Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 79




 

Suốt buổi chiều còn lại Quý Du Nhiên đều không thể tập trung tinh thần, ví như lúc này thoạt nhìn thì có vẻ như cô đang chú tâm đánh golf, nhưng thực ra lực chú ý đều đang đặt vào hai người đàn ông ở cách đó không xa sau lưng cô.

 

Hay nói đúng hơn, là người đàn ông kia.

 

Giang Dĩ Thành và Cảnh Tông đang bàn bạc chuyện làm ăn, Quý Du Nhiên rất tự giác không đứng gần bên cạnh, mà còn chủ động cách xa một khoảng để chơi golf.

 

Giang Dĩ Thành phải tự mình thực hiện cuộc làm ăn lần này, thì ắt hẳn nội dung đám phàn sẽ đề cập đến rất nhiều chuyện cơ mật trong thương nghiệp, cô bất quá cũng chỉ là một tổng giám thiết kế trên danh nghĩa của tập đoàn Giang thị, cái gì nên nghe và cái gì không nên nghe cô hoàn toàn hiểu được.

 

Tuy rằng lần này Giang Dĩ Thành mang cô đến đây đại biểu cho việc hắn không để ý cô có nghe được nội dung cuộc đàm phán hay không, nhưng Quý Du Nhiên hiểu được đúng mực, hơn nữa cô cũng không có hứng thú với bí mật thương nghiệp của Giang thị.

 

Trên tay cô còn lưu lại cảm xúc ấm áp, Quý Du Nhiên co nhẹ ngón tay, dường như cô vẫn còn có thể cảm giác được sự ôn hòa hiền hậu từ bàn tay của người đàn ông đó.

 

Mới vừa rồi hắn chỉ lịch sự bắt tay cô, vậy mà cô lại có thể nhớ rõ cái nhiệt độ ấm ấp nơi bàn tay đó.

 

Quý Du Nhiên bất đắc dĩ thở dài, cảm giác này thật giống như khi ở độ tuổi 17 18 chớm nở tình yêu, sẽ bởi vì một cái tiếp xúc lơ đãng với người con trai mà mình yêu thầm để rồi rung động không thôi, mãi đến khi tan học về nhà vẫn còn cảm nhận được dư vị.

 

Cô chưa từng nghĩ bản thân đã ở độ tuổi 28 rồi, lại lần nữa có thể cảm nhận được tâm tình này.

 

Thật xa lạ, đồng thời cũng thật mới mẻ.

 

Càng khiến cô không ngờ tới chính là, cô vậy mà lại bị hấp dẫn bởi một người đàn ông bản thân chỉ mới gặp mặt hai lần, thậm chí còn chẳng nói chuyện được quá hai câu.

 

Lúc trước đối với Hàn Đình, cô còn có thể suy nghĩ cẩn thận vì sao lại sinh ra cảm giác luyến ái. Đó là bởi vì từ trên người Hàn Đình, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình cùng cảm giác đáng tin cậy và an toàn, khiến cô muốn lập tức nắm giữ, chỉ sợ trong giây lát sẽ bị vuột mất.

 

Nhưng còn người đàn ông này thì sao? Vì cái gì mà có thể ảnh hưởng mạnh mẽ vào lòng cô đến vậy?

 

Dù cô biết rõ ràng loại cảm xác này rất không có lý trí, rất hoang đường, nhưng vẫn nhịn không được mà trộm nhìn về hướng người đó.

 

Lúc trước, mẫu người đàn ông lý tưởng của Quý Du Nhiên chỉ là một hình ảnh mơ hồ, ngay đến chính bản thân cô cũng không rõ mình thích người đàn ông như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy người đó, hình ảnh vốn dĩ mơ hồ đã trở nên rõ ràng hơn nhiều.

 

Hiện tại bên cạnh cô không thiếu các người đàn ông ưu tú, nhưng không một ai có thể vào phút đầu gặp gỡ mà đã ngay lập tức đả động được tâm tư của cô. Cô vốn cho rằng bản thân cô đã miễn dịch với đàn ông, nhưng bây giờ mới biết được, đó là bởi vì cô vẫn chưa gặp được người đàn ông khiến cô mất đi sức chống cự.

 

Quý Du Nhiên nương theo động tác vung gậy, mà dùng đuôi mắt quét về phía sau.

 

Rõ ràng khí chất của hắn và Giang Dĩ Thành không thua kém gì nhau, nhưng vì sao chỉ có thể là người đàn ông này khiến cô không cách nào rời mắt?

 

Rõ ràng cô có thể dùng lý trí để đối mặt với sự nam tính đầy mị lực của Giang Dĩ Thành, nhưng vì sao cứ đụng phải người đàn ông này thì cô không cách nào giữ được sự bĩnh tĩnh vốn có?

 

“Quý tiểu thư, có cần nghỉ ngơi một chút không?”

 

Trợ lý của Cảnh Tông thấy cô hơi có chút thất thần, cây gậy golf trong tay hơi lơi lỏng, nên cậu ta cho rằng Quý Du Nhiên đang cảm thấy không thú vị hoặc là mệt mỏi, nên mới quan tâm hỏi một câu.

 

Quý Du Nhiên ở một bên đánh golf, bên phía Cảnh Tông xuất phát từ sự lễ độ cũng cử một trợ lý đi theo cô.

 

“A? Không cần không cần, tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi, không có gì đâu, đây cũng là lần đầu tôi chơi môn thể thao này, khiến cậu chê cười rồi.”

 

Quý Du Nhiên nở nụ cười giải thích với người trợ lý, lại không ý thức được bản thân có hành động lạy ông tôi ở bụi này.

 

Cô thở dài một hơi, nhắm đúng vị trí, vung gậy, sau đó.

 

Trái bóng nhỏ vẫn nằm yên vị trên mặt đất…

 

Lần vung gậy vừa rồi của cô, thậm chí còn không chạm được tới trái bóng.

 

Khuôn mặt của Quý Du Nhiên đỏ ửng lên, cô cảm giác có hai cặp mắt đang nhìn về phía cô, thậm chí cô còn mơ hồ nghe được tiếng cười khẽ, không biết là do bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau hay do nhìn thấy nhìn thấy một màn xấu hổ này của cô, khiến cô căn bản không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra mà bĩnh tĩnh tiếp tục vung gậy luyện tập.

 

“Vậy cứ ấn định theo giá cả mà Giang tổng đã nói đi.” Cảnh Tông thu hồi ánh mắt đang đặt trên người con gái ấy, khóe môi vẫn còn mang theo ý cười.

 

Giang Dĩ Thành hơi hơi nhướng mày, cho rằng chính mình nghe lầm.

 

Nhà xưởng của tập đoàn Giang thị yêu cầu nguồn năng lượng kỹ thuật chất lượng cao, vừa đúng lúc công ty năng lượng Tắc Bác dự định khai thác thị trường quốc nội, lần trước ở Hồng Kong hắn đã cùng Cảnh Tông đề cập đến chuyện hợp tác, lần này gặp mặt mục đích chính là để bàn về giá cả.

 

Vừa rồi hắn vì lợi nhuận mà đã đề ra mức giá hơi thấp, còn phía Cảnh Tông vẫn giữ vững lập trường của mình, ngay tại thời điểm bọn họ đang giằng co với nhau, Quý Du Nhiên đột nhiên làm ra hành động khiến hai người đồng thời nở nụ cười, cũng vì vậy mà đánh vỡ cục diện bế tắc.

 

Giang Dĩ Thành nhìn bóng dáng của Quý Du Nhiên, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm.

 

Trong lúc vô tình cô lại giúp hắn một lần nữa, đúng là phúc tinh nhỏ của hắn.

 

Hội sở nơi Giang Dĩ Thành ước định gặp mặt nằm ở vùng ngoại ô, cách Bắc Kinh khá xa, nhóm người bên công ty năng lượng Tắc Bác cũng sẽ ở lại đây, vì thế lẽ dĩ nhiên bữa tối cũng diễn ra ở đây.

 

Giang Dĩ Thành đã sớm an bài xong hết, hắn vốn cho rằng lần thương thảo về giá này sẽ mất ít nhất một hai ngày, thật không ngờ chỉ trong vòng một buổi chiều đã giải quyết xong.

 

Bữa tối phong phú vô cùng, nhưng vì phù hợp với không khí của buổi hợp tác, nên hai bên cũng không uống quá nhiều, không giống như bữa tiệc lần trước trong thành phố A, nơi nơi dâng chén cụng ly.

 

Ban đêm trời cuối thu rất lạnh, Quý Du Nhiên lại không thể đi vào giấc ngủ, một mình tới sân golf ban chiều.

 

Cái môn thể thao khiến cô mất mặt này, cô thật sự không tin bản thân không thể học tốt được môn này!

 

Từ nhỏ đến lớn, cô là một người có tính cách hiếu thắng, nhớ lúc nhỏ khi cô mới đi học, vì ngại môn toán học phiền toái với các phép tính, nên cô không để tâm học tập, dẫn đến việc thành tích môn học vô cùng kém cỏi, toàn xếp hạng cuối lớp.

 

Vì thế các bạn học chê cười cô học dốt môn toán, vì để chứng minh bản thân, nên trong vòng ba tháng cô đã dụng tâm học tập, mỗi ngày đều đi sớm nhất về trễ nhất, làm vô số bài tập, lại theo hỏi giáo viên các bài tập mà cô làm sai hoặc chưa hiểu, rốt cuộc chờ lên đến trung học, đã không còn ai có thể giễu cợt cô được nữa.

 

Quý Du Nhiên kéo cao phuỵt mơ tuya trên áo khoác, nâng cao tinh thần, bắt đầu ra sức học tập.

 

Trong khu vực phát bóng, loay hoay trong khoảng cách 200m, là thân ảnh của cô tới tới lui lui, một bóng dáng đơn bạc lại kiên cường.

 

Tiêu chuẩn đánh ba gậy, lúc đầu cô phải mất tới mười mấy gậy mới có thể đưa bóng vào lỗ, thì bây giờ cô chỉ mất khoảng bảy tám lần vung gậy thì bóng đã vào được đúng lỗ.

 

Nhưng, cho dù vậy thì cô vẫn cách khá xa với tiêu chuẩn là ba lần phát gậy để đưa bóng vào lỗ.

 

Quý Du Nhiên luyện tập suốt hai giờ đồng hồ, thậm chí có lúc trái bóng còn không thèm lăn vào lỗ, nếu không phải do cây gậy đánh golf quá đắt, nếu chỉ vì tức giận mà vứt xuống đất dẫn đến bị hỏng sẽ khiến Giang Dĩ Thành bồi thường tiền, thì cô đã ném ngay cây gậy xuống đất không biết bao nhiêu lần.

 

Quý Du Nhiên lạnh mặt bước đến bên trái bóng golf vô tội, nâng một chân lên, đá nó vào lỗ.

 

Một tiếng cười trầm thấp vang lên ở sau lưng.

 

Thân thể Quý Du Nhiên cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đó, cô nhanh chóng vén lại mái tóc bị gió thổi loạn.

 

“Cảnh tiên sinh, sao lại có hứng thú… đến nơi này vậy?”

 

Quý Du Nhiên mang theo sắc mặt bình thản nói lời chào hỏi, kỳ thật trái tim cô vào phút giây nhìn thấy Cảnh Tông, thì đã nhảy bang bang trong lồng ngực.

 

Sớm biết vậy thì cô đã mặc một bộ quần áo đẹp hơn, mặc một cái váy ngắn hơn thì tốt rồi! Vì sao chỉ vì sợ lạnh mà thay quần dài cơ chứ. Đã vậy lại không trang điểm, như vậy có phải quá mộc mạc rồi chăng?

 

Cảnh Tông câu môi cười, khom lưng nhặt một trái bóng golf trên mặt đất.

 

“Mới vừa về nước không lâu, nên vẫn còn bị lệch múi giờ, còn Quý tiểu thư thì sao? Sao trễ vậy rồi mà cô còn ở nơi này?”

 

Chất giọng ôn nhu mát lạnh cùng khí chất nho nhã trầm ổn, đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ, cử chỉ thân sĩ lễ độ cùng hình tượng anh tuấn của hắn thật sự không lệch chút nào.

 

Cô gặp qua không ít đàn ông thành thục, Giản Đông Thần, Giang Dĩ Thành, Hàn Đình. Bọn họ đều là những người thành thục ổn trọng. Nhưng với Cảnh Tông, hắn lại cho người khác cảm giác bản thân hắn sinh ra đã có sẵn sự cao quý cùng ưu nhã, khí chất toàn thân chính là hơi hướng của quý tộc Anh quốc.

 

Tướng mạo của Cảnh Tông rất phù hợp với truyền thống thẩm mỹ, chân mày sắc bén, khí chất sáng láng thông minh cơ trí, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt đen của hắn, lại có thể thấy được một chút tà khí, đặc biệt là khi hắn nở nụ cười như có như không với người đối diện, Quý Du Nhiên thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính bản thân

mình.

 

Điều càng khiến cô cảm thấy miếng đắng lưỡi khô, đó chính là thời điểm khi hắn mặc áo sơ mi đen, cúc áo được cài thẳng tắp đến tận cổ, bọc cổ hắn một cách kín kẽ, càng khiến người nhìn có một mỹ cảm giam cầm cùng áp lực.

 

Tuy vậy đó chỉ là cảm giác bên ngoài, Quý Du Nhiên thoáng nghĩ, nếu cởi áo sơ mi trên người hắn, khiêu khích cưỡi trên người hắn, thì hắn có thể giữ được sự thân sĩ và nho nhã này nữa hay không.

 

A! Cô điên rồi! Cô đang suy nghĩ chuyện quái gì vậy?

 

Quý Du Nhiên ném ra sau đầu những hình ảnh đen tối đó, giật giật môi, thanh âm không tự giác mà trở nên mềm mại: “Tôi cũng không ngủ được, nên… mới tới đây vận động một chút, Cảnh tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với môn thể thao này sao?”

 

Quý Du Nhiên nói xong liền có chút hối hận, lỡ đâu hắn trả lời là không hứng thú thì sao?

 

Buổi chiều khi Giang Dĩ Thành giới thiệu cô với hắn, sau đó hai người khách khí chào hỏi nhau vài câu, trên bàn cơm cũng không nói với nhau thêm câu nào nữa, tính tổng cộng cả ngày hôm nay hai người bọn họ nói chuyện với nhau còn chưa quá ba câu.

 

Quý Du Nhiên có chút nóng mặt, cũng may ánh đèn nơi đây vào buổi tối không sáng bằng ban ngày, hơn nữa thần sắc của cô cũng xem như bình tĩnh thản nhiên, nhìn thì có vẻ không có gì khác thường.

 

“Cũng khá thích.” Cảnh Tông cười nói với Quý Du Nhiên, đi đến lấy một cây gậy khác.

 

Quý Du Nhiên sửng sốt mất hai giây thì mới phản ứng lại, mang theo sự vui vẻ âm thầm, vội vàng tiến lên bên cạnh.

 

“Vừa rồi tôi thấy tư thế đánh của Quý tiểu thư rất đúng chuẩn, nhưng chỉ là tư thế ra lực có chút chệch hướng, với thói quen cá nhân của tôi thì thường là dùng phần xương bả vai tác động lên thân trên của gậy, ví dụ như thế này.” Cảnh Tông làm mẫu cho Quý Du Nhiên xem, cho dù trên người hắn vẫn là áo sơ mi quần tây, nhưng cũng không hề

ảnh hưởng đến động tác phóng khoáng tự nhiên của chủ nhân.

 

Cảnh Tông nhắm đúng vị trí lỗ golf, vững vàng đánh một gậy.

 

Trái bóng golf “không biết nghe lời” của Quý Du Nhiên, vậy mà vào tới tay hắn lại ngoan ngoãn đến thế, vút một đường về phía trước.

 

Một gậy đã vào lỗ!

 

Quý Du Nhiên kinh ngạc há hốc miệng.

 

Tiêu chuẩn là ba gậy vào lỗ, hắn vậy mà chỉ cần một gậy.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận vì đã mời hắn cùng đánh golf, còn không bằng mời hắn tản bộ ngắm trăng, cho dù làm gì thì cô cũng có sở trường hơn so với cái môn đánh golf này.

 

So với sự chuyên nghiệp mà hắn vừa thể hiện thì có vẻ nhưng cô vô cùng ngốc nghếch.

 

“Quả nhiên vẫn là Cảnh tiên sinh có năng khiếu với môn golf này, còn tôi chắc cả đời cũng không thể chơi được môn thể thao ưu nhã an tĩnh này.” Quý Du Nhiên mỉm cười, có chút uể oải.

 

Cánh tay đang nắm gậy của Cảnh Tông hơi dừng lại, ôn nhuận nói: “Nghe Giang tổng nói Quý tiểu thư là một nhà thiết kế vô cùng tài giỏi, năng lực của Quý tiểu thư tôi cũng không thể nào đạt tới được.”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt.

 

Cảnh Tông nhìn thoáng qua bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của cô, so với ảnh chụp thì sinh động hơn rất nhiều, vì thế tâm tình của hắn vô cùng tốt, lại tiếp tục nói.

 

“Kỳ thật không có ai sinh ra là đã giỏi hết mọi thứ, tôi dù cho có lúc bận rộn, thì cũng sẽ cố gắng duy trì đánh golf mỗi tuần một lần, mỗi tháng còn tập đấu kiếm và cưỡi ngựa, phải có luyện tập thì mới có thể duy trì phong độ. Với sự thông minh của Quý tiểu thư, golf đối với cô chắc chắn sẽ không khó, chỉ là do cô cần sửa lại chút khuyết điểm đồng thời kiên nhẫn thêm với nó là được thôi.”

 

Trên người Cảnh Tông có một tràng khí thế khó nói thành lời, những lời nói từ miệng hắn, rất có sức thuyết phục với người nghe, sau khi nghe xong đã thật sự an ủi được cô, lại gãi đúng chỗ ngứa góp phần cổ vũ cô, hoàn toàn không khiến người khác cảm thấy những lời này mang tính mạo phạm hay đường đột. Quý Du Nhiên cười cười, sự nhụt chí mới vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết. Đúng vậy, ngoại trừ việc cô cảm thấy không có hứng thú cùng với sự mất kiên nhẫn, thì vào những thời điểm khác cô còn cảm thấy hơi nóng nảy, lười biếng, sợ phiền toái, đây kỳ thật cũng là một khuyết điểm của cô.

 

Cảnh Tông thấy Quý Du Nhiên đã khôi phục lại sự tự tin ban đầu, thì hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Người con gái vẫn chỉ luôn xuất hiện trong những tấm ảnh, cho dù gặp khó khăn cũng không hề lùi bước, lúc này dần dần đã hợp thành một với người đang đứng trước mặt hắn đây.

 

Hôm nay có thể gặp được cô ở nơi này, thật sự khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

 

Là ngoài ý muốn, đồng thời cũng là kinh hỉ.

 

“Nào tới đây, tôi sẽ chỉ cho cô.” Cảnh Tông đột nhiên rất có hứng thú muốn chỉ cô một phen. Không giống như Giang Dĩ Thành muốn tạo sự mập mờ mà cầm tay chỉ cô, Cảnh Tông lại rất nghiêm túc khi đứng một bên làm mẫu cho Quý Du Nhiên, còn giúp cô giảng giải các quy tắc và kỹ xảo khi chơi, trông hắn rất xứng là một giáo viên tận tâm.

 

Giang Dĩ Thành đứng trước cửa sổ trong phòng, trên tay là ly rượu vang đỏ, trùng hợp cũng nhìn thấy một màn thầy và trò này.

 

Hắn vừa mới gọi điện đến phòng của Quý Du Nhiên nhưng không có người nghe máy, hóa ra là cô ở bên ngoài.

 

Người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo sơ mi đen, khiêm tốn lịch sự, dạy học rất nghiêm túc, nhưng trên mặt cô lúc này lại hiện rõ sự thẹn thùng. Không giống như khi hắn dạy cô vào buổi ban chiều, rõ ràng là có sự tiếp xúc tay chân giữa hai người nhưng cô lại không hề có chút sự thẹn thùng như thế này.

 

Nghĩ đến trong bữa ăn tối hôm nay, khi cô gái nhỏ ngồi bên cạnh hắn, lại thể hiện rõ ràng sự thục nữ văn tĩnh, trong lòng Giang Dĩ Thành không hiểu sao lại có chút phiền muộn.

 

Đúng rồi, trong lúc dùng bữa cô còn đi ra ngoài trang điểm hai lần, khi trở về trên người còn có mùi hương nước hoa thoang thoảng.

 

Giang Dĩ Thành đứng bên cửa sổ nhìn về một nam một nữ đang ở trên sân golf, cảm thấy có chút chói mắt.

 

Hắn không có thói quen hút thuốc, nhưng lúc này lại rất muốn châm một điếu.

 

Người con gái sẽ trang điểm vì người mình thích.

 

Hắn vốn cho rằng trong khoảng thời gian này hai người hắn và cô có tiếp xúc với nhau đã dẫn đến hiệu quả, cô gái này rốt cuộc cũng đã để ý đến hình ảnh và cử chỉ khi ở trước mặt hắn, nhưng hiện giờ xem ra có vẻ như không phải là cô đang hướng đến hắn.

 

Nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, đã vậy Trình Giảo Kim này lại do chính hắn dẫn đến.

 

Thế này thì không hay ho chút nào!

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.