Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 128: Ngoại truyện 2: Bài thơ Lương Châu




Lương Châu đã hồi phục được tám năm, các đoàn thương buôn càng lúc càng tấp nập, giá đất trong thành đã tăng gấp bội.

Dưới sự cai quản khoan dung của Tiết độ sứ Hà Tây, thuế má không quá nặng, các bộ tộc trong thành chung sống hòa hợp, tập tục các tộc cũng dần pha trộn với nhau, mỗi khi lễ hội diễn ra, không còn phân biệt dân Hồ hay người Hán, tất cả chung vui náo nhiệt.

Hôm nay đúng vào ngày Phật đản, hay còn gọi là lễ Tắm Phật, rất nhiều chùa lớn mở hội trai giới, dùng nước thơm năm màu để tắm Phật, chúc mừng thánh đản của Đức Phật Di Lặc. Các gia đình quyền quý trong thành cũng bày tiệc rượu, dọn mâm cỗ dọc hai bên đường, trải dài hàng chục dặm, dân chúng nô nức kéo nhau ăn mừng.

Trên phố xá người người tấp nập, chen vai thích cánh vô cùng náo nhiệt. Nhưng do dòng người quá đông, cả gia đình dễ lạc mất nhau, một người đàn ông khó khăn lắm mới len được đến chỗ thưa người, chợt nhận ra cậu con trai vốn nắm chặt tay mình đã biến mất, ông lập tức hoảng hốt, bắt đầu lớn tiếng gọi.

Nhưng phố phường quá ồn áo, đứa trẻ bảy tuổi nào có thể nghe thấy, nó vô tư đi theo người bán tò he, mải mê đến nỗi không nhận ra cha mình đã không còn ở bên, đến khi phát hiện nó mới luống cuống, rồi lại bị một quầy chơi xúc xắc ở lề đường thu hút.

Tên lưu manh chủ quầy thấy thằng bé ăn mặc sang trọng, biết ngay là con nhà giàu liền cố tình biểu diễn kỹ thuật lắc xúc xắc điêu luyện, đồng bọn giả làm người qua đường trêu chọc, dụ thằng bé tham gia chơi.

Quả nhiên thằng bé đã mắc bẫy, chỉ sau vài ván đã bị vu cáo nợ một khoản lớn, bị dọa bán nó đi gán nợ, mắt thấy bọn chúng xông lên định túm lấy nó, thằng bé sợ hãi lùi về sau, vô tình giẫm trúng một người đi đường, nghe thấy tiếng hừ lạnh không vui phát ra trên đỉnh đầu.

Thằng bé vốn đã sợ hãi, ngoái đầu lui thì trông thấy một người đàn ông quấn khăn che mặt, thân hình cao lớn, khí thế áp đảo, nó lập tức sợ hãi òa khóc.

Người đàn ông chỉ khẽ lắc đầu, hộ vệ ẩn nấp xung quanh nhanh chóng lùi lại.

Bọn vô lại không để ý đến người đàn ông, chỉ chăm chăm nhìn con mồi béo bở trước mặt, dọa thằng bé khóc toáng lên, khi chúng sắp lôi thằng bé đi thì đột nhiên nó bị một bàn tay to lớn nhấc bổng lên, đặt ra sau lưng.

Người đàn ông một mình đối mặt với đám vô lại, ném xuống bàn xúc xắc một túi tiền, “Chơi xúc xắc hả? Thú vị đấy, ta cũng muốn thử.”

Tên cầm đầu cầm túi tiền áng chừng, thấy người đàn ông chỉ có một mình, lại không nói giọng Lương Châu, là khách từ nơi khác, xem ra không có gì phải sợ, hắn ta lập tức đồng ý.

Có câu rằng “say sưa tay áo vung ca, cười gieo xúc xắc, gọi mời vận may”(*). Trò lắc xúc xắc đã phổ biến từ lâu, thắng bại chỉ dựa vào một lần lắc, không ai không biết. Xúc xắc được làm từ ngọc, gỗ hoặc xương bò, có sáu mặt, trong đó bốn chấm được tô đỏ, các mặt còn lại tô màu đen.

(*) Trích từ bài thơ Tựu Hoa Chi của Bạch Cư Dị.

Tên cầm đầu dùng loại xúc xắc bằng gỗ nhưng được bơm thủy ngân vào trong ruột, chỉ cần thành thạo kỹ thuật là có thể dễ dàng thắng cuộc, quả nhiên hắn ta thắng liền ba ván, kiếm được hơn mười miếng vàng.

Bọn vô lại hớn hở, thấy đối phương giàu có như vậy lại càng nổi lòng tham.

Thằng bé không dám rời đi, lo lắng nép sát vào người đàn ông.

Người đàn ông trông chẳng chút quan tâm, từ tốn lắc xúc xắc, chiếc nhẫn phỉ thúy đeo trên ngón tay lấp lánh dưới ánh sáng, khiến đám vô lại hoa mắt, bỗng bàn tay của người đàn ông hạ xuống, năm viên xúc xắc trong khay hiện ra toàn màu đỏ.

Toàn đỏ là điểm cao nhất trong trò lắc xúc xắc, tên vô lại đã thua một ván.

Bọn chúng cho rằng đó chỉ là may mắn ngẫu nhiên, nhưng sau đó ván nào đối phương cũng lắc được toàn đỏ, bọn chúng không chịu nổi nữa, biết mình gặp phải cao thủ liền trở mặt toan cướp trắng.

Tên cầm đầu lao tới, nhưng người đàn ông nhẹ nhàng tránh sang một bên, không để hắn chạm vào dù chỉ là vạt áo.

Đám đồng bọn giận dữ, đang định xông lên thì đột nhiên bị một đám đại hán vây quanh, lôi chúng vào trong hẻm.

Thằng bé há hốc mồm nhìn, người đàn ông liếc qua, “Đúng là một thằng đần.”

Từ trong hẻm cất lên tiếng la hét thảm thiết, thằng bé muốn nhìn nhưng lại không dám, đang lưỡng lự thì đột nhiên đằng trước trở nên ồn ào, dòng người bắt đầu đổ về phía con đường này, càng lúc càng đông, tạo tạo thành một bức tường người dày đặc.

Thằng bé chân ngắn sức yếu, bị chen lấn đến mức trước mặt tối sầm, lúc này mới nhớ ra cha nó từng dặn chen lấn nguy hiểm, nhưng lúc này nó còn chẳng có sức để khóc.

Bỗng một bàn tay to lớn nhấc bổng thằng bé lên, đặt nó lên mái hiên của một cửa hàng. Người đàn ông đứng dưới hiên, dáng người cao lớn, lại có hộ vệ đi kèm, tất nhiên không sợ dòng người xô đẩy.

Thằng bé dần bình tĩnh lại, nhìn xuống biển người đông đúc, cuối cùng cũng bớt sợ, bỗng đằng trước có tiếng hô hoán, người dân vô cùng phấn khích, rào rào vang dội, chẳng rõ đang chờ đợi điều gì.

Dần dà dòng người tách ra làm hai, một đoàn kỵ binh xuất hiện, đao gươm sáng loáng, giáp đen nghiêm trang, khí thế lẫm liệt.

Một cô gái đi giữa đoàn quân, nàng cưỡi trên con ngựa chiến cao to, khoác áo choàng đỏ rực, dung nhan tú lệ, phong thái siêu phàm như một ngọn lửa chói lóa, mạnh mẽ mà kiêu hãnh.

Thằng bé chưa từng thấy cảnh này bao giờ, nó ngơ ngẩn nhìn trân trân, bách tính trên đường reo hò nhiệt liệt, đuổi theo đoàn kỵ binh, liên tục ném hoa thơm về phía cô gái, tiếng hô hào dậy như sóng cả.

Cô gái vẫn ung dung điềm tĩnh, chậm rãi cưỡi ngựa, đôi mắt sáng ngời lướt qua biển người cuồn cuộn, bỗng dừng về phía bên này.

Thằng bé giật mình khi có người như thế nhìn vào, nó hoảng hốt không biết làm sao, lại thắc mắc không biết có phải nhầm không.

Nhưng đúng là không phải ảo giác, ánh mắt của cô gái đang tập trung nhìn về phía này, nàng giơ tay ra hiệu cho đoàn quân dừng lại.

Con phố dài đột nhiên im ắng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nó.

Cô gái thúc ngựa tiến lại gần, giọng nói trở nên dịu dàng, “Sao lại ở đây, cũng chẳng báo cho ta một tiếng.”

Đứa bé bị nàng hỏi, lại thêm vô số ánh mắt đổ dồn về, nó chảy mồ hôi ròng ròng, toàn thân cứng đờ.

Bỗng có giọng nói vang lên từ dưới mái hiên, để lộ gương mặt sắc sảo, đôi mắt hẹp ánh lên nụ cười, “Ai bảo nàng bỏ đi biền biệt hơn một tháng.”

Cô gái mỉm cười, người đàn ông liền xoay người lên ngựa, ôm lấy nàng từ phía sau.

Cả con phố rộ lên tiếng hò reo, dân chúng xôn xao phấn khích, cùng nhau gọi vang một cái tên khác.

Đoàn quân tiếp tục tiến lên, đôi nam nữ cưỡi ngựa khuất bóng, dòng người đông nghịt đổ xô theo chân.

Thằng bé ngồi ngây ngốc trên mái hiên nhìn theo, bất thình lình bị ai đó bế xuống, kèm theo là những lời mắng xối xả, “Đồ thằng nhóc hư đốn, vừa quay đi đã chẳng thấy đâu, may mà chưa bị dẫm chết, nếu không nhờ có Bùi đại nhân ở đây, cha biết phải tìm con thế nào!”

Thằng bé bị mắng đến tỉnh cả người, nhìn thấy cha mình, nó vui mừng bật khóc, “Cha ơi-”

Người đàn ông thở thở phào, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra, “Con may mắn lắm đấy biết không có, con có biết vừa rồi là ai đi qua không? Chính là Xích Hoàng tướng quân! Còn cả phu quân của nàng ấy nữa, gia chủ Bùi thị ở Cam Châu! Con đứng gần bọn họ nhất, chắc chắn sẽ dính không ít phúc khí.”

Thằng bé bị cha kéo đi, trong lòng có vô số điều muốn nói, cuối cùng lại chỉ thốt ra một câu, “Ngài ấy đã nói chuyện với con… Bùi đại nhân…”

Người cha ngạc nhiên, hỏi lại, “Ngài ấy nói gì với con?”

Thằng bé nhớ lại, lập tức buồn rầu, đáp nhỏ, “Ngài ấy nói… đúng là một thằng đần.”

Người đàn ông phá lên cười, xoa đầu nó, “Như vậy cũng là có phúc rồi, nhà chúng ta may mắn, năm xưa mẹ con từng ở chung sân nhà với Xích Hoàng tướng quân ở thành Thiên Đức, Hàn đại nhân từng làm thuộc hạ của cha, cha gọi là đến bảo là đi, vậy mà đã thấm thoắt bao nhiêu năm trôi qua…”

Ông an ủi vài câu rồi dắt tay con trai bước đi, vừa đi vừa kể chuyện ngày xưa.

Thằng bé nắm chặt tay cha, không kìm được ngoái đầu nhìn phố dài phía sau, lòng bỗng dâng lên nỗi trống trải mơ hồ.

***

Người dân Lương Châu điên cuồng đuổi theo truyền thuyết, dưới ánh mắt của toàn thành, hai vợ chồng cùng cưỡi chung ngựa, từ tốn trò chuyện như ở chốn riêng tư.

Hàn Minh Tranh vốn dĩ không vui, lúc này đã cảm thấy nhẹ lòng, “Chàng đến Lương Châu từ bao giờ thế?”

Bùi Cửu Trạch ngồi trên ngựa, dáng vẻ oai phong lẫm liệt nhưng lời nói ra chẳng hề đứng đắn, “Chờ vài ba hôm, coi như về thăm chốn cũ, vừa nãy còn cứu một thằng nhóc đần độn. Ta đi xem rồi, bể tắm vẫn còn đó, đã cho người dọn dẹp rồi.”

Hàn Minh Tranh không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này, tai ửng hồng, mắng một câu, “Vẫn chẳng đứng đắn chút nào.”

Bùi Cửu Trạch cười khẽ, đổi đề tài, “Lần này đi Linh Châu thế nào?”

Hàn Minh Tranh tựa vào ngực chồng, đáp nhẹ, “Cũng chẳng có gì, vốn là vì công vụ, kết quả tộc trưởng khẩn khoản mời mọc nên đành phải đi một chuyến, nhìn ông xử lý mấy thúc bá từng chiếm đoạt sản nghiệp ngày trước.”

Bùi Cửu Trạch cười khẩy, “Ta đã nói rồi mà, dù nàng mang họ Hàn thì bên kia cũng sẽ tìm cách để kết giao.”

Hàn Minh Tranh không muốn nhắc lại, “Ở nhà thế nào, bọn trẻ có ngoan không?”

Bùi Cửu Trạch lười biếng nói, “Đứa lớn cứ nhõng nhẽo đòi đi theo, còn định trốn đi, bị lão già kia tóm lại rồi.”

Hàn Minh Tranh bật cười, khẽ trách, “Chàng cũng nên gọi là cha đi thôi, bọn trẻ lớn cả rồi, đều nhìn vào đấy.”

Bùi Cửu Trạch chẳng buồn để tâm, “Trước mặt ông ấy ta vẫn ngoan ngoãn gọi là cha mà, nàng hỏi con cái rồi hỏi cha chồng, sao không quan tâm đến chồng nàng đi?”

Hàn Minh Tranh dở khóc dở cười, “Không phải chàng đang ở ngay trước mặt ta sao, còn muốn ta quan tâm thế nào nữa? Bọn trẻ xưa nay đều do cha dạy dỗ, lần này chàng ra ngoài lại giao hết mọi việc trong tộc cho ông ấy, như vậy không hay đâu.”

Bùi Cửu Trạch không chịu buông tha, giọng đầy vẻ mờ ám, “Ta có thấy ông ấy phiền lòng gì đâu, ngược lại còn nhắc khéo, bảo là nên có thêm đứa nữa, nàng nói xem có nên nghe không?”

Hàn Minh Tranh xấu hổ, trước đám đông không tiện đánh hắn, đành làm lơ.

Bùi Cửu Trạch bật cười, “Ra ngoài cũng có chính sự, bên Sa Châu vừa gửi tin tới nói động Phật của Hàn gia đã hoàn thành, các gia tộc đều muốn đến dự lễ, đúng lúc đón nàng đến tham gia cùng.”

Động Phật này do Hàn Nhung Thu sắp xếp khi còn sống, Hàn Minh Tranh không khỏi cảm khái, “Cuối cùng cũng đã hoàn thành, tiếc là cha không thể nhìn thấy.”

Bùi Cửu Trạch suy nghĩ xa hơn, “Khai quật hang động cũng là công lao sự nghiệp, ai nhìn vào chẳng nhớ đến ông ấy? Hơn nữa còn có con cháu đời sau, có thể tiếp nối mãi mãi.”

Hàn Minh Tranh cảm thấy được an ủi, khẽ nở nụ cười.

Trên lưng ngựa, hai vợ chồng tựa sát vào nhau, bên dưới là biển người tung hô.

Lương Châu vào một ngày trời xuân tháng tư, ánh nắng ấm áp chiếu rọi toàn thành, chim én chao liệng quanh hiên nhà, nắng vàng tỏa khắp muôn nơi.

KẾT THÚC TOÀN VĂN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.