Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 85




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ry

Hôm sau, Lâm Chức bơ Bùi Đạc một ngày.

Cứ nghĩ tới việc nguyên hình của mình bị Bùi Đạc làm cho nhếch nhách, y không thể cho hắn sắc mặt tốt được, diễn cũng không muốn diễn.

Bùi Đạc biết nguyên nhân, tất nhiên không cảm thấy là hồ ly đột nhiên đổi tính, còn tìm cách dỗ y vui.

Đồ ngọt ngự thiện phòng mới nghiên cứu ra, thoại bản mới... Bùi Đạc còn tự tay khắc mấy chú cáo nhỏ không giống nhau, có ngây thơ có chân thành. Thậm chí hắn còn cầm cáo gỗ vừa khắc, bắt chước người kể chuyện, lúc thì diễn cáo cha, lúc thì diễn cáo con, dỗ dành Lâm Chức.

Ai mà ngờ được Bùi Chủ Tư luôn thong thả điềm đạm lại có lúc mua vui dỗ người như vậy.

Lâm Chức phì cười, để Bùi Đạc búi tóc cho mình, xem như làm lành.

Tiến độ của nhiệm vụ cứu rỗi có vẻ như bị chững lại, không có tiến triển mới, nhưng Lâm Chức không sốt ruột nữa.

Tình huống hiện giờ khá giống với giai đoạn sau ở thế giới trước, những mảnh vỡ nhân cách này phải hoàn toàn thả lỏng mới được tính là xong việc. Với Tống Gia Trúc thì thi đại học là kết thúc, cũng là khởi đầu. Đổi sang Bùi Đạc thì có lẽ sẽ phải đợi tới khi hắn lấy lại trái tim cho y, thấy y hoàn hảo không tổn hại, không thiếu linh kiện gì, mới có thể yên tâm.

Chỗ Bùi Đạc không còn gì phiền lòng, Lâm Chức bắt đầu ngứa ngáy tay chân.

Y vốn là người không thể ngồi yên, sắp xong một việc là lập tức nghĩ tới làm những việc khác.

Thế là xung phong đảm nhận vài nhiệm vụ của Trấn Yêu Tư.

Bùi Đạc thì lo Lâm Chức sẽ gặp chuyện, tình trạng cơ thể y cũng chưa hoàn toàn ổn định, đang trong thời kì cho con bú. Tuy là không có con, nhưng cơ thể nào có quan tâm.

"Em đi một chút là về mà. Đại nhân cũng luôn miệng hi vọng em sẽ lợi hại hơn để tránh bị bắt nạt còn gì, em phải luyện tập nhiều hơn chứ. Không lỡ đến lúc báo thù không có kinh nghiệm thì phải làm sao?"

Lâm Chức cũng không phải chỉ biết đọc thoại bản. Bởi vì là hồ ly nên không cần làm gì, Lâm Chức bèn tranh thủ đọc ghi chép bách yêu dị văn trong Trấn Yêu Tư.

Đây toàn bộ là bản chép tay, ghi lại kinh nghiệm của các Trấn Yêu Sư đời trước, là vật Trấn Yêu Tư không truyền ra ngoài, chứ đừng nói là để yêu quái đọc. Nhưng ai bảo phu quân của y là Chủ Tư chứ, y thích gì cứ xem thôi.

Có kinh nghiệm thì phải có thực chiến. Nếu về sau toàn xuyên tới thế giới bình thường thì chắc không có chỗ dùng, nhưng ai biết trước được tương lai, Lâm Chức cũng không ngại học tạp, biết thêm vài thứ luôn là việc tốt.

Bùi Đạc biết Lâm Chức không phải hoa trong nhà ấm, ngẫm nghĩ rồi cũng chiều theo, chỉ dặn y không được cậy mạnh.

Trời dần ngả chiều muộn, ở thôn nhỏ cách kinh thành mấy chục dặm, nhà ăn cơm trễ nhất thôn cũng đã tắt khói bếp.

Đứa nhỏ chạy đuổi theo quả bóng gai, không nghe được tiếng gọi lo lắng của cha mẹ trong thôn, chạy một mạch lên núi.

Quả bóng nọ bỗng dừng lại, đứa nhỏ cúi xuống nhặt, một trận gió lớn thổi tới, bóng lăn đi, thằng bé lại sốt ruột đuổi theo.

Nó chạy theo bóng về thôn, bị mẹ tìm được tóm lỗ tai.

"Đã bảo bao lần rồi là trời tối thì không được chạy ra khỏi thôn. Nửa tháng trước có đứa nhỏ đầu thôn bị sói tha đi ăn thịt, con cũng muốn bị sói ăn có đúng không?"

Đứa nhỏ oai oái xin tha, hai người đi xa dần.

Chân núi, bụi cỏ sột soạt, một con chuột to đen sì chui ra, miệng chít chít nói tiếng người: "Ai làm hỏng chuyện tốt của ta? Ra đây!"

"Hóa ra chỉ là một con chuột nhắt. Chậc, cái giống giỏi đào hang có khác, trốn cái là khỏi tìm."

Một thiếu niên ngồi trên cây cúi đầu nhìn nó, miệng xì một tiếng.

Một tiểu đội trưởng thuộc Trấn Yêu Tư phụ trách đi tuần khu vực này phát hiện yêu khí mỏng manh, nhưng tìm khắp núi cũng không thấy yêu vật. Nhưng trong vòng nửa tháng, hai thôn ở quanh núi đã mất tích hai đứa nhỏ và một thợ săn. Bên trên cử thêm vài người nữa tới lục soát núi, vẫn không phát hiện ra yêu vật trốn ở chỗ nào.

Để phòng ngừa tình huống chuyển xấu, chuyện này được báo lên cho Đường Chủ ở kinh thành. Bùi Đạc không yên tâm Lâm Chức luyện tập với mấy con yêu lợi hại, mà khu vực quanh kinh thành là đại bản doanh của Trấn Yêu Tư, oán quỷ yêu vật không dám lộng hành, hắn bèn giao chuyện này cho y.

Tu vi của Lâm Chức vượt xa con chuột tinh này, nó không phát hiện ra y, chui ra bắt cóc người bị Lâm Chức tóm được.

Nhận thấy yêu khí Lâm Chức thả ra, chuột tinh vội cúi đầu, có thể thấy rõ sự nịnh nọt từ đôi mắt hạt đậu của nó.

"Gia gia đừng trách tội, tiểu yêu không biết điều, xúc phạm tới gia gia."

Lâm Chức mặc kệ nó lấy lòng, ngón tay ngưng tụ yêu lực, bắn về phía con chuột.

Chuột yêu nhận ra sát ý, lập tức chạy lên núi.

Nó có thể trốn được cả một đội ngũ Trấn Yêu Sư thì tất nhiên cũng có chút bản lĩnh, trên núi này có vô số hang chuột mà nó đào. Cảm giác sau lưng không có yêu khí truy đuổi, chuột yêu thở phào, chui ra khỏi một cái hố, định trốn tới vùng khác để tránh nạn.

Nhưng nó vừa chui ra ngoài đã thấy thiếu niên đứng trước mặt mình.

Một trận gió thổi tới, lệnh bài huyền thiết bên hông thiếu niên đung đưa.

Trên lệnh bài có nhiều hoa văn phức tạp, tạo thành một chữ "Trấn".

Chuột yêu nhìn lướt qua, sau đó bị cương khí ẩn chứa trong lệnh bài đẩy ngã ra đất.

Nếu là đại yêu có kiến thức, chắc chắn sẽ nhận ra lệnh bài này từ cấp bậc Huyền Sử trở lên, tức là lệnh bài của Chủ Tư.

Nhưng con chuột yêu này không biết, trước khi chết còn hoang mang tại sao một con yêu quái lại sở hữu lệnh bài của Trấn Yêu Sư.

Lâm Chức vuốt ve lệnh bài trên đai lưng, đây là đồ chơi mà Bùi Đạc buộc lên cho y trước khi ra cửa. Như thế thì dù có yêu quái công lực cao hơn y xuất hiện, thấy cái lệnh bài này cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Chức khẽ cười, không vội trở về kinh thành, che giấu yêu khí thong thả dạo quanh, coi như đi tuần đêm, tiện thể giải quyết một con quỷ nước.

Nhưng đúng là yêu quỷ không chung đường, Lâm Chức đối phó với quỷ hồn khó khăn hơn là đối phó với yêu quái có thực thể. Cũng may Ô Thành là nơi yêu vật tụ tập, không cần lo có oán quỷ.

Sắp tới kinh thành, Lâm Chức bỗng tăng tốc.

Không phải là y muốn mau chóng gặp Bùi Đạc, mà là cảm giác được sự bất ổn của cơ thể.

Áo xuân của thiếu niên có vệt nước, tỏa ra mùi sữa ngọt ngào.

Chết tiệt, Lâm Chức thầm mắng, đẩy nhanh tốc độ. Dưới ánh trăng, bóng yêu hồ ma mị lướt qua.

Bởi vì hồ ly nhỏ không có nhà, Bùi Đạc cũng không muốn đi nghỉ, ngồi xử lý công việc. Cảm nhận được Lâm Chức trở về, hắn mới buông bút, đi tới tẩm cung.

Thiếu niên đứng quay lưng về phía hắn, áo đã trượt xuống vai, cau mày phiền muộn gỡ ra khăn gấm đã ướt đẫm.

Bùi Đạc tiện tay chộp một tia quỷ khí từ người y, nghiền nát, sau đó giúp đỡ Lâm Chức.

Lâm Chức là lau qua loa, Bùi Đạc lại là thương tiếc bóp chặt.

Bùi Đạc còn chưa kịp hỏi hồ yêu ra ngoài luyện tập thế nào, y đã mỏi mệt thiếp đi. Hắn giúp y bôi thuốc, tránh cho mài vào áo lại đau.

Bùi Đạc ở đây chăm sóc Lâm Chức thời kì hậu sản, trong cung cũng có người lo lắng cho thê tử đang mang thai.

Hoàng Đế thủ thỉ an ủi Hoàng Hậu bất an ngủ không yên, nhìn nàng thiếp đi nhờ tác dụng của hương an thần, giữa mày vẫn có một nếp gấp.

Giống như Hoàng Hậu, gã cũng đang lo liệu đứa nhỏ này có thể an toàn chào đời không.

Giờ Hoắc tướng đã là cùng một lòng với gã, Hoàng Hậu có con là chuyện tốt, Bùi Đạc sẽ không thể giết gã nâng đỡ con của Hoàng Hậu kế vị, vì họ không chung đường.

Nhưng không biết đứa nhỏ này là nam hay là nữ, cũng không biết liệu nó có thể bình an sinh ra, sinh ra rồi liệu có thể bình an lớn lên không.

Bùi Đạc không định ra tay với con của Hoàng Hậu. Gần đây tần suất đau đầu của hắn ngày càng ít, cuộc sống đang tốt đẹp, hắn tất nhiên sẽ muốn sống lâu hơn, không muốn gia tăng nghiệp quả.

Còn nữa, đứa bé này tồn tại cũng không có ảnh hưởng quá lớn với kế hoạch của hắn, giờ Bùi Đạc chẳng khác gì Nhiếp Chính Vương.

Hắn thậm chí có thể dùng sự bình an của nó, đổi lấy chuyến xuất chinh thuận lợi tới Ô Thành, cớ sao không làm.

Tháng ba, mưa phùn mịt mù.

Bây giờ triều đình lại gió êm sóng lặng, Lục vương gia đã không có năng lực đối đầu với Bùi Đạc, Thất vương gia quen mượn gió bẻ măng gió chiều nào theo chiều ấy, không có nhiều vấn đề. Hoàng Đế và Hoắc tướng vì lo cho đứa bé trong bụng Hoàng Hậu nên cũng không dám làm gì phá vỡ cân bằng, sợ Bùi Đạc lên cơn.

Thế nên khi Bùi Đạc đưa việc chinh phạt Ô Thành vào danh sách quan trọng, mỗi người có một tâm tư, ngoài mặt lại chẳng ai phản đối.

Bởi vì Bùi Đạc muốn làm giám quân, theo binh xuất chinh.

Hắn không ở kinh thành, với những người căm ghét kiêng kị hắn là chuyện tốt.

Có vài người ngạc nhiên với đề xuất chinh phạt Ô Thành, nhưng hầu hết vẫn còn nhớ cha của Bùi Đạc, thanh niên được Tiên Hoàng tán thưởng là kì tài đương thời. Cha của Bùi Đạc có một cuốn sách luận gây chấn động giới văn nhân, việc ông ấy muốn thu phục Ô Thành không phải bí mật.

Có những kẻ thanh cao cổ hủ không thích Bùi Đạc lộng quyền, nhưng dính tới Ô Thành, họ đều tán thưởng với chủ trương của hắn.

Một trận chiến lấy lại mảnh đất của quốc thổ, rất nhiều binh sĩ tràn đầy chí khí chờ xuất phát.

Nhưng đây chỉ là đội ngũ ngoài sáng, trong tối thì Trấn Yêu Tư đã chọn người, hai bên Phật Đạo đều có người hưởng ứng, chuẩn bị cho chuyến xuất chinh này.

Lâm Chức ngồi xổm trên vai Bùi Đạc, nhìn binh sĩ mũ giáp đầy đủ, tâm trạng khá tốt.

Để đánh bại Ô Thành cần thỏa mãn hai điều kiện, binh lực và trừ yêu sư, thiếu thứ nào cũng không được.

Ngày xưa không phải không có đế vương làm chuyện này, nhưng luôn là vì hợp tác chưa đủ ăn ý với thiên sư nên thất bại.

Bùi Đạc hiện đang là người nắm quyền, còn là Chủ Tư của Trấn Yêu Tư, hai bên đều nghe lệnh hắn.

Trấn Yêu Tư cần phải tới Ô Thành trước đại quân, xung quanh Ô Thành có kết giới, Trấn Yêu Sư không đủ tu vi sẽ mất phương hướng chứ đừng nói là người bình thường.

Ô Thành cũng nhận được tin đại quân sắp đến, sẵn sàng phòng ngự.

Đây đã định sẵn là một trận đại chiến, cũng là một trận chinh phạt trù tính đã lâu.

Lâm Chức và các yêu quái khác tham dự cuộc chiến này ẩn nấp trong tối, đợi nhóm thiên sư loại bỏ kết giới.

Bùi Đạc, Minh Ngộ, đại sư Vô Trần và ba vị đạo sĩ khác đứng ở các góc, dồn lực phá kết giới.

Bên ngoài Ô Thành là nước sông chảy xiết, là hai phe đấu đá.

Kết giới phá, nhóm thiên sư lại không đối mặt với yêu vật, mà là binh sĩ Ô Thành đang vung đao về phía họ. Thiên sư trừ yêu chứ không được giết người, rất nhiều người vội vàng né tránh.

Lúc này trên mặt đất dậy lên một luồng sương màu hồng, các binh sĩ Ô Thành sát khí ngút trời bỗng đờ đẫn.

Giao yêu hát khúc ca an thần, để các binh sĩ rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhóm thiên sư tranh thủ tiến về phía trước, Lâm Chức dùng yêu lực thúc đẩy lục lạc, đôi mắt tím lấp lóe ánh sáng.

"Bọn bay là yêu mà tại sao lại giúp Trấn Yêu Sư!"

Có yêu tộc chửi ầm lên, Lâm Chức không đáp, có yêu đáp lại: "Biết cái gì gọi là chiêu hàng không!"

Sông ngoài Ô Thành không sóng không gió, binh sĩ Đại Việt tới nơi đã bắt đầu qua sông.

Tiếng la giết động trời, binh lực của Ô Thành hoàn toàn không sánh được với binh lực của Đại Việt, trăm năm qua họ hoàn toàn dựa vào yêu lực để sống sót. Khi kẻ địch chuẩn bị đầy đủ xông vào, Ô Thành không có quá nhiều sức để chống chọi.

Bùi Đạc không dây dưa với đám yêu trong thành, truy tìm tung tích của Ô Diên.

Vô số lá cây bay về phía Ô Diên đã trở thành bán yêu, chặn đường đi của gã.

"Ta tới để lấy về trái tim của thê tử."

Thanh niên mặc áo bào đỏ tím nhàn nhã đi tới, mỉm cười nói ra ý đồ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.