Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 96




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ry

Cảnh Tầm đờ đẫn được đỡ vào phòng ngủ, bên tai là tiếng khuyên dịu dàng của thanh niên: "Cởi quần áo ra rồi ngủ, nếu không sẽ khó chịu."

Quần áo?

Cảnh Tầm máy móc cúi đầu xuống, thấy áo khoác dính đầy màu của mình, khóa đã kéo xuống.

Lâm Chức lẳng lặng quan sát cơ thể thanh niên. Nhiệt độ trong nhà không hề cao, y mặc áo len mà còn thấy hơi lạnh, thế mà bên dưới áo khoác, Cảnh Tầm chỉ mặc có một cái áo thun mỏng.

Từ quần áo ôm vào có thể thấy đường cong cơ bắp no đủ, đẹp mà không hề khoa trương.

Lâm Chức không giơ tay chạm vào Cảnh Tầm, chỉ đứng ở bên giường.

"Nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Thanh niên khẽ cười, trong mắt là yêu thương.

Đây là hình ảnh cuối cùng Cảnh Tầm nhìn thấy trước khi mất ý thức.

Lâm Chức kéo rèm trong phòng lại, nhìn thanh niên dù đang ngủ cũng vẫn cau mày, nhẹ nhàng ra ngoài.

Tối hôm qua khi quan sát vết thương của mình trong gương, 01 đã báo cho y việc Cảnh Tầm di chuyển lên lầu.

Từ 9 giờ hơn tối qua tới 2 giờ chiều hôm nay, Lâm Chức thoáng nhìn lên lầu, khá tò mò về tác phẩm của Cảnh Tầm lần này.

Giám sát trong phòng khách tiếp tục vận chuyển, bích hoạ, đèn treo tường, hoa cỏ trang trí, tượng... Đây đều là những cái nhìn mịt mờ.

Lâm Chức quay đi chỗ khác, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Bức tranh mưa hôm trước không biết bị Cảnh Tầm để đâu rồi, có thể là trên lầu, cũng có thể là trên một cái giá vẽ nào đó đằng sau sô pha.

Lâm Chức rủ mắt nhìn tin tức trên điện thoại.

Bởi biểu hiện ngày hôm qua, công ty đã tin tưởng y hơn mấy phần, nói tình huống hôm qua điều tra được cho y.

Bọn họ tìm đến địa chỉ chuyển phát nhanh mà Nhiếp Tĩnh Văn cung cấp, nó nằm ở một thị trấn nhỏ tỉnh bên. Tuy cũng biết đây nhiều khả năng là chiêu trò đánh lạc hướng, nhưng công ty vẫn chuẩn bị đầy đủ.

Khi người của BV và cảnh sát tiến vào, lại đụng độ một nhóm người khác. Những kẻ đó vốn tới để tìm hiểu tin tức, nên cũng không đông lắm. Hai bên gặp nhau là đánh, bắt được một người của phe kia.

Đã xác nhận nhóm người này chính là những kẻ cướp hộp đen hôm qua.

[Thứ đựng trong hộp là một tờ giấy trắng, nhưng trên giấy có ghi địa chỉ chỗ đó.]

Lâm Chức cẩn thận xóa bỏ tin nhắn, bắt đầu suy luận.

Tất cả tin tức được tiết lộ trong sự kiện hộp đen này khiến cái địa chỉ đó không phải là thứ quan trọng nhất.

Nửa tháng trước công ty nhận được đơn đặt hàng, để chuẩn bị nhận hàng, người phụ trách trong nước là Vi Cẩm Vinh, trước khi hàng tới đã phải từ chức công việc ngoài sáng.

Lúc đó hắn đã để lại một thứ như vậy, nhờ Nhiếp Tĩnh Văn lấy ra vào hôm qua.

Điều này chứng tỏ hắn đã âm mưu từ trước, trước cả khi công ty nhận đơn hàng. Không thể là khi nghe thông tin về hàng hóa vận chuyển hắn mới quyết tâm trộm đi được, huống hồ BV còn có quy trình giữ bí mật. Mỗi mắt xích kết nối chỉ một tiếng trước khi nhận hàng mới biết bên trong là thứ gì, để còn xác định hàng nhận được là thật hay giả.

Vi Cẩm Vinh đã phản bội công ty từ trước, trước khi hàng tới tay BV, hắn ta đã biết bức tranh cổ đó sẽ do BV vận chuyển.

Rất có thể đơn đặt hàng này tới tay BV là vì Vi Cẩm Vinh làm việc ở BV.

Công ty đã coi Vi Cẩm Vinh là kẻ phản bội, giờ không phải tìm tung tích của hắn nữa, mà là truy nã toàn diện, cảnh sát cũng đã cho hắn vào danh sách truy nã.

BV cũng không sợ cố chủ đổ trách nhiệm cho họ nữa, trái lại, họ còn đang hoài nghi đây là do cố chủ tự biên tự diễn.

Là cố chủ để lộ thông tin mình nắm giữ bức tranh, khiến quá trình vận chuyển của họ hết sức long đong, phải đề phòng thế lực nhiều bên. Mà Vi Cẩm Vinh còn chuẩn bị kĩ càng như vậy từ trước khi họ nhận đơn, thật khó để không liên tưởng đây là cái bẫy do cố chủ và Vi Cẩm Vinh hợp tác bày ra.

Có lẽ bức tranh đó đã nằm trong tay cố chủ rồi, gã chỉ muốn lợi dụng dịch vụ hộ tống của BV, lại không muốn chi trả thù lao kếch xù, thậm chí muốn họ đền bù.

Tranh còn chưa tìm được, giao dịch giữa hai bên đã căng thẳng, đàm phán giương cung bạt kiếm mấy lần.

Lâm Chức cầm trong tay thẻ nhân viên trung tâm của Vi Cẩm Vinh, nhìn khuôn mặt người đàn ông mỉm cười trên thẻ, nét mặt không có gì thay đổi.

--- Anh tốt nhất là đã chết.

Đôi môi im ắng khép mở, nhả ra mong ước với hắn.

Dưới góc nhìn của Lâm Chức, Vi Cẩm Vinh thật sự đáng chết. Không phải vì hắn là kẻ phản bội, mà là vì hắn đùa bỡn tình cảm, khinh thường mạng người.

Nguyên chủ là người trưởng thành, chỉ cần Vi Cẩm Vinh nói thẳng hai người duy trì quan hệ tình nhân là vì công việc, nguyên chủ cũng sẽ không có tâm tư khác. Nhưng Vi Cẩm Vinh lại chơi trò mập mờ.

Hắn sẽ quan tâm sinh hoạt hàng ngày của nguyên chủ, mua quà cho nguyên chủ vào các ngày lễ cũng như sinh nhật, thậm chí còn nói những lời đường mật, làm mờ ranh giới giữa công việc và tư nhân.

Hắn thoải mái lợi dụng Nhiếp Tĩnh Văn tin tưởng hắn, mặc kệ cuộc sống của cô gái đó sẽ vì vậy mà rơi vào phiền phức. Không phải tất cả mọi người đều lương thiện, thủ đoạn tra hỏi của vài phần tử ngoài vòng luật pháp cũng không mấy nhẹ nhàng, chưa nói tới khả năng Nhiếp Tĩnh Văn có thể sẽ bị coi thành vật trút giận.

Lâm Chức xoay ngược tấm thẻ, tình huống có biến, kế hoạch tiếp cận Cảnh Tầm cũng phải thay đổi một chút.

Y không lo mình sẽ bị Cảnh Tầm đuổi di, chỉ e giờ y có muốn đi, Cảnh Tầm cũng sẽ nghĩ cách giữ y lại.

Dù đó không phải cảm xúc gì tích cực, Lâm Chức lại không quan tâm.

Y càng quan trọng với Cảnh Tầm thì giá trị cảm xúc y lấy được từ gã cũng sẽ càng nhiều.

Tiếp tục nhìn tôi đi, tôi sẽ vui lòng hưởng thụ.

Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt thanh niên lại mềm mại vô tội.

Y tựa vào ghế sô pha rộng lớn, lấy một quyển sách từ vali của nguyên chủ ra.

Để hiểu rõ hơn về Cảnh Tầm, nguyên chủ đã mua mấy quyển sách liên quan tới nghệ thuật. Y có thể dùng chúng để giải lao, tiện thể tìm hiểu sự khác biệt về nghệ thuật giữa hai thế giới.

Mặt trời ngả về Tây, cảm giác ẩm ướt trong không khí tăng dần.

Lâm Chức quay đầu nhìn những cái giá vẽ đằng sau sô pha, hơi nghi hoặc.

Độ ẩm không khí cao như vậy không thích hợp để bảo tồn tranh, dù là tranh được lồng trong khung kính, được bồi đầy đủ thì cũng cần nhiệt độ và độ ẩm thích hợp.

Hai hôm trước trời mưa to, những bức tranh này chỉ được phủ vải, e là bị mốc rồi.

Dù trong đầu có ý nghĩ này, Lâm Chức lại không định thể hiện ra.

Mỗi người để ý một chuyện khác nhau, Cảnh Tầm rõ ràng có sự cố chấp vượt xa người thường với hội họa.

Có khi y đâm Cảnh Tầm một dao còn không nghiêm trọng bằng vô tình làm hỏng một bức tranh của gã, quan hệ của hai người chưa tới bước y có thể tùy tiện làm gì thì làm.

Biệt thự lên đèn, Lâm Chức vào bếp chọn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.

Từ tủ lạnh là có thể thấy Cảnh Tầm luôn tự nấu ăn, rất nhiều nguyên liệu, nhưng chủng loại không mấy phong phú, nghe chừng gã cũng chẳng quan tâm ăn cái gì, một lần mua là tích trữ cho mấy tuần.

Lâm Chức lấy từ trong tủ ra mấy thứ, không định nấu ngay.

Y nhìn giờ, đợi Cảnh Tầm tỉnh ngủ. Nếu 10 phút sau Cảnh Tầm không tỉnh, những nguyên liệu nấu ăn này sẽ được Lâm Chức bỏ lại vào tủ.

Y tới đây không phải là để nấu cơm cho Cảnh Tầm, muốn tham gia vào cuộc sống của một người thì tất nhiên cần hình thành liên hệ và tương tác chặt chẽ.

Bỏ lỡ hôm nay thì đợi ngày mai, sẽ luôn có thời gian.

Trong căn phòng đen kịt, Cảnh Tầm ngủ tới mức đau đầu, chống tay ngồi dậy.

Gã theo quán tính nhìn giờ trên đồng hồ, 7 rưỡi tối.

Gã nhớ loáng thoáng là mình xuống lầu lúc 2 giờ chiều, trước khi ngủ còn thấy... Cảnh Tầm day thái dương, không chắc lắm thứ mình thấy có phải là ảo giác không.

Gã bật đèn, mở ngăn kéo tìm thuốc.

Mấy bình thuốc nhỏ chen nhau trong ngăn bị hất trái hất phải, Cảnh Tầm lắc hai lọ đều rỗng, một lọ khác thì chỉ còn một viên.

Cảnh Tầm nhíu mày, hết từ khi nào vậy, thuốc hết thì gã phải nói với bác sĩ chứ nhỉ.

Mình có gọi cho bác sĩ không? Cảnh Tầm thở hắt ra, không nhớ rõ.

Đợt này vì không có linh cảm, vẽ không ra thứ mình hài lòng, mỗi ngày của gã đều rất mơ hồ.

Cảnh Tầm lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn giữa mình và bác sĩ. Tuy là trong kí ức không có đoạn nhắn tin với bác sĩ, nhưng lịch sử lại chứng minh gã đã làm vậy, bác sĩ cũng cho người mang thuốc tới, gã còn nhắn lại là đã nhận được.

Mình để thuốc ở đâu rồi?

Không có đoạn kí ức này, không biết là mất trí nhớ hay đã quên.

Cảnh Tầm lục những ngăn kéo khác, vứt mấy lọ thuốc rỗng vào thùng rác, tự dưng nhớ đến máy tính bảng ngoài phòng khách, thế là mở cửa phòng.

Trong bếp, Lâm Chức mở tủ lạnh đang chuẩn bị cất đồ vào, thấy Cảnh Tầm đi ra thì chớp mắt.

Cảnh Tầm đối mặt với Lâm Chức, những đoạn ngắn là kí ức chân thực giao thoa với tưởng tượng khiến gã không phân rõ đâu là thật đâu là ảo.

"Cậu dậy rồi à, tôi đang muốn tới siêu thị mua chút đồ, nhưng tôi sợ cậu ngủ lâu nên thôi. Cậu có định ngủ tiếp không?"

Thanh niên có vẻ vui mừng, sau đó ngượng ngùng nói ra băn khoăn và yêu cầu của mình.

"Nếu có chìa khóa sơ cua thì cho tôi mượn một cái được không, trước khi đi tôi sẽ trả lại. Như vậy thì tôi ra ngoài hay về cũng sẽ không làm phiền đến cậu. Lỡ gõ cửa lúc cậu đang vẽ tranh thì sẽ không tốt lắm."

Các biệt thự khác dùng khóa vân tay, nhà Cảnh Tầm lại vẫn dùng chìa.

"Không có chìa sơ cua." Tiếng Cảnh Tầm hơi khàn: "Nếu anh muốn mua gì thì có thể dùng điện thoại đặt, họ sẽ mang tới tận nhà, không cần ra ngoài."

Trong khu này có một siêu thị cỡ lớn, đi bộ tầm mười mấy phút, có thể dùng di động đặt đơn cho họ giao tới tận nhà, Cảnh Tầm vẫn luôn làm vậy.

Chỉ cho Lâm Chức ứng dụng đặt đồ, Cảnh Tầm cầm máy tính bảng và dây sạc về phòng ngủ.

Máy tính bảng sáng lên, gã kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, sau đó vội vàng mở ra xem giám sát tối qua.

Vết thương sâu đó quả nhiên là ảo giác của gã, Lâm Chức cũng không có thông qua gương nhìn về phía máy quay.

Góc độ gã vẽ cũng khác với góc quay, pho tượng đó ở ngăn tủ trên cùng, còn là góc chéo, Lâm Chức không thể thấy nó ở trong gương được.

Cảm giác đó giống như là gã đứng trước mặt Lâm Chức, còn Lâm Chức thì nhìn gã trong gương.

Cảnh Tầm giơ tay, suy nghĩ hoảng hốt trở lại đêm qua, dường như gã thật sự đứng trước mặt Lâm Chức.

Mặt gương phản chiếu vết thương của thanh niên, tơ máu đỏ tươi trên phần lưng trắng nõn.

Thanh niên vặn người, quan sát vết thương của mình.

Họ đối mặt trong gương, thanh niên dường như hoảng hốt quay đầu lại nhìn gã.

Gần trong gang tấc, tưởng như giơ tay ra là gã có thể chạm tới người y.

Cảnh Tầm hoàn hồn, trước mặt chỉ là không khí.

Bất mãn muộn phiền khiến gã nhíu mày, vô cảm vào phòng tắm rửa ráy.

Nước lạnh khiến đầu óc gã tỉnh táo hơn, ánh mắt đảo quanh nhà tắm, dường như đang suy tính cái gì.

Đồng hồ chống nước dính đầy thuốc màu đã bị gã ném vào bồn rửa, làn nước trong veo trở nên đục ngầu, mơ hồ phản chiếu mặt người.

Mò đồng hồ lên, xả nước, nước bẩn theo dòng xoáy chảy xuống.

Chìa khóa sơ cua trong tay Cảnh Tầm, gã nhẹ nhàng thả ra, chìa khóa thẳng đứng rơi xuống xoáy nước, biến mất.

Thứ cất giấu có thể sẽ bị phát hiện, nhưng nếu biến mất thì tức là nó không tồn tại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.