Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 28




Trong một căn phòng được trang trí theo phong cách hiện đại trẻ trung tại một căn biệt thự bề thế lộng lẫy, Cảnh Hách Phàm lúc này đang ngồi trên ghế, tai nghe vắt ở bên cổ, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.

 

Hắn cứ lướt lên lướt xuống khung chat với avatar của đối phương là một chú mèo trắng nhỏ, sau đó hắn lại click qua vòng bạn bè của cô, rồi quay trở lại khung chat.

 

Trong đoạn đối thoại dừng lại ở tin nhắn gửi đi từ 40 phút trước.

 

“Nói nè, đêm nay tôi tổ chức lại sinh nhật cho cô nhé?”

 

Nhìn lại phía trên, là tin nhắn hắn gửi đi từ tối qua (bánh kem thật ngọt).

 

Hai tin nhắn ở sát nhau trên màn hình khung chat, chỉ cách nhau một cái gạch thời gian nho nhỏ chia ra hôm nay và hôm qua.

 

Cảnh Hách Phàm nhăn chân mày, nhìn giao diện màn hình mà phiền muộn trong lòng, hắn nhìn con số màu đỏ thông báo số lượng tin nhắn chưa đọc lên đến hàng trăm, sau đó lại kích vào khung chat với hình nền đại diện là chú mèo trắng nhỏ, gõ chữ vào mục soạn tin.

 

[Sắp tan tầm chưa?]

 

Ngón tay để ở nút “Gửi đi” ngừng lại một giây, sau đó hắn lại xóa đi mấy chữ này.

 

Một cô nàng thoạt nhìn khoảng 20 tuổi ăn mặc gợi cảm, vươn tay đặt lên bả vai của Cảnh Hách Phàm, giọng điệu mềm mại hỏi hắn: “Đang xem cái gì vậy?”

 

Cảnh Hách Phàm không kiên nhẫn mà đẩy tay của cô gái ra khỏi người mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình. “Tránh ra, đừng phiền đến tôi.”

 

Cô gái nhướng mày, thức thời đi đến bên cạnh một cậu trai khác.

 

“Hách Phàm! Khu vực 45 có kẻ địch! Nhanh nhanh! Tiêu diệt chúng nó!”

 

Trên màn hình tinh thể lỏng phát ra tiếng súng kịch liệt, truyền đến bên tai là tiếng bùm chéo bùm chéo liên tục, Cảnh Hách Phàm lại lần nữa gõ chữ vào khung soạn tin.

 

[Đang tăng ca sao?]

 

“Móa nó! Các người chơi kiểu gì kỳ cục vậy!”

 

“Đừng đánh! Đừng đánh! Đại ca!”

 

“Cứu với! Hách Phàm! Hách Phàm! Cảnh Hách Phàm!”

 

Bên cạnh là mấy cậu trai trẻ thoạt nhìn cũng cỡ tuổi của Cảnh Hách Phàm, bên cạnh mỗi người bọn họ là một tiểu mỹ nữ trang điểm theo phong cách trẻ trung, bọn họ nhìn “Đồng đội” nào đó nãy giờ trên màn hình vẫn không nhúc nhích

tí nào, liên tục kêu tên Cảnh Hách Phàm.

 

Cảnh Hách Phàm bực bội lại tiếp tục xóa nội dung trong mục soạn tin, ném di động qua một bên, mang tai nghe lên, làm ra một loạt động tác quen thuộc.

 

Nhân vật trên màn hình trò chơi có đấu pháp tinh chuẩn, thân mình lưu loát, lấy một địch ba, rất mau đã giải quyết được hai tên trong phe đối phương.

 

“Đẹp quá! Rất tốt! Còn tên cuối cùng ở khu vực thùng hàng 150 kìa!”

 

Các cậu nhóc sôi nổi chỉ điểm, còn ánh mắt của cô gái thì nhìn Cảnh Hách Phàm một cách sùng bái.

 

Cảnh Hách Phàm mặt mày nhăn nhó, dường như đang muốn đem toàn bộ sự bực bội trong lòng phát tiết lên phía kẻ thù trong game, hắn lôi ra một cây súng ngắn nhắm ngay kẻ địch đang trốn sau lưng thùng hàng, ngay khi kẻ địch vừa lòi ra nửa thân người, lập tức ngắm chuẩn đầu kẻ địch mà bắn, ngay lúc chuẩn bị nhấn nút bắn, điện thoại di động ném qua một bên đột nhiên vang lên một tiếng, màn hình sáng lên.

 

Hẳn nhanh chóng vứt đi con chuột máy tính, cầm lấy di động.

 

Nhân vật trên màn hình máy tính lập tức bất động, bị phía đối thủ nhân cơ hội giết chết, những đồng đội đang ngã xuống một bên chờ cứu viện trong nháy mắt đều đơ hết cả ra.

 

“Móa nó! Cảnh Hách Phàm! Cậu đang làm gì vậy! Sao không giết hắn đi!?”

 

Cảnh Hách Phàm hoàn toàn không để ý đến những cậu bạn đang la ó của mình, kích động mở màn hình điện thoại.

 

[Tiểu Phàm, về nước rồi mà sao không nói với tớ? Đêm này tụ tập gặp gỡ được không?]

 

Biểu tình kích động của Cảnh Hách Phàm lập tức biến thành thất vọng, hắn nhìn nhìn vào màn hình khung chat của chú mèo nhỏ vẫn an tĩnh như cũ, tâm phiền ý loạn mà gỡ tai nghe xuống, từ ghế chơi game đứng lên, đến bên một ghế so pha khác, ngồi xuống.

 

Các người khác đều hai mặt nhìn nhau.

 

“Cậu ấy bị làm sao vậy?”

 

“Tớ sao biết được, cả ngày hôm nay cứ như vậy suốt, nhìn di động chằm chằm ấy.”

 

“Này! Hách Phàm, đang chờ tin nhắn của ai à? Trông cậu như mất hồn mất vía ấy.”

 

“Cậu đừng nói tầm bậy! Cảnh thiếu gia của chúng ta mà phải chờ đợi ai à? Tớ thấy tám chín phần là anh trai hoặc mẹ của cậu ấy thôi.”

 

Cảnh Hách Phàm bị mấy câu nói của đám bằng hữu trêu chọc, càng khiến hắn thêm phiền lòng, hắn đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.

 

“Này Này! Hách Phàm! Buổi tối nhớ đến quán bar Từ Mỹ đó”

 

Còn chưa nói dứt lời, Cảnh Hách Phàm đã “phanh” một tiếng đóng cửa lại.

 

Quý Du Nhiên có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông sạch sẽ văn nhã này, nhưng hắn vẫn chuyên chú nhìn về phía trước.

 

“Khải Lượng, chúng ta báo án đi!”

 

Người phụ nữ bên cạnh Tiêu Khải Lượng chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi, lại bị Tiêu Khải Lượng đè lại.

 

“Chút việc nhỏ này, báo cảnh sát làm gì?” Tiêu Khải Lượng trong chốc lát đã khôi phục lại bĩnh tĩnh, đặc biệt là khi Hàn Đình còn ở đây.

 

Chẳng lẽ muốn để cho Hàn Đình thấy một người đàn ông như hắn ta, bởi vì ăn một cái tát từ cô gái nhỏ liền đi gọi cảnh sát sao? Huống chi cô gái này lại còn là bạn gái cũ, chuyện như vậy mà truyền đi thì còn gì thanh danh của hắn ta nữa, mọi chuyện hôm nay cho dù hắn ta không tình nguyện đến cỡ nào thì cũng phải một sự nhịn chín sự lành.

 

“Hàn luật sư, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm thôi, cô ấy kỳ thật là...”

 

“Tôi với anh hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào.”

 

Quý Du Nhiên vội vàng mở miệng cùng Tiêu Khải Lượng phân rõ giới hạn, tựa như Tiêu Khải Lượng là ôn dịch, cô thậm chí còn lùi về phía sau nửa bước.

 

“Tôi hôm nay chính là muốn cùng với anh tính toán sổ sách, Tiêu Khải Lượng, anh không định quỵt nợ đó chứ?”.

 

Hồ Mộc Mộc nhặt lên di động của Quý Du Nhiên: “Du Nhiên, mở không lên.”

 

Quý Du Nhiên chớp chớp mắt, ngữ khí bình thản nói: “Không sao, tớ có ghi chép các khoản nợ rồi, Tiêu Khải Lượng, ngoại trừ số tiền anh nợ tôi ra, hiện tại còn phải cộng thêm phí làm hư tổn điện thoại nữa đó.”

 

Sắc mặt Tiêu Khải Lượng âm trầm nhìn Quý Du Nhiên, như là lần đầu tiên nhận thức được con người cô, hắn ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

 

“Cô là ai? Cô không phải là Quý Du Nhiên!” Hắn ta nhìn chằm chằm Quý Du Nhiên, đột nhiên giãn chân mày nói ra một câu như vậy.

 

Hắn ta quen biết Quý Du Nhiên bốn năm, biết rõ cô ấy sẽ không có tính công kích người khác như vậy, nhưng cô ở hiện tại, giống như một đóa hoa mảnh mai yếu ớt bỗng nhiên mọc ra một thứ vũ khí tàng hình, thoạt nhìn vẫn mềm mại yếu đuối như cũ, nhưng nếu có ý đồ xâm phạm, thì thứ vũ khí kia sẽ ngay lập tức tấn công để đối phương máu me đầm đìa.

 

Mặc dù trên mặt cô vẫn là nụ cười thuần phác đơn giản đó, nhưng Tiêu Khải Lượng vẫn cảm thấy ẩn sau khuôn mặt tươi cười này thì con người cô đã thay đổi.

 

Quý Du Nhiên đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau đó là cười khẽ lên.

 

“Tiêu Khải Lượng, tôi cảm thấy người nên đi gặp bác sĩ chính là anh mới đúng.”

 

Quý Du Nhiên lại quay đầu nhìn về phía Hàn Đình, lễ phép mở miệng hỏi: “Luật sư à, xin hỏi với tội cố ý phá hoại tài sản của người khác và tội chiếm đoạt tiền bạc, tôi cũng có thể được báo án, đúng không?”

 

Hàn Đình ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn Quý Du Nhiên một cái, rồi lại nghiêm túc nhìn xuống tay mình, giống như vừa rồi không phải là hắn cản lại tay của Tiêu Khải Lượng, mà dường như đã sờ qua một vật nào đó vô cùng bẩn thỉu.

 

“Nếu có chứng cứ xác thực thì hoàn toàn có thể, tuy nhiên, vị tiểu thư nên biết là muốn sử dụng cố vấn pháp luật thì phải đóng phí.”

 

Cấp dưới của Hàn Đình nghe thấy hắn nói như vậy, rất có ánh mắt mà nhanh chóng đưa cho Quý Du Nhiên một tờ danh thiếp, Hồ Mộc Mộc nhanh tay giúp cô nhận lấy.

 

Quý Du Nhiên gật đầu nói lời cảm ơn, lại cười nói với Tiêu Khải Lượng: “Tiêu Khải Lượng, có cần tôi đưa những giấy tờ xác nhận mượn tiền tới quý công ty không?”

 

Trong lòng Tiêu Khải Lượng “lộp bộp” một tiếng, vội nói: “Không cần! Chuyện mượn tiền là là...”

 

Ánh mắt Tiêu Khải Lượng phức tạp nhìn Quý Du Nhiên một cái, cảm thấy bản thân gần đây chắc là nghỉ ngơi không đủ, nên mới nói ra những lời thái quá như vừa rồi.

 

Tuy rằng số tiền hắn ta không có ý định trả lại, nhưng chung quanh có nhiều người nhìn như vậy, lại còn có Hàn Đình đứng đây, hắn ta không thể không lựa chọn thỏa hiệp.

 

Hắn ta sờ sờ trong túi áo vest, động tác hơi ngừng lại: “Nhiên Nhiên, hôm nay anh không cầm theo ví, em xem có thể để hôm nào lại.”

 

Sắc mặt Tiêu Khải Lượng thật sự khó coi, gần đây hắn chi tiêu khá nhiều, không chỉ trên mối quan hệ làm ăn, lại còn vì muốn thu phục người phụ nữ bên cạnh hắn ta hôm nay, nên đã tiêu tốn không ít tiền vốn, hiện giờ còn chưa tới thời điểm

thu lưới nữa.

 

Độ cong nơi khóe môi của Quý Du Nhiên lại tăng thêm một ít, cô dường như đã có sự chuẩn bị từ sớm, từ trong túi xách lấy ra giấy và bút.

 

“Cũng được, vậy hôm nay anh trước viết cho tôi giấy nợ đi.”

 

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, nhìn dòng xe chậm rãi di chuyển phía trước, một xe rồi lại đến một xe. Cảnh Hách Phàm một tay đặt bên cửa sổ xe, sắc mặt không kiên nhẫn dùng sức ấn lên còi xe.

 

Hắn dẫm chân ga, xe thể thao vang lên tiếng gầm rú, lại không kịp đi được mấy chục mét thì lại bị bắt dừng lại, giao thông trong giờ tan tầm buổi chiều khiến tâm tình nôn nóng của Cảnh Hách Phàm càng thêm trầm trọng.

 

Hắn bất đắc dĩ lấy di động ra nhìn nhìn, nơi khung chat vẫn không hiện lên tin nhắn trả lời nào.

 

Một chiếc xe màu trắng dừng bên cạnh xe của Cảnh Hách Phàm, hai cô gái trẻ với lối trang điểm thời thượng lên tiếng chào hỏi với Cảnh Hách Phàm, còn đưa ra một mã QR.

 

“Em trai à, thêm bạn trên wechat được không?”

 

Nếu là trước kia, Cảnh Hách Phàm có khả năng sẽ thêm bạn tốt với những người phụ nữ chủ động như vậy, nhưng hiện tại hắn không có một chút tâm tình nào, dưới ánh mắt nóng bỏng của các cô gái, hắn lạnh mặt kéo kín cửa sổ xe lại.

 

Dưới cao ốc Giản Ảnh, Cảnh Hách Phàm dựa vào ghế ngồi trên xe, nhìn số người ra khỏi tòa cao ốc càng lúc càng ít, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đã 8h30 tối.

 

Hắn không biết Quý Du Nhiên đã tan tầm hay chưa, cuối cùng gọi vào điện thoại của Quý Du Nhiên.

 

“Số điện thoại hiện tại không liên lạc được...”

 

Quý Du Nhiên xuống khỏi xe taxi, nhấc chân đi về hướng chung cư.

 

Kết quả hôm nay khiến cô vô cùng vừa lòng, tuy rằng không thể trực tiếp lấy được tiền mà Tiêu Khải Lượng nợ nguyên chủ, nhưng giấy nợ giờ trong tay cô, không sợ hắn ta chạy mất. Cô cũng kiên trì bắt hắn ta phải đến cửa hàng điện thoại mua cho cô một cái mới.

 

Kỳ thật những việc này không quan trọng, điều khiến cho Quý Du Nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái, chính là bộ mặt dối trá lâu nay của Tiêu Khải Lượng đã bị cô làm cho lộ ra. Cô nhận thấy Tiêu Khải Lượng có sự kiêng kỵ không hề nhẹ với vị luật sư tên Hàn Đình kia, chuyện xảy ra hôm nay, tám chín phần sẽ có ảnh hưởng rất xấu đối với hắn ta.

 

Quý Du Nhiên kéo khóe miệng, tổn thương mà Tiêu Khải Lượng gây ra với nguyên chủ, cô sẽ từng chút từng chút một trả về cho hắn ta, hôm nay cứ tạm cho hắn ta một cái giáo huấn này trước.

 

Cửa thang máy mở ra, Quý Du Nhiên hoảng sợ.

 

Cảnh Hách Phàm với sắc mặt âm trầm dựa vào cửa phòng chung cư của cô, hắn lập tức buông điện thoại đang không ngừng gọi trên tay mình, dùng sức kéo Quý Du Nhiên qua, ấn cô vào trong lòng ngực mình.

 

“Công ty không có ai, trong nhà không có ai, điện thoại cũng không gọi được, tôi thật sự lo lắng cô xảy ra chuyện, thiếu chút nữa đã phải báo cảnh sát rồi.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.