Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 92




 

Quý Du Nhiên vừa kiểm tra hàng mẫu được gửi qua trên màn hình điện thoại, vừa ấn nút bấm thang máy tại tầng hầm bãi đỗ xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ chữ trả lời.

 

[Anh rể, chút việc nhỏ này cứ giao cho cấp dưới liên lạc với em là được rồi, anh cần gì phải tự làm vậy ạ.]

 

Tin tức “Ting” một tiếng gửi đi, Quý Du Nhiên nở nụ cười nơi khóe môi, click mở avatar của đối phương.

 

Không có ảnh đại diện chân dung, không có nhật ký, vừa nhìn là biết tài khoản mới đăng ký.

 

Nếu không phải trên chỗ tài khoản viết ba chữ “Giản Đông Thần”, thì cô suýt chút nữa đã bỏ qua yêu cầu kết bạn từ hắn.

 

Đối phương rất nhanh đã trả lời tin nhắn của cô.

 

[Còn dám gọi tôi như vậy? Tối hôm qua có phải chưa nếm đủ đau khổ đúng không?]

 

Quý Du Nhiên bĩu môi, chửi nhỏ một tiếng, hai chân phản xạ có điều kiện run lên một chút.

 

Cô dùng cả một đêm để trả giá cho trò đùa dai nhất thời của bản thân.

 

Ngày hôm qua, sau khi cô gọi một tiếng “anh rể” kia, ánh mắt mọi người nhìn về phía Giản Đông Thần lập tức thay đổi.

 

Tên đàn ông này, nhìn bề ngoài đàng hoàng thế, hóa ra bên trong lại xấu xa vô cùng! Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, vậy mà hắn lại có thể xuống tay với em vợ mình?

 

Cô gái nhỏ trẻ tuổi thế này chắc còn đang ăn học, nhất định là đã bị hắn dụ dỗ!

 

Tuy rằng không ai đem những lời này trực tiếp nói ra, nhưng biểu tình trên mặt bọn họ đã nói lên hết thảy.

 

Giản Đông Thần cũng coi như là có giáo dưỡng tốt, đối mặt với ánh mắt khinh thường xung quanh thì hắn chỉ đơn giản là lạnh mặt mà thôi, thậm chí trên đường lái xe về nhà cũng không nói lời nào, mãi đến khi đưa cô bước vào cửa nhà, thì mới bắt đầu bạo phát.

 

“Kêu tôi là gì? Anh rể?”

 

Ném túi mua hàng qua một bên, Giản Đông Thần xoay người ôm lấy Quý Du Nhiên còn đang đứng cởi giày, bế lên ném trên ghế sô pha.

 

“A chỉ là đùa một chút thôi mà! không cần phải tức giận nha!”

 

Quý Du Nhiên biết rất rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, đã lâu rồi cô chưa được “làm” một cách tận hứng, nên hứng thú nổi lên rất dạt dào, liền thuận thế thành chương vòng tay lên cổ hắn, tiếp tục khiêu khích hắn.

 

Tình dục chạm vào là nổ ngay, như là dây thuốc nổ để khai ngòi pháo hoa, trong phòng chung cư nho nhỏ liên tiếp nổ tung từng tràng pháo hoa sáng lạn.

 

“Được, vậy tôi đây sẽ khiến cho em kêu đủ.”

 

Hai người thậm chí còn không tắm rửa, Quý Du Nhiên đã được lột sạch sẽ, hài đùi bị tách ra, cũng không có bước tiền diễn, côn thịt thô dài bừng bừng phấn chấn đã rất thuận lợi tiến vào mật động ướt át.

 

“Bang” mông nhỏ bị đánh một phát không nặng không nhẹ.

 

“Gọi anh rể.”

 

Quý Du Nhiên trực tiếp bị đánh ra một dòng mật thủy, cô liếm cánh môi, dùng một ánh mắt to tròn đầy ngây thơ vô tội, nhìn người đàn ông trước mặt, mềm mại kêu lên.

 

"Ân~ anh rể, đau quá.”

 

Cứ như vậy, cô bị Giản Đông Thần đang muốn điên rồi, thao cả một đêm, hắn còn buộc cô phải luôn kêu hắn là “anh rể”, điều này khiến cô không nhịn được mà hoài nghi hắn có phải có niềm đam mê cấp kỵ luyến ái nào đó không.

 

Dưới sự bùng nổ của tình thú, ông chủ Giản cứ như vậy mà ra sức làm cho cô thoải mái, cô đương nhiên cũng vô cùng phối hợp, thậm chí còn cố gắng nghĩ ra vài câu cho nhập vai.

 

Cái gì mà “Anh rể, anh thật là lợi hại, bụng nhỏ của Nhiên Nhiên sắp bị anh đâm thủng rồi!”, “Anh rể à, có phải anh đã lâu lắm rồi không chạm vào phụ nữ đúng không, côn thịt vừa lớn vừa nóng, khe huyệt của Nhiên Nhiên Muốn nứt rồi nè!”

 

Mọi ngôn từ dam đãng hết đợt này đến đợt khác tuôn ra, trực tiếp dẫn đến việc Giản Đông Thần như được bơm máu gà, vừa hung mãnh thao lộng khe huyệt của cô, vừa vỗ mông cô hỏi cô trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã bị người đàn ông nào dạy dỗ mà trở nên lẳng lơ đến thế.

 

Sau đó Quý Du Nhiên nhịn xuống tiếng thét chói tai, bắt đầu nghiêm túc đếm số lượng người bằng đầu ngón tay, cuối cùng nghiêng đầu nói cho hắn không phải là một người, mà là ba người nha.

 

Chọc cho Giản Đông Thần một bụng tức giận, hắn lập tức nắm lấy dương vật lớn nói phải thọc hậu huyệt của cô, cũng may cô kịp thời tỉnh táo liên tục nói lời xin tha, mới miễn cưỡng tránh được một kiếp tai ương.

 

[Mặc kệ anh.]

 

Gõ xong ba chữ này và gửi đi, Quý Du Nhiên thu hồi di động, mang theo tinh thần và thể xác vui sướng, bước vào thang máy của cao ốc Giang thị.

 

Bên kia, thư ký của Giản Đông Thần cho rằng bản thân đã nghe lầm, cô cư nhiên nghe được vị Boss mặt lạnh sau khi được mình đưa lên tách cà phê, thì nói lời “cảm ơn” với cô.

 

“Không, không có chi, chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài.”

 

“Chờ một chút.”

 

Thư ký quay đầu lại, lại lần nữa sởn tóc gáy khi nhìn thấy Giản Đông Thần ngẩng đầu ra khỏi di động, trên mặt còn treo nụ cười chưa kịp thu hồi.

 

“Vâng… chủ tịch, ngài còn gì cần sai bảo ạ?”

 

Nếu không phải là vì người phụ nữ kia, có lẽ cả đời này hắn đều sẽ không bao giờ sử dụng cái mạng xã hội vô nghĩa này.

 

“Cô tới đây nói cho tôi nghe, mấy cái stickers này có nghĩa là gì?”

 

Quý Du Nhiên nhìn đồng hồ, 9h10 phút, thời gian cô hẹn Giang Dĩ Thành là 9h30, bây giờ còn sớm tới 20 phút. Thang máy đến tầng một thì ngừng lại một chút, có vài nhân viên Giang thị tiến vào, cá biệt còn có hai người mà cô quen biết, nên đã lễ phép gật đầu chào hỏi với cô, trong đó còn có bạn gái trước của Tiêu Khải Lượng, Thù Dịch.

 

Thù Dịch không còn mang bộ dáng vênh váo tự đắc như lần gặp trước cửa công ty nữa, suy cho cùng thì khi từ vị trí của phó giám đốc nhân sự bị giáng xuống thành chuyên viên nhân sự, thì mũi nhọn dĩ nhiên sẽ thu liễm đi rất nhiều.

 

Tuy vậy, điều khiến Quý Du Nhiên không ngờ tới, đó chính là sau khi Thù Dịch nhìn thấy cô thì hoàn toàn không có chút oán hận nào, ngược lại còn mang theo sự cảm kích và thong dong trầm tĩnh.

 

“Quý tiểu thư, chuyện lần trước cảm ơn cô rất nhiều.” Thù Dịch cố ý đứng bên người Quý Du Nhiên, hạ giọng nói.

 

Nếu không phải nhờ có Quý tiểu thư giúp cô nàng nói vài lời trước mặt chủ tịch, thì chắc bây giờ đến cả vị trí chuyên viên nhân sự cô cũng sẽ không giữ được, đã sớm cuốn gói ra đi rồi.

 

Quý Du Nhiên vốn cũng không trông cậy vào việc Thù Dịch có thể cảm kích cô, vậy mà không ngờ cô nàng đã ghi tạc trong lòng.

 

Nói cho cùng thì Thù Dịch cũng chỉ là bị liên lụy bởi Tiêu Khải Lượng, nếu người ta đã sảng khoái nói lời cảm ơn, thì cô đương nhiên cũng sẽ thân thiện tiếp thu, vì thế cô cũng nở nụ cười với Thù Dịch.

 

“Không có gì, cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

 

Thù Dịch lại lần nữa cảm thấy hổ thẹn ở trong lòng.

 

Rõ ràng Quý Du Nhiên so ra còn trẻ hơn cô vài tuổi, nhưng bất luận là trên phương diện đối nhân xử thế, hay là kiến thức công việc đều hơn cô rất nhiều.

 

Thù Dịch không biết phải biểu đạt sự cảm kích của bản thân với cô như thế nào, nếu làm quá mức thì có vẻ như diễn trò, đơn giản quá thì lại ra vẻ có lệ, vì thế cô nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng thành khẩn nhắc nhở.

 

“Quý tiểu thư, con người Tiêu Khải Lượng kia có chút cực đoan, nghe nói bây giờ tình trạng của hắn ta rất thảm hại, cô nên cẩn thận, tránh cho hắn ngày nào đó tìm cô gây phiền toái.”

 

Sau chuyện lần trước, Thù Dịch cuối cùng cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Tiêu Khải Lượng.

 

Sau khi chia tay, tên họ Tiêu kia đã nhiều lần tìm đến cô dây dưa, thậm chí còn đòi phí tổn chia tay từ cô! Cũng đòi lại số tiền ngày xưa hắn ta bỏ ra trong quá trình theo đuổi cô.

 

Rõ ràng trong đa số các lần hẹn hò nhau, đều là hắn ăn của cô dùng của cô, thậm chí việc hắn có thể vào làm việc trong Giang thị cũng là do cô sắp xếp, cô vì hắn ta mà suýt chút nữa phải mất đi công việc, vậy mà tên họ Tiêu đó không chỉ không cảm thấy áy náy, ngược lại còn xúi giục cô đi câu dẫn Giang tổng, muốn cô bồi ngủ để hắn được giữ lại công ty!

 

Đúng là thứ người đê tiện, khiến người khác cảm thấy ghê tởm! Không chia tay còn định giữ lại ăn tết sao?

 

Thù Dịch càng nghĩ càng giận, cô lắc lắc đầu để bản thân không cần nhớ đến cái tên đàn ông vô năng cả trên giường và dưới giường đó.

 

Trước không nói đến việc hắn chỉ vì muốn bảo vệ bản thân mà nói bạn gái lên giường với đàn ông khác, chỉ nói về Giang tổng, ngài ấy là người dễ dàng bị phụ nữ câu dẫn lắm hay sao?

 

Tập đoàn Giang thị từ trên xuống dưới có nhiều nữ nhân viên như vậy, ai mà không vọng tưởng được Giang tổng ưu ái cơ chứ? Nhưng đến cùng thì đã có ai thành công đâu?

 

Nghĩ vậy, Thù Địch đột nhiên lặng lẽ nhìn sang người con gái cao gầy đẹp một cách mỹ lệ cùng sự tự tin sáng ngời đang đứng bên cạnh, trong đầu hiện ra hình ảnh Giang Dĩ Thành ôm cô giới thiệu là vị hôn thê của mình.

 

Thật đúng là rất xứng đôi.

 

Nếu không phải nhờ Thù Dịch nhắc đến, thì Quý Du Nhiên hầu như đã quên sạch sẽ đến ba từ Tiêu Khải Lượng.

 

Nhưng với ý tốt nhắc nhở của Thù Dịch, thì cô vẫn khách khí nói lời cảm ơn.

 

“Cảm ơn cô, tôi nhớ rồi, nhất định sẽ chú ý.”

 

Thù Dịch làm việc ở tầng 12, Quý Du Nhiên cũng thay đổi ý định, muốn tới công ty IRIS ở tầng 20 trước, nhưng khi cửa thang máy mở ra vốn đã bước nửa chân ra ngoài, thì cơ thể cô đột nhiên lung lay muốn té.

 

“Tổng giám Quý, cô không sao chứ?”

 

Âm thanh của một người đàn ông xa lạ vang lên bên tai, Quý Du Nhiên nhìn về phía người thanh niên với khuôn mặt thanh tú đã đỡ cô một phen này, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi.

 

“Cảm ơn, tôi không sao, anh… có biết tôi sao?”

 

Cô biết bản thân không sao cả, chỉ là do tối qua bị thao quá tàn nhẫn, nên chân có chút mềm run mà thôi.

 

Sự tiếp xúc gần gũi như thế, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái bất ngờ lọt vào trong mắt Chu Hi Hằng, khiến mặt hắn đỏ bừng cả lên.

 

Kỳ thật từ lúc Chu Hi Hằng bước vào thang máy thì đã thấy được Quý Du Nhiên, đầy chính là người con gái mà cậu ta đã thầm thương trộm nhớ trong lòng bấy lâu nay.

 

Cho dù Quý Du Nhiên không nhìn cậu một lần nào, nhưng tim cậu ta vẫn luôn đập bang bang, trong lòng như đang có một chú nai con vui mừng nhảy nhót.

 

Các đồng nghiệp vẫn truyền tai nhau rằng cô là vị hôn thê của chủ tịch, bản thân cậu cũng tự biết mình không có quyền mơ ước đến cô, nhưng chung quy cậu vẫn nhịn không được.

 

Vì thế mỗi ngày cậu đều cố ý lạng qua lạng lại ở IRIS, hy vọng có thể được gặp cô một lần, cho dù chỉ là nhìn từ xa cũng được, nhưng từ lần gặp mặt trước đó, mãi đến sau này vẫn không có cơ hội thấy lại cô.

 

“Lần trước hạng mục thiết kế của trấn nhỏ Lục Thành vô cùng thành công, mọi người trong Giang thị dù không quen biết cô thì chắc chắn cũng đã nghe qua tên của cô rồi.”

 

“Lại nói, thật ra chúng ta đã từng gặp qua một, là khi ở ngoài thang máy, à không là khi cô từ thang máy đi ra, sau đó văn kiện của tôi bị rớt.” Chu Hi Hằng nỗ lực khiến cho bản thân có được chút sự ổn trọng, không để mình trông giống một tên nhóc con mới lớn, nhưng không hiểu sao, cái miệng trước nay vẫn luôn biết ăn nói, lúc này lại đột nhiên trở nên vụng về cực kỳ, ngay cả một câu đơn giản cũng không thể biểu đạt được một cách rõ ràng.

 

Quý Du Nhiên chăm chú nhìn cậu vài giây rồi mới nhớ ra, lần trước khi cô tới Giang thị, lúc bước ra khỏi thang máy đã đụng trúng một người đang ôm văn kiện, hình như chính là cậu trai trẻ này.

 

“Hóa ra là cậu à.” Cô nhìn lướt qua bảng tên đeo trước ngực trái của cậu thanh niên, tổ trưởng tổ 1 thuộc phòng quảng cáo, Chu Hi Hằng.

 

Chu Hi Hằng không ngờ Quý Du Nhiên vẫn còn nhớ rõ cậu ta, cậu nỗ lực khắc chế khuôn mặt không thể hiện sự vui sướng quá mức, đồng thời nói vài lời đơn giản giới thiệu bản thân.

 

Quý Du Nhiên lễ phép lắng nghe. “...Uhm, phòng thiết kế và phòng quảng cáo thường xuyên tiếp xúc với nhau, bây giờ tôi cần đi gặp Giang tổng để nói về bản thiết kế mới nhất, về sau nếu cần phối hợp với bộ phận quảng cáo, tôi sẽ cho người liên lạc với các cậu.”

 

Trong lòng Quý Du Nhiên hiểu rõ sự kinh diễm trong mắt của Chu Hi Hằng cùng sự bối rối dẫn đến nói năng lộn xộn của câu, trên thực tế cô đã thấy rất nhiều phản ứng dạng này ở các cậu trai trẻ tuổi khi gặp cô.

 

Từ cửa kính thang máy, cô nhìn kỹ là bản thân mình một chút.

 

Ừ, nói không phải khoe khoang, nhưng đúng là gần đây cô hình như đã xinh đẹp lên rất nhiều, bộ dạng có chút quê mùa và ngây thơ của vị nguyên chủ kia đã sớm không thấy bóng dáng, hiện tại cô không chỉ giữ được ưu điểm trên thân thể của nguyên chủ, mà còn đem nó kết hợp với phong cách trước nay của cô.

 

Cô rất thích điều này.

 

Chu Hi Hằng còn định nói thêm gì đó, nhưng Quý Du Nhiên còn có việc, nên sau khi nói câu “Hẹn gặp lại” thì liền xoay người rời đi.

 

Khác hoàn toàn với vị trí tổ trưởng tổ 3 của bộ phận quảng cáo như tên Tiêu Khải Lượng từng làm, tổ một mới là trụ cột trong nghiệp vụ quảng cáo của tập đoàn Giang thị, cậu nam sinh trẻ tuổi như Chu Hi Hằng có thể ngồi vào vị trí tổ trưởng tổ một, nhất định là một người có tiền đồ vô lượng, vô cùng sáng lạn.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.