Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 116: Hoàng cung sâu thẳm




Có lẽ do tác dụng của linh dược hoặc do sức sống mãnh liệt của sinh linh bé nhỏ, Hàn Minh Tranh sau nhiều ngày điều dưỡng đã không còn ra máu, giữ được thai nhi trong bụng, nhưng từ nay về sau phải nằm một chỗ tĩnh dưỡng, không thể chịu xóc nảy ngồi xe, bằng không có khả năng sẽ sẩy thai bất kỳ lúc nào.

Tránh để người nhà lo lắng, Hàn Minh Tranh đã sai người gửi thư báo bình an về Sa Châu, chỉ nói rằng nàng tạm nán lại Túc Châu cho tới khi Hậu Thổ quân trở về.

Lục Cửu lang thử độ ấm của chén thuốc, đỡ nàng ngồi dậy uống, “Nàng đừng lo lắng quá, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, ăn thật nhiều đồ bổ vào.”

Hàn Minh Tranh để hắn chăm sóc, dần dần cũng quen, tiếp lấy chén thuốc rồi uống, “Nằm suốt ngày đương nhiên khẩu vị sẽ nhạt, đâu phải do thức ăn, hôm qua chàng còn bày chuyện nướng thịt, dù gì đi nữa  chúng ta cũng đang ở chùa, chớ có quá đáng.”

Lục Cửu lang đã tính toán kỹ lưỡng, không nói thêm, đợi nàng ngủ mới gọi vú già vào trông nom, còn bản thân ra ngoài thu xếp lo liệu.

Ở ngoài sân có mấy tên ngốc đang tán dóc, chưa phát hiện có người đang đến.

Thời gian qua Lục Cửu lang không rảnh để ý, lúc này đi tới đá một phát, “Tên chó chết, ngậm miệng chặt quá nhỉ, biết thế ta đã chẳng cứu ngươi, để ngươi chết quách cho xong.”

Ngũ Thôi bị đá ngã ngửa, lập tức kêu oan, “Thạch Đầu cũng không nói thì làm sao ta biết có người của ngươi ở Sa Châu, còn tưởng tướng quân sẽ gửi thư cho ngươi chứ, sao lại trách ta!”

Lục Cửu lang lại nhìn sang Tư Trạm, Tư Trạm vội vàng nhảy lùi ra sau cả trượng, biện bạch ngay, “Cũng không thể trách đệ! Tiểu Hàn đại nhân đã nói không được tiết lộ, nếu để triều đình biết cha đứa bé là Phòng ngự sứ thành Thiên Đức, ắt sẽ bị nghi ngờ thông đồng.”

Lục Cửu lang nghiến răng, tạm thời bỏ qua.

Tư Trạm rụt rè đến gần, “Lục đại nhân, ngài muốn theo tướng quân về Sa Châu thật hả? Không sợ tiểu Hàn đại nhân nổi giận à?”

Lục Cửu lang cười lạnh, “Hắn trúng kế của quân Phồn, khiến em gái đang mang thai phải ra ngoài chiến đấu, có tư cách gì mà giận ta?”

Tư Trạm ngượng ngùng không nói nữa.

Ngũ Thôi lại lo lắng chuyện khác, “Lục Cửu, cậu bỏ chức vụ chạy trốn, mà ở Sa Châu lại có nhiều người quen biết, chưa chắc đã giấu được, nếu tin tức đến tai triều đình thì phải tính sao đây?”

Lục Cửu lang liếc hắn, lấy ra một chiếc mặt nạ sắt màu đen từ trong tay áo, “Trời cao hoàng đế xa, quản không tới đâu.”

Mặt nạ tinh xảo có họa tiết khắc vàng phức tạp, hắn đeo vào trông cứ như là một người khác, khiến Ngũ Thôi và Tư Trạm trầm trồ kinh ngạc.

Thạch Đầu đang cười phớ lớ thì bị đá một phát vào mông, cuống cuồng theo Lục Cửu lang ra ngoài hành sự.

***

Hàn Minh Tranh đang say ngủ, mơ màng cảm nhận có người bế mình lên. Biết là Lục Cửu lang nên nàng cũng lười mở mắt, tiếp tục thiếp đi trong sự đung đưa nhẹ nhàng, đến khi tỉnh lại, nàng giật mình nhận ra căn phòng đã khác, bản thân đã được chuyển tới một ngôi nhà lạ lẫm

Lục Cửu lang đang gỡ đùi dê nướng vàng óng ở ngoài sân, dùng dao cắt mỏng miếng thịt, nhân lúc nóng hổi đút cho nàng.

Hàn Minh Tranh vô thức ăn nhiều, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tươi tắn hồng hào.

Lục Cửu lang rất hài lòng, lúc này mới nói, “Ở trong chùa bất tiện thật, chuyển đến đây sẽ thoải mái hơn, thích hợp cho nàng nghỉ ngơi.”

Hàn Minh Tranh nhìn quanh căn phòng trang nhã, vật dụng xa hoa, dưới đất còn có địa long ấm áp mà không ám khói, rõ ràng không phải của nhà phú hộ thông thường, bèn hỏi, “Đây là nhà ai, chủ nhân đâu?”

Lục Cửu lang không giấu giếm, “Biệt viện của Bùi gia, đã đuổi hết người đi rồi, đổi thành gia nhân trong chùa, lại có tụi Ngũ Thôi canh chừng, nàng cứ yên tâm.”

Hàn Minh Tranh im lặng.

Lục Cửu lang cười lạnh, “Mượn một ngôi nhà thì có gì to tát, nếu không phải đám ngu xuẩn ấy thiển cận, nàng đã chẳng phải liều mạng, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết lão chó Bùi Hựu Tĩnh.”

Hàn Minh Tranh khẽ thở dài, “Thật ra không thể trách ông ấy được, Bùi thúc đã không còn nắm quyền. Ngày trước ông ấy có khí thế áp đảo, lại được Nhị gia ủng hộ nên mới có thể chèo chống toàn tộc, nhưng kể từ khi Nhị gia và Bùi thiếu chủ tử trận, ông ấy suy sụp thoái chí, Bùi Tứ gia lên nắm quyền. Người này tự cao vì có quan hệ rộng rãi với triều đình, một lòng muốn thay thế Hàn gia trở thành Tiết độ sứ Hà Tây, do đó mới khiến cục diện trở nên căng thẳng.”

Nghe nàng nhắc tới, Lục Cửu lang mới nhớ ra, “Đúng rồi, người này còn đến thành Thiên Đức kích động Ngụy Hoằng, lúc đó ta định nhân cơ hội trốn đi nên không quan tâm, biết vậy đã dụ ra giết luôn.”

Hàn Minh Tranh á khẩu, khẽ chọc vào trán hắn, “May mà chưa ra tay đấy, bốn vạn quân Nhuệ Kim đâu phải dễ dây vào? Làm chuyện gì cũng phải chừa đường lui thì mới có thể xoay chuyển.”

Lục Cửu lang rất thích sự thân mật này, cọ đầu vào tay nàng.

Hàn Minh Tranh sờ trán hắn, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi do ngồi nướng thịt, thì thầm, “Chàng mưu toan đủ điều, rốt cuộc là vì ta hay vì cái gì? Hàn gia đã không còn như xưa, làm chồng của ta chẳng có lợi lộc, sao bằng con đường thăng tiến ở Trường An.”

Ánh mắt nàng dịu dàng, cơ thể mềm mại tựa vào gối, Lục Cửu lang nhìn mà yêu thương vô ngần, chỉ muốn ôm nàng khảm vào xương tủy, đáng tiếc hiện tại không thể làm được gì, hắn trả lời, “Nàng yên tâm, ta không có ý đồ với Hàn gia, ta chỉ vì một mình nàng mà thôi. Sính lễ đã nhận, con cũng không thể không có cha, nàng đường đường là tướng quân, không được phép nuốt lời.”

Nếu hắn là nữ thì đã sớm vác bụng đến tìm nhà họ Hàn ở Sa Châu, chẳng cần mặt mũi gì sất; tiếc thay hắn không có khả năng ấy, nếu cứ cố chấp xông vào chỉ e sẽ bị Hàn Bình Sách đuổi về, mà nàng lại trọng tình thân, sẽ không giúp hắn, cho nên hắn mới phải dùng đến cách hèn hạ này.

Hàn Minh Tranh nghe những lời vô lý của hắn mà dở khóc dở cười, “Nếu sớm biết tâm tư của chàng thì ta đã nghe lời Sách từ chối rồi, những món đồ kia đều là báu vật vô giá, không biết bao nhiêu người đỏ mắt thèm thuồng.”

Lục Cửu lang khịt mũi, “Tiền trợ cấp của binh lính ta không thiếu một xu, còn lại toàn đám tham lam, cái loại như Ngụy Hoằng còn lâu mới xứng lấy được đồ tốt từ ông đây, ôm cục đá mà nằm mơ đi.”

Hàn Minh Tranh đang buồn cười thì bị hắn ghé sát hôn một cái lên má.

***

Ngụy Hoằng quả thực sắp phát điên đến nơi.

Khi phát hiện cả Lục Cửu lang lẫn Thạch Ngu hậu đều biến mất, tất cả những người đi theo họ cũng không ai trở về, Ngụy Hoằng giả bộ ra sức tìm kiếm, trong lòng lại lo sợ rằng Thương Lang đã phát hiện ra âm mưu, sẽ quay về trả thù.

Sau nhiều ngày tìm kiếm mà không có kết quả, cuối cùng Ngụy Hoằng cũng tạm yên tâm, vừa thông báo triều đình vừa lén mở kho bạc, dự định nuốt trọn một số báu vật, nào ngờ dù có rương báu đấy nhưng chỉ có vài ba rương là chứa vàng bạc thật, còn lại toàn là đá.

Ngụy Hoằng tức tối chửi um lên, nhưng ông ta cũng không biết số của cải thật sự đã đi đâu, phẫn nộ giấu kỹ mấy rương vàng bạc kia.

Chẳng bao lâu sau, Ngũ Hoàng tử cử người đến điều tra vụ việc, nói rằng trước khi Lục Cửu lang mất tích, hắn đã gửi thư báo sẽ mang một lô báu vật quý giá lên kinh, nhưng những báu vật đó mãi vẫn chưa xuất hiện. Điều tra một hồi lại tra ra được Ngụy Hoằng từng lén mở kho bạc, còn tìm thấy số vàng bạc mà ông ta đã giấu.

Ngụy Hoằng quả thật tai bay vạ gió, dẫu có oan cũng chẳng thể thanh minh, sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, ông ta đổ tội cho Thạch Ngu hậu, khai rằng chính gã giả truyền lệnh của Đại Hoàng tử, âm mưu giết người chiếm báu vật.

Sứ giả mang lời khai trở về kinh thành, tất nhiên Lý Phù không chịu nhận tội. Cuối cùng là nhà họ Thạch gặp tai họa, Ngụy Hoằng cũng bị giáng chức từ Phó sứ xuống còn Tham quân thất phẩm. Ông ta cực kỳ căm hận, chửi Lục Cửu lang, chửi nhà họ Bùi, chửi Thạch Ngu hậu, thậm chí cả Lý Phù đứng sau lưng, mà cuối cùng vẫn chẳng biết mình hận ai hơn.

Nhưng dù căm hận đến đâu, những lời chửi bới của ông ta cũng không thể bay đến Trường An, nơi Lý Phù đang thảnh thơi ngồi trong ngự hoa viên.

Hắn thong thả điềm nhiên, cầm đọc một quyển kinh Phật, dáng vẻ thanh tịnh an nhàn không chút tranh đua với đời.

Bỗng một đạo sĩ lén lút tiến lại gần, cung kính thi lễ, “Điện hạ, bần đạo phải rời cung rồi!”

Lý Phù không mảy may dao động, “Nói gì vậy? Phụ hoàng gần đây tinh thần minh mẫn, còn ca ngợi hiệu lực thần kỳ của đan dược do Triệu chân nhân dâng tặng.”

Nếu không vì bất đắc dĩ thì Triệu chân nhân cũng chẳng muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, thấp giọng thưa, “Trước khi vào cung bần đạo đã từng bẩm báo với Điện hạ là hồng hoàn không nên dùng lâu, nếu dùng quá nhiều ắt sẽ có hại cho sức khỏe, nghĩ đến long thể của Bệ hạ, không thể tiếp tục sử dụng nữa.”

Lý Phù mỉm cười, “Triệu chân nhân ăn nói cẩn thận, chúng ta chưa từng gặp nhau trước khi ông vào cung. Nếu ông đã biết loại đan dược ấy có hại, tại sao còn dâng cho phụ hoàng dùng? Là cố ý mưu hại Thiên tử? Nếu xét tội tất sẽ bị tru di cửu tộc!”

Triệu chân nhân rùng mình, kinh ngạc nhìn hắn nhưng nhanh chóng cúi đầu.

Lý Phù vẫn nhỏ dịu dàng nói như thể đang vỗ về, “Chân nhân cứ yên tâm luyện đan đi, nếu là một con chim sẻ nhát gan thì sao có thể hưởng vinh hoa phú quý? Dù sau này hồng hoàn không còn hiệu nghiệm, vẫn còn nhiều cách giải quyết, chân nhân không cần lo sợ.”

Nói đoạn, hắn rút ra một phương thuốc từ trong cuốn kinh Phật, Triệu chân nhân nhận lấy, run rẩy cất vào trong áo, chỉ biết khom người lí nhí vâng dạ.

Cũng giống như lúc đến, Triệu chân nhân lặng lẽ rời đi, Lý Phù vẫn bình thản ngồi đọc kinh Phật như chưa hề có chuyện xảy ra.

Có tiếng cãi vã và chửi bới từ xa đưa tới, nhưng hắn vẫn vờ không nghe thấy.

Tiếng ồn ào càng lúc càng gần, ra là Vinh Lạc Công chúa đang hất tay các cung nữ, vô tình trông thấy Lý Phù, nàng ta bèn chạy đến cầu xin, “Hoàng huynh! Huynh giúp muội xin phụ hoàng tha tội đi, muội biết lỗi rồi, đừng giam muội nữa!”

Các cung nữ thái giám hầu hạ Công chúa vừa thấy Lý Phù liền quỳ xuống nhận tội. Hóa ra Vinh Lạc Công chúa bị giam trong điện, ngày ngày bị các ma ma giáo huấn dạy dỗ khiến nàng ta phát điên, khi được cho phép đến ngự hoa viên giải sầu, nàng ta nhất quyết không chịu quay về.

Lý Phù từ tốn an ủi, “Ta sẽ nói hộ cho Thập Nhị muội, muội đừng lo, chờ một thời gian nữa phụ hoàng nguôi giận, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Muội mà làm loạn lên ở ngự hoa viên, lỡ có ai báo lại, không phải phụ hoàng sẽ giận thêm sao?”

Vinh Lạc Công chúa tức đến phát khóc, “Muội còn phải chờ đến bao giờ đây? Ngày nào muội cũng bị bọn nô tài hèn mọn kia quản thúc, sống không bằng chết! Phụ hoàng chỉ mải mê chìm đắm hậu cung, có còn nhớ đến muội nữa không!”

Lý Phù dịu dàng vỗ về, cuối cùng khiến nàng ta nguôi ngoai, đoạn hắn quay sang nói với những kẻ hầu hạ, “Thập Nhị muội lâu ngày không được ra ngoài nên nóng nảy, các ngươi hầu hạ không dễ dàng, thiếu thốn thứ gì cứ nói với ta.”

Các cung nữ cung kính dạ vâng, cẩn thận đưa Công chúa trở về điện, thầm cảm khái về sự tốt bụng của Đại Hoàng tử. Vị Điện hạ này vừa niệm tình thủ túc lại còn biết nghĩ cho hạ nhân, mai này lên ngôi chắc chắn sẽ là một vị minh quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.