Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 121: Kẻ mạnh tất chiến thắng




Lục Cửu lang cử trinh sát đi thăm dò từ sớm nên trước khi quân Phồn kịp tiếp cận, hắn đã nhận được cảnh báo, ngay lập tức dẫn đội chạy về phía hồ muối.  

Dù là ngôi làng gần hồ muối nhất nhưng chạy đến nơi vẫn mất nửa ngày, tệ hơn nữa là tuyết tan khiến đất nhão nhoẹt, một đoạn đường bị lún bùn buộc bọn họ phải vòng đường xa hơn. Quân Phồn truy đuổi ráo riết, Lục Cửu lang khéo léo dẫn người né tránh, phân tán đội quân để đánh lạc hướng địch, từ ban ngày đến đêm khuya, cuối cùng bọn họ đã trông thấy mặt hồ.

Đêm nay vừa vặn trăng tròn, nước hồ bắt đầu rút, ánh trăng vạn trượng chiếu xuống lớp muối, sóng gợn lăn tăn, sáng ngời khắp chốn.

Quân đội Hà Tây đổ mồ hôi ướt đẫm áo giáp, cả người lẫn ngựa đều đã kiệt sức, bọn họ đặt hết mọi hi vọng vào biển sáng kia, chỉ cần băng qua đó là có thể đến bến bờ của sự sống.

Nhưng quân Phồn đông nghịt đã chắn ngang bờ hồ, giận dữ khép chặt vòng vây như một bức tường sắt vô tình.  

Trường Canh dẫu trải qua trăm trận cũng không khỏi thở dài tuyệt vọng, “Đã cố cầm cự đến tận lúc này mà đại quân vẫn chưa tới, chết không nhắm mắt thật rồi.”  

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, mọi ánh mắt đều đổ về phía Lục Cửu lang. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia đã rám nắng gầy sọp, ánh mắt lạnh lẽo tàn độc, vẫn không ngừng tìm kiếm đường đột phá.  

Trường Canh lẩm bẩm, “Tìm nữa làm gì, trước sau đều bị vây kín, thoát sao nổi. Lục Cửu lang, lần này ta thật sự tâm phục khẩu phục ngươi, năm xưa thua không oán, Thương Lang quả không phải hư danh.”

Lục Cửu lang rút thanh Mạch đao treo trên móc xuống, lạnh lùng đáp, “Ông đây cần ngươi nể phục? Ngươi muốn chết thì đi mà chết, ta còn có vợ con đang chờ ở nhà, nhất định phải sống sót trở về.”  

Trường Canh hiếm khi bày tỏ ý tốt thì lại bị hắn chọc cho á khẩu, nhưng chưa kịp chửi thêm lời nào thì quân Phồn đã ập tới tựa sóng cả.

Quân địch đông nghìn nghịt, trong khi đó lính Hà Tây chỉ còn hơn trăm người, song người nào người nấy đều là những chiến binh dũng mãnh kiên cường, dù kiệt sức vẫn ngoan cường chiến đấu, tay phải bị chém thì dùng tay trái, chân bị thương thì bò dậy phản công, tiếng gào thét chẳng khác nào dã thú gầm rú. 

Lục Cửu lang chiến đấu dữ dội nhất, Mạch đao trong tay vung lên mạnh mẽ, chém quân thù tan xương nát thịt, máu bắn tung toé, dưới chân ngựa vương vãi những mảnh thi thể, Thạch Đầu và Ngũ Thôi yểm trợ hai bên tả hữu, ai ai cũng điên cuồng chém giết.

Huyết nóng ngấm xuống lớp đất lạnh lẽo, mùi máu bốc lên càng lúc càng tanh nồng.  

Quân Phồn điên cuồng bao vây, Lục Cửu lang như trở về trận chiến của nhiều năm trước, dẫu có dốc hết sức chiến đấu thì quân địch vẫn đông vô cùng tận, chỉ còn lại một mình ánh trăng lạnh lẽo soi sáng.

Lính Hà Tây mỗi lúc một ít dần, Trường Canh hét lên một tiếng đau đớn, Lục Cửu lang không ngoái nhìn cũng không buồn nghĩ xem là người nào ngã xuống, chỉ dốc lòng chém giết như một kẻ điên.  

Gió hồ ẩm ướt mang theo vị mặn chát phả vào mặt hắn, dẫu biết rõ xông vào hồ cũng không đến được bờ bên kia, vẫn sẽ bị quân Phồn đuổi giết, hắn vẫn chẳng tiếc mạng mình lao lên, ở nơi xa ấy có đôi mắt sáng ngời, có nụ cười dịu dàng, có vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của nàng, có tương lai tươi đẹp được sống bên nhau cả đời, vì những thứ đó mà hắn đã truy đuổi suốt bao năm qua, dẫu phải chết cũng không muốn buông tay.

Quân Phồn ập đến đợt này đến đợt khác, bọn chúng muốn rút cạn sức lực của hắn, muốn chặt đầu hắn để lĩnh thưởng. Tiếng giết chóc đinh tai nhức óc, máu chảy vào hồ nhuộm đỏ lớp muối trắng.  

Chợt ngay khoảnh khắc ấy, lớp vỏ muối tích tụ vạn năm bắt đầu rung nhẹ rồi dần dà trở nên rõ ràng hơn, từ xa vọng tới tựa tiếng sấm rền.  

Quân Phồn kinh ngạc nhìn về phía bên kia hồ muối, một đạo quân đen kịt xuất hiện đằng xa, cờ phiến bay phấp phới trong gió.  

Ấy là một đại quân hùng hậu, gươm giáo tua tủa như rừng rậm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, tựa cơn bão quét ngang mặt hồ, đại quân ồ ạt xông lên, số lượng vượt xa ngoài tưởng tượng.

Đội quân Thổ Phồn kinh hãi, bọn chúng chẳng còn thiết tha việc bao vây mà vội vã kéo ngựa rút lui, hốt hoảng bỏ chạy.

Trường Canh bị thương khắp mình mẩy, vào lúc ngỡ rằng bản thân sẽ chết chắc thì đột nhiên xung quanh trống trơn, kẻ địch đã biến mất.  

Hắn thở dốc ngẩng đầu, trông thấy đại quân từ mặt hồ tiến tới, thoáng chốc cơ thể trở nên mềm oặt, trăm ngàn cảm xúc dâng lên, nước mắt chực trào theo giọng run run, “Chó chết! Cuối cùng cũng chịu đến!”

***

Tư Trạm thấp thỏm lo lắng suốt mấy hôm liền, gần như sắp sửa phát điên. Vào sâu đất Phiên nguy hiểm biết bao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quân Phồn phát hiện tấn công, mỗi khi nước hồ rút, Lục Cửu lang đều phái người qua hồ để liên lạc với Tư Trạm, nhưng đêm nay mãi vẫn chưa thấy tin tức, xem ra đã có biến rồi.

May thay tiên phong của đại quân đã đến, Tư Trạm tức tốc dẫn một đội quân xông qua, cứu được hơn chục người sống sót.  

Lục Cửu lang chém một nhát vào khoảng không, bừng tỉnh khỏi cơn điên loạn, hắn nhìn một vòng xung quanh, thấy Thạch Đầu và Ngũ Thôi đang tựa lưng vào nhau, mồ hôi nhễ nhại, máu me dính khắp người, dù kiệt sức thoi thóp nhưng chí ít vẫn còn sống, quân cứu viện tiến lên cứu chữa với muôn vàn kính trọng.

Lục Cửu lang sức cùng lực kiệt, chống Mạch đao xuống đất, gục ngã ngay trên lưng ngựa.  

Hắn đã căng thẳng tâm trí suốt nhiều ngày qua, quá đỗi mệt mỏi, vừa ngã xuống là lập tức chìm vào giấc ngủ miên man.

Giữa lúc mơ màng, hắn thấy mình đang ở Túc Châu, trong ngoài phủ treo cao đèn lồng đỏ, không khí tươi vui ngày Tết ngập tràn khắp nơi, Thạch Đầu, Ngũ Thôi và Tư Tạm đang tranh giành pháo hoa.  

Hàn Minh Tranh mặc váy gấm đỏ thẫm, ngồi trước gương soi, trách hắn chọn trang sức quá cầu kỳ, không cần ra cửa thì sao phải dùng mấy thứ rườm rà xa xỉ ấy.

Hắn vừa dỗ nàng vừa dùng ngón tay chấm son, thoa lung tung lên đôi môi nàng, Hàn Minh Tranh giả vờ định cắn nhưng không nhịn được bật cười, cuối cùng cũng mặc kệ hắn.

Tiếng cười nói vang vọng khoảng sân, pháo hoa đã bắn lên trời. Hàn Minh Tranh dung nhan rạng rỡ, đôi môi đỏ như lửa, tóc mây cài kim phượng sáng ngời, bảo châu rủ xuống bên tai, trên cổ đeo vòng ngọc, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo hắn tới tựa vào nhau cùng ngắm pháo hoa, làn hương thoang thoảng trên người nàng len vào mũi hắn, lan đến tận con tim.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đón Tết, bỏ qua mọi lời chúc mừng, cắt đứt mọi sự quấy rầy, đắm mình trong hạnh phúc và ngọt ngào bất tận.

Đến nỗi khi Lục Cửu lang tỉnh dậy sau giấc mộng dài, nhìn thấy quân trướng lạnh lẽo, hắn chỉ muốn ngay lập tức nhắm lại.

Song đã có người nhận ra, Hàn Bình Sách rảo bước đi tới, thở phào nhẹ nhõm, “Ngủ li bì bao lâu, cuối cùng cũng chịu tỉnh.”  

Lục Cửu lang đành ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện mình đang ở trong đại trướng của Hàn Bình Sách, trên người còn khoác chiếc áo lông của chàng.

Lần này Hàn Bình Sách thật sự lo sốt vó, đại quân vừa xuất phát thì nhận được tin báo, Lục Cửu lang vì giữ kín quân tình mà mạo hiểm xâm nhập vào phía Bắc Thổ Phồn. Chàng toát mồ hôi lạnh, vừa sợ xuất quân đánh hụt sẽ bị quân Phồn áp chế, vừa sợ Lục Cửu lang gặp phải bất trắc, không thể ăn nói với em gái, buộc lòng dẫn đại quân hành quân gấp rút, may mắn đã đến kịp.

Hàn Bình Sách đã hỏi qua Trường Canh và những người khác, biết rõ những ngày qua khổ sở vất vả vô cùng, lòng thầm tán thưởng, hiếm khi nhẹ nhàng với hắn, “Trận này ngươi đã lập đại công, làm tốt lắm!”  

Lục Cửu lang vẫn còn ngơ ngác, một lúc lâu sau mới hỏi, “Đại quân đã đến rồi?”  

Hàn Bình Sách vừa khen xong cũng thấy có phần khó xử, liền đổi giọng quát lớn, “Tất cả đã lên bờ, nghỉ ngơi một ngày một đêm, sắp sửa khởi hành, nếu đã tỉnh thì dậy đi ăn uống đi!”

Tuỳ tùng mang đồ ăn tới, Lục Cửu lang ngốn sạch một chiếc đùi dê, sức lực hồi phục, hắn bước ra khỏi lều, gió lạnh táp vào mặt, chung quanh đâu đâu cũng lính Hà Tây, khói bếp bốc lên từ các doanh trại, tiếng ồn ào nối tiếp không dứt.  

Thạch Đầu và Ngũ Thôi đã tỉnh từ sớm, bọn họ bị thương không quá nặng, đang hớn hở khoe khoang với đám binh sĩ; Trường Canh bị băng bó kín mít như cái bánh chưng, lại mất quá nhiều máu, chẳng còn sức khoác lác, không khỏi bị hai người kia lấn át.

Tư Trạm chăm sóc mọi người rất chu đáo, thậm chí còn chuẩn bị xe ngựa để tiện chở thương binh theo quân, cả hội trò chuyện một lúc thì lính liên lạc tới tìm, gọi Lục Cửu lang quay lại.  

Các tướng lĩnh của từng đạo quân bước ra khỏi đại trướng, trở về doanh trại của mình, trong đó có không ít người quen mặt, một số nhận ra Lục Cửu lang, ánh mắt lộ vẻ khâm phục.

Bên trong đại trướng, Hàn Bình Sách dang rộng hai tay để tiểu binh buộc lại áo giáp, thấy hắn tới thì lập tức hỏi, “Thế nào rồi?”  

Lục Cửu lang chỉ đáp ba chữ, “Có thể chiến.”  

Hàn Bình Sách quan sát hắn, đoạn gật đầu, “Tốt! Hãy để quân Phồn thấy sự lợi hại của Thương Lang, đánh xong chúng ta sớm trở về nhà!”

Mấy vạn đại quân Hà Tây như thần binh từ trên trời giáng xuống, tránh Lăng Hồ tiến vào phía Bắc Thổ Phồn.  

Quân Phồn kinh hãi, vội vàng điều động binh lực, nhưng dù là kỵ binh nhanh nhất cũng không so nổi với sấm sét sẵn sàng bùng nổ.  

Chưa kịp tập hợp đủ mười hai bộ tộc Thổ Phồn, quân đội Hà Tây đã ào ào tấn công như một lưỡi cày sắt không thể phá vỡ, từ Bắc đánh xuống Nam. Đất Phồn chìm trong biển lửa chiến tranh, các bộ tộc rối loạn, bị đánh tan tác bởi những đợt công kích mạnh mẽ, khí thế quân đội ngày càng dâng cao, áp sát đến tận vương thành Thổ Phồn.

Phồn vương hoảng hốt tức giận, phái vương đệ Ương Cách thống lĩnh quân đội, dốc toàn lực quyết chiến.  

Năm xưa Ương Cách từng tấn công trong đêm khiến Hàn Nhung Thu đổ bệnh qua đời, nhờ vậy mới bước lên đỉnh cao quyền lực. Nay Hàn Bình Sách đã dẫn quân đến dưới thành, nghe tin chủ soái của địch chính là Ương Cách, chàng thề phải rửa sạch mối thù này.

Dưới chân núi tuyết, tiếng kèn trận vang dội, quân lính hai bên kề sát đao gươm, sau đó là tiếng hò hét giết chóc vang rền trời đất. 

Đây là cuộc đối đầu của những kẻ mạnh, nơi sinh mệnh đối đầu với sinh mệnh. Quân Hà Tây khí thế ngút ngàn, quân Phồn liều chết chống trả, trường thương và kiếm sắc xuyên qua áo giáp, máu loang khắp chiến trường, cảnh tượng không khác gì chốn địa ngục trần gian.

Hàn Bình Sách đánh chắc thắng chắc, chặn đứng nhiều đợt tấn công của quân Phồn, dần dà theo thời gian, quân địch mỗi lúc một suy yếu.

Lục Cửu lang chỉ huy một đội quân Thanh Mộc, thừa lúc quân địch dao động mà mạnh mẽ đột phá, xông đến dưới cờ lớn của địch.  

Bao năm qua đi, hắn lại lần nữa đối mặt với Ương Cách.  

Nhưng Ương Cách giờ đây đã không còn cứng cỏi như sắt thép, quyền lực và lạc thú đã bào mòn gã, hai má lộ vẻ hốc hác, thân hình cũng phì nhiêu, khi thấy quân hộ vệ bị công kích, sắc mặt gã không khỏi tái mét.

Lục Cửu Lang khí thế hung mãnh, lưng tựa vào đại quân, sát khí ngùn ngụt, hắn thúc ngựa xông lên, dũng mãnh lao tới như một mũi tên không gì ngăn nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.