Phi Âu Bất Hạ

Chương 55: Tâm can của em




Tôi tỉnh táo chừng mấy ngày, không đi gặp Thịnh Mân Âu, thậm chí còn cố tình đổi tên của hắn trong điện thoại thành “đừng động vào”.

Chân tướng thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, mà tôi cũng không thật sự nổi giận, chỉ là cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Còn nữa, bất kể năm đó Thịnh Mân Âu muốn làm gì đi nữa, giờ đã vật đổi sao dời, tôi bực bội một mình thì có ích gì? Cho dù có bị tôi vạch trần đi nữa, Thịnh Mân Âu cũng sẽ chẳng buồn chớp mắt.

Hơn nữa, nói đúng ra thì, tôi không tức giận, mà là sợ hãi.

Tôi biết đối với hắn, thế giới này không quan trọng đến vậy, chúng sinh trên thế giới này cũng không đặc biệt như vậy. Nếu như hắn cảm thấy đó là điều tất yếu, hắn sẽ có thể hoàn toàn bỏ lại tất cả rời đi không hề do dự. Hắn không sợ hãi tử vong, đương nhiên cũng sẽ không ôm lòng hổ thẹn với người bị bỏ lại, càng sẽ không nghĩ tới, thế giới không có hắn sẽ có ý vị thế nào đối với tôi.

Con người ta hầu như đều sẽ vì truy đuổi một chút ngọt trong cuộc sống mà trở nên nghị lực vượt quá bình thường, Thịnh Mân Âu chính là một chút ngọt đó của tôi.

Có hắn, gian nan hơn tôi cũng chống đỡ được, trong địa ngục tôi cũng có thể leo lên, nhưng nếu như đến hắn mà tôi cũng mất đi rồi, đối với tôi, thế giới này sẽ chẳng còn gì ngoài cay đắng, không còn quan trọng như vậy, cũng không còn đặc biệt như vậy nữa.

Thế giới toàn đắng là đắng, sao có thể khiến con người ta không hãi sợ đây.

Thứ sáu, mấy ngày sau đó, đã đến ngày Tiêu Tùy Quang hẹn gặp. Trịnh Mễ Mễ bảo tôi cứ ăn mặc thoải mái là được, dù sao cũng chỉ là bữa tiệc gia đình, cho nên tôi cứ thế mặc áo phông quần bò tới. Cô nàng đứng ngoài cổng chính chờ tôi cùng vào, còn cẩn thận thay tôi chuẩn bị một chai rượu vang làm quà.

Tôi cầm chai rượu vang gõ cửa chính nhà họ Tiêu, được quản gia dẫn qua cửa đi vào trong nhà, vào một căn phòng khách có kết cấu chặt chẽ mà không mất đi sự ấm áp, còn chưa kịp rặn ra được một câu khen ngợi phong cách trang trí, đã nhìn thấy Thịnh Mân Âu đang ngồi trên sô pha trong phòng.

Khuôn mặt tươi cười của tôi tức khắc đã đọng lại trên mặt, quay qua Trịnh Mễ Mễ bên cạnh, ngoài cười mà trong không cười, chất vấn cô nàng tại sao lại không nói với tôi rằng Thịnh Mân Âu cũng sẽ đến.

Trịnh Mễ Mễ còn ngơ ngác hơn tôi, dùng giọng chỉ tôi nghe thấy để nói: “Sư tỷ đâu có biết, dượng cũng không nói là có cả anh ấy.”

Trịnh Mễ Mễ lúc này vẫn còn đang khoác tay tôi, hai chúng tôi lại dán sát vào nhau, trong mắt người khác, quả thực giống như cặp đôi thân mật thủ thỉ.

“Đúng là đang thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt có khác, đi mỗi đoạn đường cũng phải kề tai thủ thỉ, chỉ lo người khác không biết hai đứa đang hạnh phúc lắm à.” Tiêu Tùy Quang vẫy tay bảo chúng tôi qua đó.

Thịnh Mân Âu ngồi trên sô pha, hình như là đang nói chuyện với Tiêu Tùy Quang trước khi chúng tôi vào, tư thế ngồi có vẻ rất thư thái, ngón tay chống lên trán, khuỷu tay gác lên tay vịn sô pha, một bàn tay khác cầm một cốc whisky thả đá tròn. Nghe thấy tiếng động, hắn dời tầm mắt về phía cửa, cùng lúc Tiêu Tùy Quang đang trò chuyện cười đùa, hắn nhẹ nhàng đảo mắt qua tôi và Trịnh Mễ Mễ, tầm mắt rơi xuống hai cánh tay đang khoác vào với nhau.

“Người trẻ tuổi sẽ luôn nói mãi không hết chuyện.” Hắn nhìn thẳng vào tôi, cùng tôi nhìn nhau, nở nụ cười, “Có thể hiểu được.”

Tôi tức khắc rút tay mình ra khỏi tay Trịnh Mễ Mễ, nói cũng lắp bắp: “Khiến cho anh Thịnh chê, chê cười rồi.”

Thịnh Mân Âu không đáp lại gì, Tiêu Tùy Quang cười càng thêm hăng say, tiện tay bổ tôi thêm một nhát.

“Ôi, còn xấu hổ nữa.”

Nếu như đây là một bộ phim võ hiệp, giờ tôi có thể ộc một ngụm máu thẳng lên trời.

Trịnh Mễ Mễ nhanh chân ngồi xuống bên cạnh ông ta, giả vờ xấu hổ nói: “Được rồi, dượng, đừng chọc chúng cháu nữa. À đúng rồi, chị đâu rồi dượng, sao không thấy chị đâu?”

“Khỏi nhắc tới nó đi, tối hôm qua uống say khướt về, kết quả là sáng sớm nay lại đi ra ngoài.” Nói tới cô con gái của mình, Tiêu Tùy Quang lại bắt đầu thở ngắn than dài.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Mân Âu, cũng không dám ngồi quá gần, giữa hai người cách chừng nửa cánh tay. Cả quá trình nói chuyện sau đó, hắn chẳng buồn liếc mắt tới tôi lần nào, từ đầu tới cuối chỉ tiếp chuyện Tiêu Tùy Quang và Trịnh Mễ Mễ, như thể đã coi tôi thành không khí.

Tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mấy lần đã định lặng lẽ lại gần làm động tác nhỏ gì đó, lại sợ hai người đối diện phát hiện, bức bối tới mức chỉ thiếu điều vò đầu bứt tai.

Cũng không biết ông trời có đang muốn đùa giỡn tôi hay không, tại sao lần nào cũng vậy, bất kể là đồng giới hay khác giới, chỉ cần xuất hiện hình ảnh thoạt nhìn có thể khiến người ta liên tưởng miên man mà thực ra lại hoàn toàn trong sáng, tôi đều sẽ luôn bị Thịnh Mân Âu nhìn thấy? Đầu tiên là Mạc Thu, sau đó là Thẩm Tiểu Thạch, giờ lại thêm một Trịnh Mễ Mễ!

Tôi chật vật tiến hành cuộc nói chuyện không có hồn này, qua chừng nửa tiếng, người giúp việc nói đã có thể ăn cơm, chúng tôi liền di chuyển đến phòng ăn.

“Xin lỗi, không tiếp được, tôi đi phòng rửa tay một lúc.” Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn tôi như có như không, xoay người rời đi.

“Cháu cũng đi ạ!”

Tôi tìm đúng cơ hội vội vàng đuổi theo, rẽ trái lượn phải theo hắn, đến một căn phòng vệ sinh hơi hẻo lánh, nhanh chóng xông vào sau lưng hắn, khóa trái cửa lại.

“Anh, anh nghe em giải thích…” Tiên hạ thủ vi cường, tôi lập tức ôm lấy hắn từ sau lưng, hai má dán chặt lên lưng hắn, giở giọng làm nũng nói, “Em và Trịnh Mễ Mễ thật sự không có gì cả, trong lòng em chỉ có anh, có anh, có mình anh thôi. Trên người em còn là mùi trên người anh này, anh ngửi thấy không?”

Từ khi lấy được nước hoa của Thịnh Mân Âu, ngày nào tôi cũng xịt, tủ quần áo phải xịt, trên giường cũng phải xịt, trên người lại càng phải xịt.

“Không liên quan gì tới tôi, thả tay ra.” Thịnh Mân Âu đứng yên bất động, giọng lại lạnh như băng.

Đêm hôm trước hắn cười nói chúc mừng tôi, tôi bị cà vạt chặn miệng, suýt nữa thì chết trên giường, lần này tôi mà tin không liên quan thật thì tôi sẽ là một thằng ngu.

“Tâm can của em, bảo bối của em, anh trai tốt của em, cả đời này em chỉ yêu mình anh thôi mà, Trịnh Mễ Mễ đó chẳng qua là gặp dịp góp vui, đã đáp ứng với cô ấy đóng vai nốt lần cuối, em cũng đâu thể nuốt lời được.” Tôi cũng chẳng ngại lời mình nói quá buồn nôn, bật kỹ năng tình thoại của mình lên cao nhất, “Trái tim em từ xưa tới nay chỉ có đúng mình anh, không tin anh sờ thử xem?”

Tôi đi đến trước mặt hắn, kéo tay hắn muốn ấn lên ngực mình.

Thịnh Mân Âu nhíu mày lại, ngay vào lúc đầu ngón tay chạm tới vạt áo tôi thì bất chợt rút về.

“Tôi nói rồi, không liên quan gì tới tôi.”

Hắn lướt qua tôi, đi tới trước bồn rửa tay hơi khom người xuống, đổ nước rửa tay lên cả bàn tay, cẩn thận xoa như thể bác sĩ sắp lên bàn mổ.

Còn là đến để rửa tay thật.

Trong lòng tôi khẽ thở dài một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào tường nhìn hắn.

“Anh, mấy hôm nay em không đến làm phiền anh, cũng không gọi điện thoại quấy rầy anh, anh có nhớ em không?”

Hắn mở vòi nước xối sạch xà phòng trên tay, sau đó cầm lấy khăn bông bên cạnh qua lau khô.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy anh nhớ em rồi.”

Hắn nhìn tôi qua gương, khóe môi câu lên một nụ cười châm chọc, nhưng không nói ra câu nào khó nghe.

Nhìn hắn trong gương, lòng tôi hơi động, tôi hỏi: “Anh, nếu một ngày nào đó em đột nhiên chết đi, anh có đau lòng vì em không?” Hỏi xong lại cảm thấy mình quá là dở hơi, miễn cưỡng muốn cầu một đáp án đã quá rõ ràng.

Tôi rũ mắt xuống, nở nụ cười tự giễu: “Thôi, không cần trả lời.”

Thịnh Mân Âu sượt qua tôi đi đến cửa, cuốn theo một cơn gió nhẹ, giọng nói vọng tới từ sau lưng tôi.

“Không đi thì ra, đừng để ngài Tiêu đợi lâu.”

“Được…” Tôi dài giọng, lười biếng đáp lời hắn, uể oải ra ngoài.

Đợi đến khi tôi và Thịnh Mân Âu một lần nữa quay về phòng ăn, lại phát hiện bên bàn ăn có thêm một người, Tiêu Mông đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.