Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 45: Vì sao, chúng ta lại biến thành như hôm nay




Trong lúc nhất thời, cả phòng truyền ra tiếng quất roi lạnh lùng cùng tiếng khóc thút thít, không khí trong phòng đều là mùi tanh.

Cho đến chiều tối bởi vì mệt mỏi nên Lâu Lan mới dừng roi lại, mà người nằm trên mặt đất đã sớm bị tróc thịt, vải trắng đã bị quất rách tả tơi, chỉ có thể nhìn thấy máu đỏ sẫm theo vết thương không ngừng tuôn ra, tiên diễm chói mắt. một đôi thường ngày trầm tĩnh dịu dàng bây giờ khuôn mặt giống người chết chút huyết sắc, chỉ có máu và nước mắt chưa khô trên vết thương.

Lâu Lan suy sụp quỳ rạp xuống bên người nàng, mắt phượng đen như bóng đêm nhìn xuống làm cho người ta cảm thấy chất chứa nhiều tâm tư, ngón tay thon dài trắng nõn run run hướng tới thân nàng, tiếng nói khô thốc khàn khàn từ cổ họng lướt nhẹ ra:“Vì sao, chúng ta lại biến thành như hôm nay……”

“Vương gia?” Nữ tử trên giường vẫn trần truồng, nhanh nhẹn thích thú, nhìn hắn cười quyến rũ.

Vừa muốn chạm vào gò má gầy gò của nàng nhưng bởi vì giọng nói kia nên bỗng lùi về, Lâu Lan hít sâu một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, mắt phượng lại khôi phục lãnh khốc vô tình như ngày thường, giọng nói khàn khàn:“Người đâu, ném nàng ra ngoài cho bổn vương”

“Dạ.” Cẩm Nhi đứng ngoài cửa nghe lệnh vừa đẩy cửa ra liền có một mùi ta tanh xông tới mũi, nàng thiếu chút nữa nôn mửa, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Lâu Lan lại sợ tới mức chạy nhanh đến, cùng mấy hạ nhân khác đem Tra Tiểu Tân toàn thân là máu nâng ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây lại nhỏ giọng hỏi một câu:“Vương gia, đem nàng đến đâu ạ?”

“Liêm Tâm các.” Lâu Lan nhìn cũng không nhìn ra ngoài một cái, chỉ là,tay nắm roi dùng sức đến toàn bộ khớp xương đều nổi màu trắng.

“Dạ!” Cẩm nhi lập tức mang theo vài nha hoàn nâng thân người toàn là máu ra ngoài, nhìn vết thương trên người nàng vô cùng thê thảm có phần sợ tới mức mật kinh hãi, bước chân nhanh hơn sợ chọc giận Vương gia tất cả sẽ bị trừng phạt. Mới vừa đi tới cửa mặt sau truyền đến giọng nói giống như hàn băng ngàn năm.

“Bảy ngày sau vết thương trên người nàng phải thật tốt.”

Cẩm nhi sửng sốt cuối đầu liên tục đáp:“ Dạ, vâng ạ ” Tâm lại thầm toát mồ hôi, nàng bị đánh thành như vậy bảy ngày phải lo vết thương tốt?! Đây……

“Còn nữa, sau này ngoài Liêm Tâm Các, nơi nào nàng cũng không thể đi.” Lâu Lan cầm roi trong tay ném xuống, mắt phượng ẩn chứa một tia tà khí, nếu hắn và nàng không thể trở về như lúc trước, vậy cùng nhau rơi xuống địa ngục đi!!!

Hắn muốn nàng, là của riêng hắn.

Cẩm nhi và vài nha hoàn nâng Tra Tiểu Tân hôn mê đi về phía Liễu Tâm Các, dọc theo đường đi khiến cho các nha hoàn vây nhau xem, các nàng chạm vào máu thịt trên thân thể kia trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, chỉ dám tránh một bên bàn luận không dám tới gần. Tô đại thẩm chạy bộ trở về, gặp nhiều người vây quanh một chỗ cảm thấy kỳ lạ.

“Chuyện gì thế?”

Một nha hoàn chỉ vào nàng:“Ngươi xem, An Ninh cô nương bị Vương gia đánh thật thê thảm!”

“An Ninh?!” Tô đại thẩm kinh ngạc, lập tức theo sau Cẩm Nhi và các nha hoàn khác đến Liêm Tâm Các mới dừng lại, thấy vài người vẫn chưa đi cho nên núp ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau Hoa Nguyệt liền đi vào, Tô đại thẩm sợ nàng làm thương tổn An Ninh vì thế khóet ngoài cửa sổ một lỗ giấy nhìn lén, chỉ thấy Hoa Nguyệt đi đến bên cạnh Tra Tiểu Tân dùng sức đạp nàng mấy đá còn nói nói lời châm chọc.

“Tiện nhân! Đáng đời ngươi! Vương gia tại sao không đánh chết ngươi cho rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.