Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 80




 

Trong phòng tắm hơi nước bốc lên khắp nơi, tiếng rên rỉ kiều suyễn của người phụ nữ biến mất trong tiếng dòng nước từ vòi hoa sen trút xuống.

 

Tay của Quý Du Nhiên ấn lên vách tường, mũi chân khẽ nâng, cặp mông tròn trịa nhếch lên cao cao, người đàn ông đứng phía sau chỉ dùng một tay đã có thể ôm hết vòng eo nhỏ nhắn của cô, thân hình thon dài hữu lực mãnh liệt va chạm cánh mông của cô, tiếng “bạch bạch” vang lên không ngừng.

 

Nơi giao hợp của hai người trào ra vô số chất lỏng, theo chân cô chảy xuôi xuống mặt đất, lại bị dòng nước cuốn đi.

 

“Tiểu Phàm... tôi không đứng được.”

 

Mái tóc của Quý Du Nhiên thấm ướt mặt cô, hai chân run run không cách nào đứng thẳng.

 

Căn côn thịt nóng như bàn ủi đang cắm trong cơ thể cô đột nhiên dừng lại, tiếp đó thân hình cô chợt nhấc lên, cô được Cảnh Hách Phàm nâng lên ôm vào người.

 

Phía sau lưng áp vào tường, hai chân đạp lên khuỷu tay cường tráng của hắn, khe huyệt lại lần nữa bị nhét đầy. Quý Du Nhiên ôm cổ Cảnh Hách Phàm, cô thở dốc không ngừng, chịu đựng cơn khoái cảm đang lan tràn từ hoa tâm đến khắp toàn thân, vừa cất tiếng rên rỉ yêu kiều, vừa thở dài ở trong lòng.

 

Cô thật sự đã quá dung túng cho tên tiểu tử này!

 

Vết thương nơi trán của Nhiễm Nhất Bạch đã phục hồi, không bị ảnh hưởng khi lên hình nữa nên hắn lập tức bị quản lý lôi đi làm việc.

 

Vì lẽ đó, Cảnh Hách Phàm rốt cuộc đã có cơ hội độc chiếm cô, ngày nào cũng chạy đến căn hộ, cùng cô điên loan đảo phượng, tinh lực sung mãn đến mức mỗi lần phải làm cô đến mức ngày hôm sau không cách nào rời khỏi giường.

 

Bị mất quá nhiều thời gian vào việc “lăn giường”, nên hậu quả dẫn tới chính là các bản thiết kế của Quý Du Nhiên không cách nào hoàn thành đúng hạn được.

 

Sau khi kết thúc cuộc yêu triền miên, Cảnh Hách Phàm với tâm lý thỏa mãn, dĩ nhiên sẽ giúp đỡ Quý Du Nhiên lau khô thân thể, còn sấy tóc cho cô.

 

Quý Du Nhiên nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo pha lẫn hai nét đẹp phương đông và phương tây kia, hỏi một vấn đề mà cô nghi hoặc bao lâu nay.

 

“Tiểu Phàm, cậu thật sự thích tôi sao?”

 

Cảnh Hách Phàm tắt máy sấy, không hề chần chừ cất lời: “Đương nhiên, điều này mà còn phải hỏi sao? Chị gái yêu quý của tôi ơi, cô đừng nói với tôi là cô không cảm giác được tình cảm chân thành này của tôi nhé.” Hắn tỏ vẻ ủy khuất, đặt cằm của mình lên trên vai cô: “Hay chúng ta làm thêm một lần nữa nhé? Để tôi biểu hiện rõ ràng tình cảm của bản thân cho cô xem!”

 

Quý Du Nhiên chọc vào cái trán của hắn.

 

“Đừng quậy nữa! Vậy cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?”

 

Cảnh Hách Phàm nở nụ cười, nhìn chăm chú vào vành tai tinh xảo đáng yêu của cô, thật muốn đưa miệng cắn một cái.

 

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, thì tôi đã bắt đầu luân hãm vào rồi, đó gọi là nhất kiến chung tình đó.”

 

Khóe môi của Quý Du Nhiên hơi hơi kéo lên, đẩy đầu của hắn ra, lấy chút tinh đầu bôi lên phần đuôi tóc.

 

"Cái gọi là nhất kiến chung tình thực chất chính là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi.”

 

Cảnh Hách Phàm cầm lấy chai tinh dầu trên tay cô, giúp cô bôi lên tóc: “Thấy sắc nổi lòng tham thì sao chứ, dù sao thì tôi cũng chỉ tham mỗi sắc đẹp của chị mà thôi.”

 

Quý Du Nhiên có chút hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nói chuyện nghiêm túc chút đi, tôi đã làm gì mà khiến cậu nảy sinh tình cảm như vậy?”

 

Cảnh Hách Phàm nghe được câu hỏi này của cô, tay hắn dừng lại trong chốc lát, sau đó đưa mắt Quý Du Nhiên trong gương, dùng thái độ nghiêm túc nói với cô: “Cô không cần làm cái gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi, cũng đã khiến tôi rất thích rồi.”

 

Trong lòng Quý Du Nhiên khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn Cảnh Hách Phàm trở nên ôn nhu rất nhiều.

 

Nói không xúc động là giả, cái cảm giác yêu thích thuần túy chỉ có nơi vườn trường thật sự rất khó gặp trong cuộc sống hiện đại ngày nay, cô hẳn phải biết quý trọng.

 

Nhưng những lời do tên tiểu tử Cảnh Hách Phàm này nói lại khiến cô hoàn toàn không thể tin được, nói cho cùng thì hắn vẫn chỉ là một cậu nhóc mới hơn 20 tuổi, khái niệm tình yêu vẫn chưa rõ ràng, nói không chừng đây chỉ là xúc động nhất thời của cậu ta.

 

Nhưng dù là thật hay giả, thì vào thời điểm nghe những lời này, cô vẫn cảm thấy hưởng thụ ở trong lòng.

 

Xoa mái đầu của Cảnh Hách Phàm, ngữ khí của Quý Du Nhiên trở nên ngọt ngào: “Được rồi, tôi tin cậu đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

 

Một lát sau, cô lại cảm thấy có chút nghi hoặc.

 

“Vây... yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sẽ có cảm giác gì?”

 

Cảnh Hách Phàm ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong lồng ngực mình, lưu luyến hôn lên độ cong nơi cổ cô.

 

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên, đó chính là muốn cùng cô ở một chỗ, mỗi ngày có thể ngủ cùng cô, lúc nào cũng có thể ngủ với cô. Cho dù dùng cả đời cũng cảm thấy không đủ khi ở cùng với cô.”

 

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hình như đang nghĩ đến điều gì đó, hắn nhéo nhẹ cằm của cô, hướng đầu cô về phía mình, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú.

 

“Không đúng! Có phải cô lại xem trọng người đàn ông nào nữa rồi phải không? Là ai? Tôi nhất định phải khiến hắn không thể xuất hiện trước mặt cô được nữa.”

 

Khuôn mặt Quý Du Nhiên đỏ lên, cái gì mà là “lại”?

 

Không hiểu sao cô lại có cảm giác bị nói trúng tâm sự, cô chột dạ xoay đầu, nhưng ngẫm lại thì có chuyện gì đâu mà cô cảm thấy ngại ngùng cơ chứ?

 

“Chỉ là tò mò nên hỏi một chút thôi, được rồi, cậu tránh ra đi, tôi phải làm việc rồi.”

 

Quý Du Nhiên đứng lên, đến trước máy tính, chuẩn bị thực hiện một bản vẽ để kịp bàn giao.

 

Cảnh Hách Phàm như chú chó nhỏ quấn quýt bên chủ, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, chống má nâng cằm ngắm nhìn cô.

 

Đúng vậy, chỉ riêng việc nhìn ngắm cô thôi, mà hắn cũng thấy không đủ.

 

Dù cho tới bao nhiêu người đàn ông thì hắn cũng không hề sợ, hắn phải khiến tất cả những người đàn ông muốn chiếm đoạt cô bỏ chạy hết, sớm hay muộn gì thì cô cũng sẽ chỉ là của một mình hắn.

 

Lúc mới đầu Quý Du Nhiên không quen với việc có người ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú như vậy, nhưng bây giờ thì đã quen rồi, cô cảm thấy hoàn toàn bình thường mà bắt đầu vẽ.

 

Đã nửa tháng kể từ khi trở về sau lần đi cùng với Giang Dĩ Thành đến sân golf, khuôn mặt của Cảnh Tông vẫn luôn thường xuyên xuất hiện trong trí óc của cô.

 

Đêm đó dưới sự hướng dẫn tận tình của hắn, cô cũng vô cùng nỗ lực mà học được tư thế đánh gậy tiêu chuẩn và đúng cách để có thể hạ số lần đánh gậy để đưa bóng vào lỗ.

 

Sự giao lưu giữa hai người cũng rất thú vị, cô nghĩ rằng có lẽ ấn tượng tối đó của cô với hắn hẳn cũng không tệ, nhưng từ đêm đó về sau lại không hề thấy hắn liên lạc với cô.

 

Tuy lúc đó hắn có nói đôi lời với cô, rằng nếu có cơ hội nhất định sẽ mời cô tham dự một số bữa tiệc mà bình thường cô không có cơ hội tham gia.

 

Nhưng nghĩ lại thì đó chỉ là những lời nói xã giao mà thôi, rốt cuộc thì cô đang chờ mong cái gì đây?

 

Trong suốt một tuần này, Quý Du Nhiên bận rộn liên tục với các công việc của chính mình, cứ như vậy nên cô không còn bất kỳ thời gian nào để suy nghĩ lung tung nữa.

 

Việc tuyên truyền bản thiết kế của trấn nhỏ Lục Thành, cùng với các dự án do bên Giang thị đưa tới khiến cô bận tới tấp không kịp thở, cũng may sự sáng tạo của cô là vô cùng vô tận, mọi nỗ lực đều không uổng phí, sự tuyên truyền và các bản thiết kế chất lượng của cô đều vượt quá sự mong đợi, người mua ùn ùn kéo đến.

 

Hơn nữa, phiên bản hai của búp bê yooka cũng đã đưa ra thị trường, lại một lần nữa nhấc lên cơn sóng nhiệt frong thị trường đồ chơi, giá trị con người của Quý Du Nhiên cùng mức độ nổi tiếng của cô đạt tới tầm xưa nay chưa từng có, những tác phẩm do cô thực hiện có giá trị cao , gấp đôi so với hai tháng trước.

 

Cuộc sống tuy bận rộn, nhưng cũng vô cùng phong phú.

 

Mỗi ngày khi Quý Du Nhiên về đến nhà thì chỉ nghĩ đến mỗi việc là nằm xuống giường mà ngủ, Cảnh Hách Phàm đến cô còn không muốn mở cửa, thậm chí cho dù là Giang Dì Thành muốn đưa cô đến thành phố A để tuyên truyền cho thị trấn Lục Thành, cô cũng tìm cớ từ chối.

 

Cô chỉ muốn được tranh thủ nghỉ ngơi mà thôi.

 

Chỉ là, sau khi nhận được một cú điện thoại, cô lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, tinh thần lập tức tỏa sáng, ngay tức khắc ngồi dậy rời khỏi giường.

 

“Quý tiểu thư, Cảnh tiên sinh muốn tôi thay mặt ngài ấy nói lời xin lỗi với cô, lần này công việc quá nhiều, không có thời gian gặp mặt cô, nên ngài ấy vô cùng xin lỗi cô, đây là thiệp mời, Cảnh tiên sinh xin phép hẹn gặp cô tối nay tại sảnh hội trường ạ.”

 

Tối hôm qua, Quý Du Nhiên nhận được điện thoại từ thư ký của Cảnh Tông.

 

Nhà thiết kế trang phục nổi danh quốc tế người Mỹ gốc Hoa – Jessica Chu – sẽ có một tuần triển lãm ở trong nước, và tối nay sẽ có một buổi tiệc tối dành cho một số khách mời đặc biệt, và Quý Du Nhiên cảm thấy vô cùng may mắn khi nhận được thư mời.

 

Cô nhìn tấm thiệp 3D được mạ vàng trên tay, nó vậy mà lại được viết bởi chính tay Jessica Chu.

 

Tuy hiện tại danh tiếng trong nước của cô cũng khá vang dội, nhưng để có thể đạt đến tầm quốc tế như Jessica Chu thì quả thực là một sự chênh lệch rất lớn, giờ đây cô có thể nhận được thiệp mời được viết bởi chính tay của bà ấy, đây là một chuyện vô cùng vinh hạnh!

 

Quý Du Nhiên cũng không ngây thơ, đây nhất định đã có sự hỗ trợ từ Cảnh Tông, bằng không với lý lịch của cô, căn bản là không thể nào tham dự được loại tiệc tư nhân đẳng cấp này.

 

Không phải là dạng bạn nữ đi kèm, mà là đường đường chính chính một vị khách mời.

 

Quý Du Nhiên không cách nào kìm nén được sự kích động trong lòng.

 

Lần trước cô nhắc đến việc mình rất sùng bái nhà thiết kế Jessica Chu, không ngờ Cảnh Tông lại nhớ rõ việc này.

 

Hóa ra lời hẹn gặp mặt không phải chỉ là sự khách khí, mà hắn đã thật sự để tâm sắp xếp.

 

Quý Du Nhiên dành một sự trân trọng trước nay chưa từng có cho sự kiện tối đêm nay, không chỉ vì cô nhận được thiệp mời từ chủ nhân của bữa tiệc, mà còn là vì – bộ lễ phục thu đông với số lượng có hạn trên thế giới do chính Cảnh Tông chuẩn bị - để cô tham sự bữa tiệc.

 

Chiếc váy dài với lớp ren thêu màu bạc, phần cổ được điểm xuyết bởi vòng trân châu, sự kết hợp giữa nét uyển chuyển nhẹ nhàng cũng đầy mộng ảo, gợi cảm mà không mất đi sự trang nhã, nó đã thỏa mãn hết thảy sự ảo tưởng của nữ nhân đối với lễ phục được khoác lên người.

 

Mỗi một vị phu nhân tiểu thư gia đình hào môn hoặc là nữ minh tinh nổi danh, bất kỳ ai cũng mong muốn có thể sở hữu bộ lễ phục số lượng có hạn của nhà thiết kế Jessica Chu.

 

Cho nên khi Quý Du Nhiên giống như một vị nữ thần xuất hiện tại bữa tiệc tối tư nhân, đã tạo nên một sự kinh diễm đối với các khách mời cả nam lẫn nữ tại đây.

 

Quý Du Nhiên duy trì sự trấn định, cô đứng đó, tiếp thu ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô, cô biết rất nhiều người ở đây căn bản không biết cô là ai, nhất định cũng sẽ tò mò thân phận của cô.

 

Cảnh Tông đang đứng ở lầu hai trò chuyện với người khác, hắn cảm nhận được một sự yên tĩnh ở lầu dưới, nên theo bản năng nhìn xuống, và hắn đã không khỏi kinh ngạc sửng sốt.

 

Sự thuần khiết đến tuyệt mỹ, vẻ đẹp xuất trần cao quý.

 

Bộ lễ phục dạ hội vô cùng xứng đôi với khí chất hồn nhiên của cô, dường như nó được tạo ra vì cô, ngay cả nhà thiết kế Jessica Chu cũng phải khen ngợi không dứt miệng.

 

“Cảnh à, đây là người bạn mà cậu đã nói sao? Cô ấy thật sự rất phù hợp với bộ lễ phục đó, đẹp xuất sắc, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của tôi!”

 

Cảnh Tông cong khóe môi, xoay người xuống lầu.

 

Cô đang đợi hắn.

 

Quý Du Nhiên không nghĩ tới Jessica Chu và Cảnh Tông cùng nhau lại đây, cô nhất thời trở nên có chút khẩn trương, như là cô gái nhỏ lần đầu tiên được gặp thần tượng mình hâm mộ bấy lâu.

 

Tuy rằng chuyên ngành của Jessica là thiết kế lễ phục, không cùng lĩnh vực thiết kế với cô, nhưng lúc cô còn đi học, mộng tưởng ban đầu cũng chính là nhà thiết kế trang phục, chẳng qua là do điều kiện kinh tế khó khăn không cho phép cô xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, đồng thời lĩnh vực thiết kế quần áo ở trong nước cũng không phát triển lắm, vì thế cô mới phải thay đổi định hướng, chuyển sang thiết kế hình ảnh kiến trúc.

 

Jessica Chu có độ tuổi lớn hơn mẹ Quý một ít, nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, không hổ là nữ vương trong ngành thiết kế thời trang.

 

Nhìn thấy Quý Du Nhiên, bà thân thiết trao cho cô một cái ôm, như là những người bằng hữu lâu năm, điều này càng khiến Quý Du Nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cô càng thêm cảm kích Cảnh Tông vài phần.

 

“Quý tiểu thư hôm nay thực sự rất đẹp.”

 

Jessica Chu còn phải bận rộn việc khác, sau khi bà ấy rời đi, Cảnh Tông mới nhàn nhạt khen cô một câu.

 

Quý Du Nhiên sắc mặt ửng đỏ: “Tôi còn muốn cảm ơn Cảnh tiên sinh đã trao cho tôi cơ hội này.”

 

Dạng tiệc tối tư nhân như thế này không chỉ là chuyện gặp gỡ ăn uống đơn giản, đây còn là một buổi triển lãm các bộ lễ phục trân quý không hề được bày bán trên thị trường, đây thật sự là một trường hợp vô cùng tốt để có thể tăng thêm kiến thức cũng như tầm mắt về mảng thiết kế.

 

Đối với Quý Du Nhiên mà nói, Cảnh Tông không chỉ cho cô danh dự, mà còn là một cơ hội học tập khó có được.

 

“Đâu có, đây là bởi vì chính bản thân Quý tiểu thư vô cùng ưu tú, sau khi Jessica Chu xem qua các tác phẩm của cô, bà ấy đã coi trọng cô rất nhiều.”

 

Cho dù đây chỉ là một lời khen tặng xã giao, nhưng khi nghe những lời này, Quý Du Nhiên cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

 

Cảnh Tông vẫn luôn ôn hòa lễ độ, nhưng bởi vì sự khách khí quá mức lại khiến hai người cảm thấy có chút khoảng cách, cho nên sau một khoảng thời gian hàn huyên, Quý Du Nhiên liền mở miệng nói.

 

“Cảnh tiên sinh nếu còn có chuyện khác thì hãy đi trước đi, không cần phải ở cùng với tôi, tự tôi sẽ qua bên kia xem triển lãm là được rồi.”

 

Càng để ý thì càng thể hiện sự cẩn thận, loại người bận rộn như Cảnh Tông thì ắt hẳn có rất nhiều việc phải làm, sẽ không có thời gian đi cùng cô để xem hết buổi triển lãm, Quý Du Nhiên sợ hắn vì ngại nói với cô rằng bản thân có việc bận, nên cô liền chủ động đề nghị hắn có thể đi xử lý công việc của mình.

 

Nhưng những lời mà cô nghĩ là “săn sóc”, “quan tâm” đến hắn như thế này, lọt vào tai của Cảnh Tông, lại trở thành ý muốn đuổi người.

 

Ánh mắt hắn hơi lập lòe, nhàn nhạt gật đầu: “Cũng được, vậy tôi qua bên này một chút, xin lỗi vì không thể tiếp chuyện với cô được.”

 

Sau khi Cảnh Tông rời đi, Quý Du Nhiên ôm ngực, khôi phục lại sự bình tĩnh sau một hồi khẩn trương.

 

Khi người đàn ông đó đứng bên cạnh cô, cô đến cả đi đường cũng không vững, điều này khiến cô không khỏi bật cười vì bản thân không có chút tiền đồ nào.

 

“Người phụ nữ bên kia có địa vị gì vậy? Thế mà có thể mặc bộ lễ phục “Ảo mộng” với số lượng chỉ ba bộ trên thế giới.” Bộ lễ phục trên người Quý Du Nhiên, cho dù có tiền cũng khó mà mua được, do chính Jessica Chu tự tay chế tạo, mỗi một viên trân châu và đá quý đều do chính tay bà khâu đính lên, những bộ lễ phục triển lãm trong tối hôm nay cũng không thể nào sánh được, điều này khiến cho rất nhiều các quý phu nhân ao ước.

 

“Nghe nói là một nhà thiết kế mới nổi, thời gian trước còn rất hot trên mạng.”

 

“Tôi còn nghe nói cô ta đến được đây là do có Cảnh tiên sinh đề cử, nếu không thì sao cô ta nhận được thiệp mời của Jessica, mọi người không thấy vừa rồi cô ta và Cảnh tiên sinh còn trò chuyện cùng nhau đó sao?”

 

“Các cô nói xem, cô ta chỉ là một nhà thiết kế trong nước, vậy mà sao có thể bắt nối được mối quan hệ với Cảnh tiên sinh vậy?”

 

“Còn có thể là gì nữa, tuổi trẻ, xinh đẹp, trừ những cái này ra thì còn có thể là gì?”

 

Cách đó không xa, mấy người phụ nữ trang phục hoa lệ, trên mặt là lớp trang điểm lộng lẫy, đang bình phẩm Quý Du Nhiên từ đầu đến chân, âm thanh không lớn không nhỏ, lại vừa vặn truyền hết vào tai cô.

 

Đã có phụ nữ thì ắt hẳn phải có bàn tán ghen tỵ, Quý Du Nhiên giả bộ như không nghe thấy, không muốn quan tâm đến mấy lời này làm gì.

 

Loại hình thích bàn tán sau lưng người khác như vậy, thì đúng là tầng lớp địa vị nào cũng có.

 

“Không cần để ý đến mấy lời đó, chỉ cần nghe vào tai này ra tai kia là được rồi.”

 

Quý Du Nhiên đang chuyên tâm thưởng thức một bộ trang phục, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một phụ nữ với thân hình cao gầy.

 

Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm cúp ngực, mái tóc ngắn được vén gọn sau tai.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy cô nàng có chút quen mắt.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.