Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 35




Lúc đi đã vội, lúc về còn vội hơn.

 

Chắc là vì phía bên anh của Cảnh Hách Phàm thúc giục quá gấp, ngay tối hôm đó bọn họ đã lên chuyên cơ để về nước.

 

Sau khi đưa Quý Du Nhiên trở về nước an toàn, Cảnh Hách Phàm cũng ngay lập tức chuyển qua chuyến bay để tới Mỹ luôn.

 

“Tôi sẽ về nhanh thôi.” Cảnh Hách Phàm ôm Quý Du Nhiên, thật sự không muốn buông cô ra.

 

Quý Du Nhiên vỗ vỗ lưng hắn như một câu trả lời.

 

“Mỗi ngày tôi sẽ gọi điện cho cô, nhớ phải nghe máy.”

 

Tuy rằng lúc này Quý Du Nhiên không muốn làm bạn gái của hắn, nhưng không sao, hắn có rất nhiều thời gian, hắn có thể chờ nổi.

 

Quý Du Nhiên kéo đôi chân và vòng eo thật sự bủn rủn của mình ra khỏi vòng tay của Cảnh Hách Phàm, có thể là vì sắp chia ly, nên đứa nhóc này không buông tha bất kỳ phút giây nào, ở trong toilet của phi cơ “làm” cô hai lần, cũng may lúc đó có vẻ như mọi người cũng không để ý nhiều đến âm thanh phát ra, nên cô mới cảm thấy đỡ xấu hổ.

 

Sau khi tiễn Cảnh Hách Phàm đi, Quý Du Nhiên cũng nói lời từ biệt với những cô cậu thanh niên kia, cô dự định sẽ đến cao ốc Giản Ảnh.

 

Thư ký của Giản Đông Thần đã gọi điện thoại cho cô mấy ngày nay rồi.

 

“Chị Tiểu Nhiên!”

 

Phía sau có người kêu tên Quý Du Nhiên, cô quay đầu lại, là cậu thanh niên làm cuộc “dã chiến” tối đó trong rừng cọ. “Mắt của cậu bị làm sao vậy?” Quý Du Nhiên có chút tò mò hỏi, một bên mắt của cậu ta bầm tím, còn hơi ứ huyết.

 

“Không có việc gì không có việc gì! Không... không cẩn thận đâm trúng! Chị Tiểu Nhiên, thiếu chút nữa đã quên, Hách Phàm nói em đưa cái này cho chị.”

 

Cậu ta đưa cho cô một chiếc chìa khóa, là chiếc Maserati của Cảnh Hách Phàm.

 

“Có cần tôi chở cậu đến bệnh viện không?” Quý Du Nhiên nhìn cậu thanh niên choai choai trước mắt mình, quan tâm hỏi thăm cậu ta một câu.

 

“Không cần không cần không cần! Chút xíu vết thương này hai ngày sau sẽ tốt thôi! Không có việc gì! Chị Tiểu Nhiên! Xe của Hách Phàm ở dưới bãi đỗ xe tầng ngầm, bọn em đi trước đây.”

 

Giỡn gì chứ, hắn ta chỉ là nổi lên chút xíu ý dam, vậy mà đã khiến Cảnh Hách Phàm đánh cho sưng vù mắt, giờ có cho tiền hắn cũng không dám tiếp cận Quý Du Nhiên!

 

Cũng chỉ biết trách hắn xui xẻo, đã nói mấy lời như vậy, mà còn để Cảnh Hách Phàm nghe được! A đau quá! Kiểu này thì chắc suốt một tuần cũng chưa thể ra ngoài tán gái!

 

Quý Du Nhiên gật đầu: “Vậy chào cậu, chúc cậu mau bình phục nhé!”

 

Cao ốc Giản Ảnh.

 

Một người đàn ông với áo sơ mi đĩnh đạc, đôi tay đặt ở sau đầu, nhàn nhã dựa vào ghế sofa trong phòng làm việc.

 

Chân mày rậm, cặp mắt sắc bén, đôi môi với độ dày vừa phải, ngũ quan như được ông trời đặc biệt chế tạo, chẳng qua chỉ là tùy ý ngồi ở trên ghế, cũng tự tỏa ra hào quang rực rỡ.

 

Mặc dù lúc này giữa hai hàng chân mày đang nhíu lại, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài tuyệt hảo tuấn lãng của hắn,

Giản Đông Thần gõ ngón tay, sự lạnh lẽo trong ánh mắt lạnh khiến người khác khó thoát khỏi cảm giác băng giá.

 

“Trong tháng này cậu đã đổi hết tám người trợ lý rồi, rốt cuộc là cậu muốn dạng trợ lý gì đây?”

 

Khẩu khí của Nhiễm Nhất Bạch có chút bực bội: “Là nữ, không mê giai, không ồn ào.”

 

Giản Đông Thần nhíu nhíu mày.

 

Tám người trợ lý được tuyển lúc trước đều phù hợp với ba điều kiện này, chỉ là không hiểu sao đều không có ai trụ được quá ba ngày?

 

Nhiễm Nhất Bạch không cần nhìn cũng biết Giản Đông Thần đang suy nghĩ cái gì, hắn có chút không kiên nhẫn nói: “Đều là giả vờ, hai ngày liền lộ ra đuôi cáo.”

 

Giản Đông Thần ném cho Nhiễm Nhất Bạch một chồng sơ yếu lý lịch: “Chính cậu tự mình chọn đi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch lật từng tờ từng tờ ở chồng sơ yếu lý lịch đó, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày cũng càng lúc càng nhíu chặt.

 

Giản Đông Thần thấy khuôn mặt của hắn, liền cầm điện thoại gọi cho thư ký: “Báo nhân sự đưa tới thêm một chồng hồ sơ nữa đi.”

 

Cúp điện thoại, hắn tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.

 

Nhiễm Nhất Bạch là nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong công ty giải trí của tập đoàn Giản Ảnh, cũng là người bạn duy nhất của Giản Đông Thần.

 

Năm đó khi nhà hắn xuống dốc, nhờ dựa vào số tiền vốn do Nhiễm Nhất Bạch bỏ ra, mới giúp hắn gầy dựng lại. Tuy rằng sự giúp đỡ của Nhiễm Nhất Bạch chỉ mang theo sự tùy ý, nhưng phần ân tình, hắn vẫn mãi luôn nhớ kỹ.

 

Tập đoàn Giản Ảnh có phân nửa tài sản đều là dựa vào ngành công nghiệp giải trí, mà Nhiễm Nhất Bạch chính là cây rụng tiền lớn nhất, tuổi chưa tới 30 nhưng đã đứng vững gót chân trong giới giải trí này, bắt lấy mấy chục cái giải thưởng lớn có bé có, fan hâm mộ phải nói là chiếm lấy một nửa giang sơn của giới giải trí.

 

Đương nhiên, những thành tựu này của hắn cũng không thiếu đi một sự trợ lực lớn từ phía sau của tập đoàn Giản Ảnh.

 

Vì cảm tạ Nhiễm Nhất Bạch năm đó đưa than ngày tuyết, Giản Đông Thần trực tiếp cho hắn 30% cổ phần danh nghĩa của tập đoàn.

 

Nhưng Nhiễm Nhất Bạch người này không hổ là ảnh đế, trước công chúng là bộ dạng khác, sau màn lại là bộ dạng khác.

 

“Sao không có lấy một người bình thường vậy?” Nhiễm Nhất Bạch ném chồng hồ sơ lý lược kia xuống, sự bực bội dâng tới cực điểm.

 

Giản Đông Thần nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Họ đều là những người con gái bình thường, chỉ có cậu là không bình thường thôi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch nháy mắt nhiễm chút sự tức giận, nhưng đúng lúc này thư ký của Giản Đông Thần gõ cửa tiến vào, hắn đành phải đem tức giận đè ép xuống.

 

Thư ký tựa hồ cũng đã tập mãi thành thói quen, nhanh chóng nhặt lên những hồ sơ rơi lung tung trên mặt đất, nói với Giản Đông Thần: “Giản Đổng, Quý tiểu thư tới.”

 

Giản Đông Thần nâng nhẹ mí mắt, đạm mạc nói: “Để cô ấy vào đi.”

 

Quý Du Nhiên không ngờ là trong phòng làm việc của Giản Đông Thần lại còn có người khác, mà bộ dáng người này thoạt nhìn cũng thật tùy ý, hẳn là có quan hệ cá nhân với Giản Đông Thần cũng không tồi, bằng không Giản Đông Thần cũng sẽ không để cô xuất hiện trong phòng như vậy.

 

Người đàn ông này, thật ra có chút quen mắt.

 

Nhưng khi Quý Du Nhiên lục tìm trong trí nhớ của mình và nguyên chủ, thì đều không thể nhớ ra được đã từng gặp người đàn ông với vẻ ngoài lóa mắt này ở đâu.

 

Người đàn ông này, giống như trời sinh thì đã tự mang ánh sáng tụ lại trên người mình, ở bên cạnh người như vậy, ngay đến một đàn ông cực phẩm như Giản Đông Thần mà cũng có chút lu mờ.

 

Chính là loại người với khí chất khiến người khác phải chú ý đến.

 

Nhưng, cô thật sự không nghĩ ra được là mình đã gặp qua người này ở đâu.

 

Quý Du Nhiên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Nhiễm Nhất Bạch, quay đầu nói với Giản Đông Thần: “Giản tiên sinh, tôi đã trở về.”

 

Tuy rằng mấy ngày nay người liên hệ với cô đều là thư ký của Giản Đông Thần, nhưng Quý Du Nhiên biết kia nhất định là do sự chỉ đạo từ Giản Đông Thần.

 

Giản Đông Thần ngay cả đầu cũng chưa nâng: “Còn biết trở về?”

 

Quý Du Nhiên cười như không cười nói: “Không phải là do chính Giản tiên sinh ngài muốn tôi lăn đi sao? Sợ ngài chướng mắt, hay là do tôi lăn chưa đủ xa?”

 

“Cùng ai?”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày.

 

“Tôi hỏi là cô đi cùng ai.”

 

Quý Du Nhiên cười: “Giản tiên sinh, việc riêng tư của tôi hẳn là không cần phải báo lên với anh chứ nhỉ?”

 

Giản Đông Thần không nói gì.

 

Không biết vì cái gì, người phụ nữ này, luôn có thể dễ dàng gây rối loạn cho cảm xúc của hắn. Thời điểm nhìn thấy những tấm hình đó, một sự phiền muộn không lý giải được làm nhiễu loạn lòng hắn.

 

“Một tuần này cô ra nước ngoài mà không có sự cho phép của tôi, hiệp ước của chúng ta cũng sẽ kiếm dài thêm một tuần. Còn nữa...”

 

Giản Đông Thần ngẩng đầu liếc nhìn Quý Du Nhiên một cái, nói: “Rửa cho sạch sẽ.”

 

Quý Du Nhiên khẽ cười một tiếng.

Nếu Giản Đông Thần ngại cô dơ, vậy thì không cần phải kéo dài thêm một tuần hiệp ước nữa mà.

 

Trên miệng thì ghét bỏ, nhưng cơ thể lại rất thành thật đó nha.

 

Nhưng thật ra điều này lại ngoài dự kiến của Quý Du Nhiên, cô vốn cho rằng chỉ khoảng 7 ngày thôi thì Giản Đông Thần sẽ chán ngấy cô rồi, không ngờ hắn lại còn muốn kéo dài thêm 7 ngày nữa?

 

Nhiễm Nhất Bạch rất có hứng thú mà đánh giá Quý Du Nhiên, người phụ nữ này từ lúc vào cửa đến bây giờ chỉ nhìn hắn một cái, sau đó hoàn toàn không có liếc mắt lần nào nữa.

 

Những người phụ nữ khác khi nhìn thấy hắn, đều không khống chế được sự kích động, cho dù là phụ nữ thẹn thùng đến cỡ nào, đều sẽ nhịn không được mà lặng lẽ ngắm nhìn hắn vài lần, nhưng người phụ nữ này lại hoàn toàn ngược lại.

 

Thú vị đây.

 

“Giản Đông Thần, người phụ nữ này là gì của cậu?” Hai tay của Nhiễm Nhất Bạch giao nhau đặt trước bụng, ánh mắt nhìn Quý Du Nhiên là sự săm soi vô cùng kỹ càng.

 

Giản Đông Thần nhíu mày, không quá thích loại ánh mắt trần trụi này của Nhiễm Nhất Bạch.

 

“Cậu nói thử xem?”

 

Bốn chữ vô cùng đơn giản, không cần làm rõ, Giản Đông Thần biết Nhiễm Nhất Bạch hẳn là đã sớm nhìn ra được quan hệ của bọn họ.

 

“Không tồi, tớ muốn!” Nhiễm Nhất Bạch đã lộ ra nụ cười tươi đầu tiên trong ngày hôm nay.

 

Quý Du Nhiên nhìn nụ cười mê người này của Nhiễm Nhất Bạch, chợt nhớ ra đã thấy hắn ở đâu.

 

Đây không phải là người đàn ông trong tấm biển quảng cáo đối diện với ban công chung cư nhà cô đây sao!?

 

Hình như là minh tinh gì ấy nhỉ?

 

Trong trí nhớ của chính bản thân, cô khẳng định là không hề biết Nhiễm Nhất Bạch, nguyên chủ là một cô nàng trạch nữ, mà còn mê manga anime, đối với minh tinh trong giới giải trí lại càng không có hứng thú, khó trách cô không thể nhớ được người này là ai.

 

Mắt Giản Đông Thần híp lại một chút, âm thanh lạnh đi vài phần.

 

“Cậu nói cái gì?” Nhiễm Nhất Bạch càng nhìn Quý Du Nhiên càng cảm thấy vừa lòng.

 

“Là nữ, không mê giai, không ồn ào, chính là cô ấy, sẽ làm trợ lý cho tớ.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.