Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 97




 

“Em đi đâu?”

 

Người ngồi ở vị trí ghế phụ đã thay đổi, tầm mắt của Hàn Đình cũng trở nên rối loạn, rõ ràng là muốn ngắm nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình, nhưng ánh mắt của hắn dường như đang nhìn vào đâu đó.

 

“Là khu khoa học kỹ thuật Kinh Khai.”

 

Quý Du Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, Liễu Bằng vừa lúc vẫy tay tạm biệt cô.

 

Nói thật thì hiện tại tâm tình của cô cũng khá phức tạp.

 

Thành phố lớn đến vậy, nếu không phải cố tình liên lạc, thì rất nhiều người sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.

 

Nhưng cô cùng Hàn Đình thật đúng là có duyên, không chỉ gặp được, mà hai lần không hiểu sao đều liên quan đến sự cố giao thông.

 

Mấy tháng trước, cô cho rằng bản thân đã phai nhạt tình cảm với người đàn ông này, thế nhưng khi chiếc xe ngừng bên cạnh cô, trái tim cô vẫn không tự chủ được mà co rút một chút.

 

Tính ra thì đây cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cô nghiêm túc nói chuyện yêu đương, thì làm sao có thể dễ dàng quên được?

 

Thừa dịp Quý Du Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, tầm mắt của Hàn Đình rốt cuộc có thể nhìn về phía cô, rồi nhanh chóng đưa mắt qua chỗ khác.

 

Chỉ mới mấy tháng thôi, cô lại cho người ta một cảm giác rất khác.

 

Càng mạnh mẽ, càng tự tin, cũng càng… vững vàng.

 

Sau khi làm ra quyết định gian nan kia, hắn vẫn luôn ép buộc bản thân không được đi hỏi thăm chuyện của cô, thế cho nên hắn không biết gần đây cô đã trải qua những chuyện gì, để rồi có thể trưởng thành nhanh chóng như vậy. Nhưng ngẫu nhiên, hắn cũng có thể nghe được khi Hồ Mộc Mộc và Liễu Bằng nói chuyện phiếm thì cũng sẽ nhắc đến cô một hai lần, biết được tháng ngày trôi qua của cô cũng khá tốt, như vậy là đủ rồi.

 

“Liệu có làm chậm trễ công việc của anh và Liễu Bằng không?”

 

Xoay đầu lại, Quý Du Nhiên mang theo một vẻ mặt vô cùng tự nhiên nhìn về phía Hàn Đình.

 

Người đàn ông mang một cặp kính với gọng vàng trên chiếc mũi cao thẳng, càng góp phần vào sự tinh xảo trên góc nghiêng khuôn mặt của hắn.

 

Kỳ thật trong lòng cô vẫn còn canh cánh chuyện lúc trước, chẳng qua trong thời gian dài như vậy cô cũng không tâm sự với bất kỳ ai, thế cho nên cô đã cho rằng bản thân không thèm để ý đến nữa.

 

Vừa rồi, khi Hàn Đình nói với cô câu nói “Đã lâu không gặp, có cần giúp đỡ gì không?”, thì cô muốn thể hiện biểu cảm kinh ngạc mà trả lời hắn một câu “Anh là ai? Chúng ta có quen biết nhau sao?”

 

Nhưng cô không phải là cô nhóc đầu óc nông nổi, cô biết nếu chính mình thật sự nói như vậy, thì sẽ bại lộ việc cô hoàn toàn vẫn chưa buông tay trong chuyện tình này.

 

Khi gặp lại nhau, nếu Hàn Đình đã thoải mái hào phóng cùng cô nói chuyện như vậy, thì cô dĩ nhiên cũng không thể không quá phóng khoáng được.

 

So với việc tỏ ra lạnh nhạt, thì có vẻ việc hành động một cách tự nhiên thoải mái là tốt nhất vào lúc này.

 

“Không ảnh hưởng gì đâu, văn phòng luật mới nhận một vụ án, anh giao cho Liễu Bằng xử lý, mới vừa rồi anh dẫn cậu ấy đi gặp thân chủ, đã nói chuyện xong rồi, đang trên đường về văn phòng”

 

Thanh âm Hàn Đình vẫn ôn nhu êm tai như vậy, giống như một cơn gió xuân phất qua gương mặt, xua tan hàn ý trên người Quý Du Nhiên.

 

“Ồ vậy à, có vẻ như vị thân chủ kia lai lịch không nhỏ, lại có thể mời được Hàn đại luật sư tự mình đến cửa, đây hoàn toàn không phải là tác phong của anh.”

 

Quý Du Nhiên nói xong nhịn không được nhíu mày.

 

Cô vốn muốn biểu hiện là bản thân không để ý, nhưng những lời này hiển nhiên có vẻ không tốt chút nào, nghe rất âm dương quái khí như đang muốn thể hiện điều gì đó.

 

Hàn Đình liếc nhìn nhanh qua cô một cái.

 

“Kỳ thật...”

 

Kỳ thật vụ án kiện này tương đối đặc thù, là một cô bé chín tuổi bị một người đàn ông biến thái làm nhục, dẫn thành vụ án cưỡng hiếp trẻ vị thành niên.

 

Nghi phạm rất có bối cảnh, có thể nói là một tay che trời, còn đang làm hồ sơ bệnh tật liên quan về thần kinh để chạy tội.

 

Phía thân chủ là cha của cô bé, chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên họ thua kiện, vì đã cùng đường rồi nên mới nhờ đến văn phòng luật của bọn họ.

 

Liễu Bằng chủ động xin nhận vụ án này, nhưng bởi vì tính chất phức tạp của vụ án, nên hắn vẫn cần ở bên cạnh để chỉ điểm.

 

Nhưng những lời này chỉ có thể nghẹn lại trong lòng Hàn Đình.

 

Mấy loại chuyện liên quan đến nhân tính xã hội này đều khá là tàn nhẫn, với hiểu biết của hắn về Quý Du Nhiên, cô tuyệt đối sẽ hỏi đến cùng, hắn sợ cô sau khi nghe xong sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.

 

Thêm nữa, qua dư ánh mắt, hắn thấy cô đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ cô không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.

 

Đúng lúc này, di động trong túi cô vang lên.

 

Quý Du Nhiên lấy ra nhìn, là Giản Đông Thần.

 

Tâm tư xoay chuyển, cô ấn nút nghe, thanh âm ngọt ngào vang lên.

 

“Alo, ông xã ạ!”

 

Trong nháy mắt, Quý Du Nhiên cảm nhận được rõ ràng xe hơi bị chệch khỏi làn đường một xíu, hại cô phải nắm chặt tay.

 

Ngay sau đó lại nghe được từ phía bên kia điện thoại một chuỗi âm thanh loảng xoảng.

 

Người tài xế trẻ tuổi nghe được tiếng động lạ từ phía sau xe, theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu.

 

Trên ghế sau, ông chủ mặc một cái áo khoác màu đen, đang khom lưng cầm điện thoại bị rơi xuống đất.

 

“Em kêu tôi là gì? Em… lặp lại lần nữa.” Giản Đông Thần cho rằng bản thân nghe nhầm, sự kích động nổi lên trong tâm khiến hắn muốn cô nhắc lại một lần nữa.

 

Quý Du Nhiên nhìn về người ngồi phía bên trái một lần nữa, bàn tay của người đó đang đặt trên vô lăng, hai tay siết chặt đến mức có thể thấy gân xanh nổi lên nhàn nhạt.

 

“Ông xã, em vừa mới bị đụng xe.”

Giản Đông Thần khi nào nghe qua Quý Du Nhiên dùng cách nói chuyện này với hắn, còn gọi hắn là “ông xã”? Vừa nghe vậy thôi mà hắn cảm giác như có một luồng điện chạy khắp toàn thân, bụng nhỏ lập tức nóng lên.

 

“Em đang ở đâu? Có chuyện gì hay không? Tôi tới chỗ em liền đây.” Hắn từ trong kính chiếu hậu ra ánh mắt ý bảo tài xế dừng xe lại.

 

“Không cần đâu, chỉ bị trầy sơn xe một chút thôi, anh không cần tới đâu, trùng hợp em gặp một người bạn, anh ấy đã giúp em xử lý việc này rồi, hiện tại đang ngồi nhờ xe người bạn ấy.”

 

Một người bạn? Trùng hợp? Ngồi nhờ…

 

Một loạt từ ngữ liên kết với nhau, Giản Đông Thần liền ý thức được rằng sự khác thường trên điện thoại của Quý Du Nhiên, rất có khả năng là liên quan đến vị “người bạn” này, mà hai tiếng “ông xã” nói không chừng là để cho “người bạn” này nghe.

 

Sự kích động trong lòng nhanh chóng bốc hơi, trong lòng ngập tràn sự ghen ghét.

 

“Em đang đi cùng với ai?”

 

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng bay bổng, cùng với tiếng hít thở trầm trầm, giống như là đang che microphone để nói chuyện.

 

“Ai da, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi. Được rồi, lát gặp mặt rồi nói chuyện sau nha. Tạm biệt anh, yêu anh.”

 

Hàn Đình đẩy mắt kính, nỗ lực khiến cho bản thân vào tập trung vào con đường trước mắt, nhưng thân thể hắn lúc này dường như đã chết lặng, đến cả hô hấp cũng trở nên cứng đờ khó khăn, chỉ còn lại những cơ bắp trong cơ thể duy trì hoạt động lái xe này mà thôi.

 

Quý Du Nhiên cúp máy, ngượng ngùng nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Hàn Đình, nói: “Thật ngại quá, anh ấy chỉ hay thích ghen một xíu mà thôi.”

 

Hàn Đình muốn nói là “không sao” nhưng cổ họng đau đớn như nuốt phải xương cá, hơn nửa ngày hắn mới nghe được bản thân nói một câu khàn khàn: “Em… kết hôn rồi sao?”

 

Quý Du Nhiên cũng không hiểu sao bản thân lại làm ra loại việc ấu trĩ như vậy, nhưng sau khi nhận thấy loại phản ứng của Hàn Đình, cô cảm thấy vẫn khá vui vẻ với hành động này của mình.

 

“Vẫn chưa ạ.”

 

Cảm giác vướng mắc nơi cổ họng vừa mới hòa hoãn một ít, Hàn Đình liền nghe được ngữ khí nhẹ nhàng của Quý Du Nhiên: “Chỉ là chúng em cũng sắp đính hôn rồi.”

 

Hai chữ “đính hôn” tựa như sét đánh ngang tai.

 

Hàn Đình dùng sức chớp mắt vài cái, cố gắng xua tan cảm giác chua xót ập đến nơi hốc mắt.

 

Chính mình đẩy cô đi, để cô có thể như mọi người con gái bình thường khác, tìm được một người yêu cô, nói chuyện yêu đương, sau đó kết hôn sinh con.

 

Đây không phải là điều hắn mong muốn sao.

 

Không phải hắn đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý về chuyện này rồi sao.

 

Chỉ là không biết vì sao, sau khi nghe được những lời nói này của cô, hắn lại khó chịu đến mức nghẹt thở.

 

Từ thời điểm vừa rồi khi thấy được cô, con tim hắn như bừng sức sống trở lại, đột nhiên bây giờ lại bị bóp nghẹt, so với lúc trước còn muốn khó chịu hơn nhiều.

 

“Anh không nói lời chúc mừng nào cho tôi sao?” Quý Du Nhiên dễ dàng nhìn ra được biến hóa của Hàn Đình, ánh mắt cô trở nên lập lòe.

 

Trên đường cao tốc không cho phép dừng xe, Hàn Đình nhìn xe cộ tấp nập từng chiếc từng chiếc vượt qua xe hắn, lúc này hắn rất muốn được dẫm mạnh vào thắng xe, muốn xoay người hỏi cô vô vàn câu hỏi.

 

Nhưng xuất phát từ tâm lý lo lắng cho sự an toàn của cô, hắn không làm như vậy, cánh môi run rẩy của hắn, chỉ có thể gian nan nói ra hai chữ.

 

“Chúc mừng.”

 

Quý Du Nhiên nói “Cảm ơn”, sau đó thì không mở miệng nói chuyện nữa.

 

Cô xem đồng hồ, hẳn là không muộn thời gian để gặp Cảnh tông, vì thế cô không e dè với Hàn Đình mà lấy cây son ra tô điểm cho đôi môi của mình.

 

Hàn Đình dùng dư quang liếc nhìn thấy Quý Du Nhiên đang thực hiện động tác son môi, cô nhìn vào gương đồ lên một lớp son, sau đó lại cẩn thận chải vuốt lại tóc, động tác quen thuộc, lộ ra sự vui vẻ.

 

Đôi giày đế bằng ban đầu cũng đã được cô đổi thành đôi giày cao gót, làm cô càng thêm ưu nhã gợi cảm.

 

Trong lòng hắn trầm thêm, hắn mở radio, muốn tạo không khí trong không gian yên tĩnh trên xe.

 

“Alo, đây là chuyện mục tình cảm thuộc tầng số 51 kênh FM, điện thoại của bạn đã được nối máy, có thể nói cho chúng tôi biết bạn gặp vấn đề tình cảm như thế nào không?”

 

“Xin chào, hiện tại trong lòng tôi vô cùng vô cùng khó chịu, không thoải mái, tôi muốn cùng ai đó trút bầu tâm sự, nói chuyện, hu hu, tôi và người yêu tôi ở bên nhau đã hai năm, hai ngày trước chúng tôi cãi nhau một trận, trong lúc tức giận tôi đã nói lời chia tay...”

 

“Nhưng thật sự, lúc đó chỉ là tôi nóng nảy nên thuận miệng nói ra, ai ngờ còn chưa đầy hai tháng, cô ta đã gặp gỡ người khác, hu hu, tôi… tôi vô cùng hối hận rồi… tôi...”

 

Trong radio vang lên giọng nam khóc lóc, hình như còn uống không ít rượu, đầu lưỡi tê dại nên nói chuyện không được rõ ràng, nhưng từ những lời đứt quãng này vẫn có thể hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

 

Các tiết mục tâm sự loại này không phải thường lên sóng vào ban đêm sao? Sao giữa ban ngày thế này mà cũng có nhỉ.

 

Quý Du Nhiên đang nghe vui vẻ lắm, ai ngờ Hàn Đình lại đột nhiên đổi kênh.

 

“Kênh FM958 xin phát sóng một ca khúc quen thuộc được trình bày bởi nữ ca sĩ Elva, tên ca khúc “Người xa lạ quen thuộc nhất”.

 

Còn nhớ rõ không.

 

Ngoài cửa sổ ánh trăng kia soi chiếu muôn trùng khơi.

 

Anh còn nhớ không.

 

Là tình yêu của đôi ta thắp sáng bao đêm.

 

Thế nhưng vì sao.

 

Chúng ta lại im lặng không nói gì với nhau.

 

Bầu trời trong xanh đã dần mất đi ánh sáng.

 

Em mang theo cõi lòng tan nát, vẫn mãi đợi chờ anh ở nơi bắt đầu, mong người có thể quay đầu.

 

Bóng đêm tịch mịch, không người hay biết cõi lòng em trống rỗng.

 

Hai chúng ta đã trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.

 

Nỗi bi ai, về sau mỗi người đôi ngả.

 

Chỉ có thể trách tình yêu đôi ta sao lại mãnh liệt đến thế.

 

Đến khi tỉnh mộng mới chợt nhận ra.

 

Trong radio, chất giọng nữ trầm xướng khúc nhạc, thanh âm uyển chuyển êm tai, như gần mà lại như xa.

 

Hàn Đình nhịn không được mà hồi tưởng lại khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại đầy vui sướng thuở nào.

 

Trước kia, cô cũng ngồi tại vị trí ghế phụ, nói hắn ở trong nhà hay ở trong xe đều luôn mang bộ dáng lãnh đạm, ngay cả đến một chút âm nhạc cũng không có.

 

Vì thể cô tự lấy điện thoại của bản thân, kết nối bluetooth, bật lên một loạt bài hát, đến đoạn yêu thích cô còn ngâm nga theo.

 

Cũng vào lúc đó, cô sẽ hạ tấm gương trang điểm trước mặt, chuốt mắt kẻ môi, rồi lại quay sang hỏi hắn hôm nay cô có đẹp hay không, chờ hắn hôn sạch hết lớp son môi của cô, thì cô lại bĩu môi nói hắn lãng phí son môi của cô, muốn

bồi thường.

 

Hôm nay, cô cũng làm điều tương tự trên xe hắn, nhưng vẻ đẹp của cô lúc này, lại vì một người đàn ông khác mà nở rộ. Là bạn trai của cô, hoặc cũng là vị hôn phu của cô.

 

Hàn Đình rất muốn mở miệng hỏi người đàn ông  đó là ai, hai người họ đã quen nhau bao lâu, người đó làm cách nào mà có thể bắt được tâm của cô, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã khiến cô nói lời yêu thương, thậm chí quyết định gả cho hắn.

 

Chỉ là, bản thân Hàn Đình làm gì có tư cách để hỏi những câu hỏi này.

 

Hắn có là ai đâu?

 

Là bạn bè bình thường?

 

Hay là người xa lạ quen thuộc nhất?

 

Tình cảnh này, khiến tâm tình của hắn như bị lăng trì từng khúc, lộ ra sự yếu ớt nhất trong lòng.

 

Nỗi đau đớn xé tâm can kia, tựa hồ như đang muốn nói rõ một điều với hắn.

 

Hàn Đình à, anh vẫn yêu cô ấy rất rất nhiều.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.