Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 85




 

 

Giang Dĩ Thành là phái hành động, cũng không phải bởi vì công ty của Quý Du Nhiên chỉ là một công ty nhỏ mà phớt lờ, qua mấy ngày, công ty TNHH sáng tạo Nhiên Sở đã được thành lập tại tòa office building tọa lạc nơi trung tâm thương mại CBD.

 

Bởi vì chỉ mới thành lập, nên phạm vi nghiệp vụ và số lượng nhân viên vẫn còn hạn hẹp, cả một tầng lầu xa hoa trước mắt chỉ mới sử dụng một nửa diện tích.

 

Quý Du Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất mới lắp, phía sau lưng là các bàn ghế văn phòng còn đang ngổn ngang, cô nhìn các tòa cao ốc san sát nhau bên ngoài cửa sổ, trong lòng sinh ra vài phần cảm kích với Giang Dĩ Thành.

 

Hắn không chỉ cung cấp một vị trí kinh doanh thuận lợi cho công ty mới của cô, còn thuê đội ngũ thiết kế để sắp đặt các trang thiết bị trong công ty, hơn nữa hắn còn quan tâm biết cô chưa có kinh nghiệm về quản lý, nên đã cử một người quản lý giàu kinh nghiệm đến hỗ trợ cô, giúp cô hoàn thành việc set up trong giai đoạn đầu.

 

Một loạt công tác bao gồm cả việc tuyển dụng nhân sự cũng không cần cô hao tâm tốn sức, cô có thể tiết kiệm thời gian để làm những chuyện quan trọng hơn.

 

Không thể không nói, hắn đã thay cô suy xét ở rất nhiều phương diện, điều này đã hoàn toàn vượt quá trách nhiệm của một cổ đông chiếm 10% cổ phần.

 

“Xin chào tổng giám đốc Quý.”

 

“Xin chào tổng giám đốc Quý.”

 

Quý Du Nhiên cười cười gật đầu với các nhân viên mới tuyển của công ty, cô vẫn chưa kịp thích ứng với xưng hô “tổng giám đốc Quý” này.

 

Trước mắt đã tuyển dụng được mười mấy người, đều là những sinh viên mới ra trường, đa dạng các loại lĩnh vực chuyên ngành, đều dựa vào yêu cầu của cô.

 

Cô cũng vô cùng ưu ái với các sinh viên mới tốt nghiệp, nhớ năm đó thời điểm khi cô mới tốt nghiệp thì con đường tìm kiếm công việc cũng khá gập ghềnh, nếu không thì cô đã không mở một phòng làm việc cá nhân.

 

Đối với các cậu nhóc cô nhóc ngây thơ như tờ giấy trắng này, rất giống so với cô trước kia, mang một khát khao tốt đẹp đối với tương lai của bản thân, cũng hết sức nhiệt tình với công việc, cô vô cùng nguyện ý cung cấp cho bọn họ một cơ hội việc làm như vậy.

 

Ra khỏi thang máy, Quý Du Nhiên đi vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, có hai chiếc xe màu trắng và màu hồng đang đỗ trước mặt cô, màu trắng là chiếc xe thể thao lúc trước của Cảnh Hách Phàm, còn màu hồng là chiếc Porsche đời mới.

 

Ngày đó khi Cảnh Hách Phàm nhìn thấy Giản Đông Thần lái xe đưa cô về nhà, sáng sớm hôm sau liền đưa chiếc хе này tới.

 

Hắn cho rằng là do cô không thích, nên mới không lái chiếc xe thể thao lúc trước hắn để lại, vì thế cố ý chọn một chiếc xe thể thao màu hồng nhạt theo sở thích của đa số các cô gái, đưa đến đây.

 

Quý Du Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ, móc chìa khóa xe ấn mở cửa, nếu cô không lấy một chiếc, đoán chừng tiểu tử kia sẽ hờn giận cô mấy ngày mất.

 

Một cảm giác ngọt ngào xen lẫn áp lực đè lên trong lòng, Quý Du Nhiên khởi động xe, xe chậm rãi lăn bánh, rời khỏi bãi đỗ xe.

 

Sự yêu thích của Cảnh Hách Phàm đối với cô quả thật rất nhiệt tình, cô có chút không thích ứng nổi.

 

40 phút sau, Quý Du Nhiên tới trụ sở của công ty nguồn năng lượng Tắc Bác mới thành lập trong nước, cô bê cái hộp đựng bộ lễ phục “ảo mộng” bên trong, tiến đến quầy lễ tân báo tên, được nhân viên đưa tới phòng tiếp khách bên ngoài nhưng làm việc của tổng tài.

 

Vẫn là nam trợ lý đã tiếp đón cô đêm hôm đó, cô nhìn thấy cậu ta bỏ qua trà và cà phê, lấy cho cô một ly nước chanh.

 

Là trùng hợp sao? Làm sao mà cậu ta biết được cô không thích uống trà và cà phê?

 

“Xin hỏi, Cảnh tiên sinh đang bận họp sao?” Quý Du Nhiên cầm ly nước chanh trong tay nhưng vẫn chưa uống.

 

Cô hôm nay trang điểm tinh xảo, trên môi là lớp son màu mâm xôi rực rỡ, cô không muốn vì uống nước mà làm trôi đi lớp son môi này, đến lúc đó thì lại không thể có được bộ dạng đẹp đẽ nhất để gặp người đàn ông kia.

 

Viên trợ lý gật đầu, cất lời vô cùng khách khí với Quý Du Nhiên: “Đúng vậy, phiền Quý tiểu thư chờ một lát.”

 

Người trợ lý dựa vào sự phân phó của Cảnh Tông mà đáp lời cô như vậy, cậu ta cũng không hiểu tại sao chủ tịch lại muốn cậu nói như vậy, rõ ràng là chủ tịch đang ngồi trong chính văn phòng, thông qua camera để theo dõi toàn bộ tình hình trong phòng tiếp khách này.

 

Quý Du Nhiên hơi mỉm cười gật gật đầu.

 

Cô cũng không bởi vì đã đến giờ hẹn nhưng Cảnh Tông không xuất hiện, mà xuất hiện chút sự không vui nào.

 

Cô cứ an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ đó, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính rơi trên người cô, đem những sợi tóc đen nhánh như mực nhuộm thành màu vàng kim, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt, đôi mắt thỉnh thoảng rũ xuống như đang suy tư vấn đề gì đó, vẻ thuần khiết tốt đẹp hiển lộ như một gốc cây tuyết liên nơi đỉnh núi.

 

Cảnh Tông ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt không hề xê dịch nhìn chằm chằm người con gái trên màn hình, đáy mắt lưu động như đang ám chỉ điều gì đó.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quý Du Nhiên đã nhịn không được mà uống một ngụm nước chanh, nhưng vẫn như cũ không chờ được tin là Cảnh Tông đã họp xong.

Dần dần, trong lòng cô hơi có chút thất vọng.

 

Lúc trước đã hẹn là 10 giờ, hắn không nhớ hôm nay cô sẽ đến đây sao? Hay là… hắn không muốn thấy cô?

 

“Xin hỏi... Cảnh tiên sinh còn đang bận sao?”

 

Một tiếng sau, Quý Du Nhiên lại hỏi một lần nữa.

 

Người trợ lý do dự một chút, nói: “Đúng vậy, hội nghị kéo dài vượt dự kiến, chắc còn lâu lắm mới có thể kết thúc, Quý tiểu thư hôm nay tới đây là để nói về việc đầu tư đúng không? Hay là cô chờ tôi một chút, tôi nhờ nhân viên đến phòng họp hỏi ý kiến của chủ tịch.”

 

Quý Du Nhiên nhìn đồng hồ, cô không thể đợi thêm được nữa, buổi chiều cô còn công chuyện khác. “Không cần đâu, tôi sẽ đi về bây giờ, phiền anh giúp tôi giao lại bộ lễ phục này cho Cảnh tiên sinh, và chuyển lời cảm ơn của tôi đến ngài ấy vì đã giúp tôi có cơ hội tham dự bữa tiệc của Jessica Chu.”

 

Kỳ thật mục đích tới đây hôm nay của cô không phải là đưa trả bộ lễ phục, cũng không phải là trao đổi cơ hội đầu tư, cô chỉ muốn một cái cớ để có thể gặp mặt hắn, thuận tiện nhìn xem thái độ của hắn đối với cô.

 

Đêm đó cô không nhịn được mà đặt một nụ hôn trên mặt hắn, bây giờ nhìn lại thì có vẻ như hắn không thích hành động này của cô, nếu không thì tại sao lại không muốn gặp mặt cô chứ?

 

Nghĩ vậy, Quý Du Nhiên có chút hối hận vì sự xúc động của bản thân vào tối hôm đó, dạo gần đây cô quá tự tin vào chính mình rồi, cho rằng hầu như mọi người đàn ông đều sẽ có hảo cảm với cô.

 

Đây không phải là một ngoại lệ hay sao?

 

Người trợ lý sau khi tiễn Quý Du Nhiên đi, cầm bộ lễ phục, mang theo tâm trạng hồi hộp đến văn phòng của Cảnh Tông.

 

“Tiên sinh, Quý tiểu thư đi rồi.”

 

“Đặt ở nơi đó, cậu đi ra ngoài đi.”

 

Người trợ lý không nhiều lời, đặt hộp xuống bàn rồi lập tức đi ra ngoài, toàn bộ tình hình trong phòng tiếp khách đều đã được chủ tịch thông qua camera mà thấy hết, không cần cậu ta phải nói thêm gì nữa.

 

Cảnh Tông mở hộp ra, bộ lễ phục màu bạc xinh đẹp quý giá được xếp chỉnh tề đặt bên trong, xúc cảm mềm mại từ lớp vải khiến hắn nhớ lại nụ hôn chóng vánh như lông chim phất qua vào tối hôm đó.

 

Hắn cúi người ngửi bộ lễ phục, nó đã được giặt sạch sẽ, không còn lưu lại chút nào mùi hương trên cơ thể cô.

 

Cảnh Tông đóng nắp hộp lại, xoa xoa huyệt Thái Dương.

 

Cô gái đó, hắn không thể đụng vào.

 

Bác sĩ Wilson nói là một chuyện, còn một chuyện khác, cô ấy chính là cô gái mà em trai của hắn thích.

 

Đứa em trai hắn trông nom từ lúc mới sinh, mấy ngày hôm trước, lần đầu tiên nghiêm túc chạy đến trước mặt hắn, nói với hắn, rằng em ấy đã có người con gái mà mình thương, em ấy muốn ở lại trong nước, không trở về Mỹ nữa.

 

Sau khi kết thúc hợp đồng với công ty đồ chơi, sản phẩm búp bê Yooka của Quý Du Nhiên cần tìm phía sản xuất và con đường tiêu thụ mới.

 

Về phương diện tiêu thụ, cô dự định lấy danh nghĩa công ty mở một vài cửa hàng và quảng bá trên thị trường internet, về mặt tài chính hiện giờ của cô kết hợp với sự rót vốn từ Giang Dĩ Thành, mở một hai gian hàng không là vấn đề gì.

 

Giai đoạn đầu cô chú trọng về việc marketing trên mặt trận online, như vậy có thể tiết kiệm phần nào chi phí quảng cáo trên các nguồn kênh khác, chờ về sau công ty ổn định hơn, thì cô sẽ gia tăng số lượng cửa hàng cũng như tăng các kênh quảng cáo.

 

Đồng thời, việc cấp bách hiện nay đó không phải là vấn đề tiêu thụ, mà là việc sản xuất sản phẩm.

 

Cô không có khả năng tự mình sản xuất được, mà cho dù muốn tự mình sản xuất thì cô cũng không đủ tiền để xây một dây chuyền sản xuất, cho nên cô đang cần tìm gấp một nhà sản xuất thích hợp.

 

Buổi chiều cô đã trao đổi với một số đối tác nhưng vẫn chưa ưng ý, nếu không phải là chi phí quá cao, thì chính là chất lượng sản phẩm không như cô mong muốn.

 

Nếu không kịp thời sản xuất, thì công ty sáng tạo Nhiên Sở này của cô sẽ không có cách nào hoạt động được, mỗi một ngày trì hoãn chính là lãng phí một số tiền đầu tư lớn.

 

Gây dựng sự nghiệp nào có dễ dàng như vậy? Kinh doanh cả một công ty ắt hẳn phải khó khăn hơn rất nhiều so với một văn phòng làm việc nho nhỏ rồi.

 

Một điều rất may mắn đó là Quý Du Nhiên có sẵn một bản chất kiên cường, cùng với sự hỗ trợ của Giang Dĩ Thành, cô mới không bị vô số việc lớn việc nhỏ làm cho điên đầu.

 

Nhưng chỉ vậy thôi đã đủ cô sứt đầu mẻ trán, trong lòng phiền muộn giống như nghẹn một bụng lửa mà không có cách nào giải tỏa, nhưng vì hạn chế về thời gian, nên cô không có cách nào buông thả đi chơi một lần cho sảng khoái, nhằm xua tan áp lực.

 

Bây giờ, khi phải đối mặt với áp lực cực lớn vào lúc này, cô lại muốn có một người đàn ông ở bên cạnh.

 

Nhiễm Nhất Bạch đang ở nước Mỹ xa xôi để đóng phim, Cảnh Hách Phàm sáng nay gọi điện thoại cho cô nói là đã đi Thượng Hải, ngày mai mới về.

 

Quý Du Nhiên cầm điện thoại, không biết nên gọi cho ai vào lúc này.

 

Ngày thường bận rộn, thì hết người này người kia chạy tới dán vào cô, chờ đến lúc cô thực sự cần, thì một bóng dáng cũng không thấy.

 

Cô lần đầu tiên nghiêm túc đặt câu hỏi với bản thân, có phải số lượng người tình hiện nay của cô còn hơi ít?

 

Quý Du Nhiên lướt lên lướt xuống danh bạ điện thoại, khi nhìn thấy tên Hàn Đình thì tay cô dừng lại trong phút chốc, sau đó nhấp môi tiếp tục lướt xuống dưới.

 

Giang Dĩ Thành.

 

Cảnh Tông.

 

Quý Du Nhiên dừng lại, cầm lòng không đậu mà nhấn vào tên Cảnh Tông, lực đạo vô cùng nhẹ nhàng như sợ sẽ quấy nhiễu người ấy thông qua số điện thoại.

 

Mà khi chuỗi số điện thoại xuất hiện trên màn hình, nó như có một ma lực nào đó khiến cô không nhịn được muốn dứt khoát hỏi một câu, hỏi hắn ngày hôm nay không gặp mặt cô có phải là hành động đột ngột vào tối hôm đó của cô hay không.

 

Trong phút xuất thần, điện thoại trên tay cô đổ chuông, có người gọi

đến.

 

Quý Du Nhiên nhìn tên người gọi đến trên màn hình, chân mày hơi nhíu lại, nhạc vang lên trong vài phút, cuối cùng cô vẫn bấm vào nhận cuộc gọi.

 

“Có việc gì không, Giản tiên sinh?”

 

Phía bên kia điện thoại yên tĩnh trong giây lát:“Có thể gặp mặt một chút được không?”

 

Quý Du Nhiên tắt máy xe, nhìn thoáng chung cư trước mặt, giọng điệu mệt mỏi, nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian, tôi đang gặp khách hàng.”

 

“Nhìn về phía bên trái của em đi.”

 

Quý Du Nhiên mở mắt ra, phía bên trái cô có một chiếc xe, đèn xe chớp nháy hai cái, ngay sau đó có một người đàn ông với dáng người cao gầy trông khá quen mắt, mở cửa xe bước xuống.

 

Hắn dựa vào cửa xe, đôi chân thon dài như người mẫu vừa vặn trong bộ tây trang cắt may phác họa nên một thân hình hoàn hảo.

 

Giản Đông Thần giơ cao điện thoại trong tay, nhìn về phía Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên sửng sốt một chút, lại không có sự xấu hổ sau khi lời nói dối bị vạch trần, cô nhàn nhạt nói: “Giản tiên sinh cũng thật là rảnh rỗi.” Giản Đông Thần không tiếng động cong môi: “Hiện tại có thể nói chuyện một chút, được không?”

 

Quý Du Nhiên thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đang đứng cách đó không xa, nói ra từng chữ rõ ràng: “Không thể, tôi còn có việc.”

 

Nói xong, cô liền khởi động xe, dự định đi loanh quanh đâu đó một chút rồi về.

 

Thật là phiền muốn chết, đã tới dưới lầu chung cư rồi mà còn không được lên nhà.

 

“Khoan đã!” Điện thoại bên kia, Giản Đông Thần nói với Quý Du Nhiên: “Không phải em đang tìm đối tác sản xuất sao?”

 

Đôi tay đang đặt ở vô lăng của Quý Du Nhiên co chặt lại một chút: “Sao anh lại biết?”

 

Giản Đông Thần mỉm cười nhẹ.

 

Hắn vẫn luôn chú ý đến thì cô, thì làm sao có thể không biết được?

 

“Em đã quên rồi sao, tập đoàn Giản ảnh không chỉ có sự nghiệp giải trí, mà còn có bên mảng công nghiệp nhẹ, cho nên, em có muốn cùng tôi nói chuyện một chút không?”

 

Ngón tay Quý Du Nhiên gõ vào vô lăng. Đúng vậy, sao cô lại quên mất chuyện này nhỉ!

 

Lúc trước tập đoàn Giản Ảnh phát triển trong ngành công nghiệp nhẹ, về sau phá sản nên Giản Đông Thần mới tiến quân vào ngành công nghiệp giải trí.

 

Mấy năm nay hắn đã thu hồi không ít những sản nghiệp năm đó của Giản thị, hơn nữa còn không ngừng đầu tư vào đó, người tài giỏi lại gặp được thời thế, không muốn giàu cũng khó.

 

“Được rồi, anh chờ một chút.”

 

Quý Du Nhiên tắt máy xe, đi về hướng của Giản Đông Thần, trực tiếp mở cửa sau, ngồi vào xe của hắn.

 

Giản Đông Thần buông di động, cũng xoay người leo lên xe.

 

“Nói đi, điều kiện của anh là gì.” Quý Du Nhiên cất điện thoại vào trong túi áo khoác.

 

Cô không chú ý một chuyện, đó là di động chưa khóa màn hình, nên trong lúc vô ý, tay cô đã vô tình bấm gọi vào một dãy số.

 

“Không có điều kiện nào hết, chỉ là muốn giúp em mà thôi.”

 

Quý Du Nhiên kinh ngạc nhìn thẳng về phía Giản Đông Thần: “Vì cái gì?”

 

Ở một nơi khác, Cảnh Tông đang ngồi trong văn phòng, nội tâm hắn lúc này đang đấu tranh một cách kịch liệt.

 

Có nên mở ngăn kéo ra không? Có nên xem những bức ảnh đó hay không?

 

Ngay khi hắn còn đang rối rắm về việc này, thì di động đột nhiên reo lên.

 

Đây là số điện thoại cá nhân của hắn, không có quá nhiều người biết, Cảnh Tông quét mắt nhìn màn hình, ánh mắt ngay lập tức trở nên căng thẳng.

 

Là cô?

 

Có nên nghe máy hay không?

 

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu không ngừng, vô cùng kiên trì, như đang chấn động vào màng nhĩ của hắn, dường như đang muốn nói nó sẽ gọi mãi đến khi hắn nghe máy mới thôi.

 

Do dự một chút, hắn nhấn nút nghe cuộc gọi.

 

Điện thoại thông nhau, lại không có âm thanh ngọt ngào như trong tưởng tượng, mà là một tràng âm thành sột xoạt, cùng giọng đối thoại của một đôi nam nữ, giống như cách một tầng cửa số truyền đến, nghe thật mông lung.

 

Giản Đông Thần đã đưa ra quyết định.

 

Tưởng Tư Văn nói không sai, nếu hắn thật sự không có bất kỳ hành động nào, thì hắn nhất định sẽ bỏ lỡ cô. Vì thế hắn phải nói ra những lời này, những lời mà hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ người phụ nữ nào. “Bởi vì thích em, sau khi em rời đi, tôi liền phát hiện… tôi rất thích em, thích đến mức không kiềm chế được.”

 

Quý Du Nhiên ngơ ngác nhìn hắn vài giây, biểu tình vô cùng kinh ngạc, sau một lúc lâu, cô giật giật môi.

 

“Anh bị bệnh rồi.”

 

Mở cửa xe ra, cô phải đi xuống xe thôi.

 

Hắn đang tính toán cái gì đây? Lúc trước thì nói cô chỉ là hạng gái quèn, gọi là phải chạy tới, buông lời nhục mạ cô cũng là hắn, bây giờ lại chạy tới đây nói là thích cô?

 

Hắn đang chơi trò chơi gì vậy?

 

Giản Đông Thần thiếu phụ nữ sao? Hay là hắn so tới so lui, cảm thấy cô vẫn là hợp với khẩu vị của hắn?

 

Giản Đông Thần vội vàng kéo lấy cổ tay của Quý Du Nhiên: “Đừng đi. Tôi nói nghiêm túc!”

 

“Lúc trước đều là tôi sai, ngày em rời đi, những lời tôi nói với Nhiễm Nhất Bạch không phải là lời thật lòng, tôi chỉ sợ hắn sẽ cướp mất em khỏi tôi, nên mới trái lương tâm mà nói những lời đó!”

 

Động tác của Quý Du Nhiên ngừng lại một chút, Giản Đông Thần vội vàng nói thêm: “Cho tôi một cơ hội nữa được không? Để tôi bồi thường cho em, không nói những chuyện khác, em có thể suy xét tình cảnh hiện giờ, tôi có thể giúp em giải quyết khó khăn ngay lúc này, nên đừng cự tuyệt tôi, được không?”

 

Quý Du Nhiên bình tĩnh trở lại.

 

Đúng vậy, trước mắt việc khó khăn nhất đó chính là tìm đối tác sản xuất.

 

Hoặc nói, ngay lúc này tâm tình của cô vô cùng vô cùng tốt!

 

Lúc trước khi cô ở cùng với Giản Đông Thần phải chịu rất nhiều ủy khuất, khó có được một lần hắn ăn nói khép nép cầu xin cô như vậy, một khoái cảm khi trả được thù đột nhiên xuất hiện.

 

Cần quan tâm chi lời nói của hắn lúc này là thiệt tình hay giả ý cơ chứ? Nếu là người khác nói muốn giúp đỡ cô vô điều kiện thì cô còn có chút do dự, sợ về sau sẽ nợ họ một ân tình to lớn, còn Giản Đông Thần đã tự mình đưa cơ hội đến thì cô không có lý do gì mà cự tuyệt cả.

 

Cô dùng ngữ khí cao cao tại thượng mà lúc trước Giản Đông Thần từng nói chuyện với cô, lạnh nhạt nói với hắn: “Tôi có thể cho anh cơ hội lần này, tuy vậy không thể không có điều kiện được, tôi không có thói quen thiếu nợ người khác, vì thế giá cả có thể định ra, nhưng nếu được thì có thể định ra mức giá thấp nhất.”

 

Đôi mắt đen nhánh của Giản Đông Thần lóe sáng, “Được, cứ làm theo lời của em đi.”

 

Cô nhìn khuôn mặt của Giản Đông Thần lúc này, từ một tên Diêm vương mặt lạnh biến thành bộ dáng “em muốn sao cũng được”, trong lòng Quý Du Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sung sướng.

 

“Anh cũng đừng cao hứng quá sớm, tôi không chỉ tìm thấy mỗi đối tác sản xuất là anh, về sau chúng ta có hợp tác lâu dài hay không… thì còn phải xem tâm tình của tôi.”

 

Giản Đông Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, áp chế sự vui sướng ở trong lòng, tham luyến nhìn khuôn mặt nhỏ đầy sự vênh váo tự đắc của Quý Du Nhiên, biểu tình đáng yêu như thế này hắn chưa bao giờ thấy qua, trước kia khi cô ở trước mặt hắn, đều là bộ dạng khách khí xa lạ, thận trọng từ lời nói đến việc làm.

 

Hóa ra đây mới là bộ dạng chân thật của cô sao?

 

“Vậy tôi đây phải làm như thế nào thì Quý tiểu thư mới nguyện ý cho tôi một cơ hội làm ăn lâu dài với em đây?”

 

Giản Đông Thần cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại dùng tư thế thấp cổ bé họng để đối mặt với người con gái, rõ ràng người cần tìm đối tác là cô, thế mà hiện tại hắn là gấp gáp cầu xin được hỗ trợ cho cô.

 

Thật là hèn mọn.

 

Nhưng hắn còn có cách nào nữa? Ai bảo hắn đã định là rơi vào tay cô gái này rồi.

 

Nếu hắn hạ thấp mặt mũi có thể đổi lấy việc cởi bỏ được khúc mắc trước kia giữa cô và hắn, thì hắn rất rất tình nguyện.

 

Quý Du Nhiên vén tóc, nhìn lướt qua Giản Đông Thần.

 

Những hình ảnh triền miên trần trụi trước kia của hai người xuất hiện lần lượt trong đầu cô.

 

Hắn mạnh mẽ. Hắn kéo dài. Hắn như một con sói đói mạnh mẽ chén sạch cô mỗi đêm. Những ngày cô trở thành tình nhân vô danh của hắn, bị hắn cất giấu trong văn phòng tùy thời tùy lúc để hắn thao làm.

 

Cô đột nhiên nổi lên một chút ý xấu.

Tay động đậy, đem ghế ngả ra sau một chút.

 

Quý Du Nhiên nhấp cánh môi đỏ, một bên thì ngả người về thân ghế sau, một bên kéo xuống khóa kéo, bày tư thái quyến rũ trước mặt Giản Đông Thần, chậm rãi kéo tất chân xuống.

 

“Giản tiên sinh không phải nói thích tôi sao? Vậy thì, đem tôi hầu hạ thoải mái, tôi liền đáp ứng hợp tác với anh thôi.”

 

Giản Đông Thần giống như trong thần thoại hy lạp, bị nữ thần Medusa nhìn vào khiến người hóa đá, hắn

ngơ ngác nhìn cặp đùi tinh tế trắng như tuyết của Quý Du Nhiên, cùng đường cong thấp thoáng nơi eo bụng, so với trước kia cô lúc này càng trở nên đẹp mỹ miều hơn nhiều, nơi hạ thân tức thì nổi lên phản ứng.

 

“Như thế nào? Không muốn?” Quý Du hiện bộ chuẩn bị buông váy ngồi dậy, lại bị Giản Đông Thần đè lại hai chân.

 

Trong đôi mắt lạnh nhạt của hắn hiện lên sự nóng bỏng, nơi môi mỏng khẽ cong thành một độ cong tuyệt đẹp.

 

Cô đây là đang cố ý trả thù hắn sao?

 

Đã lâu như vậy, mà vẫn còn ghi thù.

 

Nhưng trong lòng Giản Đông Thần lại không có chút nào tức giận, ngược lại lại còn có chút vui vẻ, dường như từ khi cô rời đi, hắn đã không còn được hưởng qua niềm vui như lúc này.

 

Cô như thế này, không phải là tốt hơn rất nhiều so với việc tỏ ra lạnh lùng hờ hững với hắn sao?

 

Quý Du Nhiên nhướng mày nhìn Giản Đông Thần đang kéo lỏng cà vạt, cô lắc đầu: “Không cần phiền toái như vậy.”

 

Giản Đông Thần dùng ánh mắt nhìn lại cô, như có ý vậy em muốn như thế nào?

 

Hai chân Quý Du Nhiên khẽ nâng, con ngươi nhiễm tình dục phối hợp với khuôn mặt thanh lệ thoát tục, như một đóa hồng xinh đẹp chứa đầy độc dược, cũng như một đóa mạn đà la nở rộ trong đêm.

 

Mị hoặc mà lại không trần tục.

 

Cô nâng cằm lên, môi đỏ khẽ mở, thanh âm mê say khiến người nghe có chút mơ màng.

 

“Liếm cho tôi."

 

Phía bên kia điện thoại, ly cà phê trong tay người đàn ông không cẩn thận rơi xuống đất.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.