Quý Du Nhiên ôm một dĩa nho đã được rửa sạch sẽ, vừa ăn vừa nhìn không chớp mắt về hướng phòng bếp.
Người ta vẫn thường nói “quân tử nên tránh xa nhà bếp”, nhưng cô lại cảm thấy đàn ông mặc áo sơ mi mang tạp dề sao lại vô cùng đẹp trai cuốn hút vậy nhỉ?
Nhả hột nho ra, Quý Du Nhiên lau lau tay tiến đến phía sau Hàn Đình, ôm lấy eo hắn, nghiêng đầu nhìn vào trong nồi, hít sâu một hơi.
“Oa! Thơm quá!”
Hàn Đình cong cong khóe môi, dùng muỗng múc một chút nước dùng đưa đến bên môi Quý Du Nhiên: “Nếm thử xem sao!”
Quý Du Nhiên nếm một ngụm, lập tức nheo đôi mắt lại, tấm tắc khen ngợi.
“Trù nghệ của Hàn đại luật sư tuyệt đối đủ tiêu chuẩn để mở một nhà hàng!”
Từ sau khi hai người đột phá tầng quan hệ kia, cô với Hàn Đình dường như đã trở thành một cặp đôi chân chính, mỗi ngày sau khi tan tầm, Hàn Đình đều sẽ tới phòng cô rồi tự mình xuống bếp, đã nhiều ngày nay cô không ăn cơm ở bên ngoài.
Phòng bếp ngày thường không người đụng vào, nay đã trở nên có không khí gia đình hơn hẳn, loại hương vị bữa cơm gia đình mà khi trước cô vẫn hâm mộ, nay đã xuất hiện trong nhà cô.
Cô thật sự không muốn từ bỏ loại cảm giác này.
Hàn Đình cúi người hôn vào cánh môi còn đang dính chút canh của cô, bình phẩm: “Hình như hơi nhạt.” Nói xong, hắn bốc lấy một lọ gia vị mà Quý Du Nhiên không hề biết, bỏ thêm vào trong nồi.
Nói thực ra, thực phẩm trong nhà toàn bộ đều là Hàn Đình mua sắm đưa đến, trong phòng bếp lúc trước chỉ có hai loại gia vị cơ bản là muối và dấm.
Quý Du Nhiên vẫn luôn ôm Hàn Đình không buông tay, Hàn Đình đi đâu cô đi đó, giống như một chú gấu koala bám dính lên lưng của Hàn Đình.
Khó có khi cô biểu hiện tư thái như một cô nhóc dính người thế này, cuối cùng Hàn Đình chịu không nổi sự làm nũng của cô, hắn quay đầu lại, bế lấy cô đặt lên bệ đá cẩm thạch nơi quầy bar.
“Chú mèo nhỏ đói lắm rồi à, gấp gáp đến vậy sao?” Hán Đình dán môi vào bên cổ Quý Du Nhiên, dùng cánh môi của mình liến mút làn da tinh tế của cô, ngửi lấy hương vị ngọt thanh của cô.
Quý Du Nhiên được Hàn Đình ôm ấp, hô hấp có chút hỗn loạn: “Ai thèm? Tôi chỉ là muốn xem có thể giúp được gì hay không mà thôi.” Cô quay đầu né tránh cơn mưa nụ hôn của Hàn Đình, nơi cổ cảm thấy vừa ngứa vừa nhột.
“Phải không?” Tay Hàn Đình trượt xuống eo của Quý Du Nhiên, vén làn áo, thâm nhập đi vào, xoa xoa hai bầu vú mềm mại của cô.
Bàn tay hắn hơi lạnh, dán lên thân thể nóng như lửa của cô, khiến cho Quý Du Nhiên một trận run rẩy.
Cô thật sự rất mẫn cảm, chỉ mới xoa ngực thôi mà cũng đã bắt đầu rên hừ hừ, Hàn Đình vốn chỉ định ôm ấp cô một chút, nhưng lúc này hình như có vẻ bản thân hắn cũng không thể dừng lại được nữa.
Quý Du Nhiên ửng hồng gương mặt, nhìn thấy Hàn Đình kéo thấp cổ áo của cô, ngậm lấy một bên núm vú, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc phía trên núm vú, tiếp đó là hút vào một mảng lớn nhũ vú, dùng sức đến mức cả cánh mũi cao thẳng của hắn cũng dán vào bầu ngực cô.
Cảm giác khi hắn mang mắt kính và không mang mắt kính là hoàn toàn khác nhau. Lúc làm việc hắn sẽ mang cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn vô cùng nho nhã, nhưng khi cùng cô lên giường, hắn liền tháo nó xuống, lộ ra tính cách xâm lược mạnh mẽ của hắn.
Nhưng điều khiến Quý Du Nhiên cảm thấy bất ngờ, đó chính là tên gia hỏa này căn bản không hề bị cận, mắt kính chỉ là để hắn mang trang trí thôi.
Mèo nhỏ hừ nhẹ cùng vài tiếng rên kiều suyễn: “Hàn Đình… a chúng ta ăn cơm trước đi, tôi đói bụng.”
Hàn Đình chuyển qua thương yêu núm vú còn lại, bàn tay tiến vào quấy loạn khu vực tam giác huyền bí bên trong quần lót.
“Cái miệng nhỏ phía trên từ từ ăn cũng được, trước tiên phải cho cái miệng phía dưới ăn no cái đã.”
Quý Du Nhiên ngồi ở trên quầy bar, mật dịch chảy xuống mặt bàn, Hàn Đình đĩnh thân đi trong thân thể Quý Du Nhiên, hai người sảng khoái thở dài một hơi.
“Chỉ biết nói dối thôi, cái miệng nhỏ phía dưới đã sớm đói rồi.” Hàn Đình ôm eo Quý Du Nhiên, bắt đầu hoạt động nguyên thủy nhất của loài người.
Quý Du Nhiên vừa thẹn lại vừa bực, ánh mắt mê ly ghé vào bên vai Hàn Đình không ngừng rên rỉ, thân thể phiêu diễu thừa nhận sự va chạm mạnh mẽ của hắn.
“Hôm nay... Giang Dĩ Nhu tới văn phòng luật.” Hàn Đình nâng lên một chân của Quý Du Nhiên, chín nông một sâu mà thọc vào rút ra.
Cách lớp áo sơ mi, Quý Du Nhiên có thể sờ được khối cơ bắp săn chắc đang dùng sức của hắn.
“Ưm… cô ấy… cô ấy đến làm gì ~a~"
“Em nói thử xem?” Hàn Đình hướng về nơi sâu nhất trong hoa huyệt, Quý Du Nhiên bấn loạn huơ huơ tay, chạm rớt một chiếc cốc trên quầy bar.
“Cô ấy ưm... có phải cô ấy là cầu Hàn luật sư… ưm… a. Hàn luật sư anh ~ thủ hạ lưu tình ~”
Hàn Đình cắn xuống vành tai tinh xảo của Quý Du Nhiên, cười khẽ bên tai cô.
“Tôi còn chưa kịp gặp cô ta, thì cô ta đã bị bạn tốt của em đuổi mắng đi rồi.”
Quý Du Nhiên thật sự tò mò Hàn Đình sao có thể vừa hoạt động không ngừng thân dưới, mà tông giọng nói chuyện vẫn có thể đều đều như vậy.
Hồ Mộc Mộc mắng Giang Dĩ Nhu đến mức bỏ chạy?
Quý Du Nhiên nghĩ đến cảnh Hồ Mộc Mộc chống eo chửi ầm lên, khiến cô không nhịn được mà muốn cười to, nhưng Hàn Đình căn bản không cho cô cơ hội này, mấy chục cái cắm vào vô cùng mãnh liệt, khiến nụ cười sắp tràn ra của cô lập tức biến thành những tiếng rên cao vút.
“Em đoán xem Hồ Mộc Mộc nói với Giang Dĩ Nhu như thế nào về mối quan hệ của chúng ta?”
“Cô ấy nói a… a… như thế nào?”
Lại thêm một cái cốc nữa bị làm rớt xuống dưới đất vì động tác kịch liệt của hai người, Hàn Đình vững vàng tiếp lấy thân mình của Quý Du Nhiên, cúi người hôn xuống môi cô, sau đó lại tiếp tục thao lộng cô.
“Cô ấy nói, em là bà chủ.”
"A~ chậm một chút... a ưm a Hàn Đình ~”
Một hồi tình ái đột ngột trong phòng bếp cuối cùng kết thúc với một cái nồi cháy khét, Hàn Đình không có thói quen cất giữ lại đồ ăn cũ, mà chỉ thích sử dụng nguyên liệu tươi mới để nấu, vì thế, Quý Du Nhiên chỉ có thể bĩu môi, mang theo cái bụng đói và sự không tình nguyện để đi siêu thị cùng Hàn Đình.
Giang Dĩ Nhu không gặp được Hàn Đình bên này, dĩ nhiên là phải tìm cách khác, buổi chiều ngày hôm sau, Quý Du Nhiên nhận được điện thoại từ tài xế của Giản Đông Thần.
“Quý tiểu thư, tôi cầu xin cô, là tôi bị ma quỷ ám ảnh, đều là tôi sai, tôi quỳ xuống xin lỗi cô, cầu xin cô đừng đệ đơn khởi tố tôi, nếu cô khởi tố, Giang tiểu thư nói nhất định sẽ đuổi con gái tôi ra khỏi trường học quý tộc của Giang thị, cô ta còn nói nếu trường khác biết con gái Tiểu Viên của tôi có người cha bị dính vết nhơ tố tụng, thì các trường học khác cũng không nhận con bé vào trường!”
Quý Du Nhiên ngồi trên chiếc ghế dài ở công viên, biểu tình phức tạp nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ xuống đất, dập đầu không ngừng trước mặt cô. Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn duỗi tay ngăn ông ấy lại, nói với ông hãy đứng lên rồi nói chuyện tiếp.
Cô vẫn luôn cho rằng, chuyện chú Nghiêm tài xế trộm bản thiết kế của mình đưa cho Giang Dĩ Nhu, là theo mưu kế sắp đặt của Giản Đông Thần, nhưng hôm này từ miệng chú Nghiêm cô mới biết được, Giản Đông Thần không hề biết gì về việc này.
Cô không muốn làm người tốt một cách mù quáng.
Người khác hại mình, mà mình lại rộng lượng tha thứ, điều đó chỉ có thể xuất hiện trên phim truyền hình, cô không cách nào có thể tha thứ cho việc chú Nghiêm và Giang Dĩ Nhu đã hại cô, nếu không phải nhờ có Hàn Đình và người tốt bụng kia đưa ra cho cô bằng chứng, thì có thể lúc này đây người bị công chúng thóa mạ đuổi đánh, chính là Quý
Du Nhiên cô.
Nhưng nhìn thấy một người lớn tuổi như chú Nghiêm, quỳ xuống trước mặt cô cầu xin nhận sai, cô lại có chút mềm lòng, dưới tình huống này, cô thật sự không thể nhìn ra một người với tội danh ăn cắp, mà chỉ là một người cha già chấp nhận vứt bỏ tôn nghiêm để đổi lấy tương lai tốt đẹp cho con cái.
Chú Nghiêm sai, nhưng con gái của ông ấy, Tiểu Viên, lại không sai.
Phải làm sao bây giờ? Vẫn là nên trở về thương lượng với Hàn Đình xem sao.
Quý Du Nhiên chưa đưa ra một câu trả lời cụ thể cho chú Nghiêm, cô chỉ nói là bản thân sẽ suy nghĩ về việc này, sau khi rời khỏi chỗ đó, cô không nghĩ về việc của chú Nghiêm nữa, mà cô nghĩ về lý do tại sao khi mình gặp chuyện, thì theo bản năng lại nghĩ là nên tìm Hàn Đình để thương lượng.
Ngay lúc Quý Du Nhiên đang trầm tư về đến dưới lầu chung cư, một bóng đen đột ngột từ trong chỗ tối lao vào người cô.
Quý Du Nhiên ngay lập tức đá mạnh về bóng người, chỉ nghe một tiếng của đàn ông rên lên.
“Tôi! Là tôi!”
Quý Du Nhiên quay đầu nhìn kỹ người đàn ông đang đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang và mắt kính kín mít, kinh ngạc hỏi: “Nhiễm Nhất Bạch? Anh làm gì vậy! Làm tôi sợ muốn chết!”
Nhiễm Nhất Bạch xoa nhẹ một bên cẳng chân, tháo khẩu trang xuống: “Mới không gặp một thời gian thôi mà sao một cô gái ngu ngốc như cô lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Quý Du Nhiên trừng hắn một cái: “Ai bảo anh lén lút chạy đến sau tôi làm gì?” Mấy ngày nay lúc Hàn Đình rảnh rỗi đã chỉ cô mấy chiêu tự vệ để phòng thân, không ngờ tới lúc này lại phát huy công dụng.
Nhiễm Nhất Bạch tức giận, tháo mắt kính xuống, hai quầng thâm đen xì phía dưới mắt: “Cô nhìn lại danh sách đen trong điện thoại của cô đi! Cô là thứ người phản bội! Lợi dụng tôi xong liền mặc kệ, đã hứa hẹn giúp tôi trị liệu, rồi sau đó chạy biến mất!”
Quý Du Nhiên đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước cùng Hàn Đình về thăm nội của hắn, bởi vì Nhiễm Nhất Bạch vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, cô thấy phiền nên tạm thời chặn số điện thoại của hắn, không ngờ qua thời gian cô lại
quên mất việc bỏ chặn.
Việc này thì đúng là lỗi của cô rồi.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn vội vàng xử lý chuyện công việc của bản thân, thật sự đã quên mất việc trị liệu của Nhiễm Nhất Bạch.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, lúc đó chúng ta đã giao kèo rõ ràng, tôi giúp cô kiếm phiếu bầu, cô sẽ giúp tôi điều trị! Giờ đừng nghĩ đến chuyện đổi ý đó!”
Trên mặt Quý Du Nhiên lộ vẻ khó xử.
Cô không định đổi ý, chỉ là…
Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt sạch sẽ văn nhã, Quý Du Nhiên suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói với Nhiễm Nhất Bạch: “Loại hình điều trị lúc trước tôi nghĩ không thể tiếp tục được nữa, chúng ta nên đổi loại phương thức khác nhé! Chờ chuyện công việc của tôi được xử lý xong, tôi sẽ cùng với anh đi gặp bác sĩ tâm lý, trong nước không được thì đi nước ngoài, tôi sẽ giúp anh đến khi nào anh chữa hết được tâm bệnh, được không?”
Trai đơn gái chiếc đêm khuya tĩnh lặng cùng nhau ngồi xem AV, thật sự rất dễ lau súng cướp cò.
Cô ấy nói… cô là bà chủ của cô ấy.
Lời nói tối hôm qua của Hàn Đình vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của Quý Du Nhiên, không biết vì cái gì, sau khi nghe xong câu này, cô vẫn luôn suy ngẫm, cân nhắc xem về sau nên xem mối quan hệ của cô và Hàn Đình là dạng gì.
Cô thậm chí đã bắt đầu sinh ra ý tưởng yêu đương với hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hàn Đình thì có vẻ hắn cũng thích cô, nếu không thì hai bên có thể thử xem, còn cô cũng sẽ chặt đứt mối quan hệ với những người đàn ông khác.
Nhiễm Nhất Bạch nóng nảy.
“Cô nói cái gì? Vì sao? Chẳng phải đã nói là sẽ điều trị theo phương thức đó sao, sao giờ lại đổi? Kiểu trị liệu đó rất hữu hiệu, chúng ta cứ tiếp tục như trước là được rồi, tìm bác sĩ tâm lý làm gì? Tôi không đi!”
Quý Du Nhiên mím môi, đưa ánh mắt xin lỗi nhìn về phía Nhiễm Nhất Bạch.
“Xin lỗi, lúc trước là do tôi còn độc thân, nhưng bây giờ, tôi đang tính chuyện yêu đương.”
Trong nháy mắt, phản ứng của Nhiễm Nhất Bạch chính là hóa đá.
“Cô… cô nói cái gì? Cô muốn yêu đương? Cùng ai? Cùng tên luật sư kia sao?"
Luật sư? Nhiễm Nhất Bạch sao biết chuyện của cô và Hàn Đình.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của Quý Du Nhiên, Nhiễm Nhất Bạch liền biết mình đoán đúng rồi.
“Hay lắm, hay lắm, Giản Đông Thần nói không sai, cô quả nhiên ở cùng với tên luật sư kia.” Nhiễm Nhất Bạch vừa ảo não lại vừa nôn nóng, hắn ôm trán đi vòng vòng.
Giản Đông Thần? Sao lại liên quan đến Giản Đông Thần? Quý Du Nhiên có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Nhiễm Nhất Bạch.
“Nhiễm Nhất Bạch, tôi và Hàn Đình...”
“Cô xác định cô yêu hắn? Hả? Cô nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói! Cô xác định không phải là cảm kích, mà là thật sự muốn yêu hắn sao?” Nhiễm Nhất Bạch kích động nắm lấy cánh tay Quý Du Nhiên, bởi vì tình thế cấp bách, sức lực mạnh đến độ làm đau cô.
Quý Du Nhiên nhìn vào đôi mắt của Nhiễm Nhất Bạch, bên trong tràn đầy khiếp sợ, nôn nóng, khó hiểu, khẩn trương.
Yêu?
Cái từ này mang ý nghĩa quá lớn, bản thân cô hình như không gánh vác nổi trách nhiệm của từ này.
“Yêu hay không tôi không biết, nhưng tôi biết là tôi thích anh ấy.” Quý Du Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt của Nhiễm Nhất Bạch, thản nhiên nói.
Cô xác thật thích cái cảm giác ở cùng bên nhau với Hàn Đình, vốn dĩ cô không hề nghĩ đến chuyện yêu đương, thậm chí đối với chuyện yêu đương rồi dẫn tới hôn nhân cô còn có chút phản cảm, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu đối tượng là Hàn Đinh, thì hình như cô có thể chấp nhận được.
Biểu tình cà lơ phất phơ trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất, Nhiễm Nhất Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Quý Du Nhiên, phát hiện cô thật sự không có nói giỡn.
Giờ khắc này, Nhiễm Nhất Bạch rõ ràng nắm được tay của Quý Du Nhiên, nhưng lại cảm thấy căn bản không cách nào kéo cô về phía mình được.
“Không được, tôi không đồng ý.”
Ánh mắt Nhiễm Nhất Bạch tối sầm lại, ngữ khí chém đinh chặt sắt, khí thế hào quang lộng lẫy sinh ra đã có trên người trong nháy mắt trở nên bùng nổ, khiến cho Quý Du Nhiên trong lúc nhất thời không thể nói ra lời phản bác.
Trong chớp mắt, Nhiễm Nhất Bạch nhìn về bóng dáng thấp thoáng ở sau một cái cây, sau đó không chút do dự ôm chặt lấy mặt của Quý Du Nhiên, rồi hạ xuống một nụ hôn thật sâu.
Quý Du Nhiên trợn to mắt, lập tức bắt đầu xô đẩy Nhiễm Nhất Bạch, nhưng hai tay cô đã bị hắn nắm chặt, thân thể cũng bị đè lên tường, khoang miệng bị đầu lưỡi của hắn hoàn toàn xâm chiếm.
Mãi một lúc sau thật lâu, Nhiễm Nhất Bạch đoạt lấy không khí trong miệng cô, lại dùng sức cắn lên môi cô một chút, rồi mới buông cô ra, sau đó hắn không nói tiếng nào liền quay đầu rời đi.
Quý Du Nhiên đứng sững sờ tại chỗ trong vài phút, cô không cách nào hiểu được chuyện mà Nhiễm Nhất Bạch vừa làm ra.
Nhưng đến sáng ngày hôm sau thì cô đã hiểu rõ.
Độ nóng của chuyện sao chép bản thiết kế vừa trôi qua, chuyện “tình yêu” của cô và Nhiễm Nhất Bạch lần nữa chiếm đầu bảng trên các tờ tin tức.
Tin hot! Ảnh đế Nhiễm Nhất Bạch cùng ảnh hậu Tưởng Tư Văn đường ai nấy đi! Cùng nhà thiết kế mới nổi đêm khuya hẹn hò và trao nhau nụ hôn nồng thắm!
------oOo------