Phi Âu Bất Hạ

Chương 54: Nhật ký của ác ma




Trịnh Mễ Mễ gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Tiêu Tùy Quang muốn gặp tôi.

Tôi ngơ ngác thật sự, Tiêu Tùy Quang chỉ có duyên gặp mặt tôi một lần, trò chuyện cũng chẳng nhiều, ông ta gặp tôi để làm gì?

“Hôm đó sư đệ hợp nhãn dượng ấy lắm, dượng muốn mời sư đệ tới nhà dùng cơm, còn muốn sư đệ tham quan bộ sưu tập của dượng ấy nữa.” Trịnh Mễ Mễ nói.

Người Tiêu Tùy Quang muốn gặp thực ra cũng không phải tôi, mà là “bạn trai Trịnh Mễ Mễ”, một khi đã nói dối, sẽ càng phải dùng nhiều lời nói hơn để lấp liếm, xưa nay đều là như vậy.

“Sư đệ giúp sư tỷ đúng lần cuối, lần sau nếu như dượng tỷ còn hỏi về sư đệ nữa, cứ nói sư tỷ đá sư đệ rồi là được.”

Trịnh Mễ Mễ liên tục nói rằng mình biết rồi, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, hẹn thời gian.

“Kính coong.”

Đầu này tôi mới vừa dập điện thoại, bên phía cửa đã có khách hàng đi vào.

“Hoan nghênh…” Tôi thấy đối phương mới mười sáu, mười bảy tuổi, liền ngừng nói ra câu chào, nhắc nhở, “Chỗ chúng tôi không buôn bán với trẻ vị thành niên đâu, cô bé ơi.”

Tôi chỉ tay lên tấm biển đỏ dán trên tường, cô bé có mái tóc đen thẳng để tóc mái sững người, rồi vội vàng xua tay với tôi.

“Không phải không phải, em tới tìm người, không phải đến cầm đồ.”

Cô bé này mặt bé mắt to, mắt mũi trông cực kỳ xinh đẹp đoan chính, vẻ ngoài trăm phần trăm người Hán, chỉ có ngữ điệu nói hơi là lạ, giống như người nước ngoài.

“Em muốn gặp ai?” Ở đây chỉ có đúng ba người, Liễu Duyệt, tôi, Thẩm Tiểu Thạch, Liễu Duyệt mới vừa liếc mắt nhìn người ta xong đã không có phản ứng gì, không quen, tôi cũng chưa từng gặp cô bé này bao giờ, vậy thì người duy nhất có khả năng quen biết đối phương là…

Tôi chuyển tầm mắt về phía Thẩm Tiểu Thạch, trong lòng suy đoán trăm mối.

Tiểu Thạch hiện giờ như vậy, chưa nói tới chuyện mẹ còn chưa thoát khỏi tai ương tù tội, cả một đống chuyện, rồi chuyện với Ngụy Sư vẫn chưa làm rõ, giờ lại thêm một cô bé tuổi vị thành niên, tôi thực sự sợ nó không chịu nổi.

“Sao, sao thế? Em quen biết gì đâu, không liên quan gì đến em.” Thẩm Tiểu Thạch cảm nhận được tôi đang nhìn nó, liền vội vã phủi sạch bách quan hệ.

Rồi hỏi cô bé kia: “Tóm lại là em muốn tìm ai vậy?”

Cô bé kia chuyển tầm mắt một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi, ngón tay thấp thỏm nắm lấy quai ba lô, đi về phía tôi nói: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là Lục Phong không? Em là Hàn Anh Viện, em gái cùng mẹ khác cha của Tề Dương.”

Nghe thấy hai chữ “Tề Dương”, biểu cảm trên mặt tôi tức khắc cứng đờ.

Tôi cũng đã từng nghĩ tới, nếu như đang đi trên đường gặp phải người nhà của Tề Dương sẽ như thế nào, mà chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ lại tìm tới tận cửa.

Trong tiệm không phải nơi để nói chuyện, dưới ánh mắt tìm tòi của Liễu Duyệt và Thẩm Tiểu Thạch, tôi cùng với Hàn Anh Viện đi ra khỏi tiệm, tới một Cha Chaan Teng gần đó.

“Xin lỗi, đường đột tới tìm anh…” Cô bé đặt ba lô nhỏ lên trên đầu gối, ôm vào ngực, “Ba em đi bước nữa với mẹ em, cho nên em kém anh trai em rất nhiều tuổi. Anh trai em… chưa tới hai năm sau chuyện đó, ba mẹ em đã ly hôn, em với ba ra nước ngoài sống. Đã lâu lắm rồi em chưa về nước, lần này trở về, là để lo liệu hậu sự của mẹ em.”

Tôi nghe thấy vậy thì giật mình: “Mẹ em..”

Cô bé rũ mắt xuống, khó nén được bi thương: “Một tháng trước mẹ em gặp tai nạn giao thông, qua đời…”

Tuy Tề Dương là người thần kinh, nhưng người nhà anh ta đều vô tội, chưa tới tuổi già đã đột ngột qua đời như vậy, có thể gọi là đáng tiếc.

“Nén bi thương.” Thế nhưng cho dù có là vậy, tôi cũng thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân cô bé này muốn tới tìm tôi là gì. Chuyện giữa tôi và nhà họ, từ mười năm trước đã thanh toán xong rồi.

Hàn Anh Viện mím môi, trông có vẻ rất khó nói, không biết phải nói thế nào. Mà đúng lúc này, nhân viên quán cũng vừa hay mang đồ uống tới.

Cốc thủy tinh đựng nước lạnh bị cô bé nắm chặt giữa hai tay, giống như lò sưởi cung cấp nhiệt năng cho cô bé này có dũng khí mở miệng lần nữa.

“Thực ra, em vốn không nên quấy rầy anh. Nhưng em phát hiện được một thứ bên trong di vật của mẹ em, xem xong em thực sự… thực sự không thể nào thuyết phục được mình coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra…” Cô bé tự mở khoá kéo ba lô, lấy từ bên trong ra một quyển sổ ghi chép da xanh thoạt nhìn đã có màu năm tháng, cẩn thận đặt lên bàn, đẩy về phía tôi.

Tôi không hiểu, nhận lấy, rồi ôm lòng hiếu kỳ mở ra xem qua. Bên trong viết kín mít những chữ, chữ viết ngoáy tít, nhìn cách viết này hẳn là một cuốn nhật ký.

Mà càng đọc về sau, tôi lại càng kinh hãi không thôi. Đây không phải nhật ký của bất cứ ai khác, mà là của Tề Dương.

Tôi lật qua một trang, ngẩng đầu nhìn lên Hàn Anh Viện, cô bé rũ mắt xuống, như thể không dám nhìn thẳng vào tôi.

“Em phát hiện ra thứ này trong ngăn thấp nhất tủ quần áo của mẹ. Em với anh trai em cũng không thân nhau, lúc anh ấy mất, em mới sáu tuổi, cũng không nhận thức sâu về anh ấy, lúc nhìn thấy cuốn nhật ký này, em cảm thấy đây sẽ là một cách hay để hiểu thêm về anh ấy, mà không lường được…” Cô bé càng nắm chặt cốc thủy tinh hơn, người run lên nhè nhẹ, “đây quả thực là cuốn nhật ký của ác ma.”

Tôi đọc kỹ tiếp, cũng dần dần hiểu rõ tại sao Hàn Anh Viện lại nói như vậy.

Tề Dương quả nhiên là bị bệnh thần kinh, hoàn toàn không hề che giấu sự biến thái của mình trong nhật ký, ngày hôm nay giết một con chó lang thang, ngày mai ngược đãi một con mèo hoang, ghi chép lại thảm trạng của chúng nó lên giấy, mỗi một tiếng thét thê thảm, mỗi một phản ứng, tỉ mỉ chẳng khác nào đang phẩm rượu.

Anh ta coi đây là lạc thú, đồng thời cũng không hề hối hận.

Đột nhiên, trong lòng tôi dâng lên linh cảm, có lẽ sẽ tìm được những điều Thịnh Mân Âu không nói cho mình, những phần không trọn vẹn của bức tranh, từ bên trong cuốn nhật ký của Tề Dương.

Tôi nhanh chóng lật xem, mười năm trước Thịnh Mân Âu học năm hai đại học, đã làm bạn học với Tề Dương được hai năm, đó là điểm kết thúc của tất cả, mà muốn biết khởi đầu, thì phải tìm được lần đầu tiên hai người bọn họ gặp gỡ.

Hơi thô bạo giở từng trang trong nhật ký Tề Dương, lật tới trang khai giảng sinh viên đại học năm nhất, tôi lần đầu tiên nhìn thấy tên của Thịnh Mân Âu bên trong cuốn nhật ký này.

Mới đầu, Tề Dương và Thịnh Mân Âu vậy mà lại là bạn cùng phòng, mà ngay từ ngày đầu tiên gặp Thịnh Mân Âu, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tề Dương đã chẳng có nguyên do nào mà nhận định rằng bọn họ là đồng loại, bọn họ nên ở bên nhau.

Đặt vào người khác sẽ là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, đặt vào người anh ta thì quả thật là “chết người từ cái nhìn đầu tiên.”

“Mẹ kiếp…” Tôi không nhịn được nghiến răng nghiến lợi chửi thành tiếng, lập tức cảm thấy hoảng sợ vì không ổn, đối diện còn có một cô bé vị thành niên đang ngồi, đã vậy còn là em gái của đối tượng tôi vừa chửi.

“Ngại quá.” Tôi xin lỗi Hàn Anh Viện, “Nhỡ lời không nhịn được.”

“Không sao.” Cô bé uống trà sữa, lắc đầu nhè nhẹ.

Tôi tiếp tục đọc, càng đọc càng tức giận đến mức cả người run lên, ruột gan sôi trào.

Tôi đã bảo Thịnh Mân Âu đang ở ký túc xá yên lành, lại phải bỏ tiền thuê phòng bên ngoài để làm gì mà, thì ra là bị Tề Dương quấy rối tới mức thực sự không ở lại nổi nữa.

Tề Dương theo dõi hắn, gửi cho hắn đủ những tin nhắn lộ liễu, không cho phép hắn tiếp xúc với người khác, thậm chí còn gửi cho hắn những “món quà” máu me đầm đìa.

Nếu như là người bình thường, chỉ e đã bị Tề Dương ép cho phát điên từ lâu, mà Thịnh Mân Âu lại chịu đựng anh ta quấy rầy hai năm.

【 Trước đó anh lúc nào cũng thờ ơ vô cảm, tôi nghĩ rằng mình đã chẳng thể nào lay động được anh. Nhưng mà, hôm nay tôi mới đột nhiên phát hiện ra, anh vậy mà lại có một đứa em trai. 】

Chỉ nhìn vào cách anh ta gọi tôi trên giấy, tôi đã cảm nhận được một luồng hơi lạnh ập vào lưng, cổ cũng bất giác nổi da gà.

【 Em trai của anh, em trai đáng yêu như vậy, nếu như rạch bụng phanh ruột nó ra, liệu anh còn có thể bình tĩnh như vậy nữa không? 】

【 Tôi rạch bụng mình đến gặp anh, quỳ trước mặt anh, cam kết rằng anh có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi, anh lại từ chối một lần nữa, nói rằng tôi không hiểu anh. Tôi không hiểu anh? Trên đời này, không một ai hiểu anh bằng tôi cả! 】

【 Tôi nói với Thịnh Mân Âu, em trai anh cũng giống tôi, muốn độc chiếm anh, hôn anh, khiến cho trong mắt anh chỉ có mình mình. Ánh mắt của Thịnh Mân Âu lúc đó thật quá khủng khiếp, ha ha ha ha ha ha ha! 】

Tôi dùng tốc độ đọc nhanh như gió xem cuốn nhật ký, vốn là chữ viết ngoáy tít càng viết về sau càng khó nhận rõ, mỗi một nét chữ đều in hằn lên giấy, điên cuồng tới cực điểm.

Cuối cùng cũng tới mấy trang nhật ký cuối cùng, nội dung phối hợp với chữ viết, quả thực khiến người ta phải nghẹt thở.

【 Tôi lén lút đặt máy nghe trộm trong phòng Thịnh Mân Âu, rồi cũng đồng bộ tin nhắn trong điện thoại anh sang máy mình. 】

【 Anh hẹn tôi đến bãi đổ nát, là muốn giết tôi, hẹn em trai anh đến bãi đổ nát, là để gặp nó lần cuối. Dự định của anh, tôi đều biết, nhưng tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện… 】

【 Anh còn nói rằng tôi không hiểu anh? Không hiểu anh làm sao có thể rõ ràng rành mạch ý nghĩ của anh như vậy? 】

【 Chết trong tay anh rất tốt, mà chết trong tay em trai anh thì càng tuyệt hơn. Tôi muốn làm cho cả đời này anh cũng không quên được tôi. 】

【 Chúng tôi đều không thuộc về thế giới này. Tôi sắp được giải thoát, còn anh sẽ phải bị hành hạ tới khi nào? 】

Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào phần nhật ký cuối cùng của Tề Dương, trong quán bật điều hòa rất mạnh, mà chân tóc tôi lại bắt đầu dần dần toát ra mồ hôi.

Không thể tin vào lời Tề Dương nói mười năm trước, ngay từ đầu tôi đã biết, mà tôi không ngờ rằng, tất cả, bao gồm cả cái chết của anh ta, vậy mà đều là một cái bẫy tự anh ta bày xuống.

Tôi mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Anh Viện, chỉ vào nhật ký nói: “Trong này viết thế nghĩa là thế nào? Năm đó Tề Dương cố ý để anh giết anh ta?”

Hàn Anh Viện cắn môi, hạ thấp giọng nói: “Đọc từ nhật ký thì có vẻ là như vậy… Khi đó em còn nhỏ, cũng không nhớ kỹ lắm, nhưng nghe ba em từng nói, hình như bên đằng ba ruột của anh ấy có bệnh tâm thần di truyền.”

Tôi vẫn luôn chửi Tề Dương là người thần kinh, không ngờ anh ta lại thật sự bị thần kinh.

Tôi thấy buồn cười, khép lại cuốn nhật ký kia, đẩy về chỗ cô bé.

“Giờ em mang nhật ký của anh ta đến cho anh xem, là để làm gì?”

Hàn Anh Viện sững sờ: “Em chỉ cảm thấy, cần phải tìm được anh, nói cho anh chân tướng. Anh cũng không cần phải vì thế mà ôm lòng hổ thẹn cả đời …”

Tôi ngắt lời cô bé: “Anh chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn vì chuyện này cả. Giết anh ta, anh không hề hối hận.”

Tôi chỉ hối hận vì đã không ra tay sớm hơn, nếu không là Thịnh Mân Âu đã bớt phải chịu đựng quấy rối trong hai năm đó.

Hàn Anh Viện như thể hoảng sợ, người co rúm lại nói: “Em xin, xin lỗi!”

Tôi rút ví ra, bỏ lại một tờ tiền chẵn lên bàn: “Chuyện này không liên quan gì đến em cả, cảm ơn em đã nói cho anh biết chân tướng.”

Tôi đứng dậy muốn bỏ đi, đi tới một nửa lại nhớ ra một vấn đề vẫn chưa hỏi, liền quay trở về.

“À đúng rồi, em có biết, mười năm trước, tiền bồi thường cho nhà em là bao nhiêu không?”

Mắt cô bé lập tức đỏ hoe: “Hình, hình như là hai triệu… Xin lỗi, gia đình em đáng ra không nên nhận số tiền đó…”

Thật sự là hai triệu.

Tôi nhắm mắt lại, không nói gì nữa, quay người đi.

Xem xong nhật ký Tề Dương để lại, tất cả những điểm không ăn khớp trước đó, giờ đều đã được lấp đầy.

Tề Dương thật sự quá lợi hại, dùng cái chết của mình, mưu hại cả tôi và Thịnh Mân Âu.

Nhưng mà Thịnh Mân Âu hẹn tôi đến bãi đổ nát muốn gặp tôi lần cuối là thế nào? Rốt cuộc là Tề Dương bịa chuyện, hay là… chân tướng thực sự như vậy?

Gió mạnh nóng rực bên ngoài phả vào người, tay chân tôi lại lạnh toát.

Một khả năng tôi chưa bao giờ nghĩ tới, cứ bất thình lình, không kịp chuẩn bị hiện lên trước mắt tôi như vậy.

Người muốn cùng Tề Dương chém giết nhau, đồng quy vu tận, chưa bao giờ là tôi cả. Sợ hãi mà Thịnh Mân Âu muốn tôi lĩnh hội, cũng không phải là cái chết của Tề Dương.

【 Đợi tới khi thực sự trải qua sợ hãi, cậu sẽ không lại gần vực sâu nữa. 】

Dưới cái nhìn của hắn, hắn chính là vực sâu của tôi, chỉ khi hắn biến mất, tôi mới có thể thực sự trở về quỹ đạo.

Hắn muốn dùng một cách thức gần như là khốc liệt, tạo thành kích ứng, làm tôi nhớ kỹ không bao giờ nên lại gần loại người như hắn.

Tôi ôm ngực, ngồi xuống luống hoa ven đường, chỉ cảm thấy mình đã bị chân tướng đập lên đầu đến mức thở thôi cũng khó khăn.

Hắn muốn làm gì, xưa nay đều chẳng bao giờ để ý tới buồn vui của tôi, cũng sẽ không nghĩ tới hắn làm như vậy xong, tôi sẽ thành ra thế nào…

Thế giới này rất vô vị đối với hắn, hắn cũng chán ghét phải giả làm một “người bình thường”, hắn muốn giải thoát, rồi lại muốn bỏ mặc tôi lại địa ngục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.