Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 9: Ác mộng




Ở thư phòng xem bộ sách pháp luật tương quan, Lục Diêu một bên nhìn chằm chằm quyển sách, một bên tùy tay với chén nước bình thường đều được hắn đặt ở bên cạnh, lại cầm được khoảng không. Thiếu chút nữa đã quên, mình lúc trước để chén nước trong phòng.

Buông sách, Lục Diêu ra khỏi thư phòng, tới trước cửa phòng ngủ dừng lại một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Nhìn quét một vòng trong phòng, thành công tìm thấy chén nước của mình ở trên kệ tủ đầu giường, Lục Diêu vừa cầm lấy, liền bị thanh âm của Thường Dục làm cả kinh tay run lên, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống đất.

“Không cần…… Cút đi…… Đều cút hết cho ta……”

Là nói mơ?

Phát hiện nguồn gốc thanh âm, Lục Diêu liền chuẩn bị đi ra, lại vì tiếng nỉ non mơ hồ của Thường Dục mà dừng cước bộ.

“Đừng đụng vào hắn…… Lục Diêu…… Lục Diêu…… Đừng đi……”

Lục Diêu xoay người nhìn mặt Thường Dục, phát hiện gương mặt anh tuấn kia đã trắng đến dọa người, trên trán còn có lấm tấm mồ hôi, thần sắc bất an, nhìn qua ngủ thập phần bất an.

Thật sự là một tên phiền toái.

“Uy, tỉnh tỉnh, uy!” Buông chén nước, không chút ôn nhu ôm bả vai người kia lắc lắc, thấy Thường Dục mơ màng mở mắt, Lục Diêu lập tức xả ra nụ cười trào phúng, “Gặp ác mộng mà bị dọa tới mức này?”

Mà lúc này Thường Dục không có đáp lại Lục Diêu, mà ngay khi nhìn thấy Lục Diêu, lập tức kéo vào lòng mình, Lục Diêu cảm giác đôi tay gắt gao ôm lấy mình kia siết chặt đến nỗi hắn thở không nổi, vì thế khó chịu vỗ đầu Thường Dục, “Ngươi vẫn là tiểu quỷ đầu cần an ủi sao?!”

“Ta mơ thấy phụ thân ta tìm người đối phó ngài, sau đó ngài bỏ lại ta một mình ra đi……” Thanh âm của Thường Dục từ trên đầu Lục Diêu truyền xuống, rầu rĩ, tràn ngập bi thương nói không nên lời.

“Bản thân ta cho rằng, đó không phải giấc mộng đáng sợ.”

“Thực đáng sợ, ta sợ muốn chết…… Ta cái gì cũng có thể không để ý, thế nhưng chỉ có ngài thì không……” Nghĩ đến mộng cảnh vừa rồi, Lục Diêu chỉ cho y một ánh mắt băng lãnh, rồi xoay người đi không chút do dự, y đuổi theo thế nào cũng không kịp.

Không biết sao, một tia cảm xúc len lỏi trong lồng ngực khiến trái tim đập rộn lên, nhưng lại không khó chịu, ngược lại cảm giác như có cái gì ấm áp vây quanh trái tim, nhuyễn nhuyễn, thực thoải mái.

“Hừ, sao ta phải chạy trốn vì một nhà thần kinh? Cái loại chuyện không tiền đồ!”

“Chúng ta liền ước định nhé, ngài vĩnh viễn không thể bỏ lại ta mà chạy trốn, bằng không ta liền leo lên tháp Eiffel nhảy lầu.”

“……” Lục Diêu cảm giác không nói được gì, “Ngươi có thể nói cho ta biết hai việc này có liên hệ gì?”

Thả lỏng cánh tay ôm Lục Diêu, Thường Dục tủm tỉm trả lời, “Như vậy không phải toàn thế giới đều biết, là vì ngài bội tình bạc nghĩa cho nên dẫn tới có người nhảy lầu sao?”

Đối với loại logic quỷ dị này, Lục Diêu không lưu tình chút đả kích, “Toàn thế giới kẻ quen biết ta không có mấy người. Thích nhảy thì tùy ngươi.”

Bị nháo như vậy, Lục Diêu cũng không có tâm tình tiếp tục đọc sách, dứt khoát lật chăn thản nhiên chui vào nằm, “Ta ngủ một hồi, ngươi mà làm ồn liền cút ra ngoài.”

“Ta cùng ngài – ”

Giấc ngủ này thập phần an ổn, cả hai người.

“Ngài thử cái màu trắng này xem, ta lại tìm caravat khác.”

Mặt không chút thay đổi nhận bộ âu phục màu trắng từ tay Thường Dục, Lục Diêu cảm giác huyệt thái dương đang ẩn ẩn nhảy lên, lại nhìn âu phục đủ loại kiểu dáng bị xếp thành núi nhỏ  bên cạnh, rốt cuộc bạo phát.

“Chúng ta tới khai mạc buổi trình diễn thời trang sao?! Ngươi cút ra ngoài cho ta, tự ta chọn!”

Xách cổ áo Thường Dục ném ra ngoài cửa, Lục Diêu dùng lực đóng cửa lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Đừng đùa, bốn giờ chiều nay Thường Dục đã kéo hắn tới thử quần áo, mà hiện tại đã năm rưỡi, cư nhiên một cái áo cũng chưa chọn xong. Thật sự nếu không đuổi Thường Dục ra, chốc lát tới tiệc sinh nhật Lục Diêu không chừng sẽ mặc T-shirt tham dự.

Người kia tự chọn quần áo cho mình chỉ đúng năm phút, chọn cho hắn lại giống như cả đời cũng chọn không được hoàn mỹ, lúc thì cổ áo quá rộng, lát lại góc áo hơi lệch…… Đây là lần thay đồ đầu tiên khảo nghiệm tính kiên nhẫn của hắn từ trước tới nay.

Hít sâu ổn định một chút tâm tự, Lục Diêu động tác nhanh chóng chọn một bộ âu phục đen thuần, xứng với caravat màu tối đơn giản, nhìn gương xử lý một chút chi tiết, toàn bộ quá trình chỉ mất sáu phút.

Vừa mở cửa, Thường Dục canh giữ bên ngoài lập tức đánh tới, “Ngài quả nhiên mặc cái gì cũng thập phần mê người.”

Khác với tây trang màu trắng của Thường Dục có vẻ tương đối phong lưu, y phục của Lục Diêu tổng thể theo hướng cấm dục phái, xứng với khuôn mặt tuấn mỹ ít lộ biểu tình vô cùng thích hợp, nhìn xem mà Thường Dục thực muốn nuốt người trước mặt vào bụng.

Trừng mắt nhìn tên gia hỏa nổi lên dục vọng, Lục Diêu bỗng nhiên hối hận đã cùng y đến bữa tiệc này, biết rõ cái tên vừa cho tia sáng liền phát quang này là không thể dung túng.

Không nhìn Thường Dục theo đuôi, Lục Diêu đi trước xuống phòng ăn ăn chút gì – hắn từ trước đến nay không hy vọng xa vời tới chuyện đi ăn tiệc có thể no bụng.

Ăn cơm xong cách tám giờ bắt đầu bữa tiệc còn có một chút thời gian, Lục Diêu bảo Thường Dục dẫn đường tới vườn hoa nhỏ sau khách sạn, ở đó khá thanh tĩnh.

Vắt chân ngồi trên ghế trong vườn hoa, Lục Diêu nhớ tới nhắc nhở của Từ Phó Trạch, thuận miệng hỏi: “Muội muội ngươi rất kỳ quái?”

Thường Dục dường như không nghĩ tới Lục Diêu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời sửng sốt một chút mới hồi đáp,“Không đến mức, cũng như đại tiểu thư bình thường bị chiều hư.”

Lục Diêu yên lặng tưởng tượng một hình tượng như vậy, tính ra kết luận Từ Phó Trạch quả nhiên vẫn tương đối hiểu hắn, biết hắn không thích giao tiếp với loại cố tình gây sự.

“Yên tâm, nếu có kẻ gây hấn thì ngài không cần phản ứng, để ta phụ trách, ngài chỉ cần ở bên ta là được.”

Lục Diêu nhướn mày, hắn phát hiện Thường Dục tựa hồ luôn coi hắn như một món đồ cổ chạm nhẹ liền vỡ, hận không thể tự ôm lấy mọi việc, mà hắn chỉ cần ở một bên ngồi mát ăn bát vàng là được. Loại đam mê cổ quái này là mẹ thương con hay là tam quan bất chính đây?

Kỳ thật Lục Diêu đến nay vẫn không thể lý giải, đến cùng là vì cái gì Thường Dục lại thích mình? Hơn nữa thích đến trình độ này, chỉ là bởi từng gặp mình một lần ở nơi nào đó? Hống tiểu hài tử cũng không tin đi.

“Thường Dục, hỏi ngươi một câu, dám có nửa lời nói dối liền chạy trở về viện tâm thần nằm một đời đi.”

Thường Dục nháy mắt mấy cái, rất hiếu kì chuyện gì lại khiến Lục Diêu nghiêm túc như vậy, “Ta đương nhiên sẽ không nói dối ngài.”

“Vậy được, ngươi đến cùng là vì cái gì lại đuổi theo ta như vậy?”

“Thì ra ngài muốn biết điều này, rất đơn giản a. Hai năm trước khi ta gặp ngài, cãi nhau với phụ thân, chính là cha không đau mẹ không yêu, sau đó có một ngày ta nhàm chán, tới coi toà án thẩm phán một lần, vừa lúc chính là án tử của ngài.” Thường Dục hồi tưởng bộ dáng lãnh liệt của Lục Diêu khi đó, nhịn không được gợi lên tươi cười, “Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy người có khí thế như vậy, vài câu đã có thể khiến đối phương cứng họng không nói được lời nào.”

“……” Một điểm ấn tượng cũng không có.

Điểm chính thì không khác biệt lắm với lời Từ Phó Trạch nói, thế nhưng chi tiết lại có chút hé lộ, dựa theo cách nói của Thường Dục, nếu là người không biết sẽ dễ dàng cho rằng đó chỉ là một hài tử trong thời kì phản nghịch giận dỗi phụ thân, lại vừa vặn nhìn thấy thần tượng sùng bái nên lầm tưởng là thích. Nhưng theo phiên bản của Từ Phó Trạch hiển nhiên không có dương quang chính diện như vậy.

“Vì sao lại gây gổ với phụ thân ngươi.” Lục Diêu cảm thấy nghi hoặc, vì thế tự nhiên hỏi ra.

Hắn vốn tưởng rằng đó là một vấn đề rất đơn giản, cùng lắm thì cũng chỉ là bạo lực gia đình, nhưng mà Thường Dục nghe xong sắc mặt liền lạnh xuống, sát khí lướt qua trong mắt, Lục Diêu nhịn không được nhíu mày, tựa hồ đằng sau chuyện này khá phức tạp a.

Thường Dục dị thường chỉ là chợt lóe, y rất nhanh lại tủm tỉm hồi đáp, “Này a, ta chỉ nhớ phụ thân làm chuyện khiến người ta thực chán ghét, cụ thể là cái gì ta cũng không nhớ rõ, chung quy cũng đã nhiều năm như vậy.”

“Vậy sao, quên đi.” Lục Diêu giả như không có việc gì, kì thực dưới đáy lòng âm thầm cân nhắc, Thường Dục hiển nhiên vẫn nhớ rõ, lại ngay cả hắn cũng không nguyện ý nói ra, có thể thấy được chuyện này chỉ sợ đã lưu cho Thường Dục bóng ma khắc sâu vào tâm lý. Lục Diêu không có hứng thú rạch vết sẹo của người khác, cũng không tính hỏi lại.

“Thời gian không sai biệt lắm, ra ngoài đi.” Dứt lời, Lục Diêu liền dẫn đầu cất bước, lại ngừng lại, có vẻ không được tự nhiên nói, “Khụ, chuyện lông gà vỏ tỏi, nhớ kỹ còn không bằng quên đi.”

“Ân, cám ơn ngài quan tâm – ”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.