Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 99




 

Quý Du Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất chạy về công ty.

 

Vừa vào cửa, giám đốc nhân sự do Giang Dĩ Thành cắt cử đến cho cô tiến lên giải thích tình hình, Quý Du Nhiên nghe xong gật gật đầu, cô nói: “Để tôi xử lý, mọi người đi làm việc đi.”. Sau đó, cô đi vào văn phòng.

 

Trong văn phòng, Thẩm Từ Mỹ đang dựa người vào sô pha nghe nhạc, bản thân cảm thấy chán muốn chết, thấy Quý Du Nhiên tiến vào, mắt cô nàng lập tức sáng ngời, lập tức lấy tai nghe ra khỏi lỗ tai. “Ôi, cuối cùng chị cũng đã trở lại! Mấy người ngoài kia đã nói rõ với chị rồi đúng không?”

 

Quý Du Nhiên nhìn lướt qua Thẩm Từ Mỹ, một thời gian không gặp, cô thiếu chút nữa đã quên mất mình đúng là có quen biết cô gái này.

 

Thẩm Từ Mỹ hôm nay mặc một cái quần màu xám kaki, mang đôi bốt lính cao cổ, trên người là một cái áo khoác rộng thùng thình, cùng một cái mũ bệt cũng là màu xám như quần, mái tóc xoăn nhuộm đủ màu.

 

Thoạt nhìn cứ như người vừa mới về từ một lễ hội âm nhạc nào đó, chứ hoàn toàn không phải là bộ dáng đến để phỏng vấn xin việc làm.

 

Quý Du Nhiên gật đầu, cởi áo khoác treo lên giá áo.

 

“Nhân viên nói với tôi là cô muốn làm việc ở đây.”

 

Thẩm Từ Mỹ vội gật đầu, nghiễm nhiên là bộ dáng chuyện hiển nhiên phải như vậy: “Đúng vậy! Bổn tiểu thư muốn làm việc ở công ty của chị.”

 

Quý Du Nhiên nở nụ cười nơi khóe môi, ngồi vào sau bàn làm việc, lật xem các hạng mục công việc cần cô xử lý vào hôm nay,các nhàn nhạt nói: “Quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì sớm trở về nhà đi, chị gái rất bận, không có thời gian để chơi với cô đâu.”

 

Lúc trước khi Cảnh Hách Phàm cùng cô nói chuyện phiếm cũng có nhắc đến Thẩm Từ Mỹ, gia cảnh nhà cô nàng là công ty xuất nhập khẩu, bản thân cô nàng là điển hình của thiếu nữ nhà giàu được chiều chuộng.

 

Thẩm Từ Mỹ kéo ghế ngồi vào trước mặt Quý Du Nhiên, không phục nói: “Ai náo loạn? Nếu không phải là vì muốn thấy anh Tiểu Phàm, thì cô cho rằng tôi thèm làm ở đây lắm à?”

 

Thẩm Từ Mỹ càng nghĩ càng tức, Cảnh Hách Phàm trở về lâu lắm rồi, vậy mà cô nàng cũng không gặp được hắn mấy lần, còn đều là gặp nhau trong lúc mọi người tụ tập, bản thân cô còn chẳng nói được một hai câu với hắn.

 

Cô nàng đã điều tra rõ ràng rồi, anh Tiểu Phàm hiện tại đều là cứ cách hai ba ngày lại chạy tới chỗ của lão bà này, cho nên không còn cách nào khác, cô nàng chỉ có thể chạy tới nơi này giành chỗ trước.

 

Quý Du Nhiên xoa xoa giữa hai hàng chân mày.

 

Cô biết ngay là lý do này mà.

 

“Chuyên ngành của cô không phù hợp với điều kiện tuyển dụng của công ty, công ty cũng không thể nuôi người rảnh rỗi được, huống hồ cô còn chưa tốt nghiệp nữa, vẫn là nên trở về trường học cho xong đi.” Quý Du Nhiên cúi đầu, tập trung đọc nội dung văn kiện trong tay.

 

Thẩm Từ Mỹ đang tò mò nghịch chơi búp bê yooka trên bàn làm việc của Quý Du Nhiên, nghe được lời này, lập tức dựng mi trừng mắt.

 

“Này này này! Lão bà! Lần trước nhờ có tôi đã cứu cô frong club, nếu không nhờ có tôi, thì cô đã bị mấy tên du thủ du thực kéo đi khách sạn rồi, cô đang thiếu tôi một ân tình đó! Tôi mặc kệ! Tôi muốn ở lại nơi này làm việc!”

 

“Chuyện ở trường học, tôi có thể tự sắp xếp, tôi cũng không cần tiền lương, chỉ cần để tôi ở lại đây làm là được, sắp xếp công việc nào cũng được.”

 

Trong lòng Quý Du Nhiên yên lặng thở dài, xem ra Thẩm Từ Mỹ là hạ quyết tâm muốn ăn vạ cô rồi.

 

Thôi được rồi, dù sao thì cô cũng đoán rằng cô nàng Thẩm Từ Mỹ này cũng chẳng kiên nhẫn được bao lâu, chơi mấy ngày rồi cô nàng cũng sẽ đâm chán mà thôi.

 

Hơn nữa nói thật lòng thì ấn tượng của cô với cô bé này cũng khá tốt, nghĩ sao nói vậy, không có bất kỳ ý xấu nào. Quan trọng nhất là cô bé nói cũng không sai, cô xác thật là thiếu cô ấy một ân tình.

 

“Sáng mai 9 giờ, mặc quần áo cho phù hợp với môi trường làm việc, đến bộ phận thiết kế, người của tôi sẽ an bài công việc cho cô, tiền lương thì trả theo dạng nhân viên thực tập.”

 

Thẩm Từ Mỹ vốn tưởng rằng Quý Du Nhiên sẽ xem cô nàng trở thành tình địch rồi sẽ không đồng ý với đề nghị của mình, hoàn toàn không ngờ đến cô lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, cao hứng đến mức hận không thể hôn lên mặt của Quý Du Nhiên, nhưng ngoài mặt cô nàng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của một tiểu cô nương, chỉ nói hai chữ “đã biết”, sau đó mới ngâm nga khúc nhạc đi về.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Từ Mỹ quả nhiên đến đúng giờ, tóc cũng đã làm lại, đổi về một màu đen.

 

Quý Du Nhiên gọi một người nhân viên tên là Lục Bắc đến đưa Thẩm Từ Mỹ đi.

 

Lục Bắc tốt nghiệp học viện mỹ thuật, năng lực rất khá, trong thời gian ở trường cũng đã tạo ra không ít tác phẩm cá nhân, trong giới tranh minh họa cũng được xem là tài năng mới xuất hiện.

 

Quý Du Nhiên rất thưởng thức phong cách hội họa của cậu ta, chỉ là cậu ấy có tính cách khá lạnh lùng, cô phải tốn không ít công sức mới mời được người về làm dưới công ty mình.

 

Trước mắt công việc của cô quá bận rộn, tinh lực không đủ, vì thế Quý Du Nhiên có chuyển giao một số hạng mục công việc để Lục Bắc đi làm.

 

Cô cũng không trông cậy Thẩm Từ Mỹ có thể làm ra được chuyện gì đàng hoàng, chỉ cần cô nàng có thể làm chân sai vặt cho Lục Bắc là được rồi.

 

Chỉ là, mới qua một buổi sáng, một người từ trước đến nay vẫn kiệm lời như Lục Bắc lại tìm đến cô, nói là dạng người như Thẩm Từ Mỹ anh ta không dùng được, muốn cô thay đổi người khác.

 

“Tôi chỉ nói là món ăn này không dinh dưỡng, người ngợm gì mà gầy còm, thế thì sao có phụ nữ nào thích được, vậy mà anh ta lại không xem trọng ý tốt của tôi, nói quăng là quăng đi liền.”

 

Thẩm Từ Mỹ thở phì phò tức giận, chống eo trừng mắt nhìn tên đàn ông đang đứng bên cạnh, trong lòng đầy sự ủy khuất, cô lớn tiếng lên án với Quý Du Nhiên: “Cô nói đi, bánh bao chấm tương là món gì cơ chứ! Tôi ném đi, chuẩn bị cho anh ta món ăn khác, kết quả tâm ý tốt đẹp đều bị anh ta xem thành rác rưởi.”

 

Nghe mấy chữ bánh bao chấm tương, mặt Lục Bắc đỏ rực, cậu ta muốn nói mấy lời giải thích, nhưng cuối cùng nhẫn nhịn, xoay đầu qua một bên.

 

Giọng nói của Thẩm Từ Mỹ không nhỏ, Quý Du Nhiên nhướng chân mày, đi qua đóng cửa văn phòng lại.

 

Tình huống của Lục Bắc, cô cũng biết ít nhiều.

 

Cậu ấy sinh ra ở vùng nông thôn nghèo khổ, cha mẹ đều là lão nông dân chất phác, quanh năm làm việc đồng áng nên thân thể không tốt, tiền làm ra cũng không đủ để nuôi hai đứa nhỏ ăn học, nên anh trai của hắn, Lục Nam, học xong trung học thì rời nhà lên tỉnh làm ăn, gom góp vốn liếng của cả nhà để cho Lục Bắc đi học.

 

Nhưng họa vô đơn chí, mấy năm trước Lục Nam làm việc ở công trường bị tai nạn lao động, tay chân không còn lành lặn, tuy cũng có không ít tiền bồi thường, nhưng từ đó cũng sinh ra nhiều bệnh tật quấn thân, chỉ có thể nghỉ ở thể đi ra ngoài làm việc được nữa.

 

Lục Bắc lúc còn đi học đã ra sức nhận vẽ tranh, vừa kiếm học phí, vừa phụ thêm trong nhà.

 

Lục Bắc, so với tên Tiêu Khải Lượng chỉ biết nói mấy lời lừa đảo cùng với bản tính thối nát, hoàn toàn khác biệt, cậu thanh niên với thân hình mảnh khảnh, trên người còn mang theo tinh thần dẻo dai, luôn luôn nỗ lực hướng về phía

trước.

 

Lẽ ra Quý Du Nhiên trả cho cậu ta tiền lương không ít, hơn nữa Lục Bắc cũng rất có tiềm lực, nhưng cậu ta vẫn vô cùng tiết kiệm, cũng không mặc hàng hiệu, thậm chí còn không dám quen bạn gái, số tiền tích cóp được trừ bỏ chi tiêu cho sinh hoạt cơ bản của cuộc sống, phần còn lại đều gửi về nhà, để bố mẹ và anh trai chăm sóc sức khỏe.

 

Thật là một cậu nhóc khiến cho người khác đau lòng.

 

Nhưng Lục Bắc cũng có sự kiêu ngạo của mình, cậu ấy không thích người khác thương hại mình, trong công ty, trừ bỏ Quý Du Nhiên thì không ai biết hoàn cảnh gia đình cậu, không ngờ Thẩm Từ Mỹ ngày đầu tiên tới đã dẫm lên nỗi đau của cậu ta.

 

Nha đầu này tâm thì tốt, nhưng lời nói thật sự là đả thương lòng tự tôn của người khác.

 

“Tôi không phải bởi vì việc cô ta vứt đi bữa trưa của mình, mà vì cô nàng này thật sự rất phiền, vừa rồi, cô ta bưng một chén nước mà cũng đổ ướt máy tính, bản thảo thiết kế cả buổi sáng tôi còn chưa kịp lưu lại thế là đi tong, tiếp đó, tờ giấy cô nàng dùng lau bàn, lại chính là bản thảo của tôi.”

 

Thân hình mảnh khảnh của Lục Bắc đứng thẳng, trên mặt là sự đau lòng khôn cùng.

 

Lần này tới lượt Thẩm Từ Mỹ bị Lục Bắc nói cho sắc mặt đỏ bừng, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi thật sự không cố ý phá hỏng bản thảo của anh mà.”

 

Đều là nhà thiết kế, Quý Du Nhiên đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Lục Bắc, nếu có bất kỳ ai dám lấy bản thảo của cô để lau mặt bàn, thì cô chắc chắn sẽ động thủ đánh người đó.

 

Cho nên với chuyện này, cô lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với Lục Bắc.

 

Cô dự định sẽ chuyển Thẩm Từ Mỹ đến bộ phận khác, lần này ngược lại Thẩm Từ Mỹ liền nhảy dựng lên, nhất định không đồng ý.

 

Mới ngày đầu tiên đi làm mà cô ấy đã chuyển sang bộ phận khác, chuyện này truyền ra thì mặt mũi Thẩm Từ Mỹ biết đặt ở đâu?

 

“Tôi nói xin lỗi là được thôi mà! Là tôi chân tay vụng về, tôi đảm bảo lần sau sẽ chú ý nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không tạo phiền phức thêm cho anh!”

 

Thẩm Từ Mỹ nói lời xin lỗi với Lục Bắc, trong lòng lại hô to đây là vì anh Tiểu Phàm, nhất thời nhịn nhục thì có sao đâu? Cô có thể nhẫn nại được!

 

Quý Du Nhiên thật không ngờ Thẩm Từ Mỹ có thể nói được những lời này, đành phải dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Lục Bắc. Thẩm Từ Mỹ đã chủ động nhận sai, Lục Bắc dù không tình nguyện, cũng không thể so đo với cô gái nhỏ, vì thế cậu quay mặt đi, nhàn nhạt gật đầu.

 

Phù~

 

“Được rồi, tuy là tôi phá lệ cho cô vào công ty thực tập, nhưng nếu lần sau lại phát sinh chuyện như thế này, thì tôi sẽ không thể để cô ở lại nữa.”

 

Phỏng chừng là sợ Quý Du Nhiên thật sự sẽ đuổi người đi, mấy ngày kế tiếp, Thẩm Từ Mỹ xác thực đã cải thiện nhiều, trừ bỏ có lần nhìn thấy Cảnh Hách Phàm đến công ty, cô nàng lại chạy đến nhấc lên một hồi phong ba, thì ít nhất sau đó Lục Bắc không chạy tới nói chuyện đổi người nữa.

 

“Ưm. A. Ưm ưm. Tới rồi tới rồi!”

 

Giường gỗ kịch liệt đong đưa, Quý Du Nhiên cả người mệt đến mức không cử động nổi, để Cảnh Hách Phàm bế người cô lên, cùng nhau tiến vào phòng tắm, xả nước.

 

Dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể, tẩy sạch đi luồng dam dịch và bạch trọc nơi chân tâm của cô, Cảnh Hách Phàm đứng phía sau Quý Du Nhiên, bôi sữa tắm lên khắp người cô.

 

Hắn cố ý bôi xoa thật lâu nơi cặp vú no tròn kia, đem hai tiểu núi vú xoa đến mức dựng thẳng, sau đó mới dọc theo tuyến eo chuyển qua cặp mông vểnh cao cao của cô.

 

Bọt biển trơn trượt xoay quanh mài qua mài lại chốn mật đào, ánh mắt Cảnh Hách Phàm nhìn chằm chằm tiểu nếp uốn màu hồng nhạt nơi hậu huyệt, ngón tay mang theo sữa tắm ẩm ướt va chạm.

 

Quý Du Nhiên thình lình buộc chặt cánh mông, ngược lại còn đem ngón tay của Cảnh Hách Phàm hút đi vào một chút, hại cô lập tức giật mình.

 

“Lấy ra!”

 

Cảnh Hách Phàm “Nga” một tiếng, hậm hực thu hồi ngón tay, từ phía sau ôm Quý Du Nhiên, một tay vuốt ve nơi bộ ngực đã bôi đầy sữa tắm của cô, một tay thâm nhập mảnh đất tam giác, mát xa rửa sạch chung quanh tiểu hoa huyệt.

 

“Chị gái à, chúng ta khi nào đó thử làm ở phía sau nhé?”

 

Hơi thở nóng rực của nam hài phun vào phía sau tai của Quý Du Nhiên, một cây dương vật cực đại ngang ngạnh bắt đầu cọ xát giữa hai cánh mông của cô.

 

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng đánh bay cánh tay của Cảnh Hách Phàm, tránh ra khỏi lồng ngực của hắn, sau đó rửa sạch bọt sữa tắm trên người, bọc khăn tắm, sấy tóc.

 

Đã làm ba lần rồi, cô không muốn ngày mai mang theo khe huyệt sưng vù, đi làm ở công ty.

 

Nhiễm Nhất Bạch đóng phim ở Mỹ, Giản Đông Thần cô không muốn nghĩ tới, còn Giang Dĩ Thành, người này lần trước chỉ mới làm qua một lần, lại còn là vội vội vàng vàng, vậy nên trước mắt người cùng cô duy trì ổn định cũng chỉ có Cảnh Hách Phàm.

 

Nhưng Tiểu Phàm gần đây cũng không biết là do trưởng thành, hay là do suy nghĩ thông suốt rồi, rốt cuộc cũng biết không nên cả ngày chỉ xoay quanh lấy cô, nay cũng đã bắt đầu học hỏi chuyện làm ăn trong nhà, còn thường xuyên đi công tác, cho nên số lần hắn tới đây cũng không còn nhiều như xưa, điều này cũng khiến cho mỗi lần thằng nhóc này thấy cô, đều phải đem cô thao cho thừa sống thiếu chết mới bằng lòng bỏ qua.

 

Lau khô tóc, Quý Du Nhiên buộc Cảnh Hách Phàm thề không được làm nữa, thì mới cho hắn giúp mình lau nhũ ngực.

 

“Chị à, có thể tìm lý do đuổi Thẩm Từ Mỹ đi được không vậy? Có cô nàng ở đó, tôi đi thăm chị không tiện.” Quý Du Nhiên buồn cười nhìn khuôn mặt của người đang tức giận trong gương, nam hài còn cao hơn cô cả một đầu vậy mà bây giờ đang bĩu môi làm nũng với cô, nói: “Kỳ thật, tôi cảm thấy cậu và cô bé ấy rất xứng đôi.” Cảnh Hách Phàm chỉ cần chân trước mới vừa bước vào công ty cô, Thẩm Từ Mỹ nhất định ngay sau đó sẽ xuất hiện phía sau hắn, như một cái đuôi nhỏ liên tục theo đuôi, trái một tiếng anh Tiểu Phàm, phải một tiếng anh Tiểu Phàm, liên tục quấn lấy hắn, sau đó Cảnh Hách Phàm sẽ đen mặt tức giận với cô nàng, muốn cô nàng đừng làm phiền tới hắn, dữ dằn đến mức khiến cho Thẩm Từ Mỹ phải nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ chốc lát sau lại mặt dày quay lại

bám lấy hắn.

 

Quý Du Nhiên khẽ mỉm cười.

 

Thanh niên tuổi như Tiểu Phàm, không phải là nên có một người bạn gái giống như Thẩm Từ Mỹ đó sao,

luôn muốn dính lấy bạn trai?

 

Sau đó là cãi nhau ầm ĩ, đó mới là bộ dáng của tuổi trẻ thanh xuân nha!

 

Cảnh Hách Phàm mặt trầm xuống, một tay đem Quý Du Nhiên kéo vào trong lòng ngực, chặt đến mức khiến cô suýt chút không thở được.

 

“Không xứng! Một chút cũng không xứng! Tôi chỉ muốn là một đôi với chị! Chị đừng nói những lời như thế nữa!”

 

Tuy người đã được ôm chặt chẽ trong lòng ngực của hắn, nhưng Cảnh Hách Phàm cảm thấy, chỉ cần hắn thoáng buông lỏng tay, hoặc lơ là không chú ý một chút thôi, thì cô sẽ giống như một trận gió, tùy lúc có thể bay đi.

 

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe những lời này từ Quý Du Nhiên, đây cũng là lý do để hắn mong muốn rằng Thẩm Từ Mỹ sẽ không còn lưu lại trong công ty của cô.

 

“Được rồi, tôi không nói nữa, thôi nào.”

 

“A! Tiểu Phàm. Anh trai Tiểu Phàm, đừng mà, tôi mệt mỏi lắm a…”

 

Lời cầu xin của Quý Du Nhiên không có hiệu quả, Cảnh Hách Phàm hô hấp dồn dập, bắt đầu cắn mút phần cổ của cô, giống như một dã thú, liều mạng xoa nắn thân thể cô, sau khi khiến cho cô trở nên ướt đẫm, lập tức đỡ dương vật một lần nữa xâm nhập thân thể của cô.

 

Quả nhiên, mấy lời thề của đàn ông đều là thuận miệng nói ra.

 

Sự tình qua đi, Cảnh Hách Phàm bị anh trai của hắn gọi điện thoại kêu đi, nên không thể ngủ lại qua đêm ở chung cư của Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên nghĩ thầm rốt cuộc có thể ngủ ngon, bằng không với sức mạnh của Cảnh Hách Phàm, cô có thể chắc chắn ngày mai thân thể sẽ tan thành từng mảnh, vì thế không đợi Cảnh Hách Phàm dính lấy cô cho đủ, thì cô đã sung sướng đẩy hắn ra khỏi cửa.

 

Khi ra đến thang máy, Cảnh Hách Phàm gọi lại cho Cảnh Tông, vừa rồi hắn không tiện hỏi, không biết anh trai có việc gì mà gọi hắn về gấp gáp như vậy.

 

Một người thanh niên giao cơm đang cúi đầu vội vàng tiến vào trong thang máy, không cẩn thận đung phải Cảnh Hách Phàm, vội vàng nói hai tiếng “xin lỗi”.

 

Cảnh Hách Phàm liếc nhìn một cái, cũng không so đo, hắn vừa bấm gọi điện thoại, vừa đi ra khỏi cửa lớn của chung cư.

 

Quý Du Nhiên đang định đi tắm để tẩy sạch mồ hôi sau một hồi vận động trên giường, thì chuông cửa vang lên, cô còn tưởng Cảnh Hách Phàm quên cái gì, chỉ là khi đứng nhìn qua mắt mèo, thì nhìn thấy một thanh niên đến giao cơm.

 

“Ngại quá, nhưng chắc là anh đi nhầm rồi, tôi không gọt cơm.”

 

“Xin hỏi đây là cô Quý Du Nhiên đúng không? Là một vị Giang tiên sinh đặt cơm đưa tới.”

 

Người giao cơm đưa biên lại giao nhận huơ huơ trước mắt mèo.

 

Giang tiên sinh?

 

Giang Dĩ Thành?

 

Quý Du Nhiên đang cảm thấy buồn bực Giang Dĩ Thành sao có thể biết được địa chỉ nhà cô, mà càng kinh ngạc hơn là hắn lại có thể sử dụng app đặt cơm như thế này nữa sao?

 

Người giao cơm tiếp tục gõ cửa: “Phiền cô nhận giúp tôi, tôi còn phải đi chỗ khác giao cơm nữa.”

 

“Được rồi, vậy anh đặt trước cửa đi, một hồi tôi sẽ tự lấy.”

 

Quý Du Nhiên thông qua mắt mèo nhìn thấy người đưa cơm nhẹ nhàng đặt suất ăn xuống trước cửa, sau đó xoay người rời đi.

 

Cô đợi một hồi, mới trở lại phòng mặc thêm áo khoác, mở cửa ra.

 

Cửa vừa mở ra, một cái bóng đen nhanh chóng nhảy ra từ phía bên mạn sườn.

 

Quý Du Nhiên phản ứng nhanh lẹ, sau khi thấy rõ người tới liền xoay người đóng cửa, ngay khi cửa vừa khép lại, “thanh niên đưa cơm” duỗi tay chặn lại.

 

“Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên! Chờ một chút!”

 

Sức mạnh mãnh liệt từ bên ngoài cửa tung vào, đẩy Quý Du Nhiên lùi về sau vài bước, Tiêu Khải Lượng xông vào.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.