Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 125: Sợ gì cái chết(*)




(*) Cụm từ này được trích từ bài thơ “Trường An cổ ý” của Lư Chiếu Lân: Đắc thành bỉ mục hà từ tử; Nguyện tác uyên ương bất tiện tiên. Nghĩa là: Được thành cá liền đôi, cần gì sợ cái chết; Nguyện làm chim uyên ương, không màng ước thành tiên.

Lục Cửu lang giữ chặt con tin, cơ thể gầy rắn chắc để trần nửa thân trên, trước ngực sau lưng là hình vẽ chim phượng đỏ rực sải dài đôi cánh bốc lửa, oai hùng mạnh mẽ khiến người nhìn khiếp sợ. 

Bùi Tử Viêm bị khống chế, binh lính của Bùi gia kinh hãi dừng tay. Tư Trạm bị bao vây tấn công đã sắp kiệt sức, đến lúc này mới được thở một hơi, mồ hôi nhễ nhại, kéo chiếc khăn che mặt xuống.

Bùi Quang Du còn chưa kịp nhìn rõ thì thế trận trong sân đã đột ngột thay đổi, ông ta suýt nghi ngờ chính con trai mình, vừa sửng sốt vừa phẫn nộ hét lên, “Lục Cửu lang, ngươi nghĩ làm vậy là có thể sống sót được sao? Đừng mơ!”

Lục Cửu lang không nhiều lời, dùng dao đâm vào vai Bùi Tử Viêm một phát rồi kề lưỡi dao lên cổ hắn. 

Dù Bùi Tử Viêm có là võ tướng đi chăng nữa cũng khó chịu nổi cơn đau khoét thịt đục da ấy, mồ hôi vã ra như tắm, phải cắn răng nhẫn nhịn mới không hét lên.

Bùi Quang Du chưa từng gặp phải kẻ nào lì lợm cứng đầu đến thế, sắc mặt thay đổi liên tục, nghẹn lời một lúc lâu.

Tên thái giám có lẽ cảm thấy Bùi Quang Du vô dụng, hắn tự ý tiến vào, cất cái giọng the thé, “Họ Lục kia, ngươi bắt giữ con trai Bùi gia làm gì? Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, con gái Hàn gia ở viện bên cạnh cùng đứa con mới sinh của ngươi, ngươi có còn muốn giữ hai mạng sống đó không?”

Lục Cửu lang vừa nhìn đã nhận ra đối phương là thái giám, tức thì hiểu rõ, lạnh lùng nói, “Nếu hắn dám động vào người của Hàn gia thì Bùi thị Cam Châu coi như chấm hết.”

Thái giám tiếp tục đe dọa, “Chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng! Ta sẽ ra lệnh giết con gái Hàn gia, bắt bà già Hàn gia làm con tin, để xem ngươi làm gì được?!”

Trong lòng Lục Cửu lang trầm xuống, nhìn chằm chằm Bùi Quang Du, giọng đanh lại, “Hay cho một Bùi gia Cam Châu lại để một tên thái giám ngồi lên đầu lên cổ, không từ thủ đoạn bỉ ổi hại chết đồng minh, tự đẩy bản thân vào đường cùng, không ngờ trên đời này lại có kẻ ngu ngốc đến vậy!”

Bả vai Bùi Tử Viêm đau buốt thấu xương, nghe những lời ấy thì tâm nguội như tro tàn, chẳng còn thiết sống nữa.

Đã tới nước này, Bùi Quang Du không buồn đôi co, nghe lời thái giám nói, “Ngươi thả con ta, cam chịu đi chết thì lão phu sẽ tha cho người Hàn gia.”

Cánh cửa ngăn giữa nội và ngoại viện bị đập mạnh dữ dội, bên ngoài phủ lại càng ồn ào, dường như có một toán quân đang kéo đến.

Thái giám nóng ruột, “Ngươi không chịu chết, ta sẽ để con gái Hàn gia đi trước ngươi! Mở cửa viện, kéo người ra!”

Binh lính của Bùi gia không nhúc nhích, tất cả cùng nhìn Bùi Quang Du.

Thái giám tức giận, “Bùi tứ gia muốn kháng lệnh hả?!”

Bùi Quang Du do dự một hồi, cuối cùng vung tay ra lệnh cho binh lính tiến về phía viện bên cạnh.

Lục Cửu lang trừng mắt, răng nghiến chặt như sắp vỡ, gân xanh nổi lên trên bắp tay.

Tư Trạm lạnh toát tay chân, gầm lên, “Bùi gia khốn kiếp! Nếu dám động đến một sợi tóc của tướng quân, Hàn gia thề sẽ giết sạch các ngươi!”

Lưỡi dao trên cổ Bùi Tử Viêm càng lúc càng đè mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt mạch máu, hắn muốn giãy giụa song không thể, chỉ đành chờ đợi cái chết.

Đột nhiên lưỡi dao dừng lại, đằng sau vang lên giọng nói lạnh lẽo tuyệt vọng, “Ta sẽ chết, đừng động đến người của Hàn gia, để ta nhìn nàng ấy một lần.”

Thái giám đắc ý, cười lạnh, “Còn muốn câu giờ ư, nằm mơ!”

Lục Cửu lang chỉ nhìn về phía Bùi Quang Du, nói từng chữ một, “Ta muốn chắc chắn viện bên được yên ổn, nhìn xong sẽ thả người. Ông chỉ có đứa con này là người hữu dụng trong quân, nếu mất hắn, về sau sẽ không thể kiểm soát được Nhuệ Kim quân.”

Tên thái giám không thèm nghe, vẫn cứ tiếp tục đe dọa. Nhưng Bùi Quang Du lại dao động, ông ta cắn răng, lần đầu tiên trái lệnh thái giám.

***

Hàn Minh Tranh không biết rằng sinh con lại khó khăn đến thế, vừa đau đớn vừa đẫm máu.

Mồ hôi chảy ròng ròng, cơ thể như bị xé toạc, từng cơn đau liên tục ập tới, nhưng dù sắp kiệt sức thì tâm trí nàng vẫn luôn hướng về viện bên cạnh, lo sợ đứa con vừa ra đời đã mất đi cha nó.

Nàng hối hận khôn nguôi, lẽ ra không nên để hắn vội vã trở về, lẽ ra phải nên đề phòng nghiêm ngặt khi đang ở biệt viện của Bùi gia, lẽ ra không nên để mẹ tới đây khiến bà chịu vạ lây. Nàng cắn chặt môi, cố gắng dùng sức như đang vật lộn với số phận đen đủi.

Hàn phu nhân rơi lệ lau mồ hôi cho con gái, đút nước mật cho nàng, vừa lo lắng vừa xót xa.

Cửa viện mở ra, người hầu trong viện hô hoán bỏ chạy, các vú già trong phòng cũng ôm đầu hoảng loạn.

Hàn phu nhân vẫn làm như không nghe thấy, dịu dàng nói, “Đừng nghĩ gì hết, dùng thêm chút sức nào, đứa bé sắp ra rồi.”

Trong viện ồn ào náo động, không biết có bao nhiêu người tràn vào.

Chốc lát sau, có một bóng người tới gần cửa sổ, giấy dán cửa lờ mờ hắt bóng bởi ánh sáng màu đỏ, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Minh Tranh…”

Trong cơn đau đớn, Hàn Minh Tranh ngẩng đầu, giơ tay chạm tới, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đặt lên tấm lưng ấm áp của người đàn ông, cơn đau khiến nàng chỉ có thể thở dốc, chẳng thể thốt nên lời.

Bùi Quang Du ở bên ngoài thúc giục, “Ngươi đã nhìn rồi đấy, có thể thả con ta ra mà đi chết đi!”

Lục Cửu lang siết chặt Bùi Tử Viêm, đanh giọng như nguyền rủa, “Ông phải thề tuyệt đối không được động vào bọn họ! Bằng không, dù có chết ta cũng sẽ không tha, nhất định sẽ khiến Bùi thị toàn tộc diệt vong, chết không có mồ chôn!”

Thái giám mất kiên nhẫn thúc giục, “Còn không mau chịu chết, người đâu! Kéo con gái Hàn gia ra đây!”

Lục Cửu lang từng bôn ba khắp thiên sơn vạn thủy, vậy mà giờ đây hắn lại lâm vào tuyệt vọng, lòng chất chứa hận thù cùng đau đớn, bàn tay buông lơi, toan cầm dao tự sát thì đột nhiên có tiếng trẻ sơ sinh khóc ré lên, khiến tất cả mọi người chững lại.

Tiếng khóc trong trẻo và đầy sức sống mang theo sinh lực mạnh mẽ, dội mạnh vào bầu không khí căng thẳng trong sân.

Cuối cùng cánh cửa ngăn giữa nội viện và ngoại viện cũng bị phá vỡ, binh lính hộ vệ Hàn gia cùng tiếp viện của Thổ Hậu quân xông vào, giao chiến ác liệt với đội quân nhà họ Bùi.

Trong nội viện, Lục Cửu lang đã mất tự chủ, nước mắt không kìm được tuôn rơi, gấp gáp gọi lớn, “Minh Tranh! Con chào đời rồi sao? Để ta nhìn một lần–”

Hình như trong phòng có tiếng thì thầm mơ hồ, hắn cố nghiêng đầu để nghe rõ hơn, nhân sơ hở ấy, Bùi Tử Viêm vùng vẫy cố thoát khỏi khống chế.

Lục Cửu lang cũng chẳng còn quan tâm, hắn chỉ muốn được nhìn con một lần trước khi chết. Nhưng đúng lúc Bùi Tử Viêm sắp sửa thoát được thì cửa sổ bất ngờ bật mở, một cánh tay thò ra, như tia chớp chộp lấy vai của Bùi Tử Viêm, bấu mạnh vào vết thương khiến hắn đau đớn hét toáng lên, hắn ta bị kéo ngược trở lại, bị kẹp chặt trên bậu cửa.

Hàn Minh Tranh dựa vào bên cửa sổ, tóc tai ướt sũng, mặt mày tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ, một tay giữ chặt Bùi Tử Viêm.

Hốc mắt Lục Cửu lang nóng lên, cảm xúc ngổn ngang dâng trào, vừa định lên tiếng thì bị tát một cái.

Dù Hàn Minh Tranh chỉ tát nhẹ nhưng lời nói ra vô cùng hùng hồn, “Người đàn ông của ta có thể bị kẻ khác ép buộc tự vẫn sao? Hôm nay chúng ta sống chết có nhau, nếu ông ta dám ra tay, cùng lắm là cả hai cùng chết, Hậu Thổ quân đã ở bên ngoài, không ai trong số bọn chúng có thể thoát được!”

Như có đốm lửa bùng cháy lên trong lòng Lục Cửu lang, quét sạch mọi cảm giác u tối, hắn chợt cảm thấy sức lực đã quay trở lại.

Hàn Minh Tranh cầm lấy con dao ngắn của hắn, đặt lên cổ Bùi Tử Viêm, “Con đã có mẹ bế rồi, chàng nhìn nó một cái là đủ, không cần nói lời thừa thãi.”

Ở trong quân đội Bùi Tử Viêm cũng được xem là một mãnh tướng, vậy  mà giờ đây lại bị đôi vợ chồng này hành hạ thê thảm, máu chảy khắp nửa thân, thậm chí lần này hắn không có cơ hội giãy giụa.

Hàn phu nhân vô cùng bình tĩnh, chẳng màng đến những lưỡi gươm chung quanh, bế đứa bé tiến đến gần cửa sổ.

Lục Cửu Lang khao khát nhìn về phía con, đứa bé nhỏ nhắn nằm gọn trong tã lót, mái tóc ướt nhẹp nhưng dày dặn, cái miệng bé xíu vẫn còn mấp máy. Hắn nhìn mà chực khóc, nhưng cố gắng kìm lại, lặng lẽ nhận lấy thanh trường đao từ trong phòng đưa ra.

Tên thái giám nghe thấy tiếng la hét bên ngoài càng lúc càng gần, lo lắng hét lên, “Bùi Tứ gia còn đợi gì nữa?! Nếu còn lần lữa tất cả đều sẽ chết!”

Bùi Quang Du cân nhắc, đoạn bất chấp cả mạng sống của con trai, “Động thủ!”

Quân lính nhà họ Bùi đồng loạt xông lên, Lục Cửu lang lao lên trước ngăn cản, dốc sức chiến đấu.

Trong phòng, các nhũ mẫu dùng bàn ghế chắn cửa, viện binh cũng đã tiếp cận nội viện, trong ngoài giao chiến vô cùng hỗn loạn. Hàn Minh Tranh kẹp chặt Bùi Tử Viêm, lính của nhà họ Bùi không dám lại gần, chuyển sang tấn công cửa, cố gắng bắt Hàn phu nhân.

Nhưng các nhũ mẫu làm sao chống cự nổi, chỉ sau vài đòn cánh cửa đã bị phá vỡ, tủ chén cũng bị đạp đổ.

Đúng vào lúc nguy cấp, Bùi Hựu Tĩnh mồ hôi đầm đìa đã chạy tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, hét lớn một tiếng như sấm sét, “Dừng tay!”

Ông đã cai quản nhà họ Bùi nhiều năm, danh vọng không hề thua kém Bùi Quang Du, chỉ một tiếng quát đã khiến cả trong lẫn ngoài im bặt, tất cả mọi người đều dừng tay.

***

Trước mặt người nhà Bùi Hựu Tĩnh luôn giữ vẻ điềm tĩnh, cùng lắm chỉ châm chọc đôi câu, rất hiếm khi thay đổi sắc mặt.

Bùi Quang Du chưa từng thấy ông có vẻ mặt như lúc này, lông mày sắc bén, sát khí bừng bừng, uy nghiêm đáng sợ như hổ dữ rời núi.

Bùi Quang Du giật thót, sợ hãi không thốt nổi một lời.

Tay thái giám không nhận ra Bùi Hựu Tĩnh, vẫn tức giận thúc giục, “Dừng tay cái gì! Bắt lấy bà già Hàn gia cho ta! Xem ai dám động đến!”

Nhưng cả sân dường như chết lặng, không một ai nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng tắc nghẽn.

Hoằng Đàm và Bùi Thịnh mồ hôi nhễ nhại cũng đã chạy đến, nhìn một vòng quanh sân, đồng thời thở phào vì đã đến kịp.

Tay thái giám giận dữ, gằn giọng đe dọa, “Bùi Tứ gia dám phớt lờ lệnh của Điện hạ đúng không? Không sợ hậu quả hả?”

Bùi Quang Du nhìn Bùi Hựu Tĩnh tiến lại gần, bất giác lùi bước về sau, không cất nổi một lời.

Ông ta không nói, Bùi Hựu Tĩnh lại lên tiếng, giọng rất bình thản, “Ồ? Ta không biết sẽ có hậu quả gì đấy?”

Thái giám bắt đầu hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ vẻ ngạo mạn, “Ngươi là ai? Ta là thái giám ngũ phẩm do chính hậu duệ chân long, Đại Hoàng tử đích thân phái đến, phụng lệnh từ cấm công, nếu dám động vào ta nhất định các ngươi sẽ bị tru di cửu tộc!”

Bùi Hựu Tĩnh không trả lời, chỉ giơ tay lên, cận vệ liền rút đao trao cho ông.

Thái giám thấy tình hình bất lợi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chuyển sang cầu cứu Bùi Quang Du, “Tứ gia–”

Bùi Quang Du cố gắng cất lời, “Ngũ đệ đừng–”

Song ông ta còn chưa nói hết câu, Bùi Hựu Tĩnh đã vung đao chém xuống, một tiếng *xoẹt* mạnh mẽ vang lên, đầu của thái giám bay ra ngoài.

Máu bắn tung tóe lên người Bùi Quang Du, ông ta kinh hãi mất kiểm soát, run rẩy như bị sốt rét.

Trong sân lặng ngắt như tờ, Hoằng Đàm thở ra một hơi, quả nhiên vẫn là Bùi đại nhân, hành động như sấm sét, bảo đao vẫn chưa mòn.

Bất chợt tiếng khóc của đứa bé phá vỡ sự im lặng.

Cuộc chiến tạm dừng, Lục Cửu lang đã quay lại cửa sổ, đứng bên cạnh vợ.

Nhũ mẫu bị chặn ở bên ngoài không vào được, Hàn phu nhân ôm ấp dỗ dành đứa bé, dù cảnh chém giết vừa rồi có ghê rợn đến đâu cũng không ảnh hưởng tới trong phòng.

Lục Cửu lang cảm thấy ấm áp, định đưa tay chạm vào đứa bé thì bị Hàn phu nhân trách tay bẩn, hắn ngượng ngùng rụt về, “Là con trai hay con gái?”

Ánh mắt Hàn Minh Tranh đong đầy yêu thương, một tay vẫn giữ Bùi Tử Viêm, nhẹ nhàng trả lời, “Là con trai, giống hệt chàng, có bảy nốt ruồi trên hông.”

Lục Cửu lang xúc động vô cùng, vừa định mở miệng thì phát hiện có bóng người tiến đến, lập tức cảnh giác.

Người đến chính là Bùi Hựu Tĩnh, ông ném thanh đao đi, chẳng buồn quan tâm đến người anh trai gây chuyện, cũng không hề xin lỗi Hàn phu nhân hay bận lòng về đứa cháu đang chịu khổ, ánh mắt chỉ dán chặt vào Lục Cửu Lang, lạ lùng và thảng thốt, ở ông không còn sát khí mà ngược lại còn ẩn chứa chút tình thương.

Lục Cửu lang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, toàn thân nổi da gà, bàn tay lặng lẽ siết chặt thanh đao.

Hoằng Đàm cũng không rõ Bùi Hựu Tĩnh đang nghĩ gì, y bước lên vài bước, phòng trường hợp có biến còn kịp thời can thiệp.

Nhưng Bùi Hựu Tĩnh chẳng làm gì cả, chỉ hỏi một câu, “Có phải cậu có bảy nốt ruồi xanh trên hông trái, sinh vào giờ Dần ngày mùng tám tháng Chín?”

Lục Cửu lang cứng đờ người, không thể tin nổi vào tai mình, nhìn ông ta chằm chặp, muôn vàn suy nghĩ trong đầu như cuồng phong bão tố, cuối cùng chỉ ngưng tụ thành một tiếng thét giận dữ, “Lão khốn! Hóa ra là ông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.