Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 75




 

Tuy rằng Cảnh Hách Phàm vào được phòng ngủ của cô, nhưng Quý Du Nhiên kiên quyết không để hắn chạm vào cô.

 

Cô rất rõ ràng “thực lực” của thanh niên Cảnh Hách Phàm này, nếu hai người mà làm ra chuyện đó trong phòng ngủ, chắc chắn Nhiễm Nhất Bạch ở bên ngoài sẽ nghe được toàn bộ.

 

Chỉ là ba tháng không gặp, nam thanh niên tuổi trẻ khí thịnh không chỉ nhớ nhung cô, mà còn nhớ nhung cả thân thể của cô.

 

Đã nằm chung chăn chung giường thì sao Cảnh Hách Phàm có thể nhịn cho được.

 

Còn chưa kịp ngả vào giường, hô hấp của Cảnh Hách Phàm đã trở nên dồn dập, hắn nhanh chóng ra tay với cô. Hai tay to lớn không ngừng vuốt ve khắp người cô, còn vội vàng vén áo ngủ cô lên, bắt đầu xoa bóp bầu ngực mềm mại.

 

“Không được! Mấy tháng này tôi nhớ cô đến điên rồi, cô nhẫn tâm đẩy tôi ra sao? Hở chị gái?”

 

Cảnh Hách Phàm cọ cọ vào cổ của Quý Du Nhiên, động tác dính người, nói lời lấy lòng. Nhưng hành động hắn làm ra lại mang theo sự ngang ngược tuyệt đối, một tay của hắn đè chặt lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, đầu gối tách hai chân cô ra, phần đầu hạ xuống liếm một đôi bầu vú no đủ.

 

Cảnh Hách Phàm cảm thấy bản thân sắp nhịn hết nổi rồi.

 

Côn thịt nơi hạ thân chuẩn bị bùng nổ, hắn chưa từng có cảm giác khát vọng phụ nữ đến thế, cho dù là tâm hay thân thể cô, hắn đều muốn.

 

Tay của Quý Du Nhiên bị Cảnh Hách Phàm đè chặt, đầu vú bị hắn vừa cắn vừa mút  mà trở nên ngứa ngáy, nhưng cô lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn răng vặn xoắn thân mình tránh né.

 

“Tiểu Phàm! Không cần náo loạn! Mau dừng lại!” Quý Du Nhiên thấp giọng khuyên nhủ, cô đưa mắt khẩn trương nhìn về phía cửa.

 

Cô đã lĩnh giáo qua tinh lực của Cảnh Hách Phàm khi ở trên giường, nếu để hắn tiếp tục hành sự thì chắc chắn cả đêm nay không cách nào dừng lại được.

 

Cảnh Hách Phàm đã bị dục vọng ăn mòn đến mức hai mắt đỏ lên, thân thể cường tráng áp chế cô gái đang nằm dưới thân, vùng ngực cứng rắn của hắn đè ép lên vùng đồi núi mềm mại của cô.

 

“Cô đang sợ cái gì? Sợ cái tên ở ngoài kia biết tôi và cô đang làm cái gì ư?”

 

Quý Du Nhiên nhìn qua hắn, gương mặt nhiễm sắc đỏ ửng: “Tôi… tôi không sợ cái gì cả, chỉ là hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt.”

 

Ánh mắt của Cảnh Hách Phàm cực kỳ nóng bỏng, cô thật sự không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ sợ giây tiếp theo bản thân cô sẽ bị hòa tan vào đó.

 

Bộ dáng rõ ràng là thẹn thùng nhưng lại tỏ vẻ cố gắng bình tĩnh này khiến Cảnh Hách Phàm cảm thấy thích cực kỳ, cô cũng không kháng cự hắn, chỉ là ngượng ngùng mà thôi.

 

Cái cảm giác tim đập thình thịch vào lần đầu tiên khi thấy cô, dù đã trải qua xa cách suốt ba tháng, lại không hề giảm đi, mà ngược lại còn chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn, không cách nào cứu vãn.

 

Hắn cũng không biết bản thân sao lại trở nên như vậy, sao lại nhất định phải là cô, lúc trước anh trai của hắn cũng đã từng hỏi rốt cuộc hẳn vì sao lại thích cô?

 

Hắn không trả lời được.

 

Bởi vì thích chính là thích, không hề có lý do nào cả.

 

Tuổi tác, thân phận, tư tưởng, hoặc là có những người đàn ông khác mơ ước đến cô, tất cả những điều này đều không trở thành chướng ngại vật để hắn tiến đến với cô.

 

Cảnh Hách Phàm cúi đầu hôn lên môi của Quý Du Nhiên, ngón tay đưa vào mái tóc còn chưa kịp khô của cô nhằm cố định đầu cô, không cho cô tránh né nụ hôn của hắn.

 

“Ưm ưm.” Quý Du Nhiên bị đến nỗi thần trí mơ hồ, đầu lưỡi của Cảnh Hách Phàm tung hoành trong miệng cô, khiến cô đến cả khả năng nói chuyện cũng không còn nữa.

 

Chờ đến khi thân thể cô đã dần mềm mại, Cảnh Hách Phàm mới hơi tách khỏi môi cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

 

Mái tóc của Quý Du Nhiên xõa ra ở trên giường, Cảnh Hách Phàm với thân hình mang theo lửa nóng, trong đôi mắt màu nâu của hắn có thể thấy được vẻ mặt mê mang động tình của cô.

 

Rõ ràng chỉ là một hài tử hơn 20 tuổi, sao lại có thể có một ánh mắt thâm tình đến thế?

 

“Tôi nhớ cô, nhớ đến muốn điên rồi.”

 

Chàng trai trẻ nói một cách cực kỳ nghiêm túc, “nhớ cô” hai từ này từ hôm qua đến giờ hắn đã nói rất nhiều, mỗi lần đều mang theo sự chân thành khiến cho trong lòng của Quý Du Nhiên xúc động.

 

Cô còn chưa kịp thoát ra khỏi ánh mắt chăm chú mang theo tình cảm sâu nặng của Cảnh Hách Phàm, thì đã tiếp tục bị môi lưỡi của hắn công chiếm.

 

Tiếng thở dốc vang lên không ngừng trong phòng ngủ, tấm ga giường mới thay, bởi vì sự chống cự ban đầu của Quý Du Nhiên với Cảnh Hách Phàm, mà lúc này đã bị nhăn nhúm thành một cục.

 

Quý Du Nhiên cố hết sức mới có thể tách ra một khoảng nhỏ giữa cô và Cảnh Hách Phàm, vội vàng thở hổn hển nói: “Từ từ đã, ngày mai được không? Nhiễm Nhất Bạch… còn ở bên ngoài đó!”

 

Cảnh Hách Phàm liếc mắt nhìn về phía cửa, không chút để ý mà nở nụ cười, hắn cởi sạch quần áo trên thân thể, côn thịt thô to đang ngẩng cao đầu lập tức xuất hiện, nó đang nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Quý Du Nhiên.

 

Có thể là do lớn lên ở nước ngoài, nên Cảnh Hách Phàm cũng dọn sạch sẽ vùng lông nơi hạ thể, cũng vì thế mà càng khiến dương vật của hắn hiện rõ sự thô to hùng dũng.

 

Hình ảnh bị căn côn thịt này cắm đến mức chết đi sống lại vào ba tháng trước đột nhiên xuất hiện trong đầu của Quý Du Nhiên, cô rụt rụt thân mình về phía sau, đêm nay nếu thật sự bị món đồ vật này của hắn đi vào, thì cô xác định sẽ nhịn không được mà kêu thành tiếng!

 

Cảnh Hách Phàm tuyệt đối không cho Quý Du Nhiên cơ hội lùi bước, hắn lôi kéo đôi chân thon dài trắng nõn của cô, kéo người cô về lại dưới thân hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hoa huyệt hồng nộn của cô, cất giọng ấm ách nói: “Không thể chờ tới mai được, chị gái, chị xem “tiểu Phàm” đã cương đến mức này rồi, nó vẫn luôn muốn được vào thăm “tiểu Du Nhiên” đó!”

 

Cảnh Hách Phàm hướng đỉnh quy đầu đến trước cửa hoa huyệt, nơi quy đầu cực đại đã tiết ra rất nhiều chất lỏng trong suốt, gân xanh nổi lên, khí thế vô cùng ào ạt.

 

Quý Du Nhiên vội vàng nghiêng đầu qua một bên, sắc mặt đỏ rực, Cảnh Hách Phàm nở nụ cười với cô, vội vàng đỡ côn thịt đỉnh đi vào hoa huyệt, nó lập tức hút vào một nửa phần côn thịt.

 

"A~ ưm ~”

 

Quý Du Nhiên thiếu chút nữa phải kêu thành tiếng, cô nhanh chóng đưa tay che miệng lại.

 

Cảnh Hách Phàm ngược lại lại không vội, hắn tách chân của Quý Du Nhiên ra, thưởng thức hình ảnh côn thịt của mình đang cắm một nửa ở trong hoa huyệt của cô, cánh môi âm hộ đáng thương hề hề bị tách ra hai bên, dính sát vào thân gậy nổi đầy gân xanh của hắn.

 

Hắn thoáng rút ra một chút, cánh hoa cũng theo hành động rút ra của hắn mà mút mát một chút, vách thịt dường như muốn hấp thụ lấy hắn, mãi đến khi côn thịt rời đi gần hết, chỉ còn để lại một ít quy đầu nơi cửa động, mới thẹn thùng khép lại.

 

Sau đó, Cảnh Hách Phàm mới bắt đầu chậm rãi đẩy đi vào lại, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai mảnh cánh hoa đang run rẩy bị tách ra lần hai.

 

Quý Du Nhiên bị tra tấn bởi tốc độ chậm rãi thọc vào rút ra của Cảnh Hách Phàm khiến cho mật dịch tiết ra giàn giụa, nơi sâu nhất trong hoa tâm nảy sinh cảm giác hư không phóng đại đến vài lần, nhưng chính là hắn cố tình không cho cô được thống khoái.

 

“Ưm. Cậu… làm gì a!”

 

Cảnh Hách Phàm ngẩng đầu, nhìn cô gái trên giường đang nắm chặt lấy lớp chăn, bị mình thao đến mức không thể khép lại khe huyệt, vẻ mặt thanh thuần động lòng người đã xuất hiện ý vị dục cầu bất mãn, lúc này trong ánh mắt hắn mới lộ ra nụ cười vừa lòng.

 

“Chị gái à, không phải nói là không cần sao? Nhưng cái miệng nhỏ ở phía dưới của chị lại hút gắt gao lấy tôi không bỏ đó.”

 

Đứa nhỏ này! Học hư!

 

Quý Du Nhiên xấu hổ giơ tay đánh Cảnh Hách Phàm một cái, kết quả tay cô lại chạm tới cơ bụng rắn chắc của hắn, ngược lại còn làm đau chính tay cô.

 

“Từ bỏ! Từ bỏ! Bây giờ cậu rút đi ra ngoài đi!” Quý Du Nhiên xoay đầu qua một bên, cô thở mạnh một hơi, trên mặt nhiễm một tầng hồng phấn, bộ dáng đáng yêu lại có chút tức giận này của cô đúng là trước giờ Cảnh Hách Phàm chưa bao giờ nhìn thấy.

 

Trước kia khi bọn họ lên giường, cô vẫn luôn không lộ ra bộ dạng của cô gái nhỏ trước mặt hắn.

 

Côn thịt của Cảnh Hách Phàm lập tức cương cứng thêm, dường như bị đánh thẳng vào nội tâm, dưới thân càng thêm sức, đẩy vào càng thêm lực.

 

Một lần đẩy vào này là đi thẳng tới hoa tâm, Quý Du Nhiên vừa thống khổ lại vừa sung sướng, tiếng rên rỉ cũng bật ra khỏi miệng.

 

"A~ tôi đã nói là cậu đi ra ngoài đi!”

 

Cảnh Hách Phàm cúi thấp người, xoa xoa lên tay của Quý Du Nhiên, yêu thương hôn lên môi cô.

 

“Không làm được đâu, đêm nay tôi phải ăn chị đến một giọt nước cũng không để lại.”

 

“Tiểu tử. A. A~ ưm ưm a ~”

 

Cảnh Hách Phàm nói xong câu đó, liền không cho Quý Du Nhiên kịp phản ứng lại, trực tiếp mãnh liệt thao lộng.

 

Một thân một mình nằm trên ghế, Nhiễm Nhất Bạch tâm phiền ý loạn không thể ngủ được, hắn ngồi dậy xoa xoa mặt, một cái lều trại cao cao dựng lên giữa quần, đến cả huyệt Thái Dương của hắn cũng phát đau.

 

Dục vọng hừng hực khí thế, hắn chỉ hận không thể lập tức để luôn côn thịt vào nơi hoa huyệt ấm áp và ướt nóng kia để giải tỏa cơn khát tình của hắn.

 

Nộn huyệt kia thật mềm mại, căng chặt và ấm áp làm sao! Giờ phút này lại đang bị côn thịt của một người đàn ông khác cắm vào! Mới tối hôm qua còn ở dưới thân hắn rên rỉ thét chói tai, bây giờ đã bắt đầu cất giọng rên rỉ xin tha.

 

Nhiễm Nhất Bạch rót một ly nước lạnh từ tủ lạnh, nhưng sự khô nóng trong thân thể lại không bởi vì ly nước mà được trừ bỏ, ngược lại do ảnh hưởng từ tiếng thét chói tai trong phòng ngủ mà càng thêm nâng cao!

 

Tiểu tử này là cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy!

 

Đàn ông đều có đam mê với phương diện làm tình, đặc biệt là khi đối mặt với người phụ nữ mà họ động tâm.

 

Bọn họ thừa dịp lúc Quý Du Nhiên tắm rửa mà nhanh chóng làm ra quyết định, cả hai người đều chướng mắt đối phương, dĩ nhiên sẽ không ai nhường ai, cuối cùng lựa chọn rút thăm để quyết định ai có tư cách vào ngủ cùng với cô.

 

Vì thể bọn họ liền giao định ai bốc được thăm có con số thì có thể đi vào.

 

Nhiễm Nhất Bạch tức giận cầm tờ thăm của Cảnh Hách Phàm, sao hắn có thể may mắn bốc được cái thăm này!

 

Hắn bực bội mở cái thăm mà hắn đã bốc vào lúc đầu nhưng chưa mở ra xem.

 

Cũng là con số giống như vậy trên mặt giấy.

 

Móa nó!

 

Trong phòng ngủ, hơi thở của Cảnh Hách Phàm vững vàng, hắn túm lấy chân của Quý Du Nhiên đặt trên vai mình, phần hông eo vẫn vận động liên tục, kích thích hoa huyệt của người phụ nữ dưới thân, còn hôn lên cánh môi đỏ hồng của cô.

 

“Tôi thao chị có thoải mái không? Chị gái?”

 

Rõ ràng là ngôn từ sắc tình, nhưng từ miệng của Cảnh Hách Phàm nói ra lại nghe vô cùng tự nhiên.

 

"Ưm~ ưm… cậu đi ra ~ ưm ưm a ~” Quý Du Nhiên run rẩy trong cơn khoái cảm, nhưng vẫn níu kéo được phần nào lý trí, cô ráng cố gắng vãn hồi một chút mặt mũi cho bản thân vì lời chối từ lúc trước.

 

“Phải không? Xem ra tôi phải nỗ lực thêm rồi.”

 

Đều nói phụ nữ làm từ nước, Cảnh Hách Phàm cuối cùng cũng đã tin lời này. Hắn còn chưa bắn ra lần nào, thì Quý Du Nhiên đã được hắn đưa lên cao trào đến vài lần, tấm ga trải giường dưới thân hai người đã ướt một mảng lớn.

 

Phanh!

 

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi vào, Quý Du Nhiên theo bản năng mà rụt vào lòng ngực của Cảnh Hách Phàm.

 

Ở bên ngoài nghe là một chuyện, thực tế nhìn thấy lại là một chuyện khác.

 

Cho dù trong đầu đã có đủ loại tưởng tượng, nhưng khi Nhiễm Nhất Bạch thật sự nhìn thấy một màn trước mắt này thì vẫn không thể át được cơn giận.

 

Cái tên tiểu tử khiến hắn chán ghét này lại đang gắn chặt vào người phụ nữ mà hắn thích, hai chân thon dài của cô đặt lên vai của tên tiểu tử đó, hoa huyệt lầy lội bị thao đến sưng đỏ, lúc này vẫn còn đang cắm một cây côn thịt có vẻ không khác biệt lắm về size so với hắn, lại còn làm cho mảnh thịt non bên trong hoa huyệt kiều nộn không ngừng phun mật dịch ra bên ngoài. “Cậu... con mẹ nó dám chơi tôi!” Nhiễm Nhất Bạch vứt hai tờ giấy giống như đúc lên mặt đất.

 

Khi Quý Du Nhiên nghe được âm thanh của Nhiễm Nhất Bạch thì trong lòng cô trầm xuống, tuy là cô thích làm tình, nhưng để người khác thấy tường tận tình cảnh trên giường thì mặt cô lại chưa dày đến thế, chỉ hận không thể tìm một khe hở trên mặt đất để trốn vào, đã vậy lại còn là người nam nhân mới lên giường với cô hôm qua.

 

Cảnh Hách Phàm rất nhanh đã bình tĩnh lại sau khi bị Nhiễm Nhất Bạch phát hiện bản thân chơi xấu, hắn hất mặt khiêu khích, ôm chặt hai bên cánh đùi của Quý Du Nhiên, càng thêm ra sức thao lộng cô. Dường như hắn đang cố ý nói, tôi chơi xấu thì làm sao? Ai bảo anh ngu ngốc dễ bị lừa như vậy?

 

Quý Du Nhiên không ngờ Cảnh Hách Phàm khi nhìn thấy Nhiễm Nhất Bạch đi vào phòng thì hắn không ngừng lại, ngược lại lại còn càng ra sức đỉnh vào thêm nữa, cô lập tức muốn đẩy hắn ra, nhưng thân mình đã sớm bị thao đến

mềm nhũn, căn bản không cách nào ngăn trở hắn được.

 

“Tiểu Phàm, cậu~ ưm ưm a mau dừng lại!”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.