Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 118: Phá vỡ hư giả




Năm xưa Hoằng Đàm từng giao đấu với Lục Cửu lang trong môn đấu vật, cũng từng chứng kiến trận chiến ở Lương Châu, lúc ấy chẳng ngờ người này sẽ quay về Hà Tây, trở thành chồng của Hàn Thất tướng quân, cũng chẳng rõ mối vướng mắc kéo dài nhiều năm giữa hai người họ là duyên hay là nghiệt.

Tuy hiện giờ Lục Cửu lang chỉ là bình dân áo vải nhưng tâm trạng có vẻ rất thoải mái, còn mời Hoằng Đàm uống rượu một bữa, dùng đậu khô và lạc rang làm món nhắm.

Tăng nhân ở Hà Tây cấm thịt song không cấm rượu, Hoằng Đàm cũng có tửu lượng không tệ, hai người uống đến mức say mèm, lại nổi hứng kéo nhau ra tiền viện tái đấu. Hội Thạch Đầu kích động không thôi, phấn khích reo hò, đến khi bị Lục Cửu lang mắng một câu mới nhớ ra tướng quân còn đang ngủ ở hậu viện, cả bọn lập tức im bặt, đổi sang xì xầm như lũ chim sẻ.

Qua mấy hiệp đấu, hai bên có thắng có thua, Lục Cửu lang đổ mồ hôi đầm đìa, cảm thấy cực kỳ khoan khoái, đuổi hết đám người đứng xem ra ngoài.

Hoằng Đàm vốn không quá thân với hắn, nhưng sau trận đấu thì hai người đã trở nên thân thiết hơn nhiều, bất giác buột miệng hỏi, “Năm xưa huynh nói đi là đi, sao bây giờ lại quyết định quay về? Rõ ràng đã lập được công danh ở Trung Nguyên, danh tiếng vang dội, lại cam lòng từ bỏ tất cả hay sao?”

Lục Cửu lang rót trà, thờ ơ đáp, “Uổng công huynh là hòa thượng, thế mà cũng nói chuyện công danh? Chẳng lẽ không biết tất cả đều là hư ảo?”

Dù Hoằng Đàm là tăng nhân nhưng y vào chùa do gia tộc sắp đặt, nhiều năm rèn luyện võ nghệ, đảm đương chức vụ quan trọng trong Hậu Thổ quân, ngoài việc tụng kinh ăn chay thì y cũng chẳng khác gì người thường, nay bị câu nói của Lục Cửu lang làm cho cứng họng, bèn trêu ngược, “A di đà Phật, Lục thí chủ có tuệ căn rất sâu, thật thích hợp xuất gia.”

Lục Cửu lang cười phá lên, khinh bỉ nói, “Ông đây thuộc căn sói, cả đời phải ăn thịt, cạo trọc đầu làm gì.”

Hoằng Đàm cũng cười theo, “Ngang ngạnh như huynh e chỉ có Hàn Thất tướng quân mới dám quản, Phật Tổ chắc cũng mặc kệ.”

Trời mùa Đông ấy thế mà lại trong vắt, nắng cao chiếu rọi, từng cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo bụi vàng, rải rác dưới ánh mặt trời như vạn điểm kim quang.

Lục Cửu lang lặng lẽ nhìn, “Ta vẫn thích gió Hà Tây hơn, vừa khô vừa lạnh, lại khiến mình sung sức.”

Vẻ mặt hắn mang chút hoài niệm, vẫn là gương mặt tuấn tú ngạo nghễ nhưng khí chất đã ôn hòa hơn xưa, Hoằng Đàm càng nhìn càng thấy con người này thật kỳ lạ.

Lục Cửu lang lại nói, “Người Phồn sẽ không dễ dàng bỏ qua, danh vọng của Địch Ngân rất cao, nay hắn tử trận, quân Phồn chắc chắn sẽ báo thù.”

Hoằng Đàm hoàn hồn, “Sư phụ ta cũng nói như vậy, quả thật cần phải phòng bị trước.”

Lục Cửu lang thờ ơ nói, “Liên minh năm quân giờ chỉ còn bốn, mà Nhuệ Kim quân lại có dị tâm, đừng nói trông cậy vào bọn họ đánh quân Phồn, chưa biết chừng còn bị đâm sau lưng, Quan Chân đại sư có thượng sách gì không?”

Hoằng Đàm không giấu giếm, “Sư phụ đã gửi thư mời Bùi Hựu Tĩnh đại nhân đến Túc Châu bàn bạc.”

Lục Cửu lang cười khẩy, “Lão già đó đã hết chí khí rồi, mời ông ta có ích gì? Năm quân có thể thân cận hơn anh em ruột của ông ta không? Chi bằng sớm lo tính kế, nếu cứ để Bùi gia tiếp tục làm loạn, nhất định sẽ trở thành mối họa lớn của Hà Tây.”

Hoằng Đàm im lặng, đoạn bất đắc dĩ nói, “Nếu Bùi Tứ gia tiếp tục làm chủ, tương lai quả thật bất lợi, nhưng phất cờ với đồng minh cũng chẳng phải chính nghĩa, nên sư phụ mới muốn khuyên Bùi đại nhân rời núi, nếu không phải vì nỗi đau mất con quá lớn, với tài trí và quyết đoán của ông ấy, Bùi gia chắc chắn không đến nỗi này.”

Lục Cửu lang lạnh lùng, “Ta thấy đừng hy vọng nữa, lão già đó chiều con thành phế vật rồi ép nó ra trận lập công, còn không phải tự làm tự chịu? Bùi Hành Ngạn chết sớm cũng may, giữ lại được chút thể diện, chứ không chắc còn gây ra lắm chuyện ngu ngốc khác.”

Hoằng Đàm biết hắn có mối thù đoạt thê với Bùi gia, hận bọn họ thấu xương, y không tiện nói tiếp, bèn đổi chủ đề, “Vợ chồng tiểu Hàn đại nhân sắp đến Túc Châu thăm Hàn Thất tướng quân, nếu huynh thấy bất tiện, ta có thể sắp xếp cho huynh tạm ở nơi khác.”

Lục Cửu lang lập tức từ chối, “Không cần, huynh tẩu sao thân bằng vợ chồng? Vợ nhà sức khỏe yếu, đang rất cần ta săn sóc, phải có ta dỗ dành mới chịu ăn uống, ta không thể rời nàng nửa bước.”

Hoằng Đàm biết chuyện Hàn Bình Sách chặn cửa đánh người ở Lương Châu nên mới tốt bụng hỏi thăm, ai dè hắn lại mặt dày khoe khoang, y thật chẳng biết phải nói gì, nghẹn một lúc lâu mới nhắc tới một chuyện, “Người do công tử nhà Thẩm Tể tướng đưa đến, Hàn Thất tướng quân thật sự không muốn gặp?”

Vừa nghe đến đây, Lục Cửu lang liền nổi xung, hai bên xa nhau hàng ngàn dặm, vậy mà Thẩm Minh vẫn cử người đến gặp, ai biết hắn toan tính điều gì, “Chẳng phải lần trước đã từ chối rồi à? Không gặp!”

Hoằng Đàm do dự một lát, vẫn không đành lòng, “Sở cô nương kia nói là chuyện liên quan đến sinh tử, còn cầm theo thư tay của công tử nhà Tể tướng.”

Lục Cửu lang sững lại, hắn đã sớm điều tra mọi thứ về Thẩm Minh, nghi ngờ bắt đầu nổi lên, “Sở cô nương? Nàng ta trông như thế nào?”

Hoằng Đàm nhất thời lúng túng, chẳng biết phải tả ra sao.

Lục Cửu lang tinh ý, “Phải chăng là người có đôi mắt hạnh, môi anh đào, dáng vóc thướt tha, da thịt tựa ngọc, tóc áo tỏa hương lạ, khiến đàn ông vừa nhìn đã xao xuyến cõi lòng?”

Hoằng Đàm bỗng dưng đỏ mặt, chẳng biết vì sao lại bối rối đến vậy, “Đúng là như thế.”

Thẩm Minh lại đưa cả hồng nhan tri kỷ ở Nam Khúc đến đây? Lục Cửu lang thôi đề phòng, nghĩ ngợi một hồi đã đoán ra được bảy tám phần. Hắn ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp dáng vẻ xấu hổ của Hoằng Đàm, không kìm được cười phá lên.

***

Hàn Bình Sách dẫn binh từ Tây Châu trở về, xử lý xong một chồng quân vụ thì cũng đã vào tháng Chạp, cuối năm mọi sự bộn bề, chàng vẫn cố gác lại, dẫn vợ con đi thăm em gái.

Chuyến đi này vừa để thăm em vừa trấn an Túc Châu, và cũng mang theo một bụng bực tức về Lục Cửu lang.

Tên khốn vô liêm sỉ ấy làm em gái chàng có thai mà vẫn không chịu buông tha, đuổi theo tới tận Hà Tây, cũng không sợ triều đình truy hỏi khiến Hàn gia gánh chịu liên lụy hay sao! Đó là chưa kể tin tức Hàn Thất tướng quân mang thai và đã có chồng đã từ Túc Châu truyền khắp Sa Châu, nhiều người tìm đến hỏi thăm, truy vấn xem đấy là anh kiệt nhà nào, thi nhau gửi lễ mừng, Hàn Bình Sách vô cùng lúng túng, chỉ đành úp mở cho qua.

Chuyện khiến chàng càng thêm phẫn nộ là em gái phải an thai không thể về nhà, Hàn gia gửi nhiều người đến chăm sóc nhưng phân nửa đều bị Lục Cửu lang đuổi về, đàn ông đàn ang hiểu biết gì về việc chăm sóc phụ nữ mang thai, hắn nói ngon nói ngọt, dụ em gái nghe theo sắp đặt của hắn, chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.

Hàn Bình Sách đến nơi cũng là lúc trời ngả về chiều, Hoằng Đàm dẫn người ra đón, đưa chàng đến nơi Hàn Minh Tranh đang an dưỡng.

Lục Cửu lang đã chờ sẵn ở cổng lớn, Hàn Bình Sách vờ như không thấy, đi thẳng vào viện của em gái.

Chàng vừa bực mình vì em gái khờ dại lại vừa muốn thương yêu, khen ngợi nàng. Nhưng khi thấy em gái ngồi dựa trên giường, chàng không nói được lời nào, chỉ thấy sống mũi cay cay, vừa hổ thẹn vừa đau lòng.

Những năm nay Hàn gia trải qua bao sóng gió, anh em hai người luôn kề vai chống đỡ, lần này lại bị quân Phồn chia hướng tấn công, nếu không có em gái mạo hiểm cứu viện Túc Châu thì chẳng biết tình tình sẽ thế nào.

Chàng còn chưa kịp mở lời, Hàn Minh Tranh đã ngẩng đầu lên, giọng vẫn tràn đầy sức sống, “Tây Châu đại thắng, chiến lợi phẩm chắc không ít nhỉ? Đủ để doanh trại qua mùa Đông ấm no không? Mẹ vẫn khỏe chứ? Muội không sao, chỉ là không tiện di chuyển, đợi sinh con xong sẽ về nhà.”

Hàn Bình Sách nghẹn ngào, khàn giọng đáp, “Đều tốt cả, muội đừng lo.”

Tống Hân Nhi bước tới nắm tay em chồng, ân cần hỏi han, “Mẹ vẫn khỏe, chỉ lo lắng cho muội thôi, bà cứ muốn đích thân đến chăm sóc, cả nhà phải khuyên nhủ mãi; nay trông sắc mặt muội không tệ, hiện giờ còn đang dùng thuốc không? Nên ăn thêm chút đồ bổ dưỡng, nhưng đừng tham quá, thai nhi mà lớn sau này sẽ khó sinh.”

Nàng chỉ nói vài câu đã khiến bầu không khí nhẹ nhàng đi, Hàn Bình Sách cũng bình tĩnh lại.

Tống Hân Nhi ân cần nói, “Muội tĩnh dưỡng nơi đất khách không thể thiếu người chăm nom, tẩu có dẫn theo hai nhũ mẫu hiền lành, thêm quản gia đắc lực trong phủ cùng một nhóm người hầu thị nữ dày dặn kinh nghiệm, đồ đạc sinh hoạt cũng mang theo đầy đủ, thiếu gì cứ nói với quản gia.”

Hàn Minh Tranh liếc nhìn anh trai, “Cảm ơn tẩu tẩu, nhưng muội có chồng rồi, thời gian qua đều được chàng ấy chăm sóc, không cần nhiều người như vậy đâu.”

Hàn Bình Sách nghe thế liền bốc hỏa, sầm mặt không nói năng.

Hàn Minh Tranh cũng không tránh né, “Muội biết ca không thích chàng ấy, nhưng lần này nếu không có chàng ấy thì muội đã mất mạng rồi. Chàng ấy là người cha từng chọn, bao năm qua muội vẫn không quên được, bây giờ chàng ấy từ bỏ tất cả, chỉ mong được ở bên cạnh muội, ca hãy khoan dung với chàng ấy đi.”

Hàn Bình Sách hiếm khi thấy em gái thấp thỏm năn nỉ, lòng vừa đau vừa giận, “Muội lúc nào cũng mềm lòng với hắn dù biết rõ hắn là kẻ bội bạc. Bây giờ hắn nịnh nọt muội nên đương nhiên mọi thứ đều tốt đẹp, ngộ nhỡ sau này hắn nảy sinh tà tâm, cả đời muội sẽ bị hắn hại thảm.”

Hàn Minh Tranh nhẹ nhàng đáp, “Chàng ấy có nhiều điểm không tốt nhưng cũng đã nhiều lần liều mạng vì muội, năm xưa từng lẻn vào đại quân Thổ Phồn, lần này lại đỡ muội dưới tháp, suýt nữa bị gỗ cháy đè chết, hiện tại ngay cả chức quan cao ở Trường An chàng cũng từ bỏ, như vậy chưa đủ để chứng minh lòng thành hay sao?”

Hàn Bình Sách im lặng, vẫn chau mày trầm tư.

Hàn Minh Tranh nói tiếp, “Muội biết chàng ấy trốn tránh chức trách, dễ liên luỵ đến trong nhà, nhưng dù sao cũng đã rời xa Trung Nguyên, chàng ấy cũng không lộ mặt bên ngoài, không đến nỗi gây nên họa lớn. Nếu ca không muốn thấy mặt thì muội sẽ dọn ra ngoài sống, có được không?”

Hàn Bình Sách nghẹn lời, Tống Hân Nhi nháy mắt, cuối cùng chàng bực bội nói, “Dọn cái gì mà dọn, sao có thể để hắn dụ dỗ muội rời xa gia đình được, không biết hắn sẽ lừa muội đến đâu. Nếu muội thực sự tin tưởng hắn thì đừng băn khoăn nữa, dẫu gì cũng có gia đình đứng sau, triều đình xa xôi cũng không làm gì được chúng ta.”

Hàn Minh Tranh ngay lập tức an tâm, nở nụ cười rạng rỡ.

Lục Cửu lang đứng ngoài cửa sổ thở phào nhẹ nhõm, cất bước ra khỏi nội viện.

Vừa bước ra ngoài lập tức có mấy người ùa tới, ai cũng nhìn thấy Hàn Bình Sách lúc đi vào đã mặt nặng mày nhẹ thế nào.

Thạch Đầu tội nghiệp hỏi, “Cửu lang, thế nào rồi? Tiểu Hàn đại nhân không định đuổi bọn mình đi chứ?”

Tư Trạm cũng lo lắng, “Tướng quân có bị mắng không? Hay bọn đệ vào xin xỏ giúp cho?”

Ngũ Thôi lên tiếng an ủi, “Dù chi trong bụng tướng quân đang có con của ngươi, tiểu Hàn đại nhân chắc cũng phải nể mặt vài phần.”

Nghe người sau càng nói càng vớ vẩn hơn người trước, Lục Cửu lang chẳng buồn đáp, chỉ tung một cước đạp từng đứa một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.