Phi Bạo Lực Bất Hợp Tác

Chương 17: Nghĩ lại mà kinh 4 (H)




Trong một ngày hết bị đấm đá rồi lại bị cắn cho một miếng, Diệp Tam có nhiều kiên nhẫn đến đâu thì giờ cũng dùng hết rồi, càng huống hồ con người hắn vốn không phải kiểu kiên nhẫn.

Mà Lục Nghiễm khi ấy lại cứ thấy chết không sợ, cậu bị đè trên bàn gần như khỏa thân, nửa khuôn mặt bị Diệp Thiếu Đông tát sưng vù, nhưng vẫn có thể quay đầu lại hung dữ nhìn chằm chằm nam nhân đang nổi điên kia, vừa nhếch khóe miệng đã chảy máu vừa nhạo báng nói, "Con mẹ nó anh giỏi thì đánh chết tôi đi! Nếu không thì dù cá chết lưới rách, tôi cũng không để anh được như ý!"

Diệp Thiếu Đông lại tát cậu một lần nữa, nửa mặt còn lại của Lục Nghiễm lập tức sưng lên, trên làn da màu lúa mì của cậu đầy vết bầm tím do đánh nhau với Diệp Thiếu Đông, bị đè chặt trên bàn nhưng trông cậu không hề yếu ớt vô lực, ngược lại còn có một sức hấp dẫn khó tả...

Nếu không phải xung quanh có nhiều cặp mắt nhìn ngó, Diệp Thiếu Đông đã hận không thể đem Lục Nghiễm không biết trời cao đất dày này xử tử ngay tại chỗ! Nhưng Diệp Thiếu Đông khi hành sự không có thói quen bị vây xem. Lúc đó hắn tức giận túm tóc Lục Nghiễm lôi khỏi bàn, toàn thân Lục Nghiễm đau đớn, không còn sức chống trả, lảo đảo ngã xuống thảm, trán đập vào góc bàn, đôi mắt cậu tối sầm lại một lúc, còn chưa kịp hoàn hồn, Diệp Thiếu Đông đã lại không màng gì cả mà túm tóc cậu lôi ra ngoài.

"Thả tôi ra! Buông ra! Anh định đưa tôi đi đâu?! Thả tôi ra!" Lục Nghiễm lập tức hoảng sợ, ngay cả giọng nói cũng biến thành sắc bén. Cậu bây giờ không mảnh vải che thân, cứ như vậy bị kéo ra khỏi cửa thì thật sự cả đời cũng không ngẩng đầu lên được...

Trong khi Lục Nghiễm đang la hét và vùng vẫy, mấy vị thái tử Đảng xung quanh cũng vội vàng ngăn cản Diệp Thiếu Đông. Ninh Viễn và Ngô Nhạc Đào nhanh chân tiến lên giữ hắn, "Diệp Tam, cậu bình tĩnh chút, dù gì chỗ này cũng không phải địa bàn của chúng ta, cậu đã kéo cậu ta ra ngoài như thế, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng khó thu dọn."

"Đúng vậy đấy!" Ngô Nhạc Đào phụ họa, "Hơn nữa nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ta, lôi ra ngoài thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người khác, tốt xấu gì cũng là người cậu thích, cậu sẵn lòng để người qua đường tận hưởng cảnh tình sắc này sao?"

Diệp Tam thiếu tức giận dừng động tác lại, nhìn Lục Nghiễm một lúc lâu với vẻ mặt như muốn nuốt cậu vào bụng. Với áp suất thấp có thể giết người, hắn không nói một lời nhặt chiếc áo khoác trên ghế sô pha, đi lại quấn chặt Lục Nghiễm mà không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. Lục Nghiễm cao 180cm và nặng hơn 70kg, nhưng hắn không vướng chút trở ngại nào khom người ôm lấy cậu bước ra ngoài, đồng thời cúi đầu lạnh lùng nhìn Lục Nghiễm: "Nếu cậu la hét ở bên ngoài, tôi sẽ chịch chết cậu ngay trước mặt tất cả mọi người!"

Hai tay bị quần áo trói chặt, Lục Nghiễm bị bao bọc đến mức không thể vùng vẫy. Mắt thấy đã ra khỏi cửa nhưng lại không dám kêu cứu vì tránh ánh mắt tò mò của mọi người nhìn sang và cả lời cảnh cáo của Diệp Thiếu Đông. Cậu chỉ có thể bất lực nhìn Diệp Thiếu Đông nhét mình vào trong xe, sau đó hắn cũng ngồi vào, dùng giọng điệu u ám nói địa chỉ cho tài xế.

Lục Nghiễm bị ném vào trong xe, việc đầu tiên làm chính là muốn mở cửa, nhưng Diệp Thiếu Đông tiến gần lại, nhạo báng nói: "Cửa xe khóa rồi, đừng phí sức."

Nhìn thấy chiếc xe chạy về một nơi mà mình không biết, Lục Nghiễm thực sự hoảng sợ, chiếc xe đóng kín cửa tràn đầy sự hung hãn xâm lược của đàn ông. Một mùi thơm đầy dục vọng bốc lên, Diệp Thiếu Đông dùng sức vươn tay ôm Lục Nghiễm vào trong lòng, áo khoác trên người bị kéo ra, lộ ra thân thể trần trụi đầy dấu vết bạo ngược, sau nhiều lần quăng quật, những quả dâu tây mà Diệp Thiếu Đông nhét vào cơ thể cậu trước đó đã bị nghiền nát, cùi quả tươi như máu còn sót lại gốc đùi cậu, tác động thị giác mạnh mẽ kích thích dây thần kinh xúc cảm của người đàn ông, khiến Diệp Thiếu Đông thô bạo nắm lấy mái tóc đen của Lục Nghiễm buộc cậu phải nhìn lên, tay còn lại nắm chặt cằm cậu rồi hôn một cách mãnh liệt.

Một nụ hôn dài đầy vị cướp bóc.

Nó như âm thầm thể hiện sự chiếm hữu hoàn toàn từ người đàn ông.

Ngay khi hôn xong, cảm thấy được thứ cứng rắn giữa hai chân của Diệp Thiếu Đông đang ép chặt vào bụng dưới của mình, không còn lối thoát, Lục Nghiễm cuối cùng cũng khóc lên.

"Tha cho tôi... làm ơn... cầu xin anh, để tôi đi đi..."

"Đi?" Diệp Thiếu Đông hứng thú nhướng mày, một tay giữ chặt Lục Nghiễm ấn ở trên lưng ghế rồi từ từ tháo thắt lưng để lộ dục vọng to lớn bên trong, ngang tàng dùng sức tách hai chân của Lục Nghiễm ra, ấn một chân của Lục Nghiễm lên cao, sau đó dùng nước dâu tây bôi trơn, nở nụ cười lạnh lùng vô cảm, hắn thong thả đứng lên đâm dục vọng của mình vào đến tận cùng, hoàn toàn chiếm hữu chàng trai hoang dã ngông cuồng như con báo nhỏ này.

Phía sau chưa bao giờ bị đối xử như vậy trong nháy mắt bị xé nát, Diệp Thiếu Đông cười lạnh giữa tiếng gào thét suy sụp của Lục Nghiễm, ghé sát vào lỗ tai cậu, giọng nói khàn khàn nhuốm màu dục vọng nói với cậu từng chữ:

"Từ bỏ suy nghĩ đó đi. Thả cậu đi? Lục Nghiễm, vĩnh viễn không thể."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.