sợ có người đến đào mộ, khiến lệnh đường dưới cửu tuyền không yên?”

Lục Cửu lang không quan tâm, hùng hồn nói, “Ngoài ta ra còn ai nghĩ được chỗ này? Mẹ ta đã chết rồi, sợ gì bị đào bới, mà dù ở dưới đất có biết đi nữa, bà ấy xưa nay luôn chiều chuộng ta, sẽ không để ý đâu.”

Người như hắn đến khinh bỉ cũng coi là khen ngợi, hoàn toàn không biết xấu hổ, tiểu Thất lạnh lùng nói, “Hai lần yến tiệc đã tập hợp đủ quan lớn trong thành, ngươi vẫn chưa nghe thấy giọng của người đó, chẳng lẽ ngươi lừa ta?”

Lục Cửu lang kêu oan, “Ta đã lắng nghe rất kỹ, thực sự không có, chẳng lẽ cô muốn ta chỉ bừa một người? Ta đã nhận ra Mộc Lôi còn gì, chính cô không giết được hắn lại đổ lỗi cho ta?”

Tiểu Thất nén cơn giận, không nói gì thêm, nhìn cột khói bốc lên từ xấp tiền giấy.

Xa xa có hai sai dịch đến, kéo theo một tấm chiếu cỏ, vứt đại vào bãi tha ma, còn không buồn đào mồ chôn cất tử tế.

Tiểu Thất động lòng, đợi họ rời đi rồi mở chiếu ra, quả nhiên là Phồn cơ nọ.

Nghe nói Phồn cơ ở trong ngục biết tin Chung Minh đã chết bèn tự sát, Đỗ Hòe còn thở dài tiếc nuối, làm thơ đầy cảm xúc gì mà hồng nhan báo đáp người yêu, nếu thấy thi thể mặt xám ngoét, trán có lỗ hổng đầy máu thịt, hốc mắt vỡ nát thế này, chắc hẳn hồn vía sẽ bay mất.

Lục Cửu lang to gan, lại gần nhìn cũng không khiếp đảm, còn cười nhạo, “Cô gái này trong yến tiệc còn không dám mở miệng trả lời, lấy đâu ra dũng khí tự sát, còn đập đầu như vậy, rõ ràng là bị diệt khẩu.”

Tiểu Thất đậy chiếu lại, dặn dò, “Ngươi tự về Đỗ phủ đi, ta đi làm chút việc.”

Lục Cửu lang biết nàng muốn điều tra sự việc trong ngục, nhàn nhã nói, “Theo ta thấy tốt nhất là tiết kiệm sức lực đi, điều tra ra rồi lại thêm một quan lớn nhảy lầu hả? Ngày mai Hàn đại nhân đến, chỉ cần hội đàm suôn sẻ là được, không đáng gây thêm sóng gió.”

Tiểu Thất dừng lại, không đáp lời, nhấc chân bước đi.

Lục Cửu lang bĩu môi, nhấn ngân phiếu trước ngực rồi bước ra khỏi khu mộ, quyến rũ nháy mắt, dễ dàng trèo lên xe bò đi ngang qua.

Gần đến Đỗ phủ, hắn nhảy xuống xe, trả tiền cho phu xe, trong lòng vẫn đang tính toán cách lấy vài món trang sức từ Đỗ Hòe, đúng lúc này bỗng có mấy tên đại hán xuất hiện, kìm tay siết cổ hắn, lôi lên xe ngựa chờ sẵn, trong chớp mắt biến mất khỏi đầu phố.

***

Trong thành từ lâu dã kháo nhau rằng Trần Bán Phường là kẻ tàn nhẫn, trong nhà còn giấu một ngục giam đơn sơ, không biết đã giết bao nhiêu oan hồn. Trước giờ Lục Cửu lang chỉ cho rằng đó là tin đồn nhảm, không ngờ có ngày lại đích thân trải nghiệm, ngục giam ấy nằm ngay dưới đáy hồ non bộ trong phủ.

Ngục giam ẩm ướt trơn trượt, thỉnh thoảng có nước nhỏ xuống, chuột gián bò đầy đất, tràn ngập mùi hôi thối ẩm mốc. So với nơi này, thạch lao trước kia hắn ở quả như phòng thượng hạng của nhà trọ.

Lục Cửu lang bị còng sắt khóa lại, chỉ có thể ngồi trên mặt đất ướt át, mơ hồ thấy giá treo đối diện treo một xác chết máu me be bét, toàn thân hắn phát run. Hắn lo lắng chờ đợi trong bóng tối, không biết bao lâu trôi qua, Trần Bán Phường dẫn theo hai tên tay chân đến, gần đây quá bận rộn nên gương mặt béo nhẫy có phần gầy hơn, càng lộ nét hung tợn.

Trần Bán Phường nhìn kỹ hắn một lượt từ đầu đến chân, cười nham hiểm, “Ranh con dám giả gái qua mặt ta, nếu không có người chỉ điểm thì ai biết ngươi xảo quyệt đến nỗi trốn vào phủ của Đỗ đại nhân.”

Lục Cửu lang rất khôn khéo, lập tức lấy ngân phiếu từ trong ngực ra dâng lên, “Là tôi không biết điều, xin ông tha mạng.”

Tên tay chân nhận ngân phiếu, Trần Bán Phường kiểm tra thấy không thiếu, sắc mặt dịu lại đôi phần, rồi bất ngờ tỏ vẻ dữ tợn, đá mạnh một cái, “Giờ mới xin tha hả? Đồ ti tiện! Bình thường ngươi lừa gạt khắp nơi đã đành, nay dám động vào con Kiều, còn trêu chọc người hầu của nó!”

Lục Cửu lang rất lanh, thấy gã vừa nhấc chân là lập tức cuộn lại, chỉ bị đánh trúng một phần ba lực, nhưng vẫn hét lên đầy thảm thiết, “Xin ông bớt giận, tôi ra ngoài kiếm thêm tiền, chắc chắn sẽ bồi thường đủ cho Trần gia.”

Trần Bán Phường không buồn nói nhiều, ra hiệu thuộc hạ đánh một trận.

Lục Cửu lang bị đánh đập tàn nhẫn, búi tóc lỏng lẻo, y phục rách nát, hận không thể chui xuống đất trốn, tiếng la đau đớn là thật, hắn sắp bị đánh chết thì đột nhiên như có thần linh giáng trần, một gia nhân gọi Trần Bán Phường đi.

Toàn thân Lục Cửu lang như muốn gãy nát, hơi thở yếu ớt, thấy một bầy chuột đói vây quanh, biết lần này thực sự không ổn.

Thần linh hạ phàm không ai khác chính là Đỗ Hòe, người đang bị Lục Cửu lang lừa gạt.

Đỗ Hòe dào dạt hứng thú với mỹ nhân mới có được, nhưng những ngày gần đây nàng ấy không tiện, không cho hắn tiếp cận, đòi chính thức nạp nàng làm thiếp mới bằng lòng hầu hạ. Dĩ nhiên hắn đồng ý cả hai tay hai chân, nhưng hội đàm sắp diễn ra, công việc bận rộn, không tiện lo việc riêng. Ba lần bốn lượt không thành, hắn càng thêm thèm khát, hôm nay đặc biệt mua một chiếc vòng vàng, chờ tối đến để dụ dỗ mỹ nhân, tận hưởng lạc thú thần tiên.

Không ngờ lúc hắn hớn hở về phủ thì người đẹp không có ở nhà, đợi mãi mới thấy tiểu Thất trở về, biết hai người chia tay giữa đường, mà người kia đáng lẽ nên về từ sớm. Đỗ Hòe hoảng hốt, sợ mỹ nhân gặp chuyện chẳng lành, rơi vào tay kẻ khác, vội vàng cho gọi Trần Bán Phường, bởi dù sao gã cũng là cường hào ác bá trong thành, rất giỏi xử lý những chuyện phiền phức cho quan viên.

Trần Bán Phường đành phải đến Đỗ phủ một chuyến, cười niềm nở như Phật, miệng hứa chắc nịch nhưng trong bụng thì chửi rủa ngu ngốc.

Đỗ Hòe dặn dò Trần Bán Phường xong, trong lúc lo lắng vẫn không quên tìm đến hậu viện, dịu dàng an ủi tiểu Thất.

Tiểu Thất miễn cưỡng đáp lại, lúc đóng cửa không khỏi nghĩ, rốt cuộc Lục Cửu lang đã đi đâu, nếu còn không trở về thì không cần nán lại Đỗ phủ nữa.

***

Cách thành Thiên Đức vài chục dặm có một dòng suối hoang, ban đầu chỉ có thú vật đến uống nước, gần đây bỗng trở nên náo nhiệt, chỉ vì cổng thành bị phong tỏa, những thương nhân từ xa đến la ó kêu ca nhưng cũng tiến thoái lưỡng nan, đành phải nghỉ lại bên suối, canh giữ hàng hóa và lạc đà, khổ sở chờ đợi.

Lều bạt bên suối dựng lên san sát, tụ tập đến hàng nghìn người ồn ào lộn xộn, có thiếu nữ ngoại tộc tóc vàng mắt xanh, cũng có các thương nhân da đen, tăng lữ và những người hầu khỏe mạnh. Nhiều thương nhân tụ lại phàn nàn, vò đầu bứt tai tính toán tổn thất, giữa lúc khốn đốn, bỗng có tin một nhân vật lớn sắp vào thành, sau ba ngày sẽ rời đi, lúc đó thành Thiên Đức sẽ thông thương trở lại.

Các thương nhân vui mừng khôn xiết, nhiều nhạc công bắt đầu chơi hồ cầm, những mỹ nhân vui vẻ nhảy múa theo điệu nhạc, ngập tràn hân hoan.

Dòng nước mát lạnh phản chiếu bóng người hỗn loạn trên bờ chợt nổi lên gợn sóng, càng lúc càng lớn. Những người bên suối cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh khác ngoài tiếng nhạc, bàng hoàng dừng lại.

Một tiếng động nặng nề truyền đến từ phía tây, như một ngọn núi không gì ngăn cản đang tiến tới, khiến lòng người căng thẳng, tay chân run rẩy, sợ hãi tột độ như bị bao trùm bởi một áp lực khủng khiếp.

Mọi người hoang mang anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rồi chạy ra khỏi lều nhìn về phía xa, kinh hãi nhận ra cát bụi đang bốc lên cuồn cuộn, che phủ cả bầu trời. Trước màn cát bụi là những kỵ binh áo đen cùng những con ngựa to khỏe ngẩng đầu tiến lên, cán cờ dài tung bay trong gió, kỵ binh áo đen nghiêm nghị như một rừng thép gai, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Một thương nhân già run rẩy thì thào, “Là Thanh Mộc quân…”

Mọi người ồ lên kinh hãi, không dám tin vào tai.

Một thương nhân người Sơ Lặc ngạc nhiên, “Thanh Mộc quân tinh nhuệ nhất của năm quân Hà Tây, sao lại đến đây!”

Một thương nhân người Hồi Hột hoảng hốt la lớn, “Trời ơi! Chẳng lẽ là để tấn công thành Thiên Đức?”

Mọi người sinh ra suy đoán đáng sợ nhất, kinh hãi tột độ, vội chạy vào lều thu dọn đồ đạc, sợ trở thành vong hồn dưới vó ngựa chiến. Đúng lúc này, một đội ngũ mang cờ Thiên Đức quân chạy tới, đón đầu đội quân rừng sắt đen.

Một thương nhân người Trung Nguyên kinh hãi kêu lên, “Người của Thiên Đức quân đến rồi!”

Mọi người tạm thời đè nén nỗi sợ hãi, nhìn đội Thiên Đức quân dừng lại trước trận địa của quân Hà Tây, một người đàn ông như được đúc từ sắt thúc ngựa tiến lên, “Ngu hậu Tiết Quý vâng lệnh Phòng ngự sứ Thiên Đức quân, đến đây đón thống lĩnh quân Hà Tây Hàn Nhung Thu đại nhân!”

Những người trong đoàn thương buôn đến từ nhiều quốc gia, giàu nghèo khác nhau, trải nghiệm phong phú. Nhưng vào khoảnh khắc này, dù là người đến từ Vu Điền, Cao Xương, Hồi Hột, Tây Phồn, Khố Xa hay Yên Kỳ, Diệp Xuyên, Y Ngô, Thiện Thiện, tất cả mọi người bên suối đều rơi vào im lặng.

Trong cánh rừng kỵ binh uy nghi như trường thành đang có mặt vị anh hùng huyền thoại ấy.

Chớp mắt sau, tất cả mọi người phát ra tiếng kêu phấn khích, sục sôi náo loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.