Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 1: _hiện đại thiên_ quả trứng




Cái tên Lục Diêu, là một truyền thuyết trong giới luật sư. Bởi vì phàm là người nào ủy thác hắn, nhất định đều sẽ vô tội. Mặc kệ chân tướng án kiện thế nào, người ủy thác cuối cùng vĩnh viễn đều được phán vô tội, có người nói hắn dùng thủ đoạn mua chuộc phán quan thậm chí chế tạo bằng chứng giả, nhưng chung quy đó chỉ là vu khống. Nghe nói thậm chí có nguyên cáo chỉ cần nghe nói luật sư của bị cáo là người này, liền lập tức khóc thét tuyệt vọng.

Nam nhân này tựa hồ vĩnh viễn có thể dựa vào một ít vật chứng nhìn như không liên quan đến án kiện, chứng minh người ủy thác hắn vô tội.

Nếu bỏ qua điểm này không nói đến, Lục Diêu hắn cũng chỉ là người thường, nhiều nhất là bộ dạng tương đối soái mà thôi, vậy vì sao hắn lại gặp phải chuyện vô nghĩa này?

Mặt không chút thay đổi nhìn vật thể tròn vo như quả trứng lơ lửng trước mặt mình, nghiêm trang tự quyết định, Lục Diêu thầm nghĩ tìm cái nồi chiên nó lên.

[Chúc mừng ngài giành được bản hệ thống nhiệm vụ, ở đây ngài sẽ có tất cả mọi thứ ngài muốn, chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Mời lựa chọn loại hình nhiệm vụ, không thể cự tuyệt, có thể lựa chọn ngẫu nhiên.]

“Ngẫu nhiên.” Mắc cười, dù sao mặc kệ là nhiệm vụ gì, mình cũng không định tốn sức đi làm.

[Đinh. Thành công lựa chọn loại hình nhiệm vụ: Bệnh kiều công lược.]

“……” Lục Diêu còn không thèm tự hỏi vì sao hệ thống này còn có ngôn ngữ internet, bệnh kiều? Đó là cái gì? Mơ hồ nghĩ đại khái là…… Biến thái?

[Thành công lấy được đầu mối nhiệm vụ chính: Chính thức kết giao với mục tiêu thời gian một năm. Số lượng mục tiêu ngẫu nhiên, mục tiêu cụ thể tùy ngài cân nhắc.]

[Đinh. Ban bố nhiệm vụ:

Số lượng mục tiêu: 1

Khó khăn: C

Thuyết minh bổ sung: Vì lần đầu ngài nhận nhiệm vụ, địa điểm vẫn là thế giới cũ không tiến hành truyền tống.]

“……”

Phía trước hắn nghe hiểu, ý là để hắn kết giao với một tên biến thái tính danh diện mạo cụ thể thì chưa rõ, về phần thuyết minh bổ sung cuối cùng kia…… Quả thật không hiểu nổi.

Có điều hắn cũng không hứng thú đi hỏi, dù sao hắn cũng không định làm gì. Đừng đùa, ai muốn vì cái chuyện mạc danh kỳ diệu này mà đi lấy lòng một biến thái?

Lập tức, Lục Diêu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, liền mất đi tri giác.

Một năm sau

“Tòa tuyên bố phán quyết bị cáo — vô tội.”

Lục Diêu sắc mặt như thường mỉm cười sửa sang lại tư liệu trước mặt, cũng không thèm nhìn tới sắc mặt trắng bệch của nguyên cáo, rời khỏi toà án.

Bị cáo có phạm tội hay không? Lại có quan hệ gì tới hắn, việc hắn phải làm chẳng qua là chứng minh hộ khách của mình vô tội mà thôi, trên đời này án tử nhiều như vậy, hắn căn bản không có hứng thú xác nhận chân tướng từng vụ.

Lần này người ủy thác là con trai một chính trị gia rất có danh tiếng, tội danh là buôn lậu thuốc phiện.

Khi nhận được án tử Lục Diêu quả thực cười nhạt, loại người này cho dù cuối cùng bị phán có tội, thông báo ra ngoài là đã bị xử phạt, nhưng thực tế cũng tuyệt sẽ không có chuyện gì, chẳng qua là làm bộ mà thôi.

Ở trong phòng nghỉ sửa sang lại đồ của mình, Lục Diêu đang định đi, người ủy thác hắn — một người tên là Thường Dục đi vào. Bình tĩnh mà xem xét, thì diện mạo người này thực không tồi, về phần bên trong? Ai để ý chứ.

Ngoảnh mặt làm ngơ, Lục Diêu xách túi công văn tính rời đi, Thường Dục liền mở miệng nói: “Luật sư tiên sinh, lần này thực cám ơn ngài.” Thanh âm của y có vẻ trầm thấp, rất có từ tính.

“Đây là công việc của ta, ngài quá khách khí.” Dừng cước bộ, Lục Diêu mỉm cười trả lời.

“Nào có, đây là lần đầu tiên ta lên toà, thật khẩn trương a, may mà có ngài. Có thể hân hạnh được mời ngài một bữa ăn hay không?”

Bộ dạng ngươi vừa rồi một điểm cũng không nhìn ra khẩn trương a.

Thoáng có chút không kiên nhẫn, Lục Diêu dứt khoát không hề khách sáo: “Lần này án tử có ta hay không kết cục cũng chẳng có gì khác nhau, ngài không cần như vậy.”

Thường Dục trên mặt tươi cười không chút dao động, như không có nghe đến: “Ta thường xuyên thấy ngài trên bản tin, thật sự là luật sư rất lợi hại a.”

Thường Dục nói chuyện, đồng thời dưới chân cũng chậm chậm bước về phía Lục Diêu. Lục Diêu theo bản năng lui về phía sau, khi hắn dựa vào vách tường mới phát giác không ổn: “Thỉnh tự trọng.”

Không chút để tâm lời hắn nói, Thường Dục cơ hồ dán vào Lục Diêu, tựa đầu vào vai Lục Diêu, nhẹ nhàng mà cắn vành tai hắn: “Luật sư tiên sinh tướng mạo cũng thực tuấn tú lịch sự, nói vậy có rất nhiều người ái mộ ngài đi? Vừa rồi trên toà bộ dáng phản bác người đến á khẩu không trả lời được thật sự là quá tuyệt vời.”

Mày nhăn chặt, Lục Diêu lạnh lùng trả lời:“Chỉ có nữ nhân mà thôi, so ra kém ngài nam nữ ăn thông.”

“Nào có, ta đến nay vẫn là xử nam a.”

Lục Diêu một chữ cũng không tin, nhị thế gia 21 tuổi diện mạo tuấn mỹ là xử nam? Không bị AIDS đã là may rồi. Trừ phi Thường Dục y bị bất lực.

“Ta đây giữ thân trong sạch không được bằng ngài, cảm phiền cách ta xa một chút!” Trong lời Lục Diêu ẩn ẩn nộ khí.

Đối với lửa giận của Lục Diêu, Thường Dục không sợ chút nào, ngược lại tựa hồ càng thêm hưng phấn: “Ta chỉ muốn mời luật sư tiên sinh ăn cơm để thể hiện sự biết ơn mà thôi.”

Hít sâu một hơi, Lục Diêu thái dương gân xanh như ẩn như hiện: “Ta đồng ý. Không biết ngài tính mời ta đi đâu ăn gì?”

Không đáp lại, Thường Dục ngẩng đầu bỗng nhiên hôn Lục Diêu, hai tay gắt gao ngăn chặn Lục Diêu giãy dụa, đầu lưỡi không thỏa mãn liếm liếm đôi môi đối phương mím chặt, chọc Lục Diêu phẫn nộ, hung hăng cắn một phát.

Mùi máu tươi lập tức tràn ra từ giữa hai bờ môi, Thường Dục lại mặt đầy thỏa mãn, say mê chiếm đoạt trong miệng Lục Diêu.

Lục Diêu hận không thể cắn đứt vật thể mềm mềm trong miệng mình, lại ngại thân phận đối phương mà không thể thực hiện.

Rốt cuộc nhấm nháp đủ, Thường Dục mới bỏ qua cho Lục Diêu, lại không hề thả lỏng trói buộc hắn, cười nhẹ nói:“Mời ngài ăn ta có được không? Nhất định sẽ làm ngài thực vừa lòng……”

“!”

Lục Diêu hung hăng giơ chân đá lên bụng Thường Dục, khiến y trực tiếp ngã xuống đất, trà sát cảm giác ghê tởm trên miệng nói:“Ta không có hứng với thứ không biết bị bao nhiêu người nếm qua!” Nói xong liền tức giận tông cửa xông ra.

Đáng chết, hóa ra người này còn có sở thích kỳ dị này, so với loại công tử ăn chơi trác táng thuần túy còn đáng ghét hơn.

Nổi giận đùng đùng đi vài bước, Lục Diêu bỗng nhiên phát hiện túi công văn quên không cầm theo, bên trong còn có chút văn kiện trọng yếu.

Thống khổ xoay người quay lại một lần nữa, cùng lúc Lục Diêu đưa tay nắm tay nắm cửa, liền nghe trong phòng truyền ra tiếng cười thực quỷ dị.

Lặng lẽ mở một khe cửa, Lục Diêu bất động thanh sắc nhìn vào trong phòng.

Thường Dục vẫn ngồi dưới đất đưa lưng về phía hắn, dùng một bàn tay bụm mặt, cúi đầu không ngừng phát ra tiếng cười.

“Ha ha, cáp, ha ha ha ha…… Luật sư tiên sinh ngoài thực còn hấp dẫn hơn trên truyền hình nhiều a…… Ha ha…… Thực hưng phấn a……”

Này quả thực là ví dụ hoàn mỹ nhất cho từ biến thái.

Tức khí mở cửa vào phòng, Lục Diêu không chút lưu tình hung hăng đá một cước vào mặt Thường Dục vừa quay đầu lại, còn như nghiện mà thêm vài cú nữa.

Có lẽ làm như vậy là không lý trí, nhưng không có ai cam nguyện để bản thân bị người khác tán thưởng như một vật phẩm.

“Ngài đã quay lại a, tư thái không ưu nhã như vậy để ngài bắt gặp thật là vạn phần hổ thẹn a.”

“Hừ.” Cười lạnh một tiếng, Lục Diêu đột nhiên cúi lưng, kề sát gương mặt đã xanh tím kia, thân thủ tà ác vỗ vỗ cái mông Thường Dục,“Công tử chính trị gia, thật sự thiếu thao đến nước này?”

Không chút nháy mắt nhìn Lục Diêu khoái trá, Thường Dục không chút tức giận, ngược lại ha ha nở nụ cười:“Ta muốn sửa lại một quan điểm sai lầm của ngài, ta chỉ hứng thú khi ngài thao lộng thôi.”

Lục Diêu hoàn toàn không tin y nói: “Đáng tiếc ta không có hứng thú với ngươi.”

“Hứng thú cũng có thể bồi dưỡng.”

“Ngươi có thể chậm rãi bồi dưỡng với những người khác, có lẽ ta có thể đề cử vài người có sở thích tương tự từng ủy thác ta.” Lục Diêu cười lạnh.

Đầu nhẹ nhàng cọ xát lên áo sơmi của Lục Diêu, Thường Dục thở dài nói: “Không cần, ta thật sự thích luật sư tiên sinh mà, từ mười ba tuổi đã thích ngài, khi ngài đánh bại đối phương trên toà thật sự là mê người đến cực điểm.”

Thường Dục nhỏ hơn hắn năm tuổi, khi y mười ba tuổi…… Là thời điểm hắn mới nhận được bằng luật sư, mười tám tuổi.

Cho dù đầu óc của Lục Diêu hoàn toàn thuộc về loại hình của thiên tài, thậm chí nhiều lần nhảy lớp, nhưng vẫn không thay đổi được hạn chế về tuổi tác. Mọi người thường sẽ càng yên tâm với luật sư có kinh nghiệm phong phú, cho nên năm đó hắn nhận được ủy thác cũng chỉ có hai ba vụ, Thường Dục chú ý tới hắn tỷ lệ thật sự là nhỏ đến cực điểm.

Thử nghĩ, một công tử nhà giàu sinh hoạt ưu việt, sẽ đi chú ý tới một luật sư nhỏ vừa vào nghề? Lại nói năm nay Thường Dục đã hai mươi mốt, tương đương với đang nói y chú ý Lục Diêu tám năm, này không khỏi quá mức vớ vẩn.

Lục Diêu thở dài thương hại, công tử ca chính là công tử ca, trình độ nói dối cũng thấp như vậy.

Có điều việc cấp bách vẫn là giải quyết phiền toái trước mắt, nếu không nghĩ biện pháp, có lẽ người này sẽ quấn hắn một đoạn thời gian rất lâu, làm hắn phiền lại thêm phiền.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.