Ý đồ giết hại người quá rõ ràng, các máy quay phim xung quanh nhà Hàn Đình đã ghi lại toàn bộ quá trình.
Hiển nhiên chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, cảnh sát chỉ cùng Hàn Đình nói vài câu đơn giản liền rời đi.
“Thật sự không cần tới cục cảnh sát sao?”
Quý Du Nhiên lo lắng, cô đi đến bên người Hàn Đình, cô còn nhớ rõ chuyện mấy tháng trước tên đàn ông ghê tởm của phòng bên cạnh lẻn vào phòng cô với ý đồ xấu xa, đêm đó cô và Cảnh Hách Phàm ở lại đồn cảnh sát rất lâu để trình bày sự việc.
Hàn Đình nhìn đồng hồ trên tay: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai anh sẽ đi xử lý.”
Tay của Quý Du Nhiên đang định nắm lấy khuỷu tay của Hàn Đình, nhưng hắn đã xoay người ngồi lên trên ghế sô pha.
Quý Du Nhiên ngẩn người nhìn cánh tay của mình đang dừng ở trong không trung, cô hạ tay xuống, theo Hàn Đình ngồi xuống ghế sô pha.
“Anh làm sao vậy? Có phải bị thương ở đâu rồi không?” Quý Du Nhiên cảm nhận được rõ ràng sự lãnh đạm của Hàn Đình từ nãy giờ.
Ngón tay Hàn Đình khẽ nhúc nhích, muốn nắm lấy tay cô, nhưng hắn cố khắc chế lại, chỉ là nở nụ cười lạnh nhạt với cô: “Không có gì, em không cần lo lắng đâu.”
Nhìn thấy sự lo lắng toát lên trong ánh mắt của Quý Du Nhiên, tâm tình của Hàn Đình càng thêm trầm xuống,
Hắn không cách nào tưởng tượng được nếu hôm nay chỉ có một mình cô ở nhà thì mọi chuyện sẽ như thế nào, nếu hắn không kịp về sớm một chút thì hậu quả sẽ ra sao.
Buổi tối sinh nhật năm mười bốn tuổi đó, hắn hứng thú bừng bừng chờ bố mẹ trở về, kết quả là chờ được tin dữ của bọn họ.
Hắn không cách nào quên được thời điểm khi hắn đến hiện trường tai nạn, trên mặt đất đầy máu là máu. Trên nền đất lạnh băng, chính là thi thể của bố mẹ hắn được phủ khăn trắng.
“Khụ!” Nhiễm Nhất Bạch ngồi ở trên ghế sô pha đối diện, họ một tiếng thật mạnh.
Bác sĩ tư nhân đã đến để xử lý vết thương của hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi người Quý Du Nhiên, thấy Quý Du Nhiên vẫn luôn vây quanh Hàn Đình, cả người cô toát lên vẻ ôn nhu săn sóc mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ, trong lòng hắn chua như ăn mấy ký chanh.
Cái đồ phụ nữ ngu ngốc này! Cũng không biết nói một câu quan tâm đến hắn!
Quý Du Nhiên nghe ra được tiếng họ đầy bất mãn của Nhiễm Nhất Bạch, cô ý thức được bản thân hình như cũng đã quá vắng vẻ hắn rồi, vì thế liền hỏi thăm bác sĩ về tình hình vết thương của hắn.
Chuyện hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có Nhiễm Nhất Bạch, nếu không phải có hắn che chở cho cô, và cũng nhờ có hắn hỗ trợ Hàn Đình, vậy thì hậu quả... có thể thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Vết thương trên tay Nhiễm Nhất Bạch tuy chảy khá nhiều máu, nhưng cũng không chạm tới động mạch chủ, cũng có thể xem là may mắn trong bất hạnh.
Còn miệng vết thương nơi vùng trán chỉ là bị trầy da, không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là tạm thời sẽ có chút ảnh hưởng đến ngoại hình nên thời gian tới có thể hắn sẽ nghỉ công tác.
Rất nhanh trợ lý và người đại diện của Nhiễm Nhất Bạch đã tới đón hắn đi, trước khi đi, Nhiễm Nhất Bạch vẫn còn vài lời muốn nói với Quý Du Nhiên, nhưng hắn thấy toàn bộ tâm tư của cô đều đặt lên người Hàn Đình, chỉ có thể buồn bực nghẹn lại lời trong lòng, không nói thêm gì nữa mà rời đi.
Kỳ thật cũng không thể trách Quý Du Nhiên vô tình, thật sự là vì cô cảm thấy tối nay cảm xúc của Hàn Đình không được bình thường, nhưng mỗi khi cô mở miệng thăm hỏi, thì Hàn Đình chỉ nói là không có việc gì rồi sau đó nhốt mình trong thư phòng.
Chuyện tối hôm nay quá đột ngột, đến bây giờ Quý Du Nhiên vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lại thêm những kẻ đó đến là để trả thù Hàn Đình, nên cô có thể hiểu được áp lực của hắn, cô không quấy rầy hắn thêm nữa, để hắn an tĩnh nghỉ ngơi qua đêm nay.
Nghĩ đến chuyện trước kia Hàn Đình đã vô số lần gặp qua những việc như thế này, Quý Du Nhiên liền cảm thấy thật lo lắng.
Cô chú ý qua những án kiện trong tay Hàn Đình, phần nhiều đều là những vụ kiện liên quan đến quyền lợi kinh tế phức tạp và nguy hiểm, nếu là những luật sư khác thì căn bản là họ sẽ không tiếp nhận.
Hắn kiện những xí nghiệp lớn, mà những xí nghiệp đó nào phải dạng bình thường, thể nào cũng phải có dây mơ rễ má với đám anh chị trong giới giang hồ. Hàn Đình động đến lợi ích của bọn họ, đối phương làm sao có thể để yên được. Trên tòa án, bọn họ có thể không động được đến Hàn Đình, vậy thì chỉ có thể lén lút trả thù sau lưng.
Trải qua trận kinh hách cùng kích thích lần này, tinh thần của Quý Du Nhiên đã vô cùng mệt mỏi, cô để lại một bóng đèn bên giường cho Hàn Đình, sau đó không chịu được hơn nữa mà khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Hàn Đình ngồi bên mép giường, ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp hắt vào người hắn tạo nên một bóng dáng trên vách tường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Quý Du Nhiên, ánh mắt mềm mại tựa hồ có thể hòa tan người khác.
Người phụ nữ nhíu chặt chân mày trong lúc ngủ, nơi miệng cô nỉ non vài tiếng “không cần”. Cũng không biết bản thân cô gặp gì trong giấc mộng mà lại bất an đến thế.
Đồ ngốc, kỳ thật cô cũng không kiên cường như mới thoạt nhìn.
Ắt hẳn chính Quý Du Nhiên cũng không biết, khi cô ngủ say đều sẽ cuộn tròn người lại, ôm gối vào trong lòng ngực, cho dù là cô có nằm trong khuỷu tay của Hàn Đình, thì sau khi ngủ say, cô cũng sẽ tự động quay người lại, tự ôm lấy cái gối, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy được sự an toàn.
Hàn Đình rũ mắt xuống, đè lại vùng ngực đang co rút đến mức đau đớn vô cùng của hắn.
Thật xin lỗi, người con gái của tôi.
Tôi không thể liên lụy đến em được.
Sáng sớm Quý Du Nhiên đã tỉnh dậy, đèn giường bên cạnh đã tắt, nhưng Hàn Đình không ở bên người cô, cô quay đầu nhìn lại, phía bên kia giường cũng không có dấu vết là đã có người nằm nghỉ ngơi.
Hàn Đình… tối hôm qua không quay lại ngủ với cô sao?
Quý Du Nhiên sang phòng khác tìm kiếm, cũng không nhìn thấy Hàn Đình, gọi điện thoại hắn không nghe, mãi đến tối sau khi cô đi gặp mặt Giang Dĩ Thành để bàn chuyện công việc, cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ Hàn Đình.
Điều này không bình thường.
Hàn Đình thông qua ứng dụng theo dõi camera nhìn thấy Quý Du Nhiên cầm di động lên rồi buông xuống, cuối cùng cô cũng gọi điện thoại.
“Mộc Mộc, Hàn Đình... còn đang bận sao?”
Hồ Mộc Mộc ở bên kia điện thoại kinh ngạc “A” một tiếng: “Du Nhiên à, lúc này đã là 10h tối rồi, công ty đã tan làm từ sớm! Hàn luật sư không ở cùng với cậu sao?”
Quý Du Nhiên lắc đầu, sau đó mới nhớ là Hồ Mộc Mộc không thể nhìn thấy, lại lập tức nói: “Không có, anh ấy chắc là còn có chút việc bận nên không nghe điện thoại, vậy không có việc gì nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé!” “Khoan đã! Du Nhiên, để tớ hỏi Liêu Bằng xem sao! Nói không chừng có khi anh ấy còn ở văn phòng làm việc!”
Quý Du Nhiên do dự một chút: “Được, vậy tớ chờ tin của cậu.”
Vài phút sau Hồ Mộc Mộc báo lại cho Quý Du Nhiên, Liêu Bằng nói là Hàn Đình và cậu ta đã rời khỏi văn phòng từ hai tiếng trước rồi.
Quý Du Nhiên có chút luống cuống.
Từ hai tiếng trước thì hẳn là phải về đến nhà rồi, sẽ không phải lại gặp nguy hiểm gì nữa đó chứ!
Với suy nghĩ này trong đầu, Quý Du Nhiên không thể nhẫn nại ngồi chờ thêm được nữa, cô lại tiếp tục gọi điện thoại cho Hàn Đình.
Hàn Đình nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, hắn cố nhịn xuống cảm giác muốn bấm nút nghe, nhưng cũng không bấm tắt, cứ để di động đổ chuông như vậy.
Hắn đậu xe ở một công viên gần khu biệt thự, ngồi ở trong xe, nhìn màn hình tivi trên xe đang chiếu cảnh quay trong nhà thông qua camera.
Trên cảnh quay là cô gái nhỏ đang mang theo tâm trạng nôn nóng bất an, cô đi qua đi lại trong phòng, không ngừng gọi điện thoại cho hắn, sau đó lại trực tiếp cầm áo khoác chuẩn bị đi ra cửa, Hàn Đình lúc này mới nhanh chóng ấn nút
nghe cuộc gọi.
Quý Du Nhiên không ngờ cuộc gọi này đã được bắt máy, cô vội vàng hỏi:;“Hàn Đình, anh không sao chứ? Anh đang ở đâu vậy?”
Hàn Đình im lặng trong phút chốc, nói: “Đêm nay tôi hẹn khách hàng, đang ở bên ngoài nói chuyện.”
Nghe được Hàn Đình không có việc gì, Quý Du Nhiên cuối cùng cũng đã yên tâm. “Vậy… khi nào thì anh trở về? Em chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho anh nhé!”
“Không cần đâu, tôi sẽ gặp khách hàng tới tối muộn, tối nay sẽ ngủ lại trong khách sạn, em không cần chờ tôi, cứ đi ngủ trước đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Du Nhiên có chút buồn bã mất mát.
Cô làm sai chỗ nào sao?
Cô không rõ Hàn Đình vì sao lại đột nhiên lãnh đạm với cô.
Chẳng lẽ là vì chuyện của Nhiễm Nhất Bạch.
Quý Du Nhiên suy tư một hồi, cắn môi gởi tin nhắn cho Hàn Đình.
[Hàn Đình, ngày mai là cuối tuần, em định về nhà thăm mẹ, anh… có muốn đi cùng với em không?]
Sau khi tin nhắn gửi đi, Quý Du Nhiên lại nhắn thêm một tin nữa.
[Em định đặt chuyến bay vào lúc 2h chiều ngày mai. Em chờ anh.]
Sau khi nhắn xong hai tin này, không chờ Hàn Đình nhắn lại, Quý Du Nhiên đỏ bừng mặt tắt điện thoại.
Hàn Đình là một người thông minh, hắn nhất định có thể hiểu ý nghĩa của hai tin nhắn này.
Mối quan hệ giữa cô và Hàn Đình, chỉ cách một tầng giấy mỏng nữa mà thôi, vấn đề là ai sẽ chủ động chọc thủng lớp giấy mỏng này.
Cũng không có pháp luật nào quy định phải là đàn ông nói lời thổ lộ, ngỏ ý kết giao trước.
Quý Du Nhiên càng không phải là dạng con gái có tính cách ngượng ngùng, nếu đã vậy thì để cô chủ động lần này, tầng giấy mỏng này cứ để cho cô đâm thủng đi!
Hoàn toàn ngoài dự kiến của Quý Du Nhiên, mãi đến khi cô đi taxi ra đến sân bay, cô vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Hàn Đình.
Quý Du Nhiên không khỏi nổi lên tính tình, cô cũng không dây dưa hỏi Hàn Đình thêm nữa.
Những điều cần nói cô cũng đã nói rồi, cô không tin là Hàn Đình không hiểu.
Quý Du Nhiên đang đánh cuộc, đánh cuộc là Hàn Đình sẽ đến.
Trong khoảng thời gian sống chung của cô và Hàn Đình, cô thể xác định 100% rằng Hàn Đình thích cô, nguyện ý kết giao với cô, cô cũng đã chủ động buông xuống mặt mũi nói lời mời Hàn Đình cùng về nhà cô để gặp người thân, vậy mà hắn không còn nhanh chóng bắt lấy cơ hội này để xác định mối quan hệ với cô sao?
“Hàn luật sư, mời ngài xem vụ án này. Hàn luật sư?”
Chiếc đồng hồ cát trên bàn đã chảy xong, nhưng Hàn Đình lại không đảo ngược nó lại. Hắn có chút thất thần nhìn hồ sơ vụ án trước mặt, toàn bộ chữ trên hồ sơ hình như đã biến thành các chữ “Hai giờ chiều. Em chờ anh.”
“Xin lỗi, tôi có chút việc gấp, công việc kế tiếp tôi sẽ sắp xếp để trợ lý bàn tiếp với anh.”
Tốc độ xe đã được đẩy tới mức cao nhất, ở nơi xe cộ đông đúc như thế này, lộ trình vốn cần một tiếng đồng hồ chạy xe, vậy mà Hàn Đình lại chỉ dùng có 30p mà đã đến được sân bay.
Nhưng khi hắn bước vào khu vực sân bay, cố gắng tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn ấy, đột nhiên hắn dừng lại bước chân.
Không được, hắn không thể đi đến đó được.
“Tiểu thư, mời cô mau đi vào. Chuyến bay rất nhanh sẽ chuẩn bị cất cánh ạ.” Nữ nhân viên thân thiện cất lời nhắc nhở Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên cắn cắn môi, nói: “Thực xin lỗi, bạn trai tôi vẫn chưa đến, năm phút, tôi chỉ chờ thêm năm phút nữa thôi, nếu anh ấy không tới thì tôi sẽ lập tức đi vào, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho các cô nữa đâu.”
Thời gian từng giây trôi qua, khi nhân viên lần nữa nhắc nhở Quý Du Nhiên, ánh mắt của cô rốt cuộc đã trở nên vô cùng ảm đạm.
Hẳn thật sự sẽ không đến sao.
Hàn Đình đứng ở một góc trong sân bay, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Quý Du Nhiên, mãi đến khi cô thất vọng xoay người rời đi, bước qua cổng an ninh để vào máy bay.
Hắn năm lần bảy lượt muốn chạy lên, muốn đem thân ảnh cô đơn kia ôm vào trong lồng ngực, nói với cô một câu: “Đi nào, anh cùng em đi về nhà nhé!”
Nhưng, đến cuối cùng hắn đã không làm như vậy.
Trong cuộc đời này, lần đầu tiên có một người con gái đi vào lòng hắn, nhưng hắn không muốn thảm kịch đã xảy ra với bố mẹ mình, lại lần nữa phát sinh trên người con gái hắn yêu thương nhất kia.
Sau này, mỗi khi nghĩ lại ngày đó, hắn đều cảm thấy việc hắn không tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Quý Du Nhiên, chính là việc hối tiếc nhất cả đời này của hắn.
Nếu lúc ấy hắn không suy xét nhiều đến thế, cứ vậy mà cùng cô đi về nhà, thì có lẽ, cô sẽ chỉ thuộc về mỗi một mình hắn mà thôi.
------oOo------