Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 98




 

Khương Khải Minh gấp đến muốn sứt đầu mẻ trán.

 

Hai tiếng trước anh ta còn đang chăn êm nệm ấm trong cái ổ của mình, bây giờ lại xuất hiện nơi con phố đèn đỏ hỗn tạp này.

 

“Anh trai à, trời sắp sáng rồi, anh ban ngày còn phải đi đóng phim nữa đó!” Tuy là ở nước ngoài sẽ không xuất hiện nhiều paparazzi như ở trong nước, nhưng Khương Khải Minh vẫn phải cẩn thận quan sát khắp nơi, đề phòng có ai đó chú ý đến bọn họ.

 

Anh cũng không biết vị tổ tông này lại lên cơn thần kinh gì, đêm hôm khuya khoắt lại nhất định phải đến cái nơi như thế này.

 

Hắn thiếu phụ nữ sao?

 

Dĩ nhiên là không đúng rồi!

 

Theo con số mà Khương Khải Minh thống kê sơ lược, thì qua mấy tháng anh ta làm trợ lý, chính mắt nhìn thấy số lượng phụ nữ Nhiễm Nhất Bạch tiếp chuyện đều không quá ba người, ngược lại vô số phụ nữ với muôn vàn thân ; tiếp cận hắn, từ nữ minh tinh nổi tiếng đến các blogger có tiếng trên mạng, còn có các fan nữ cuồng nhiệt trà trộn vào phim trường, vân vân và mây mây.

 

Nhưng cho dù vậy, anh cũng chưa từng thấy qua Nhiễm đại ảnh đế liếc mắt nhìn qua bất cứ ai.

 

Anh lúc đầu còn tưởng sinh hoạt cá nhân của Nhiễm Nhất Bạch vô cùng hỗn loạn, giờ mới thấy thực tế, thật không biết là hãng truyền thông nào cố ý tung tin bịa đặt.

 

Nhưng vào lúc này đây, khi Khương Khải Minh nhìn thoáng lên nhóm phụ nữ không mặc quần áo đang ôm cột nhảy múa trên sân khấu, mà rùng mình một cái.

 

Chẳng lẽ anh Nhiễm là thích loại hình này?

 

“Đã làm phiền cậu theo tôi ra ngoài, cậu lên xe ngủ đi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch ngồi ở một góc hẻo lánh, trên đầu đội mũ lưỡi trai, không cố tình che giấu khuôn mặt của mình, ánh đèn năm màu lập lòe quét qua quét lại trên người hắn.

 

So với những người đàn ông khác đang cuồng nhiệt hoan hô, huýt sáo, thì hắn lại an tĩnh đến mức vô cùng khác biệt với không khí nơi này.

 

Không chỉ là với Cris, bây giờ hắn nhìn thấy những người phụ nữ khác trần truồng cũng không khiến tâm lý của hắn trở nên khó chịu nữa.

 

Hắn có phải nên khui champagne uống chúc mừng không nhỉ? Chúc mừng cho vấn đề tồn tại suốt ba mươi năm nay của bản thân nay đã biến mất?

 

Chỉ là so với những điều đó, hắn phát hiện ra một vấn đề càng nan giải hơn.

 

Đó chính là khi chướng ngại tâm lý đã biến mất, trong lòng hắn trước sau như một chỉ xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, trong một nơi xa hoa trụy lạc hoạt sắc sinh hương như thế này, hình ảnh của cô lại xuất hiện vô cùng rõ rệt.

 

“Hi! Cục cưng! Có muốn đi ra ngoài uống một chén hay không?”

 

Không biết từ đâu nhảy ra một cô gái trên đầu đội một cái băng đô tai thỏ, sáp lại vuốt ve cánh tay của Nhiễm Nhất Bạch, hai luồng sóng nhũ chỉ nhìn thôi mà đã khiến Khương Khải Minh áp lực đến mức phải nhắm mắt lại, trong lòng anh ta yên lặng nguyện cầu ngày mai nhất định đừng để người đại diện của Nhiễm Nhất Bạch phát hiện hai người họ đến nơi này, nếu không tai ương sẽ không đổ lên đầu Nhiễm Nhất Bạch, mà chính là anh!

 

Cô nàng tai thỏ vốn chỉ muốn tìm một người khách vào tối này, cô ta cũng không phải quá thích đàn ông châu Á, nhưng khí chất trên người anh chàng này khác hoàn toàn với người thường, nên cô nàng quyết định tiến tới thử xem, không ngờ chỉ chỉ mới liếc nhìn một cái thôi, cô đã bị người đàn ông châu Á với khuôn mặt anh tuấn này làm kinh diễm không thôi.

 

Cô nàng tai thỏ sau một hồi kinh diễm thì lại chợt thấy hắn có chút quen mắt, dưới ánh đèn lờ mờ cô ta không thể thấy rõ mặt, không kịp để cô ta nhìn kỹ, thì người đàn ông đó đã đè thấp vành nón, đồng thời rút cánh tay của mình ra khỏi cánh tay của cô ta.

 

Ngợp trong ánh vàng son, Nhiễm Nhất Bạch cảm thấy bản thân lại đạt được sự yên tĩnh trước nay chưa từng có.

 

Khóe môi của hắn cong cong, lời nói ra cô nàng tai thỏ giống như lời hắn đã nói với cô nàng Cris.

 

“Xin lỗi, tôi không hề có chút hứng thú nào với cô.”

 

Khi Cảnh Tông tiến vào phòng khách, Quý Du Nhiên cũng vừa mới thu dọn đồ trang điểm.

 

Khí hậu phương Bắc khô ráo, vừa đến mùa đông liền phải chú ý đến việc dưỡng ẩm, tuy khi ở trên xe Hàn Đình cô đã cẩn thận kiểm tra dung nhan, nhưng cô vẫn không yên tâm, trong lúc chờ Cảnh Tông đến, cô tiếp tục nhìn vào gương nhỏ để kiểm tra diện mạo bản thân.

 

Kỳ thật khuôn mặt cô thuộc về diện thanh thuần mỹ mạo, không thích hợp trang điểm đậm, hơn nữa làn da cũng rất đẹp, ngày thường ra cửa chỉ cần son môi đã đủ.

 

“Thật ngại quá, đột nhiên phát sinh cuộc họp, đã để Quý tiểu thư đợi lâu.” Cảnh Tông cất giọng nói lời xin lỗi, ngồi xuống đối diện với Quý Du Nhiên.

 

Cô gái trước mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, sợi tóc nhu thuận rơi xuống bả vai, ánh dương quang ngoài cửa sổ tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đôi mắt đen láy nhưng hai viên thủy tinh trong suốt, thanh triệt thông thấu.

 

Cả người cô ngồi ở nơi đó thoạt như một miếng socola vị sữa bò, nhắm mặt lại liền có thể cảm nhận được hương vị thơm ngọt thanh lành.

 

“Không sao, chỉ cần chờ Cảnh tiên sinh anh đây, thì chờ bao lâu tôi vẫn nguyện ý.”

 

Quý Du Nhiên nói đúng lời thật lòng, có thể thấy được người mình thích, thì vốn là một chuyện cực kỳ vui vẻ, chờ vài phút thì có là sao?

 

Hành động khuấy cà phê của Cảnh Tông dừng lại trong phút chốc, ngước mắt nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, khi cô ấy nói lời này trong mắt không chút nào che giấu sự thưởng thức, cùng với nụ cười tươi xinh đẹp, hoàn toàn không hề có một sự ngượng ngùng nào.

 

Hắn cười nhẹ, chuyển đề tài.

 

“Quý tiểu thư đến đây là vì chuyện số tiền kia sao?”

 

Quý Du Nhiên rút hợp đồng đã chuẩn bị tốt, giao cho Cảnh Tông.

 

“Đương nhiên không phải! So với chuyện này, thì tôi càng muốn được gặp mặt Cảnh tiên sinh.”

 

Cảnh Tông cũng không mở túi văn kiện ra, mà đặt sang một bên.

 

“Gặp tôi? Vì sao?”

 

Quý Du Nhiên hít sâu một hơi, ép buộc bản thân không được hoảng loạn dưới ánh mắt của Cảnh Tông. Người đàn ông này chính là mr perfect trong tưởng tượng của cô, mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều không tự chủ được mà xuất hiện niềm rung động chỉ có ở những cô nữ sinh tuổi dậy thì khi nhìn thấy người mình thương.

 

“Bởi vì… tôi muốn đến hỏi Cảnh tiên sinh một chút, rằng lỗ tai của anh còn đau không?”

 

Ngữ điệu của Quý Du Nhiên đầy ái muội khi nói những lời này.

 

Cà phê trong ly Cảnh Tông sánh ra ngoài một chút, rơi vào cái dĩa lót bên dưới.

 

Sắc mặt hắn trắng bệch, lập tức nghĩ đến buổi sáng hôm đó, cô đã cắn nhẹ lên vành tai của hắn, cùng với âm thanh của Ethan vang lên trong đầu.

 

Hắn là Cảnh Tông, không phải là Ethan.

 

Ethan, là một con người khác.

 

Nhưng hành động này của cô, lại làm hắn thiếu chút nữa là thả ra một nhân cách khác của mình.

 

Nghĩ nghĩ, Cảnh Tông trịnh trọng nói: “Quý tiểu thư, thực xin lỗi, đêm đó say rượu đã dẫn đến thất thố, cũng không nhớ rõ bản thân đã làm điều gì, nếu tôi đã làm ra điều gì không phải phép với cô, mong cô có thể bỏ qua cho tôi.”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày.

 

Thừa nhận đó, nhưng lại nói là không nhớ rõ?

 

Rồi cuối cùng ý của hắn là gì?

 

Cô nhìn chằm chằm vào hợp đồng cổ phần hắn đang đẩy về lại phía mình, cũng không tiếp lấy.

 

“Cảnh tiên sinh đây là tính dùng số tiền kia để bồi thường cho tôi sao? Vậy thì không cần đâu, đêm đó nói đến cùng thì chúng ta cũng không phát sinh chuyện gì, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thật, thì cũng là anh tình tôi nguyện, tôi không cần bất kỳ sự bồi thường nào cả.” Quý Du Nhiên cố chấp đẩy hợp đồng về lại phía hắn.

 

“Bất quá, nếu Cảnh tiên sinh muốn thật sự bồi thường, chúng ta đây có thể đổi phương thức được không?”

 

Quý Du Nhiên cúi đầu nhìn ly ca cao nóng đang bốc hơi nóng trước mặt cô, muốn uống nhưng lại sợ trôi mất màu son.

 

Cảnh Tông ngồi thẳng người, biểu tình nghiêm túc.

 

“Cô nói...”

 

Đôi mắt đen nhánh nghịch ngợm nháy hai cái, Quý Du Nhiên nhấp môi cười: “Chúng ta đem chuyện tối hôm đó hoàn thành cho xong luôn thì sao nhỉ?”

 

Cảnh Tông sửng sốt, đoạn hồi ức giấu nơi đáy lòng từng chút từng chút bắt đầu hiện lên.

 

Hắn không dấu vết mà cười khổ một chút.

 

Rốt cuộc thì trên người cô gái nhỏ này có mị lực gì? Có thể khiến hắn hãm sâu vào trong đó, không cách nào kiềm chế, thậm chí nhân cách thứ hai đã bị áp chế bao lâu này, đều bị cô dụ dỗ mà liên tiếp xuất hiện.

 

Mới đầu, hắn là vì sợ em trai bị lừa gạt nên mới theo dõi cô, nhưng không ngờ tới hành động đó đã khiến hắn hãm sâu vào.

 

Mỗi ngày đều muốn xem cô làm cái gì, ăn cái gì, gặp người nào. Những chuyện đó đã dần thành thói quen của hắn, bất tri bất giác cô đã thâm nhập vào sinh hoạt của chính hắn.

 

Hắn biết vì chính mình, vì Tiểu Phàm, hắn không nên có thêm bất kỳ liên quan nào với người con gái trước mắt.

 

Nhưng, cô như một sự dụ hoặc mạnh mẽ với hắn, giống như nữ thần Medusa trong thần thoại Hy Lạp, đẹp mỹ lệ nhưng lại khiến người mất mạng.

 

Rốt cuộc muốn có được cô, thì phải làm cách nào?

 

Hình như ngoài việc từ bỏ khống chế bản thân, thì hắn tạm thời không có biện pháp nào tốt hơn.

 

“Sao lại không uống?” Cảnh Tông thấy Quý Du Nhiên chỉ nhìn ly ca cao nóng mà không uống.

 

Quý Du Nhiên bĩu môi: “Không thích.”

 

Hừ, lại đánh trống lảng, cuộc nói chuyện tiếp tục thất bại.

 

Không thích?

 

Cảnh Tông nhíu mày, hắn nhớ rõ mỗi lần cô ngồi ở quán cà phê vẽ tranh, bên cạnh không phải là kem tươi thì cũng sẽ là ca cao nóng.

 

“Vậy cô thích uống cái gì? Tôi bảo người mang lại đây.”

 

Quý Du Nhiên liếc nhìn đến ly cà phê còn chưa uống hết của Cảnh Tông, tâm tình ngứa ngáy.

 

“Tôi muốn uống cà phê.”

 

Cảnh Tông bị loại ngữ khí như trẻ con hờn dỗi này của cô chọc cười.

 

“Cô không phải là không thích uống cà phê à?” Đôi mắt hắn mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ đang bĩu lên vì bất mãn của cô gái nhỏ, như một trái anh đào chín mọng mời người đến hái.

 

Quý Du Nhiên bỗng nhiên sửng sốt, nghĩ tới các loại nước trái cây và trà hoa quả trước đó.

 

Cô không phải là không thích uống cà phê, mà là bản thân cô dị ứng với cà phê.

 

Nguyên chủ cũng giống cô, cũng có tật xấu này, chỉ cần uống một chút cà phê hoặc lá trà thì chốc lát sau liền choáng váng đau đầu, trước khách hàng còn hay nói đùa với cô không thể uống thứ đồ uống này thì sao có thể là người trưởng thành được!

 

Chỉ là, chuyện này trước nay cô chưa từng nói với Cảnh Tông, thì hắn sao có thể biết được?

 

“Cảnh tiên sinh làm sao biết là tôi không uống cà phê?”

 

Ý cười trong mắt Cảnh Tông rút đi, hắn ngừng một giây, mặt không đổi sắc nói: “Lần trước nghe được Giang tổng nói, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm? Để tôi nói nhân viên đổi ly cho cô.”

 

Cảnh Tông chuẩn bị gọi điện thoại cho thư ký ngồi ở bên ngoài, Quý Du Nhiên vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi đúng là không thích, chỉ là...”

 

Liếm nhẹ cánh môi, cô nhanh chóng cầm lấy ly cà phê của Cảnh Tông lên.

 

“Nếu như là ly của anh uống, thì lại khác.”

 

Dứt lời, cô ngưỡng cổ uống hết phần cà phê còn lại trong ly của Cảnh Tông.

 

Ôi mẹ ơi! Sao lại đắng như vậy?!

 

Cảnh Tông ngơ ngác nhìn Quý Du Nhiên run rẩy uống hết ly cà phê đắng ngét của mình.

 

Ly cà phê đặt xuống, dấu son môi đỏ vừa vặn in trúng vị trí hắn đã uống qua trên mép ly.

 

Một sự kích động kỳ dị nhưng cũng đầy ấm áp lan ra trong không khí.

 

Những nụ hôn vụn vặt khi cùng cô ôm hôn trong ký ức giống như những ngôi sao nhỏ, quay quanh lấy hắn, chậm rãi hạ xuống.

 

Cảnh Tông nhấp nhẹ cánh môi.

 

Mặc cho hắn nỗ lực nhớ lại, nhưng cảm giác tương dán giữa hai cánh môi của hắn và cô vào lúc đó không cách nào có thể nhớ rõ ràng được.

 

Cảm giác bắt đầu mơ hồ, giây lát sau liền tiêu tán.

 

Quý Du Nhiên đắng tới mức muốn chảy nước mắt, đắng tới mức này thì sao Cảnh tiên sinh có thể uống được vậy nhỉ?

 

“Cảnh tiên sinh, tôi thấy anh cũng đang vội, tôi không quấy rầy thêm nữa, hợp động giữ ở đây, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”

 

Phụ nữ chủ động nhưng cũng giữ mức độ, vừa rồi làm thế với hắn là đủ rồi.

 

Quý Du Nhiên cầm túi đứng dậy.

 

Vì muốn chiếm được tâm của người đàn ông này mà cô đã tổn hao biết bao nhiêu là tâm huyết.

 

Cảnh Tông lấy lại tinh thần: “Để tôi tiễn cô ra ngoài.”

 

Quý Du Nhiên chậm rãi đi đến cửa, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng.

 

Sao lại không nói lời mời cô ăn cơm trưa chứ, người đàn ông lạnh lùng này sao không biết nói lời mời gì hết vậy trời? Không phải cô đã gợi ý đến hai chữ “lần sau” rồi đó sao!

 

Haiz thật là làm khó nhau quá mà!

 

“Làm sao vậy?”

 

Cảnh Tông dừng bước chân đứng bên cạnh Quý Du Nhiên, với lợi thế chiều cao của bản thân, hắn có thể thấy rõ đỉnh đầu của cô, xoáy đầu nho nhỏ, hầu như đã biến mất trong mái tóc đen dày óng ả.

 

“Cảnh tiên sinh chẳng phải vừa nói đã quên hết những chuyện phát sinh vào đêm đó rồi sao?”

 

Quý Du Nhiên đột nhiên xoay người nhón chân, ôm lấy cổ của Cảnh Tông.

 

“Tôi đây giúp anh nhớ lại một chút.”

 

Cảnh Tông như bị điện giật, cánh môi mềm mại của người con gái tựa như vẫn lưu lại cảm giác đắng của cà phê, nhưng vào lúc này hắn không hề thấy đắng một chút nào, mà chỉ toàn là hương vị ngọt ngào.

 

Một cơn đau nhức ở đầu từ bốn phương tám hướng xuất hiện mãnh liệt.

 

Đầu đau đến mức muốn nứt ra.

 

Quý Du Nhiên nhận thấy được Cảnh Tông muốn né tránh kháng cự, lập tức ôm chặt thêm cổ của hắn, gia tăng nụ hôn.

 

Nhưng chưa kịp có gì thì đã tách ra, toàn bộ quá trình chỉ khoảng mười giây, cô thậm chí còn chưa cạy răng môi của hắn ra, chỉ là mới cọ xát giữa hai cánh môi.

 

“Được rồi, Cảnh tiên sinh có rảnh thì có thể ngồi suy xét thử xem sự “bồi thường” mà khi nãy tôi vừa nói nhé!”

 

Mãi đến khi Quý Du Nhiên đã rời đi một lúc lâu, Cảnh Tông vẫn đứng mãi ở cạnh cửa.

 

Thư ký thấy Cảnh Tông đứng lâu lắm, thật cẩn thận gõ cửa nhắc hắn rằng Cảnh Hách Phàm đã tới.

 

Cảnh Tông lúc này như đã hồi hồn, hắn sờ sờ cánh môi của mình, trầm mặc xoay người, cầm lấy hợp đồng cổ phần của Quý Du Nhiên để chung với các tấm ảnh chụp của cô, cất vào két sắt.

 

“Cô gái, đi đâu đây?”

 

“Trung tâm thương mại Bạc Cảnh.”

 

Quý Du Nhiên chỉnh sửa một chút lớp son bị lem do nụ hôn ban nãy, ngồi trên xe taxi một lúc lâu mà tim cô vẫn còn đập như trống bỏi.

 

Cảnh tiên sinh thật sự rất không chủ động!

 

Quý Du Nhiên nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Cảnh Tông, cảm thấy bản thân giống như lão già lắm tiền chuyên đi cưỡng đoạt dân nữ.

 

Người đàn ông này, khi uống rượu và khi không uống rượu cảm giác thật như là hai con người khác nhau.

 

Ầm ầm.

 

Một tiếng nổ xe gầm trời từ xe thể thao vang lên, tài xế taxi nói một câu: “Ai u! Ngầu thật đấy!”

 

Quý Du Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, lại lần nữa thấy được chiếc xe màu lam quen thuộc cua qua góc đường.

 

Ngay khi cô đang chuẩn bị nhíu mắt nhìn kỹ hơn, thì di động trong túi đổ chuông, là tiểu Hạ ở công ty.

 

“Quý tổng, chị đang ở đâu vậy? Mau trở lại đi!”

 

Tiểu Hạ là một cô gái ổn trọng, nếu không có việc gì gấp thì sẽ không có khả năng gọi điện nói cô trở về liền như vậy,

 

Quý Du Nhiên lập tức ném chuyện của chiếc xe thể thao kia ra sau đầu.

 

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

 

“Có một cô gái tới phỏng vấn, rất trẻ tuổi, còn rất xinh đẹp nữa, nhưng cô ấy lại không phù hợp với điều kiện tuyển dụng của công ty chúng ta, nhưng cô ấy lại không chịu rời đi. Còn ngồi trong văn phòng, nói là quen biết với chị.”

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng lục lọi trí nhớ, không nhớ rõ bản thân có quen cô gái trẻ tuổi nào, chẳng lẽ là bạn của nguyên chủ?

 

“Tên của cô gái ấy là gì?”

 

Tiểu Hạ nhìn thoáng qua sơ yếu lý lịch: “Tên cô ấy là Thẩm Từ Mỹ.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.